Chương trước
Chương sau
Tam sinh tam thế - Bộ sinh liên

Phần 4: Hoa Vĩnh Sinh

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 21

Nửa tháng sau.

Nơi tận cùng của đất trời, Bích Hải Thương Linh.

Trên đường theo Đế Quân tới phòng băng của thạch cung, Tổ Thị cúi đầu im lặng, không nói lời nào. Khi hai người bước vào phòng băng, Đế Quân nhìn về phía giường băng, khẽ thở dài: "Sao lại thành ra thế này?"

Tổ Thị nhắm mắt lại, suy nghĩ, tất cả rối loạn bắt đầu từ ngày đó. Đó vốn nên là một ngày vui, nhưng sáng sớm hôm đó, nàng lại đã cảm thấy bất an. Sau đó, không cẩn thận đánh vỡ hộp lưu ly Như Ý trên bàn trang điểm, càng là điềm xấu.

Ba ngày trước, Thiên Quân dẫn Cửu Thiên Chân Hoàng và Thất Diệu Quần Tinh đến Cô Dao cầu thân.

Sau khi chế xong trận pháp không gian, Tổ Thị ở lại trên thiên đình bảy người, tới trước ngày Thiên tộc đến cầu thân mới trở lại Cô Dao. Trước khi trở về, nàng đã dung hợp hoàn hảo trận pháp không gian trong tay và trận pháp trấn áp của Đông Hoa, chỉ chờ Liên Tống luyện xong năm nguyên tố lực gia trì pháp trận là sẽ thành công. Nàng biết Thiên Quân đến cầu thân Cô Dao vào lúc này không có mục đích thuần túy, cũng muốn mượn chuyện này làm nhiễu loạn tầm mắt Ma tộc. Tuy nhiên, nàng không bận tâm, vào thời khắc như này thì nàng cũng hiểu cho Thiên Quân.

Tin tức Thiên tộc muốn cầu thân Cô Dao truyền ra, khắp bốn bể xôn xao. Nhưng đa số người chỉ cho rằng đây là một bước liên hôn mà Thiên Quân dùng để củng cố thế lực của Thiên tộc, còn khen ngợi Thiên Quân dám nghĩ dám làm, đến Cô Dao cũng dám nhắm vào được.

Tuyết Ý trêu đùa kể lại việc này cho Tổ Thị nghe, nàng hơi giật mình: "Họ không tin chúng ta có tình cảm với nhau... trong mắt người đời, ta và tiểu tam lang không xứng đôi đến thế ư?"

Sương Hòa thẳng tính nói lại nàng: "Tất nhiên rồi! Người đời cảm thấy ngài và tam hoàng tử chẳng liên quan gì đến nhau ấy..." Bị Tuyết Ý trừng mắt, Sương Hòa yên lặng ngậm miệng.

Tuyết Ý quay qua nàng nói: "Họ không cảm thấy ngài với tam hoàng tử không xứng, họ chỉ là quá sùng kính tôn tượng, không dám dùng tình cảm phàm trần kia để nhìn ngài." Lại cười: "Thế nhưng đám người ủng hộ Tam hoàng tử lại bất ngờ ủng hộ mối hôn sự này, nói mối hôn sự này rất tốt, ngài và Tam hoàng tử rất xứng đôi."

Nàng cười nhẹ, trả lời Tuyết Ý: "Vậy thì tốt."

Vì chưa cố ý truyền chuyện Thiên tộc đến cầu thân cho Ân Lâm và Chiêu Hi đang thăm dò Ma tộc ở Nam Hoang, nên sáng hôm sau, khi nhìn thấy Chiêu Hi phong trần mệt mỏi bên ngoài động phủ, Tổ Thị hơi ngạc nhiên: "Chiêu Hi?"

Chiêu Hi không trả lời, thẳng tắp đứng cạnh một cây Đằng Phong cách đó năm bước, ánh mắt dừng lại trên cổ nàng. Sau một lúc lâu, hắn hỏi: "Nàng nhận đồ trang sức từ nghịch lân của hắn rồi sao?"

Nàng gật đầu: "Đúng vậy."

Chiêu Hi đột nhiên ngước mắt lên, lúc này nàng mới để ý thấy trong mắt hắn đầy tơ máu, hơi sửng sốt: "Ngươi sao vậy..."

Chiêu Hi cắn răng, tiến gần một bước, giọng nói căm hận khó kiềm chế: "Biết nàng mang số mệnh hiến tế còn dám dụ dỗ nàng, nhìn nàng giãy dụa giữa số mệnh và hắn, có phải hắn thấy rất thỏa mãn phải không? Hắn chẳng hề quan tâm đau khổ của nàng gì cả?"

Lúc này, Tổ Thị mới hiểu vì sao Chiêu Hi lại đến đây, khẽ thở dài, ngắt lời: "Chiêu Hi, ta chưa từng nói giấc mộng tiên tri cho tiểu tam lang, hắn không biết gì cả."

Chiêu Hi lặng yên nhìn nàng, một lúc lâu sau, nhắm mắt như thất bại, cay đắng nói: "Hắn không biết gì... Vậy tại sao nàng không từ chối hắn? Một bên là vận mệnh, một bên là hắn, chẳng lẽ nàng không đau khổ sao?"

Nàng rũ mắt nhìn bàn tay mình, đường vận mệnh trong tay thật dài, nhưng thần tiên không nhìn vân tay đoán sinh tử, điều này cũng vô ích thôi: "Ngươi nói đúng, điều đó rất đau khổ. Những ngày gần đây ta thường bị đau khổ hành hạ, ta sợ hãi ngày cuối cùng sẽ đến." Nàng nhẹ nhàng nói: "Nhưng nhờ có tiểu tam lang, dù đau khổ thì ta cũng cảm thấy vui vẻ. Nếu ta từ chối hắn, trái với bản tâm, thì ta chỉ còn đau khổ. Suy nghĩ cẩn thận một hồi thì ta không thể, không muốn, cũng không từ chối hắn được."

