Chương trước
Chương sau
Thác Bạt Hàn lắc đầu, cự tuyệt hảo ý của Dương Cố. Nếu như chuyện này giao cho Dương Cố, hắn có thể không cần đếm xỉa đến, nhưng nếu Dương Cố mà xảy ra chuyện gì, quân đội còn lại của Hắc Lang hoàng triều sẽ không có người thống suất. Thác Bạt Hàn thì không hiểu chiến sự, tất cả sự quyết định trong quân đều là do Dương Cố chủ trì, không có Dương Cố giúp đỡ, hắn khó có thể điều động được năm mươi vạn Lang kỵ binh, chớ đừng có nói chi tới mưu trí phi phàm để chiến đấu với quân đội Đại Đường.

Lý Lân cười, chẳng có kính nể đối với sự trung trinh ái quốc của Dương Cố, cũng không nể phục sự hy sinh của Thác Bạt Hàn, hắn chỉ lạnh nhạt ngồi ở đó, chờ đợi quyết định sau cùng của Thác Bạt Hàn.

- Tam hoàng tử, bản thái tử đồng ý hợp tác với ngươi, nhưng chuyện này đối với các ngươi là một món hởi lớn. Ngươi không thấy các người nên trả giá thứ gì sao?

Thác Bạt Hàn thần sắc bình tĩnh nói với Lý Lân.

- Ngươi muốn bản hoàng tử trả giá cái gì?

Nụ cười trên mặt Lý Lân biến mất, hắn hiểu, đã đến lúc đàm phán rồi. Có thể hợp tác hay không, phân phối lợi íc ra sao thì chính là xem ở lúc này đây.

- Ta muốn các người rời khỏi lãnh thổ của Hắc Lang quốc!

Thác Bạt Hàn trầm tĩnh nói…

- Ngươi nghĩ rằng bản hoàng tử sẽ đáp ứng sao? Chiến tranh là do Hắc Lang các người khởi chiến, thất bại, mất đi quốc thổ cũng là do thực lực các ngươi không đủ. Ở tình huống như thế này mà muốn Đại Đường chúng ta phải ói ra thứ mà mình đã ăn vào sao?

Lý Lân chẳng hề khách khí đáp trả, hắn cũng không thấy bản thân mình ở thế hạ phong, nên câu trả lời rất mạnh mẽ, kiên cường.

- Hừ! Xem ra Tam hoàng tử không có thành ý rồi, nếu như không chịu từ bỏ phần đất của Hắc Lang hoàng triều chúng ta, thế thì ta cũng chỉ có thể dùng chiến tranh để đoạt lại mà thôi.

Sắc mặt Thác Bạt Hàn cũng khó coi vô cùng, sự cứng rắn của Lý Lân nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn với Lý Lân đều có ý nghĩ giống nhau, muốn nắm quyền chủ động đàm phán trong tay, không biết rằng chính điều này đã khiến cho đàm phàn không thể nào tiếp tục được.

- Ha ha ha! Thực buồn cười, nếu như các người có thực lực đó thì đã không thua thảm như vậy. Hiện tại coi như đã hạ bài thật rồi, ngươi với ta cũng không cần giằng co làm gì. Chính ra thì ngươi nói điều kiện nhưng bản hoàng tử không thể đáp ứng, cũng không có đủ quyền để đáp ứng. Ta chỉ là hoàng tử Đại Đường, chứ không phải là hoàng đế Đại Đường. Trong tay chỉ có một chi bộ đội tâm phúc là Vệ quân, làm sao có quyền quyết định kế hoạch tác chiến, từ bỏ xâm chiếm của Quân bộ được cơ chứ? Điểm ấy hẳn là ngươi cũng phải rõ ràng chứ. Đối với bản hoàng tử, Vệ quân mặc dù quan trọng nhưng không phải là không thể bỏ qua được. Ngươi cũng biết bản hoàng tử tại sao lại tự tin dù các ngươi có tiêu diệt được Vệ quân, nhưng đừng hòng bắt được tướng lĩnh của Vệ quân không? Đó là bởi bản hoàng tử có một con Linh thú cấp ba phi hành. Đưa toàn bộ đại quân thoát đi thì không khả năng, nhưng để cho cao tầng tướng lĩnh đi trước thì không có vấn đề gì. Chỉ cần bọn họ không bị tổn hại gì, Vệ quân có thể trùng kiến lại trong thời gian ngắn. Đừng nghĩ ta thích nói chuyện giật gân, với thực lực của Đại Đường thì chuyện đó là chuyện nhỏ mà thôi. Nhưng Lang kỵ binh của các ngươi sẽ phải trả cái giá khá đắt để kiếm lại một đám thi thể không tác dụng. Thế nên, các ngươi đừng có tưởng lá bài trong tay mình là to nhé.

