Sau đó, trong kinh thành truyền tai nhau lời đồn nhiếp chính vương trúng tà hóa điên, người người nghe được đều thấy hoang đường, Phương Dự nhìn chủ tử của mình mỗi ngày đều trông nom một cỗ quan tài, cảm thấy hắn quả thực đã đánh mất hết lí trí rồi.
Cuộc sống sau khi đóng cửa phủ của Lục Vi Tầm chính là tựa vào quan tài của Từ Tấn ngẩn người, không để ý đến bất cứ điều gì khác. Kể từ sau khi đốt rụi tấm lụa trắng, Hoàng đế lại lui tới Vương phủ vài lần, nhưng Lục Vi Tầm cũng chỉ xem nó như không khí.
Từ Di biết bản thân mình trong mắt kẻ điên này thật sự là một chút cảm giác tồn tại cũng đã biến mất chẳng còn dấu vết. Nó ghi hận tất cả mọi thứ, cũng trả thù cho tất cả mọi chuyện, cùng với khi xưa nó nỗ lực lấy lòng Lục Vi Tầm, đều bị hắn lạnh lùng xóa đi, không còn vết tích.
Cuối cùng, Từ Di không còn đến phủ nhiếp chính vương nữa, nó nghĩ thầm hắn cả ngày lẫn đêm coi như nằm cùng một chiếc quan tài với Từ Tấn thì như thế nào, Từ Tấn đã sớm chết rồi, bị hắn giết chết, nhưng trong lòng Lục Vi Tầm so với ai hiểu rõ hơn cả.
Khi Lục Vi Tầm tựa người vào bên cạnh quan tài, hắn đã nghĩ, tiểu Vương gia này có hận hắn hay không?
Từ Tấn chính là Đế vương trời sinh, nếu như năm đó hắn giúp y lên ngôi, thì kết cục có thể đổi khác hay không? Không đến nỗi sa sút như vậy. Hắn cảm thấy tức cười, lại lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tan-tra-lai-ao-hoa/1077525/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.