Nàng thu tay về, che đầu ngón tay như bạch ngọc vào đáy tay áo, nhìn về phía tia nắng ban mai lóe lên nơi chân trời: "Hai mươi bốn vạn năm trước, vào thời khắc cuối cùng, Thiếu Quán và Tạ Minh từng lo sẽ lùi bước vì tình cảm, không hoàn thành được hiến tế. Trước khi chế đi, họ đã cầu xin ta. Lúc đó ta không hiểu sao họ lại lo lắng như vậy, họ có đạo tâm kiên định, sao lại dao động vì tình... Bây giờ ta mới hiểu được tình là gì, từ đó hiểu được cả ý đồ của Quán Quán và A Minh trước kia." Nàng ngừng lại, lẩm bẩm: "Điều đó là điều cần thiết."

"Ta đã dùng hết khả năng để phản kháng vận mệnh này, nhưng kết cục ra sao thì không ai biết được?" Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nam tử trước mặt: "Chiêu Hi, nếu vận mệnh vẫn không thay đổi, đến lúc đó vẫn cần ta lấy thân để để tiêu trừ kiếp nạn này. Nhưng nếu ta không chịu đi chết thì ta hy vọng ngươi và Ân Lâm có thể giết ta."

Chiêu Hi khó tin nhìn nàng: "Nàng nói gì cơ?"

"Ta nói, khi đó nếu ta bất đắc dĩ, hãy giết ta." Nàng nhìn vào mắt nam tử, lặp lại: "Ta sẽ để lại một tia sáng, để Ân Lâm, Tuyết Ý, Sương Hòa không chết cùng ta. Nhưng dù sao ta đã mất rồi, dù giữ được thần hồn thì họ cũng sẽ lập tức chìm vào giấc ngủ sâu. Ngươi là thần sứ của ta, nhưng là con người, không bị huyết khế trói buộc, về chuyện ba người kia, ta sẽ giao cho ngươi. Dung Dung, ngươi cũng chăm sóc giùm ta. Ngoài ra còn một chuyện..." Nàng nghiêm mặt, im lặng một chút, hơi khàn khàn nói: "Đến lúc đó, ngươi hãy tìm cơ hội để tiểu tam lang uống Nhất Niệm Tiêu, để hắn quên ra đi."

Chiêu Hi bình tĩnh nhìn nàng, hồi lâu, môi mới giật giật: "Nàng đã sắp xếp cả rồi." Một lát sau, nói: "Nếu có ngày đó, ta sẽ sắp xếp cho Ân Lâm, Tuyết Ý và Sương Hòa, chăm sóc cho họ như nàng mong muốn. Nhưng..." Ánh mắt nam tử đen khịt, giọng nói bỗng dưng tràn ngập ác ý: "Ta sẽ không để Liên Tống uống Nhất Niệm Tiêu kia, tuyệt đối không. Hắn phải mãi mãi nhớ đến nàng, dù cho đau khổ đến đâu. Hắn trêu chọc nàng bất chấp hậu quả, thì hắn buộc phải trả giá. Uống Nhất Niệm Tiêu để quên nàng, yêu người khác ư, hắn đứng có mơ!"

Nàng giật mình nhìn về phía Chiêu Hi, chợt quên hết lời nói. Nàng không biết vì sao Chiêu Hi lại có thái độ không tốt với Liên Tống như vậy. Nhưng cũng không có gì sai. Nàng nghĩ rằng mình không xứng đáng với tiểu tam lang. Nàng không thể hứa hẹn tương lai với hắn, nhưng vẫn ích kỷ đâm thủng sự mập mờ của hai người, chủ động mở ra đoạn tình cảm này. Nàng luôn lừa dối hắn, cho đến tận bây giờ, nàng vẫn đang lừa hắn.

Nhưng nàng... nàng có thể làm gì được? Nàng muốn nói hết với Chiêu Hi, nhưng nam tử đã quay lưng lại: "Đừng cố gắng thuyết phục ta, nàng không thuyết phục được ta." Rồi hắn dứt khoát rời đi.

Nàng đứng ngoài cửa động, mãi đến khi Tuyết Ý tới, báo rằng Thiên Quân và mấy vị Chân Hoàng đã đến, hiện đang ở đình Tứ Niệm, chờ nàng.

Đình Tứ Niệm nổi bật giữa biển Trường Sinh, tuy gọi là đình nhưng chẳng khác gì một cái điện trên biển, với mười hai cột dài. Khi đến đây, nàng phát hiện Chiêu Hi cũng có mặt.

Sắc mặt Chiêu Hi không tốt mấy, dường như không đồng ý với việc cầu thân này. Tuy nhiên, cho đến khi quyết định đã định, hắn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ rời đi khi nàng và Thiên Quân trao đổi tín vật. Tuyết Ý đến gần lúc hắn rời đi, hắn lại chào tạm biệt rồi nói đến Nam Hoang có việc, rồi bước đi trước.

Lễ cầu thân lần này của Thiên tộc rất long trọng. Vì lễ cầu thân của con út, mà Thiên Quân đã dẫn đoàn ra khỏi Cửu Trùng Thiên dưới hoàn cảnh không có chiến tranh. Ban đầu các vị thần Cửu Thiên đều sửng sốt, cho đến khi nhớ ra hắn muốn cầu thân Cô Dao, thì mới giật mình nhận ra điều này cũng rất đáng lẽ.

