Buổi tối hôm đó, Mộc Cận thật khó có thể chìm vào giấc ngủ.
Dù cô luôn được bảo vệ rất tốt, không phải tận mắt chứng kiến những cảnh đẫm máu nhưng cô cũng không ngây thơ đến mức không biết bản thân đang sống trong một gia đình như thế nào. Cô cũng hiểu rõ có biết bao nhiêu nguy hiểm trong việc làm của những thuộc hạ của ba mình, mỗi ngày đều phải đối mặt với lưỡi dao, họng súng.
Nhớ tới lúc nãy khi Giang Thiếu Thành rời đi, thần sắc anh có phần nặng nề, tâm trạng Mộc Cận giờ phút này có phần không yên, trái tim cô sao có thể thôi không suy nghĩ về những việc anh đang làm. Giờ phút này anh đi làm chuyện gì? Cùng người ta đàm phán? Hay lại là một trận ác chiến giữa các băng nhóm?
Cô đưa tay bật đèn, ôm chăn ngồi ở trên giường, cô tự nói với mình, anh sống như vậy đã nhiều năm, chắc chắn tự có khả năng bảo vệ mạng sống của mình. Trước đây cũng chưa từng có chuyện gì xấu xảy ra với anh, bây giờ lại càng không thể, huống chi anh cũng có rất nhiều anh em, có nhiều lúc cũng không cần đích thân anh phải ra mặt, nhưng mà...
Cô lại nghĩ, bước đi trên con đường này, sinh mạng cũng giống như một sợi chỉ mỏng treo lơ lửng, không ai đoán được bước tiếp theo họ có mất mạng ngay trên đường phố hay không, có đôi khi cô thật sự oán ghét và căm giận đối với xuất thân của mình.
Cô tìm số máy của anh, lại sợ anh không tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tac-anh-nang/2395112/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.