Mộc Cận buồn chán đi quanh phòng khách, tin nhắn đã gửi đi từ 20 phút trước đến giờ vẫn chưa thấy trả lời.
Cô cố gắng kiếm chế lại ý muốn gọi điện thoại cho anh, bước đến bên cửa sổ vén rèm nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài là một khoảng không yên tĩnh, chỉ có một con mèo hoang đang ở cạnh thùng rác, thỉnh thoảng lại nghe được âm thanh giống như tiếng trẻ con đang khóc, khiến cho buổi tối ở nơi này càng có vẻ im lặng lạ kỳ.
Đối với thành phố nhộn nhịp như thành phố A mà nói, nơi ở của Giang Thiếu Thành khá cũ, lại nằm ở một nơi xa xôi, ngay cả đèn đường cũng chỉ tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, nhưng đối với Mộc Cận mà nói nơi này là nơi khiến cho cô cảm thấy yên bình, cũng là nơi khiến cho cô cảm thấy thoải mái nhất.
Cô đứng cạnh cửa sổ một lát, bên ngoài ngoại trừ tiếng mèo kêu cũng không còn gì khác, cô có một chút thất vọng, buông rèm cửa, và đi đến phòng của Giang Thiến Thành.
Phòng của anh không có nhiều đồ đạc, có một chiếc giường và một tủ quần áo, bàn làm việc bên trên đặt một chiếc máy vi tính. Mộc Cận nằm ngửa trên giường của anh, chăn đệm trên giường dường như còn lưu lại một hương vị riêng thuộc về anh, cô lật người đem cả khuôn mặt chôn sâu vào chiếc gối anh đã nằm, hít thật sâu, đem mùi hương làm cô say đắm đưa thật sâu vào buồng phổi, bao phủ cả lồng ngực.
Trước đây, cô chưa bao giờ biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tac-anh-nang/2395099/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.