Bởi vì nhận được lời chắc chắn từ chỗ Đế Quân, nên Thiên Quân rất tự tin với chuyến đi này. Nhưng trong lòng các Chân Hoàng đi theo Thiên Quân thì lại lo lắng. Họ cảm thấy rằng khi họ tiết lộ ý đồ của mình, thì họ sẽ bị đánh ra ngoài mất, vì thế toàn bộ quá trình cầu thân đều cực kỳ lo lắng và cảnh giác. Tuy nhiên, họ không chỉ không bị đánh ra ngoài, mà còn được đối đãi trang trọng, và Cô Dao cũng không gây khó khăn gì cho việc cầu thân này. Cho đến khi rời khỏi Cô Dao, các Chân Hoàng vẫn cảm thấy lo lắng và bối rối.

Tuy nhiên, họ lại đặc biệt chú ý đến một thần sứ ngồi dưới, sắc mặt hắn không mấy tốt, nhìn qua dường như muốn đuổi họ ra Cô Dao vậy.

Thần sứ để lại ấn tượng sâu sắc với các Chân Hoàng kia là Chiêu Hi.

Chiêu Hi chỉ ở lại Cô Dao nửa ngày, Tổ Thị Thần không biết hắn trở về với mục đích gì. Thực tế nếu hắn ở đây, thì sẽ hộ tống Thiên Quân và các Chân Hoàng ra về, nên nàng phải để Sương Hòa và Cốt Dung tiễn khách.

Chiều hôm đó, Cốt Dung và Sương Hòa đi tiễn khách, nhưng ba canh giờ sau vẫn chưa trở về.

Tổ Thị Thần lo lắng nên bèn tự xuống núi tìm kiếm, đến canh tư thì nhặt được khăn choàng của Cốt Dung ở bãi cỏ giữa ranh giới Trung Trạch và Nam Hoang, và vài dấu vết đánh nhau trên đó.

Dấu vết đánh nhau đã bị che giấu, nhưng Tổ Thị vẫn cảm nhận được khí tức Ma tộc thấp thoáng bên trong, trái tim chợt chùng xuống. Sau khi phân biệt rõ dấu vết, nàng bèn đi nhanh vào sâu trong bãi đất hoang. Nửa canh giờ sau, quả nhiên tìm thấy một chiếc giày của Dung Dung ở cuối bãi đất hoang núi Đồ Mi.

Núi Đồ Mi là một ngọn núi Ma khảo. Ma tộc chiếm cứ tổng cộng có bảy tòa núi Ma khảo ở Nam Hoang, núi Đồ Mi là ngọn núi cổ nhất.

Cái gọi là ma khảo, là vì nó khảo nghiệm nhưng rối loạn trong lòng những người đang đi trên đường tu hành, nếu có thể vượt qua ma khảo, thì có thể tiến thêm một bước dài trong tu hành. Ma khảo bình thường chỉ ngẫu nhiên xuất hiện, nhưng nếu có người tu hành tiến vào mà không thể vượt qua, thì cũng có thể tự nguyện vào núi Ma Khảo để tiếp nhận ma khảo.

Từ xa xưa đến nay, sáu tòa núi Ma Khảo khác ở Nam Hoang thường có người tu hành ghé thăm, nhưng người tu hành tự tin nhất cũng sẽ không lựa chọn vào núi Đồ Mi. Vì Ma Khảo ở núi này quá nguy hiểm, họ có thể vào nhưng không chắc ra được, vì vì một Ma Khảo mà chết thì thật sự không đáng.

Tổ Thị đã nghe danh nơi này đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên nàng đến đây. Lúc bấy giờ trời đã sáng, có ánh rạng đông yếu ớt từ chân trời lan tỏa, trong cơn mù sương rất dày, núi Ma khảo cổ xưa như một con thú nằm úp sấp, nhìn chằm chằm xuống thế gian, rước cửa núi bao phủ toàn sương mù.

Tổ Thị cũng nghi ngờ rằng đây có thể là kế dụ địch của Ma tộc nhằm vào mình, nhưng Sương Hòa và Dung Dung sống chết không rõ, mặc dù có nghi ngờ, nhưng nàng lại chẳng dám chần chừ. Nếu có thể dùng kính truyền thanh, báo với Liên Tống một tiếng rồi vào núi cứu người sẽ tốt hơn, nhưng kính truyền thanh của tiểu tam lang không biết tại sao lại hỏng rồi, hắn không có thời gian chế tạo một cái mới. Dù sao cũng là đường cùng rồi, nếu về lâu quá, Tuyết Ý đương chờ ở Cô Dao cũng sẽ tới đây. Nghĩ như vậy, nàng mới yên tâm hơn, đứng ở miệng núi một lát cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, sau đó giơ tay vung tay đẩy lớp sương mù dày, theo gió bước vào trong núi.

Tổ Thị thông minh, nếu không thể tìm ra dấu vết của họ nhanh chóng thế này. Thì nàng cũng rất cẩn thận, không coi thường một tòa núi Ma Khảo, không dám mắc một sai lầm nhỏ vào khi vào núi.

Sau khi vào núi, nàng mới biết nơi này có tổng cộng sáu tòa Ma Khảo, ba tòa trước thử thân và ba tòa sau thử tâm. Cảnh thử thân khó lường, từ trận động đất lớn đến bệnh tật hoành hành, từ ma thú hung ác, những người tu hành muốn sống sót qua những tai nạn này thật không dễ dàng, đây cũng là lúc nàng bị lạc vào những thử thách này. Ngược lại, thử tâm khiến người đời cảm thấy khó khăn hơn, nàng không dám lãng phí sức lực.

