Lý Lân hít một hơi sâu, thu liễm khí tức toàn thân, dung nhập vào trong núi rừng. Hoàn hảo cảm giác của hắn phát huy đúng lúc, mới có thể không đâm đầu vào cái bẫy của địch nhân, nếu không cho dù hắn có mạnh hơn nữa, tốc độ của Ám Ảnh có nhanh hơn nữa, muốn từ vạn quân phá vây là điều không tưởng. Cho dù cao giai Vương Tọa rơi vào trong vạn quân cũng khó có thể toàn thân mà ra, càng khỏi phải nói hắn chỉ có chiến lực của Cửu phẩm Võ Tông.
Nơi sườn núi cách Nha thành khoảng mười dặm, một nơi phong cảnh tú lệ, có một toàn quân trướng hoa lệ hiện ra. Trong đó có một vị thanh niên mặc hoa phục, nhưng sắc mặt rất khó nói. Dáng người cao, diện mạo tuấn tú, đôi mắt trành đầy sự tự tin tranh đấu thiên hạ, mười phần khí thế. Trước mặt hắn có ba gã cũng mặc hoa phục, diện mạo bất phàm, nhưng khí chất so với hắn lại chênh lệch quá lớn. Ba người này đều đang sợ hãi vô cùng, ở cửa quân trướng có một vị trung niên ôm kiếm. Diện mạo người này bình thường, luôn giữ một vẻ bình thản, tuy đứng thẳng ở đó, nhưng tâm tư lại du ngoạn chốn nào, căn bản chẳng để bất kỳ một ai nơi này vào mắt. Một loại tư thế ca ngạo khiến cho không ai dám tới gần. Bốn vị thanh niên hoa phục dường như đã quá quen với thói quen của người trung niên này, cho nên cũng không có phản ứng gì.
- Thác Bạt thái tử, ngươi mau nói cho bản cung biết rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thai-tu/1887383/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.