Lý Lân ẩn thân bên ngoài núi lớn. Một lão già áo xám bay trên trời cao. Ngọn núi vừa chấn động đúng là do một chưởng của lão già này tạo thành.
- Không có? Rõ ràng là ở vị trí này, tại sao lại không có?
Lão già phẫn nộ nói. Cánh tay phải vung lên. Một bàn tay lớn che kín bầu trời giáng xuống đỉnh núi.
Một tiếng động ầm ầm vang lên. Đỉnh núi cao gần nghìn mét bị lão già áo xám bẻ gẫy, ném vào trong không trung, phát ra một tiếng nổ vang. Con đường đi ngang qua đỉnh núi ngang qua bị chia năm xẻ bảy. Lão già chậm rãi hạ xuống, đôi mắt đầy vẻ phẫn nộ.
- Rõ ràng cảm ứng được chính là nơi này. Tại sao ngay cả một chút khí tức cũng không có. Cho dù Đại Địa Bạo Long Vương đột phá tới linh thú lục giai, về mặt cảnh giới cũng yếu hơn ta, không thể nào tránh được sự tra xét của bản tọa. Cho dù thoát đi, cũng phải lưu lại manh mối.
Lão già áo xám tự nói với mình. Trên mặt lão có một chút thất vọng. Hiện tại, lão già áo xám đã sử dụng hết thủ đoạn, nhưng ngay cả một chút khí tức cũng không suy tính được.
- Chẳng lẽ ta suy tính sai sao? Cầm nhẫn không gian của lão phu không phải là Đại Địa Bạo Long Vương, mà là người khác sao? Cũng không thể nào. Với tính cách của Đại Địa Bạo Long Vương không thể nào đưa chiến lợi phẩm cho người khác. Huống chi những năm gần đây Đại Địa Bạo Long một khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thai-tu/1887348/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.