Sau ba lớp Ma khảo, tất cả là ảo thuật, dùng rượu, tiền bạc, và tình ái để mê hoặc người khác, nhưng Tổ Thị có thể nhìn thấy những trò này chỉ là đồ giả tạo, không thể đánh lừa nàng được. Bảy lớp ma khảo, Tổ Thị đi qua một cách suôn sẻ, chỉ trì hoãn một chút thời gian, nhưng càng đi càng thấy điều gì đó kỳ lạ. Nàng vẫn tin rằng Ma tộc bắt Cốt Dung và Sương Hòa để dẫn nàng đến đây, sử dụng sức mạnh của núi Đồ Mi để bắt giữ nàng, làm yếu đi sức mạnh của Thần tộc. Tuy nhiên, nếu mục đích của đối phương như vậy thì họ đã có thời gian để hành động khi nàng bị ba lớp Ma khảo quấy rối rồi, nhưng họ lại chẳng làm gì cả.

Điều này khiến Tổ Thị cảm thấy bối rối, không hiểu Ma tộc đang âm mưu gì. Cho đến khi trải qua Ma khảo trên đỉnh núi Đồ Mi, thì nàng thấy một người ngồi trên đỉnh núi, áo đỏ như máu, lười nhác dựa vào một tảng đá lớn. Khi thấy nàng lộ diện, người đó nhẹ nhàng mỉm cười: "Ngươi đến sớm hơn dự đoán của ta đó, Tổ Thị Thần."

Tổ Thị nhìn thấy là Tiêm Điệp thì không khỏi ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Vậy là ngươi đã bắt Cốt Dung và Sương Hòa."

Tiêm Điệp chống má: "Tiên tử Dung Dung ở chỗ ta, còn Sương Hòa Thần... Người đóng vai trò quan trọng trong các cuộc phiêu lưu của chúng ta có vẻ như đang đi lang thang giữa các núi." Nàng ta cười khẩy: "Dù Sương Hòa thần không ở đây, thì tôn thân cũng không cần thất vọng. Ta đã chuẩn bị món quà khác cho tôn thần rồi. Hay tôn thần tự đến kiểm tra đi." Sau khi nói xong, nàng chỉ tay lên một chiếc cầu treo phía tây của đỉnh núi.

Đỉnh núi Đồ Mi cao vút, với ba mặt vách đá, trong đó một mặt vách đá gần như liền mạch với đỉnh núi tuyết. Họ nhìn cây cầu treo ngắn ngủi trước mặt, một đầu cách Tổ Thị chỉ vài bước chân, một đầu khác lại mờ mịt trong sương mờ, gió thổi qua khiến nó rung lắc.

Tổ Thị im lặng nhìn Tiêm Điệp một lúc, rồi bước lên cây cầu treo. Đi qua vùng mù sương, đứng giữa cây cầu treo, nàng nhìn thấy rõ hình ảnh các vách đá dưới chân Tiêm Điệp: chúng sáng loáng như dao găm, treo ba người, trong đó hai người bị trói tay treo cùng một chỗ, người thứ ba lại bị trói tay và chân, treo ở một vị trí khác cách họ khoảng mười trượng. Ba người đều rũ đầu xuống, như thể đang ngủ say.

Mặc dù cách xa, Tổ Thị vẫn nhìn thấy rõ mấy người bị trói, là Chiêu Hi và Cốt Dung, còn người kia lại là tiểu tam lang vốn nên ở trên thiên đình.

Trái tim nàng đột nhiên co lại.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Dung Dung thì thôi đi, nhưng tại sao Chiêu Hi và tiểu tam lang lại bị bắt? chỉ dựa vào Tiêm Điệp thì không thể nào, chẳng lẽ là Khánh Khương ra tay?"

Tâm tư xao động, cây cầu treo bất ngờ rung lên một cái, ngay sau đó, dưới chân truyền đến tiếng gầm thét như thú vật, Tổ Thị quay lại, thấy dưới núi đang bỗng chốc biến thành một biển máu, trong đó sóng biển hỗn loạn, như có vô số xương khô cuồn cuộn. Nàng kinh ngạc, nhìn về phía Tiêm Điệp.

Trong tay Tiêm Điệp, một chén rượu màu đỏ lộng lẫy, vừa chuyển động, máu đỏ từ miệng chén đã chảy ra.

"Chén Hóa linh." Tổ Thị lẩm bẩm, trầm ngâm.

Gió núi đưa đến lời khen nửa thật nửa giả: "Tôn thần thực sự thấy rộng hiểu nhiều." Nàng mỉm cười, nhì Tổ Thị đầy ngụ ý: "Tôn thần đã hiểu rằng đây là Hóa Linh, vậy chắn cũng biết biển xương khô kia có thể hợp nhất linh khí của vạn vật trên trần gian, dù linh lực có mạnh hơn nữ cũng có thể nuốt chửng được."

Hiểu ý của Tiêm Điệp, dưới tay áo rộng, Tổ Thị nắm chặt tay. Nàng biết Tiêm Điệp sẽ cắt sợi dây để họ rơi xuống biển xương khô. Có thể nàng sẽ đồng thời cắt hai đầu dây thừng này, để thấy nàng lúng túng không biết cứu đầu nào trước mà thêm vui vẻ. Nhưng dùng Tiêm Điệp có tính kế thế nào, thì nàng vẫn phải cứu ba người.

Nàng không nói gì với Tiêm Điệp, chỉ tập trung quan sát điểm neo giữa cây cầu treo và vách núi, nhanh chóng tính toán nơi có thể dùng để cứu một lúc ba người. Nếu nàng có thể sử dụng pháp lực, thì nàng sẽ không bận tâm tới những điểm neo này, có thể đánh vào biển xương khô, nơi mà không ai có thể dùng đến pháp lực.

