- Rượu ngon của nhân loại quả thực là thứ tốt, nhưng còn chưa ăn mòn được bản tọa. Trong Hắc Thủy Tùng Lâm chúng ta có linh hầu nhất tộc,Hầu Nhi Tửu bọn chúng ủ còn mạnh hơn rượu đám phàm phu thế tục các ngươi nhiều. Đáng tiếc, sản lượng Hầu Nhi Tửu chỉ có hạn, chò dù là bản tọahàng năm cũng không kiếm được nhiều.
Ngao Kim có chút tiếc nuối.
- Hầu Nhi Tửu trong Hắc Thủy Tùng Lâm các ngươi rất được hoan nghênh sao?
Trong mắt Lý Lân lóe lên một tia tinh quang!
- Chẳng phải lời nói thừa sao! Linh hầu nhất tộc trong Hắc Thủy TùngLâm tuy không phải chủng tộc mạnh mẽ, trong tộc thậm chí không có linhthú tứ phẩm trở lên. Nhưng linh hầu nhất tộc trong Tùng Lâm địa vị rấtcao. Các linh thú bình thường không dám ra tay với họ. Ngươi biết nguyên nhân tại sao không?
Ngao Kim có chút say xỉn nói. Lấy thựclực của Ngao Kim, nếu hắn không muốn uống say, đừng nói là chỉ mười mấyvò rượu ngọn, dù là có gấp mấy chục lần nữa cũng vô dụng.
- Bản vương tự nhiên không biết, mong ngài chỉ giáo!
- Đó là vì Hầu Nhi Tửu là thứ Vương tỷ thích nhất, Vương tỷ đối với thứ đó còn yêu hơn cả bảo thạch. Vương tỷ thích thứ gì thì ai dám động vào. Dù là bản vương là đệ đệ tỷ ấy cũng chỉ có thể lấy được mấy hồ lô nếmthử mà thôi.
Ngao Kim có phần tiếc nuối nói.
- Rượu ngon của Vương nữ? Không thể nào! Ta thấy nàng nhã nhặn lịch sự như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thai-tu/1887518/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.