Lý Lân chẳng khách khí gì nữa, nói thẳng vào mặt Thác Bạt Hàn để cho hắn thấy quân bài tẩy của mình mạnh tới nhường nào.

Thác Bạt Hàn càng thêm lạnh lùng thâm trầm hơn, hắn cũng biết đề nghị của mình Lý Lân không thể đáp ứng được. Hắn cũng chỉ bắt chước đám thương nhân khi bán hàng thì phải thách giá trên trời, để có thể trả tiền dần dần. Ai nghĩ tới được Lý Lân không muốn dây dưa lâu dài, trực tiếp chỉ ra lợi ích cực nhỏ khi Lang kỵ binh vây công Vệ quân. Hơn nữa hắn còn cho mình biết bản thân hắn còn một con Tam giai linh thú phi hành, điều này khiến cho Thác Bạt Hàn không khỏi phải suy xét lại sự khinh thường của mình đã ảnh hưởng tới kết quả đàm phán ra sao.

Tính về số người thì Đại Đường vượt xa Hắc Lang hoàng triều. Dù sao thì Đại Đường trừ Hắc Thủy tỉnh ở phương bắc, còn có mười bảy hành tỉnh khác nữa. Quá nửa đều là nơi phồn hoa đô hội, dân số đông đúc. Đem ra so thì Hắc Lang cho dù là quốc lực, số dân, đều tuyệt đối là hạ phong, cứ tiếp tục như này thì kẻ thất bại chỉ có Hắc Lang mà thôi. Còn Đại Đường chỉ là trả giá bằng binh sĩ và tiền tài, Hắc Lang chính là nước mất nhà tan.

- Ý của Tam hoàng từ là không muốn bỏ ra thứ gì để chúng ta mở con đường thả Vệ quân ra sao?

Thác Bạt Hàn càng thêm khó coi, không thể không nói, sự uy hiếp của Lý Lân vẫn có tác dụng. Nhưng nếu để cho đám Vệ quân mà hắn vất vả vây khốn được chạy mất thì hắn tuyệt không cam tâm.

- Lúc trước, mười vạn Lang kỵ binh vây công Vệ quân, kết thúc có hơn hai vạn người bị bắt làm tù binh. Những kẻ này bản hoàng tử có thể làm chủ, trả lại cho các ngươi. Đó chính là điểm tốt duy nhất mà ngươi có thể có được, nếu đồng ý thì chúng ta hợp tác, không đồng ý thì ta chỉ có thể giết người, sau đó làm loạn bên trong Lang kỵ binh để cho Vệ quân có cơ hội phá vây.

Lý Lân nhìn rất nghiêm túc, dáng vẻ một lời không hợp ắt động thủ. Dương Cố bước lên một bước, chắn trước mặt Thác Bạt Hàn để bảo vệ hắn, đôi mắt hổ chăm chăm nhìn Lý Lân. Khí thế của bách thú chi vương vẫn không suy giảm dù cho lão ta giờ chỉ là một con mãnh hổ già nua mà thôi.webtruyen.com

- Ngươi….

Thác Bạt Hàn trầm ngâm một hồi. Lần chiến đấu trước, Lang kỵ binh tổn hại thực không ít, nếu như có thể bổ sung lại hai vạn người, chẳng những có thể giảm chiến tổn, còn có thể nhanh chóng khôi phục nguyên khí.

- Bản thái tử làm sao có thể tin ngươi? Nếu như ngươi mà tiết lộ tin này, bản thái tử sẽ chết không chỗ chôn.

Thác Bạt Hàn trầm giọng nói.

- Hừ! Trên chiến trường phải dùng bất kể thủ đoạn cho dù tồi tệ tới đâu, nhưng làm người ắt phải có nguyên tắc bản thân. Bản hoàng từ tuy không có kiểu lời hứa ngàn vàng, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ tiểu nhân thích tư lợi. Huống chi nếu chúng ta mà ký giấy minh ước thì ngươi bị lộ còn nhanh hơn. Đối với bản hoàng tử thì bảo đảm Vệ quân không bị vây hãm trên chiến trường, còn ngươi cũng phải đảm bảo cho sức chiến đấu của Hắc Lang hoàng triều các người không bị giảm sút trên diện rộng. Đây chính là cơ sở hợp tác của chúng ta, mặt khác, ta khuyên ngươi nên điều động một bộ phận Lang kỵ binh quay về phương Bắc, bởi dã tâm của Thần Lang hoàng triều không nhỏ đâu, đừng có để chuyện các ngươi liều mạng ở tiền phương, hậu phương thay cờ quân khác nhé.