Thấy Tổ Thị im lặng, Tiêm Điệp cũng không ngại ngần, vẫn chọc ghẹo: "Sao tôn thần lại im lặng thế? Tôn thần yên tâm đi, biển xương khổ này không phải chuẩn bị cho tôn thần đâu. Dù cho ta kiến thức hạn hẹp, cũng biết biển xương khô có thể hợp nhất linh khí của vạn vật trên thế gian, nhưng lại không phải thể hóa được bản thể của tôn thần nguyên sơ."

Nàng nhấc chén Hóa Linh lên, tay còn lại khẽ cầm đao ra. Con dao đặt kế bên sợi dây thừng bị buộc chặt lên tảng đá chỉ cách một tấc. "Dẫu sao, ba người ở hai đầu dây thừng này cũng không giống tôn thần, chỉ là hình dạng của ánh sáng. Biển xương khô đối với họ là sự sống còn." Tiêm Điệp tiếp tục: "Nếu ta làm như thế này." Nàng lấy dao găm chọc vào dây thừng trên đá: "Tiên tử Cốt Dung phía này và Thần sứ Chiêu Hi phía kia sẽ cùng rơi xuống để biển xương khô nuốt chửng. Tất nhiên, ta tin rằng dù không dùng pháp lực, tôn thần cũng có thể nghĩ ra cách cứu họ. Nhưng mà, nếu thiếu phép lực trợ giúp, tôn thần cũng chỉ kịp cứu một phía mà thôi?"

"Ngài sẽ chọn Tam hoàng tử sắp thành hôn, hay là Cốt Dung tiên tử và Thần sứ Chiêu Hi đã làm bạn với ngài lâu hơn? Ta thực sự rất tò mò."

Quả nhiên như vậy.

Tổ Thị cố gắng dẹp lại cảm xúc dâng trào trong lòng, không để ý lời chọc ghẹo của nàng. Cây thông núi cách mười trượng có thể làm neo. Cung Hoài Thứ trong tay, dù không phải là một pháp khí hào nhoáng, nhưng là một vật phẩm có thể điều khiển ngay lập tức, cả hai đầu của cung có thể giúp leo lên vách đá trơn. Xem xét đến khoảng cách giữa nàng và ba người treo trên vách đá, nếu muốn cứu họ, nàng chắc hẳn phải hành động nhanh trước khi sợi dây thừng bị cắt đứt, để có thêm thời gian để làm việc. Nghĩ vừa như vậy, thì đột nhiên xoay người.

Không ngờ Tổ Thị lại đột nhiên hành động, Tiêm Điệp kinh hãi: "Ngươi!"

Tổ Thị đã nhảy xuống cây thông. Đẩy cung Hoài Thứ xuống, chiếc cung bắt đầu lớn lên. Khi thấy Tổ Thị đổi cung, nàng ta cảm thấy rất sợ hãi, nói: "Dừng lại, nếu ngươi dám giương cung thì ta sẽ cắt đứt dây thừng ngay?"

Tổ Thị không ngần ngại như những gì nàng đã mong đợi, ngay lập tức hành động: "Ngươi cũng không thể tránh khỏi điều này, phải không?" Hai đầu cung vượt qua vách núi, tạo nên một phần lực cản. Mặc dù lực cản này rất yếu ớt, nhưng với Tổ Thị thì nó đã đủ rồi. Nàng nghiêng người, sử dụng đầu gối để chèn lấy vách núi, sử dụng lực cản nhỏ bé đó để nhanh chóng leo lên đỉnh núi.

Khi thấy hình ảnh của Tổ Thị gần kề, Tiêm Điệp không màng đến những điều khác, quyết tâm vung tay lên, trong khoảnh khắc cắt đứt sợi dây thừng trong tay, ba người ở hai đầu dây thừng đột nhiên rơi xuống dưới.

Mặc dù nàng đã nghĩ qua nhiều lần trong lòng, nhưng khi màn này thực sự xảy ra thì trái tim của Tổ Thị vẫn đập thình thịch. Nhưng nàng không thể dừng lại, không thể trì hoãn thêm được nữa. Nàng cố nén đau đớn, tập trung tinh thần, tay phải vung mạnh, ném ra một sợi tơ dài từ trong tay áo. Sợi tơ dài mang theo sức mạnh kì diệu, nhanh chóng cuốn lấy Cốt Dung và Chiêu Hi đang ở đó không xa. Tổ Thị cắm cung Hoài Thứ vào vách đá làm điểm tựa, xong lại ném mạnh hai người đang bất tỉnh lên cầu treo, sau đó buông Hoài Thứ ra, cố gắng đuổi theo Liên Tống, ngay lập tức rơi xuống giữa núi.

Gió núi thổi vù vù, Tổ Thị vừa đuổi theo nam tử rơi xuống, vừa cố gắng kéo sợi tơ dài ra, hi vọng có thể sử dụng lại chiêu trò cũ. Nếu sợi tơ dài kia dài hơn một chút, hoặc nàng đến gần nam tử một chút, nàng đã có thể làm được điều đó. Nhưng dù sao việc cứu Chiêu Hi và Cốt Dung đã làm chậm lại thời gian. Mặc dù phản ứng của nàng rất nhanh nhẹn, hành động rất nhanh chóng, nhưng mọi động tác cứu giúp này đã vượt quá khả năng của con người, nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể cứu được nam tử.

Hai mươi bảy trượng, đó là khoảng cách cuối cùng giữa họ. Nàng nhìn theo nam tử rơi xuống biển máu đầy sóng gió.

Trong chớp mắt nam tử rơi xuống biển máu, một cơn sóng mạnh mẽ màu đỏ lao tới. Áo trắng của nam tử bị nhuộm đỏ, một ngọn lửa bốc lên, nam tử bị ngọn lửa đỏ rực bao phủ, rồi một đợt sóng mạnh khác lao tới, lửa và nam tử đồng loạt biến mất trong biến máu đỏ. Tất cả những điều này chỉ diễn ra trong một nháy mắt.

