Từ sau đêm đó, trong những ngày tiếp theo, Mộc Cận không tìm được lý do và cơ hội để gặp mặt Giang Thiếu Thành.
Ngay cả bản thân vì sao muốn gặp anh cô cũng không hiểu, gặp anh để làm gì, chỉ là cô rất muốn được nhìn thấy anh mà thôi.
Thắc mắc của cô về tối hôm đó, vẫn chưa tìm được câu trả lời. Lúc đó còn rất nhiều chuyện vẫn chưa kịp hỏi, dù gọi cho Giang Thiếu Thành nhưng anh luôn tìm cách để cúp máy.
Số lần cô ra ngoài trở nên nhiều hơn, nhưng cũng chỉ ngồi bên trong xe đi dạo vòng quanh trên phố, ghé vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài đến ngẩn người, ai cũng đều thấy cô không được vui vẻ như lúc trước, luôn trong tâm trạng rầu rĩ.
Buổi tối hôm nay, cũng giống như mọi ngày, cô ngồi bên trong xe, lái xe dùng tốc độ chậm nhất chạy dọc theo ngã tư đường. Bên ngoài cảnh vật cũng như trước, nhưng cô không thể tìm thấy cảm giác như được ngồi cạnh bên Giang thiếu Thành giống đêm hôm đó.
Bây giờ cô chỉ cảm thấy mất mát, ngay cả vì sao bản thân cảm thấy buồn cô cũng không biết, rất muốn khóc. Cô khẽ thở dài, mùa đông thật sự không phải là mùa lí tưởng, cái lạnh dễ làm cho người ta sinh ra cảm giác thê lương.
Cô nâng cằm nhìn ra phía ngoài của sổ xe, trong nháy mắt vẻ háo hức hiện rõ trên khuôn mặt.
“Dừng xe, dừng xe...”
Lái xe nhấn phanh gấp, người bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, cô đã mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tac-anh-nang/2395110/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.