Dù sao cô cũng không phải là Chu Lạc Khiết của mười năm trước, ở bên cạnh Diệp Thiên mấy năm nay, nguy hiểm cỡ nào cô cũng đã trải qua.
Giống như ngày hôm nay, dù có khó khăn nhưng vẫn chưa đến mức khiến cô cảm thấy lúng túng!
Vừa rồi, khi Trần Kiến Trung bị thuộc hạ của Long Tại Nham cản lại bên ngoài, súng của cô cũng đã bị giữ lại, cô chỉ còn cách giữ bản thân thật bình tĩnh, cái gì phải tới sẽ tới!
Thật ra, cô có một suy nghĩ vô cùng hoang đường, nếu như đêm nay cô không thể ra khỏi nơi này, phản ứng của Diệp Thiên sẽ như thế nào? Sẽ vì cô mà đối đầu với Mộc gia chứ?
Có đôi khi cô nghĩ mình đối với Diệp Thiên là một người rất quan trọng, nhưng suy nghĩ ấy của cô không thể kéo dài được bởi Diệp Thiên đã dùng thái độ lạnh lùng của hắn bóp chết. Hắn nhất định sẽ có cách khiến cô hiểu rõ, suy nghĩ đó chỉ là ảo tưởng.
Đúng, đó chỉ là ảo giác, cô đã từng chứng kiến dáng vẻ khi Diệp Thiên yêu một người là như thế nào, người đàn ông như hắn cũng có lúc vì yêu mà phát điên. Đương nhiên, cô gái hắn yêu như một bông hoa lan trong sơn cốc, thanh tao cao quý, không phải loại phụ nữ chung sống với gươm đao súng đạn như cô có thể so sánh.
Cô còn nhớ rõ Diệp Thiên rất yêu cô gái đó. Lúc đó, cô chưa dốc sức bảo vệ khiến cho người con gái ấy phải mất mạng. Những ngày sau, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tac-anh-nang/2395101/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.