38.
Lục Vi Tầm chậm rãi nói hết những chuyện vặt vãnh từ đời trước, Từ Tấn trầm mặc hồi lâu không nói gì khiến cho lòng hắn bỗng dưng phát hoảng, và ngay khi hắn đang loay hoay muốn giải thích ý định ban đầu cho việc làm này của mình, thì Từ Tấn cất giọng, "Cho nên, ngày hôm đó ngươi thật sự muốn chết trong tay trẫm sao?"
Lục Vi Tầm ngẩn người, ý của Từ Tấn, chính là tình cảnh hôm cung biến, khi y nắm chặt trường thương chỉ vào lồng ngực hắn.
"Phải." Lục Vi Tầm nhíu mày, "Thần thật sự đã ôm trong mình quyết tâm tới để chết trên tay bệ hạ, đây chính là kết cục của thần, thần nên trả nợ cho bệ hạ, chỉ là..."
Hắn rũ mắt, cười đắm đuối, "Chỉ là sau khi nhìn thấy bệ hạ rồi, thần không nỡ rời bỏ nhân gian."
Hắn vừa dứt lời, Từ Tấn đã nghiêng người ôm lấy hắn, vùi vào hõm vai hắn khổ sở cọ cọ, nhất thời không biết phải nói những gì, một lúc sau Lục Vi Tầm mới buồn cười vỗ vai tiểu Hoàng đế, "Bệ hạ, người thần bẩn."
"Không bẩn..." Vành mắt Từ Tấn hơi ửng đỏ, rướn người lên hôn hắn, trái tim y giống như đang bị hai bàn tay bóp chặt đến khó chịu, dứt khoát vén áo bào bước đến ngồi lên người hắn, nụ hôn vừa vội vàng vừa nóng bỏng. Lục Vi Tầm bấu lấy eo Từ Tấn, tới giờ hắn cũng chưa từng thấy tiểu Hoàng đế chủ động như vậy, hắn ôm người tựa vào vách đá lạnh lẽo trong nhà lao, "Bệ hạ..."
Giọng nói của Lục Vi Tầm trầm thấp, là âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tan-tra-lai-ao-hoa/1077526/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.