Ads- Tiền bối, không biết ngài muốn tìm người thế nào? Tuy rằng thực lực của tổng đốc Đại Đường phủ chúng ta ở vương thành Hắc Thủy cũng không mạnh, nhưng ở phương diện tình báo vẫn có chiến tích.
Lý Hoành mở miệng nói. Đối với cao thủ siêu cấp như vậy, cho dù không thể khiến người đó nợ mình một món nợ ân tình, cũng muốn cố gắng hết sức để lôi kéo họ.
- Bản tọa muốn tìm người đã ra khỏi vương thành Hắc Thủy trong khoảng thời gian gần đây. Mục tiêu có hai. Một chính là người đã giữ cái vảy trước đó, một người khác là một nữ tử nhân loại đứng sau người đó. Thực lực đó khoang từ nửa bước Vũ Hoàng hoặc là Hoàng cấp sơ giai. Hiện tại, không thể tìm được người giữ cái vảy. Chỉ có thể tìm thấy từ trên người áo trắng. Chỉ có điều lấy thực lực của Thiên Cơ Môn của vương thành Hắc Thủy cũng không thể nào suy tính ra được tin tức của cao thủ Hoàng cấp. Xem ra bản tọa không thể làm gì khác hơn là trở về trung vực. Đây là một truyền âm phù. Nếu như các ngươi phát hiện được tin tức tình báo gì hữu dụng, lập tức thông qua nó truyền âm cho ta. Nếu như tìm được hai người này, xem như bản tọa nợ các ngươi một món nợ ân tình.
Lão già áo xám trầm giọng nói.
- Có thể ra sức vì tiền bối chính là vinh hạnh của chúng ta. Chỉ có điều vãn bối có một chuyện còn muốn thỉnh giáo tiền bối. Nếu như tìm được người giữ cái vảy kia, ngài sẽ giết hắn sao?
Lý Chấn Uy tò mò hỏi.
- Bản tọa không có sở thích ỷ lớn hiếp nhỏ. Lần này bản tọa đến đây mục đích là muốn tìm lại chiếc nhẫn không gian đã làm mất năm đó. Nếu như người giữ cái vảy kia thật sự biết tin tức, bản tọa không chỉ không giết hắn, còn có thể thưởng vô số. Ngươi biết người này là ai sao?
Lão già áo xám nhìn chằm chằm vào Lý Chấn Uy trầm giọng hỏi.
- Không có, không có. Nếu như ta biết chắc chắn sẽ nói cho tiền bối trước tiên, đổi lấy một ân tình của ngài. Tiền bối yên tâm. Ta trở lại sẽ lập tức huy động toàn bộ lực lượng tình báo của phủ tổng đốc tại vương thành Hắc Thủy. Nhất định trong thời gian ngắn nhất sẽ có tin tức tình báo hữu dụng truyền tới.
Lý Chấn Uy lớn tiếng bảo đảm nói.
Lão già áo xám có chút trầm tư, gật đầu một cái. Ân tình của một cao thủ Vũ Hoàng đối với thế lực thế tục như Đại Đường mà nói, bất luận thế nào cũng không chống lại được mê hoặc. Nếu như Lý Chấn Uy có tin tức, khẳng định sẽ nói ra.
Hơn nữa lão già áo xám tỏ ra khẳng khái đối với thầy trò Thiên Cơ tiên sinh của Thiên Cơ môn cũng đủ làm cho hai người Lý Hoành cảm thấy chờ mong đối với nhân tình của hắn.
Lão già áo xám không hề dừng lại tại đó. Biến hóa của Vương thành Hắc Thủy đối với hắn mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì. Lấy tu vi võ đạo của lão, sống thêm mấy trăm năm cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Thời gian trôi qua khiến cho thương hải tang điền đối với cao thủ như lão mà nói khó có thể thực sự gợi ra được chút kích thích nào.
Trong phủ tổng đốc, Lý Hoành đưa ra từng cấm chỉ, khiến toàn bộ gian phòng được phong tỏa hoàn toàn, nhằm phòng ngừa người khác dò xét.
- Tam thúc tổ. Ngài đây là?
Lý Chấn Uy không rõ hỏi.
