Người trung niên nếu không thay đổi cách nhìn đối với Đại Đường, năm trăm năm tuy rằng dài lâu, nhưng đối với sự trưởng thành của một thế lực thì đúng là hoàn toàn không đủ. Huống chi trước Đại Đường vẫn chưa từng nghe nói có bất kỳ cơ duyên nào có thể gia tăng thực lực của một quốc gia. Bởi vậy, khẳng định hoàn toàn không thể trở thành nỗi lo được. Cũng chính là vì quan niệm cố chấp đó, Đế Quốc Uy mới đích thân đi lên tiền tuyến, chỉnh hợp lực lượng của Tam đại Lang quốc, quyết chiến cùng Đại Đường. Từ đầu tới cuối y cũng chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ thất bại.
- Ý ngươi đã quyết, bản tọa cũng sẽ không nói nhiều nữa. Ta sẽ tuân theo hứa hẹn bảo vệ mạng sống cho bọn họ. Còn có một điểm, Đại Đường đã phát ra một đội quân tinh nhuệ tiến vào phía sau chúng ta, cẩn thận bị người giăng bẫy.
Người trung niên lắc lắc đầu, hôm nay nói hơi nhiều rồi, với tính cách của lão, căn bản là ít khi có thể nói chuyện được như thế với Đế Quốc Uy. Chẳng lẽ là rời đi nhiều năm như thế, trong lòng lão còn chưa quên hẳn Đại Đường? Người trung niên cảm thán, mặc dù nhìn lão còn trẻ, nhưng tuổi thật đã lớn lắm, lớn lắm rồi, chính là tu vi võ đạo cao, nên cơ thể vẫn luôn giữ vững ở trạng thái cao nhất.
- Đại Đường Sát Sinh vương! Thật là một người thú vị, nhưng mà giờ dù sao cũng không phải là năm mươi năm trước nữa, thời đại của lão sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thai-tu/1887384/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.