Thất bại. Trong phút chốc, tâm trí Tổ Thị chợt trống rỗng.

"Không, không phải tiểu tam lang." Tiếng nói rơi xuống, nàng cứ nghĩ mình đã thốt lên, nhưng không. Sự lạnh lẽo sâu thẳm trong lòng bắt đầu lan rộng, lan tỏa khắp thân thể, thân hình nam tử rơi xuống trở nên lạnh lẽo, ý thức cũng dường như bắt đầu rời xa nàng: "Không!" Nàng lặp lại lần nữa, nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh gì.

Tại sao lại như vậy?

Bình tĩnh.

Hắn không phải là tiểu tam lang, nàng đã suy nghĩ đến điều này rồi. Tiểu tam lang không thể dễ dàng bị bắt như vậy, dù hắn có rút lui một vạn bước đi chăng nữa, thì nếu thực sự bị Khánh Khương bắt, hắn cũng sẽ không để bị bắt dễ dàng như thế này, để phòng ngự tuyệt đối, hắn chắc chắn sẽ lập tức giết tiểu tam lang. Vì vậy, người biến mất trong biển máu này tuyệt đối không phải là tiểu tam lang.

Nhưng, nếu không phải hắn, thì ai? Nếu không phải Khánh Khương, thì vì sao nàng ta lại ra mặt?

Mồ hôi lạnh đẫm ướt trang phục, Tổ Thị mở to đôi mắt, sau đó lập tức lao về phía nơi Liên Tống đã biến mất. Lúc đến gần mặt biển chỉ còn mười trượng.

Biển máu chợt dậy sóng khiến Liên Tống bị cuốn vào những cơn sóng cao, bọt biển vỗ lên tay áo của Tổ Thị, ngọn lửa ngay lập tức bùng lên trên ống tay áo, nhưng nàng lại như không cảm nhận được, không hề muốn đẩy lùi những cơn sóng đỏ như máu đang lao về.

Khi thân thể của nàng tiếp xúc với biển máu, trong một nháy mắt, những cơn sóng máu dồn dập bỗng dưng ngừng lại, sau đó rút lui về bốn phía. Tổ Thị không quan tâm liệu đó có phải là tác phẩm của Tiêm Điệp hay không, cũng không dành thời gian để suy nghĩ mục đích của mình, chỉ cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn, thuận tiện hơn cho việc tìm kiếm nam tử.

Thung lũng lần nữa sóng to gió lớn, trong chớp mắt biến thành một vùng biển rộng yên tĩnh, đáy biển rải đầy những viên đá lộn xộn. Tổ Thị rơi xuống đáy biển, khi chân chạm đất, ánh mắt nàng nhìn về phía trước hơn mười bước.

Ở đó, có một bộ xương thú, vẫn còn dính máu, xương thú vô cùng to lớn, vô cùng dài.

Trong đầu nàng vang lên tiếng nổ, Tổ Thị nhận ra, đó là một bộ xương rồng. Một góc nào đó, tiểu tam lang bị đau đớn đánh thức, tinh thần chuyển hóa thành hình rồng, nhưng cuối cùng không thể chống lại thời gian và sự dửng dưng của biển sâu này, và nên đã hóa thành... Một bộ xương rồng, phải không?

Vậy hắn chính là tiểu tam lang ư?

Khi câu hỏi đáng sợ này xâm nhập vào đầu, Tổ Thị bỗng dưng mất hết sức lực, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất. Bao nhiêu sợ hãi, hối tiếc, tuyệt vọng... Những cảm xúc dâng ngập trong lòng nàng. Nước mắt không thể ngăn nổi, nàng đau đớn đến mức không thể nói nên lời, cổ họng ngậm máu, nàng lảo đảo đứng dậy, lảo đảo đi về phía bộ xương rồng kia.

Bỗng nhiên, từ phía sau truyền đến âm thanh của roi thép xé gió. Sức mạnh của roi sượt qua nàng một bước, nàng quay đầu lại, dù đã nhận thức được nguy hiểm, nhưng không có ý định né tránh. Tuy nhiên, nàng cảm thấy roi thép kia chẳng thể đụng vào được ống tay áo mình, vì bị một cây quạt đen đánh ra.

Mắt Tổ Thị đang rưng rưng bỗng nhiên mở to.

Quạt đen hạ gục đòn roi của đối thủ, đẩy nàng ra xa ba trượng, rồi xoay người bay trở về.

Nam tử đứng ở cuối con đường, nếu không phải Liên Tống thì là ai đây?

Tổ Thị quay đầu nhìn về phía bộ xương rồng, rồi lại nhìn về phía nam tử, lẩm bẩm: "Tiểu tam lang... chàng không sao."

Liên Tống nhìn nàng, khuôn mặt rất bình thản.

Tiêm Điệp bước ra, roi sắt đứng ở ngoài mười trượng, ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm vào hai người, biểu cảm u ám. Nàng đã dùng cơ hội Tổ Thị cứu người để lặng lẽ xuống đáy cốc này. Mặc dù hành động bất ngờ của Tổ Thị đã làm rối loạn kế hoạch của nàng một, nhưng nàng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhớ lại mục đích mình dày công đặt cược vào ván cờ này.

Nàng muốn loại Liên Tống và Tổ Thị khỏi cuộc chơi.