- Nói đi, tiểu tử ngươi đoán được điều gì?
Lý Hoành trầm giọng nói.
- Tam thúc tổ nói gì vậy! Ta có thể biết được cái gì chứ?
Lý Chấn Uy cảm thấy mơ hồ nói.
- Bớt giả vờ hồ đồ với lão tử đi. Vừa rồi tại Trích Tinh lâu, không phải ngươi nghĩ tới điều gì, mới nói ra những lời kia. Có phải ngưới nghĩ tới tên tiểu tử Lý Lân kia không?
Lý Hoành chính là mèo già hóa cáo. Hơn nữa đối với tính cách của Lý Chấn Uy, hắn đã thấu hiểu. Lý Chấn Uy vừa nói chuyện, Lý Hoành đã biết hắn nghĩ tới điều gì.
- Đúng vậy! Tam thúc tổ, theo ta được biết. Trong khoảng thời gian qua, người đi ra khỏi vương thành Hắc Thủy không ít. Còn người chân chính thâm nhập vào bên trong vương thành Hắc Thủy chỉ có một mình Lý Lân. Đương nhiên, nếu như tên khốn Lý Lân kia nói dối ngay cả một người cũng không có. Hơn nữa lão già thần bí kia nói nhẫn không gian của lão xuất hiện ở vương thành Hắc Thủy khoảng hai trăm dặm phía tây bắc. Mà Lý Lân vừa vặn đi qua con đường này. Không bài trừ khả năng hắn bởi vì bị cao thủ Thần Lang Giáo truy sát mà lẩn trốn. Riêng hai lý do này, người lão già thần bí tìm cũng rất có thể là hắn.
Lý Chấn Uy nói.
- Lão phu tất nhiên biết ý tứ của ngươi. May mà ngươi cũng không nói đến điều đó. Bằng không chuyện sẽ thật sự phiền toái.
Lý Hoành trầm giọng nói.
- Chuyện này làm sao nói ra được? Nếu như Lý Lân đúng là người giữ cái vảy kia, vậy lão giả thần bí không phải nói sẽ không tổn hại hắn, còn có thể cho hắn rất nhiều lợi ích sao. Điều này nên tính là chuyện tốt chứ?
Lý Chấn Uy không rõ hỏi.
- Hồ đồ. Chuyện này thật sự đơn giản như cao thủ thần bí đó nói sao? Lấy thực lực Vũ Hoàng cao giai của lão cần thiết phải gây chiến với một người giữ chiếc nhẫn đã thất lạc một trăm năm trước như vậy sao? Hành động của người thần bí nhân chỉ có thể nói rõ trong nhẫn có thứ vô cùng quan trọng. Hơn nữa lão già thần bí này cho rằng chiếc nhẫn không gian này không ở trên người Lý Lân mới có thể cho hắn một chút lợi ích. Nhưng ai biết chuyện thật sự là thế này phải không? Nếu như Lý Lân chiếm được cái nhẫn đòi mạng này thì sao? Ngươi cho rằng lão già thần bí đó sẽ bỏ qua cho hắn sao? Lý Lân là hy vọng quật khởi của Đại Đường chúng ta. Chúng ta không thể bảo vệ hắn đã là rất không phải. Vậy càng không nên tạo thêm phiền toái cho hắn nữa.
Lý Hoành trầm giọng nói. Chuyện Thần Lang Giáo phái người truy sát Lý Lân, hắn tất nhiên có biết. Chỉ có điều tại vương thành Hắc Thủy, thực lực của tổng đốc Đại Đường phủ quá yếu. Trừ phi Lý Hoành tự mình hộ tống, Bằng không phái những người khác ra cũng không có tác dụng lớn lắm. Hơn nữa Lý Hoành tin tưởng mù quáng đối với Nhị hoàng tử Đại Đường. Tin tưởng Lý Lân là người có khí vận lớn, cho dù bị người có thực lực vượt xa hắn truy sát cũng có thể may mắn chạy thoát.
- A? Không ngờ trong chuyện này còn có nhiều khúc mắc như vậy. May mà ta không có nhiều lời, bằng không vẫn có khả năng lòng tốt làm chuyện xấu.
