Dù sao Chu Lạc Khiết mới chỉ là một cô bé mười bảy tuổi, sức lực không bì được với đàn ông, những bài tập huấn luyện này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể cô, buổi tối lúc nằm trên giường những vết thương có to có nhỏ trên người làm cô không dám trở mình, có một lần, vì phản xạ không đủ nhanh nhẹn, cho nên bị người huấn luyện của cô, một người đàn ông cao to đá trúng ngực, cô ngã nhoài ra đất, nhổ ra một ngụm máu. Không biết Diệp Thiên đến từ lúc nào, nhìn thấy cô ngã xuống đất không ngồi dậy nổi cũng chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Đứng lên!” Hắn nói: “Đừng nghĩ tôi tàn nhẫn với cô, kẻ thù cũng không tha cho cô vì cô phun ra máu đâu! Nếu như cô còn muốn giữ mạng của mình thì phải cho tôi thấy ích lợi của nó! Diệp gia tôi không nuôi kẻ ăn hại!”
Lời Diệp Thiên đã chứng minh những suy đoán mấy ngày nay của Chu Lạc Khiết, cho nên thởi gian huấn luyện này cho dù có nhiều đau đớn hơn thì cô cũng đều cắn răng chịu đựng hết, cô tự nói với chính mình, bây giờ chịu thêm một phần khổ cực thì sau này cơ hội sống sót của cô và Chu Nhất Minh mới nhiều thêm một phần, nhưng cho dù nghị lực của cô có hơn người thì cũng không có cách nào hoàn thành được yêu cầu của hắn. Có điều đối với bắn súng cô có tài năng trời cho, lần đầu tiên cô cầm súng Diệp Thiên đã phát hiện ra điều này, sau đó khi hắn dạy cô kĩ thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tac-anh-nang/2394902/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.