Lý Lân giải thích.

- Thực là phí lời, nói thế thì vẫn không thể đảm bảo sự uy tín của ngươi. Nếu ngươi không ngại thì song phương hãy lập huyết thệ để định minh ước đi.

Thác Bạt Hàn trầm giọng nói.

- Huyết thệ sao? Nghi thức truyền thừa từ thượng cổ hả? Chẳng có tác dụng gì đâu, sao ngươi còn muốn làm chuyện không đâu là sao?

Lý Lân cũng đã từng nghe tới huyết thệ, nhưng truyền thuyết lại nói huyết thệ chẳng có tác dụng gì, rất nhiều người phát huyệt thệ cũng chỉ coi như một câu chuyện đùa mà thôi.

- Xem ra ngươi không biết chuyện này rồi. Đám Trung cấp hoàng triều ở trên đại lục do không đủ thực lực, quá mức yếu kém nên không thể chiếm cứ số mệnh Thiên Địa, nên huyết thệ dù có tồn tại nhưng khó có thể ảnh hưởng quỹ tích vận mệnh của bản thân. Nhưng hoàng triều cao cấp thì khác, số mệnh ngưng tụ vô cùng, huyết khệ mượn số mệnh của hoàng triều cao cấp thực sự có thể thay đổi vận mệnh một người. Hắc Lang phụ thuộc Thần Lang, cho nên bản thái tử có thể mượn Thần Lang hoàng triều để phát thệ, Đại Đường các người sắp biến thành Cao cấp hoàng triều, sẽ có được vận mệnh kim vân, cho dù bây giờ huyết thệ vô tác dụng với ngươi nhưng tới khi Đại Đường thăng cấp thì những lời thệ này sẽ trói buộc ngươi.

Thác Bạt Hàn chậm rãi giải thích cụ thể.

- Số mệnh kim vân? Thứ đó có thể ảnh hưởng tới mệnh cách con người sao, vậy là hoàng triều cao cấp không chỉ là nói thực lực với địa vị, mà còn rất nhiều bí mật không muốn người khác biết.

Lý Lân lâm vào trầm tư, hắn cảm thấy Thác Bạt Hàn không có lý do để lừa hắn. Huông chi bao nhiêu loại chuyện hoang đường đều xảy ra trên người hắn, hết chuyện này đến chuyện khác đều có thể lý giải được.

Đối với sự kiên trì của Thác Bạt Hàn, Lý Lân cũng không từ chối. Bởi Lý Lân đã từng nghiên cứu kỹ lưỡng Tam đại lang quốc, trong ba nước, yếu nhất chính là Hắc Lang hoàng triều, còn mạnh nhất chính là Xích Lang hoàng triều. Bọn họ cùng với mẫu quốc Thần Lang hoàng triều về địa vị hay thực lực đều ngang nhau. Lần này Đế Quốc Uy tự mình đến tiền tuyến Hắc Lang hoàng triều chứ không phải hai nước còn lại, chứng tỏ một điều rằng, họ không hề tín nhiệm với sức chiến đấu của Lang kỵ binh. Hơn nữa trước đó còn nghe được tin tức thú vị hơn khiến cho Lý Lân hiểu ra nhiều điều, Đế Quốc Uy từ Thần Lang xuôi nam, mục đích không chỉ là ngăn Đại Đường thành hoàng triều cao cấp, mà tất nhiên sẽ có nhiều mục đích khác nữa. Riêng việc Đại tướng quân của Thần Lang xuất hiện tại Hắc Thủy vương thành, Lý Lân đã hiểu sơ sơ trong lòng rồi. Mục tiêu chính của Thần Lang hoàng triều không phải là diệt Đại Đường, hay là xâm chiếm Tam đại lang quốc, mà là chiếm đoạt lối vào Hắc Thủy tùng lâm, và một nửa Hắc Thủy hành tỉnh. Thậm chí Lý Lân còn nhìn ra được từ sự tự tin của Đại thái tử, thì vị tướng quân thần bí ở Hắc Thủy vương thành đã triển khai hành động rồi, chắc cũng đã có chút kết quả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.