Lý Chấn Uy suy nghĩ một chút liền cảm thấy sợ hãi nói. Lão tổ tông đều nói Lý Lân là then chốt giúp Đại Đường sớm quật khởi. Nếu như Lý Chấn Uy có lòng hại chết ông ta, bản thân mình sợ không qua được cửa ải này.
- Mặc kệ chúng ta suy đoán thế nào, sự thực là bất kể ai cũng không cách nào bảo đảm được. Ngươi vẫn phải phái lực lượng tình báo của chúng ta đi tìm hiểu. Nếu như không phải là tiểu tử Lý Lân kia, chúng ta có thể dựa vào chuyện này nhận được một ân tình từ chỗ cao thủ Vũ Hoàng.
Lý Hoành không hổ danh là một tay cáo già. Trong lòng còn suy nghĩ.
Lý Chấn Uy gật đầu một cái. Ông ta tiếp xúc với Lý Lân nhiều hơn so với Lý Hoành. Chính là bởi vì vậy, nên ông ta càng hiểu rõ hơn. Ông ta so với Lý Hoành càng thêm tin tưởng người kia chính là Lý Lân . Còn nữ nhân áo trắng thần bí kia và Lý Lân có quan hệ gì, tư tưởng tà ác của Lý Chấn Uy đã bắt đầu chuyển động.
- Lẽ nào tên khốn đã làm nữ nhân kia ở trong rừng tùng Hắc Thủy? Cô nam quả nữ ở trong rừng sâu núi thẳm, loại chuyện như vậy rất có thể xảy ra.
Suy nghĩ của Lý Chấn Uy nghĩ tới chuyện tà ác này. Sợ rằng có đánh chết ông ta cũng không thật sự tin tưởng, chính tư tưởng tà ác của mình cũng có thời điểm đoán đúng.
Ngoài thành Phí Thành, xe ngựa của ba người Lý Lân không nhanh không chậm đi tới. Lý Lân hoá trang thành một lão quản gia lưng còng khoanh chân ngồi ở trên càng xe, mắt hổ mang theo sự cảm khái quan sát cửa thành càng thêm hùng vĩ hơn so với nửa năm trước.
- Không ngờ mới chỉ nửa năm không gặp, Phí Thành này đã hoàn toàn thay đổi. Thiếu đi sự yên tĩnh an lành vốn có, thêm một phần khí tức nặng nề xơ xác.
- Điện hạ, so với các thành thị ở biên quan khác, Phí Thành đã xem như là tốt rồi. Hơn nữa Vệ quốc quân nổi danh thiên hạ của điện hạ dường như cũng không ở nơi này!
Hổ Âm từ trong xe ngựa ngó đầu ra nói.
- Không sao. là của bản hoàng tử thì vĩnh viễn là của bản hoàng tử. Bất kỳ ai cũng không cướp đi được.
Khi Lý Lân biết Chu Thắng Nam vẫn đảm nhiệm quân sư Vệ quốc quân, liền yên tâm. Năng lực của quân sự thanh tú kỳ cục kia rất tốt. Chỉ bởi vì mình ở đây, cho nên rất nhiều khi hắn không có cơ hội phát huy ra mà thôi.
- Điện hạ tự tin như thế nhất định là có lưu lại hậu chiêu rồi! Ngài có thể nói cho ta nghe một chút về chuyện nữ tướng quân Bạch nương tử hay không. Ví dụ như hai người gặp nhau, yêu nhau thế nào?
Mặt Hổ Âm đầy vẻ tò mò nói.
- Ngươi quá nhiều lời! Ngươi và Hổ Si đúng là huynh muội sao? Ngươi không phải do cha mẹ ngươi nhặt được chứ? Tướng mạo đã quá tệ, tính cách cũng hoàn toàn ngược lại.
Lý Lân không chút khách khí ấn đầu của tiểu nha đầu vào bên trong xe ngựa, hoàn toàn không để ý tới sự hờn dỗi của nàng. Đối với nữ nhân tò mò, hắn xem như đã hoàn toàn hiểu rõ. Mặc kệ nữ nhân như thế nào, một khi sự tò mò nổi lên có thể làm nam nhân có tâm trí kiên định nhất cũng bị phiền chết.