Lúc bình thường thì điều này là điều không thể, nhưng nếu như có thể lập bẫy khiến tinh thần hai người đều sụp đổ, thì nàng tin rằng chiến thắng sẽ thuộc về mình. Tin đồn về tâm mà của vị Tam hoàng tử này tuy nhiều, nhưng mà cách hắn thể hiện sự yêu thích với Tổ Thị đã làm Tiêm Điệp có linh cảm. Vì thế nàng mới vắt hết đầu óc tìm ra cách dụ Dung Dung làm mồi nhử Tổ Thị, rồi dùng Tổ Thị làm mồi nhử dụ Liên Tống. Sau đó đợi đến lúc Tổ Thị đến, khiến khả năng nàng ta lựa chọn cứu Cốt Dung lớn hơn, nàng còn tạo thêm một Đế Chiêu Hi giả buộc chung với Cốt Dung nữa.

Nàng tự biết núi Ma Khảo này không nhốt được Tổ Thị, chẳng qua chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi. Nàng cũng chỉ cần trì hoãn nàng một chút thời gian. Sau khi Quang Thần bị ngăn cản, nàng dẫn Liên Tống vào núi này. Khi Liên Tống vào cảnh thứ nhất của cảnh Ma khảo này, nàng sẽ dùng đỉnh Ác kiến vây Liên Tống lại. Đỉnh Ác Kiến là pháp khí nhốt người do Khánh Khương sáng chế hơn hai mươi vạn năm trước, bị đỉnh Ác Kiến nhốt lại rồi thì dù vị Tam hoàng tử này sẽ chảy thể rời đi ngay được.

Khi Liên Tống mở quạt Trấn Ách muốn mở thế công đánh đỉnh Ác Kiến, thì nàng đúng lúc xuất hiện ở bên ngoài đỉnh thủy tinh trong suốt này: "Tam hoàng tử nếu không muốn Cốt Dung tiên tử mất mạng thì hãy an phận ở đây hai canh giờ đi."

"Thì ra là ngươi." Nam tử thu quạt lại: "Nhốt ta lại là muốn làm gì?"

Nàng mỉm cười, cũng không nói nhảm nữa: "Nghe nói Quang Thần vô tình vô dục, vốn là không hiểu tình yêu, nhưng Quang Thần lại đính hôn với điện hạ, nên ta có hơi tò mò xem sức nặng của ngài trong lòng nàng là bao nhiêu, có thể so được với các thần sứ đã ở bên nàng nhiều năm không? Chắc hẳn điện hạ cũng rất tò mò nhỉ? Cho nên ta đã chuẩn bị một trò chơi nhỏ để thăm dò tâm ý tôn thần, cố ý mời điện hạ tới nơi này, là muốn cùng xem thử với điện hạ."

Nam tử nhìn thấu mục đích của nàng, thản nhiên nói: "Thì ra là muốn ly gián ta và A Ngọc."

Nàng dừng lại, cũng không che giấu: "Cho dù mục đích của ta là như thế thật, nhưng chẳng lẽ Tam hoàng tử sợ rồi sao?"

Nam tử nhướng mắt, ánh mắt sâu hoắm nhìn nàng, không nói gì.

Nàng chậm rãi nói: "Ta biết cái đỉnh này thực ra không nhốt được Tam hoàng tử, Tam hoàng tử sẽ tự có cách phá vỡ nó." Nàng cố ý nhướng mày: "Nói thật, ngươi cũng có thể lựa chọn không để ý đến an nguy của Cốt Dung tiên tử, tiếp tục thử phá vỡ cái đỉnh này, thế nhưng ở đây có một cơ hội để có thể hiểu rõ tâm ý Tổ Thị Thần như vậy, Tam hoàng tử quả thật cam lòng từ bỏ sao?"

Nam tử im lặng một hồi, đột nhiên cười: "Nếu là trò chơi Tiêm Điệp Ma sứ hao tâm tổn trí để tính toán vậy thì hắn là rất đặc sắc, vậy xem một chút cũng không sao."

Tiêm Điệp không biết Liên Tống lựa chọn khuất phục là bởi vì bị tâm ma ảnh hưởng, không thể kháng cự đề nghị của nàng, hay là xuất phát từ kiêng kỵ đối với Cốt Dung ở trong tay nàng. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là tất cả mọi chuyện trong kế hoạch đều phát triển theo dự đoán của nàng, điều này nói rõ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, nàng đang cách thành công rất gần. Chỉ là nam tử mặc dù bị nàng vây ở trong đỉnh Ác Kiến nhưng lại chẳng hề lộ vẻ hoảng hốt, vẫn vô cùng thong dong, điều này làm Tiêm Điệp cảm thấy không vui, nhưng vừa nghĩ tới tiếp sau đây nàng có thể đùa bỡn bọn họ như thế nào, thì nàng lại cố nén sự vui sướng trong lòng xuống.

Sau đó Tiêm Điệp dời đỉnh Ác Kiến xuống tầng Ma cảnh thứ sáu. Tại đây, Liên Tống có thể nhìn thấy Tổ Thị mà không bị Tổ Thị phát hiện. Tiêm Điệp ra lệnh cho Thương Lộ canh giữ ở ngoài đỉnh, dặn dò Thương Lộ, nếu đến lúc đó Tổ Thị không thể khiến tâm ma của Liên Tống phát tác, thì lập tức hắn đẩy cái đỉnh đó vào trong tầng Ma cảnh thứ sáu trước khi Liên Tống phá vỡ đỉnh Ác Kiến.

Nàng không tin có sự kích thích của Tổ Thị cộng thêm kích thích của cảnh thử tâm, vẫn không khiến tinh thần Liên Tống thất thủ được.

Vào lúc Tổ Thị sụp đổ, tâm ma của Liên Tống phát tác, thì đó chính là thời cơ tốt nhất để nàng tiêu diệt hai người.