Một tiếng động ầm ầm vang lên. Một đội khoảng một trăm người kỵ binh mặc giáp đen từ hướng đế đô Đại Đường chạy nhanh đến. Cửa Phí Thành mở ra, dường như muốn nghênh đón nhân vật lớn nào. Trăm người kỵ binh mặc giáp đen phong tỏa bốn phía, cấm mọi người tới gần.
- Điện hạ, tin tức chúng ta trở về bị lộ rồi sao?
Hổ Si thấp giọng hỏi.
Lý Lân lắc đầu một cái. Đã trải qua sự truy sát của Thần Lang Giáo, không ai có thể nắm chắc được hành động của hắn. Bởi vậy, Phí Thành xuất hiện sự tiếp đón trịnh trọng như vậy khẳng định không có quan hệ gì với hắn.
- Xem tình hình thế nào rồi nói sau!
Lý Lân trầm giọng nói.
Hổ Si gật đầu một cái, thúc xe ngựa tiếp tục đi về phí Phí Thành.
- Dừng lại, hoàng tử điện hạ sắp tới. Các ngươi lập tức tránh ra!
Một tên kỵ binh giáp đen hung hãn quay về phía xe ngựa của Lý Lân quát. Trong tiếng nói mang đầy sát khí khiến ba người Lý Lân biến sắc.
- Hoàng tử? Vị hoàng tử nào vậy?
Lý Lân trầm giọng hỏi. Hắn chung quy vẫn cảm giác chuyện này quỷ dị không nói lên lời.
- Là vị hoàng tử nào thì ngươi có thể biết được sao? Nhanh lui lại!
Tên binh sĩ này hung hãn nói.
Mặt Hổ Si biến sắc, muốn xông lên, lại bị Lý Lân kéo lại.
- Nhìn kỹ hẵng nói!
Lý Lân trầm giọng nói, bảo Hổ Si đánh xe ngựa chạy dẹp sang một bên. Lý Lân khoanh chân ngồi ở trên càng xe, lộ vẻ hứng thú nhìn tình hình phát sinh tại cửa Phí Thành.
- Điện hạ, binh lính Đại Đường đều như vậy sao? Sát khí thật lớn!
Đầu Hổ Âm lại nhô ra khỏi màn cửa xe nói.
- Bọn họ không phải là quân sĩ bình thường. Nếu như ta đoán không sai, đây hẳn là đội quân bí mật của Đại Đường. Chỉ có điều không biết là vị hoàng tử nào dẫn binh đến đây, thậm chí có uy thế lớn như vậy.
Đại Đường hiện tại có tám vị hoàng tử, Ngũ hoàng tử đi tới học viện Thần Ma. Đại hoàng tử đi tới biên quan phía Đông. Lục hoàng tử đi tới vùng biên quan phía tây. Nhị hoàng tử đi tới biên quan phía nam. Chỉ có bốn người Tứ hoàng tử, Thất hoàng tử và Bát hoàng tử vẫn ở lại đế đô. Cũng không biết là vị hoàng tử nào xuất hành mà kiêu ngạo như vậy.
Lý Lân có chút cảm thán. Hiện tại Đại Đường thực sự là khác xưa. Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, đội quân trấn thủ biên quan dường như cũng hoàn toàn thay đổi.
- Đến rồi!
Hổ Si mở miệng nói. Một chiế xe ngựa sang trọng từ phía xa chậm rãi đi đến. Phía sau xe ngựa còn có một đội quân. Nhân số phải lên tới khoảng ba ngàn người. Bọn họ cũng mặc trang phục giống như kỵ binh giáp đen đang đứng chờ ở cửa thành. Khí tức trên người cũng vô cùng hung hăng.
- Đúng là đội quân khủng bố. Rốt cuộc là ai lại nắm giữ một đội quân như vậy.
Mặt Lý Lân biến sắc. Đội quân này đã không thể dùng bách chiến tinh nhuệ để hình dung nữa. Binh sĩ mỗi người đều là một cỗ máy giết chóc. Những binh sĩ này từng người đều có thần sắc lạnh lùng. Nhưng ánh mắt nhìn về phía chiếc xe ngựa sang trọng lại cuồng nhiệt giống như nhìn chúa tể chí cao vô thượng trong lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]