Tiêm Điệp cho rằng đối với Liên Tống, mọi thứ đã sắp xếp hết sức ổn thỏa, nàng hoàn toàn không thể hiểu lý do hắn lại xuất hiện ở đây để phá hỏng kế hoạch của mình. Nhìn vết máu ẩn hiện trên môi hắn, nàng suy đoán rằng tâm ma của hắn đã phát tác.

Đến một kẻ bị thương vì tâm ma phát tác mà cũng không ngăn được, Thương Lộ này phải phế vật đến mức nào chứ?

Tiêm Điệp âm thầm cắn răng.

Ánh mắt Liên Tống đi qua mặt Tổ Thị, sau đó nhìn về phía Tiêm Điệp. Thấy Liên Tống nhìn về phía mình, thân thể nhỏ nhắn chợt cứng đờ. Mồ hôi chảy ra trán, nàng đặt roi thép xuống, gượng cười: "Tam hoàng tử ra khỏi đỉnh Ác Kiến nhanh thế ư, đúng là ... bội phục."

Một chọi hai. Tình huống không tốt lắm. May mà Tổ Thị vẫn chưa bình tĩnh lại, Tam hoàng tử nhìn qua cũng giống như đang cố áp chế tâm ma. Vậy thì để nàng thêm một mồi lửa cho hắn đi. Tiêm Điệp lấy lại bình tĩnh, nhướng mày: "Chắc hẳn lựa chọn của tôn thần vừa rồi khiến Tam hoàng tử khá đau lòng nhỉ." Nàng giả vờ dừng lại, thở dài: "Con người trong lúc nguy cấp thường không suy nghĩ được nhiều, chỉ biết làm theo bản năng, ta từng nghĩ tôn thần sẽ lựa chọn ngươi, dù sao ngươi mới là người yêu của nàng, nhưng tôn thần lại vứt bỏ ngươi, không hề do dự lựa chọn thần sứ làm bạn với nàng lâu hơn... Xem ra Tam hoàng tử với tôn thần, cũng chỉ như thế mà thôi."

Nam tử tức giận đến biến sắc, nàng vui mừng khôn xiết, nhưng niềm vui sướng của nàng không kéo dài quá lâu. Trong nháy mắt, nam tử đã đứng trước mặt nàng, nàng phản ứng đã coi như rất nhanh, cũng chỉ kịp né tránh ba bước, nhưng ba bước thì có thể chống đỡ cái gì. "Muốn chọc giận ta ư, ngươi làm được rồi." Giọng nam tử rất lạnh.

Một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên rồi đâm vào bụng nàng, sự đau đớn như nổ tung trong thân thể, cúi đầu, thấy là mũi thương Hàn Việt chui ra từ bụng phải của nàng.

Cổ họng một xộc lên mùi vị tanh ngọt, ngây ngốc nhìn vết máu ở bụng, nàng không phải không nghĩ tới ván này nàng có thể sẽ thất bại, nhưng trong tất cả những suy đoán của nàng, mặc dù không thể giết chết Liên Tống và Tổ Thị, nàng cũng có thể toàn thân trở ra. Nàng không ngờ lại rơi vào cảnh chật vật như thế.

Nàng vô cùng tin tưởng nàng đã thành công dẫn tâm ma từ đáy lòng Liên Tống ra, dưới sự tra tấn của tâm ma, hắn hẳn là đã rất đau khổ, nhưng vì sao còn khó chơi như thế? Tiêm Điệp bỗng nhiên hơi nghi ngờ phán đoán của mình, nàng vốn tưởng rằng Tâm Ma của Liên Tống phát tác là cơ hội với nàng, nhưng có lẽ Liên Tống mất đi lý trí, thực ra mới càng khó đối phó?

Nhìn đáy mắt nam tử tối sầm, cơn tê dại ập đến, trực giác của nàng nghĩ không hay rồi, quyết định bổ một chưởng để thoát khỏi thân thương, che vết thương cấp tốc lui về phía sau: "Tam hoàng tử và tôn thần hẳn là có rất nhiều lời muốn nói, ta sẽ không trì hoãn các ngươi nữa."

Lúc nàng vừa tấn công Tổ Thị, đã rút biến xương khô dưới cốc, nơi tất nhiên là có thể sử dụng pháp lực được rồi. Nàng rất giỏi trốn thoát, không thể đấu cứng với Liên Tống thì có thể chạy trốn. Nàng nhẹ nhàng lui về vài bước, ngưng hồn vào ngón tay, tạo ra một trận pháp không gian, rồi bỗng nhiên biến mất trong trận.

Liên Tống chưa kịp đuổi theo, hắn nhăn mày nhìn vết máu trên đầu thương, rồi buông lỏng tay. Thương Hàn Việt như có ý thức, phát ra ánh sáng bạc xoay quanh thân thương, khiến đầu thương không còn vết máu, sạch sẽ như mới.

Liên Tống mới lúc này thu thương lại, đi về phía Tổ Thị đứng cách đó hơn mười trượng, hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn.

Dù rằng biển xương khô đã bị Tiêm Điệp đem đi, nhưng linh khí tương tự vẫn còn lan tràn trong sơn cốc này. Tổ Thị nhìn Liên Tống lại đến gần, bỗng nhiên bước lên vài bước, ôm lấy hắn: "Tiểu tam lang." Nước mắt chảy như mưa. May mà nàng đoán không lầm, người kia không phải tiểu tam lang. Tiểu tam lang không sao.

Nhưng nam tử trước giờ vẫn yêu thương nàng lại chẳng ôm nàng vào lòng.

"Khóc gì mà khóc chứ?" Nam tử nắm vai nàng, để nàng rời khỏi vòng tay của hắn: "Người nên rơi nước mắt lúc này không phải là ta sao?"

Nàng ngẩng đầu ngạc nhiên.

Nam tử im lặng một lúc: "Biết bây giờ ta muốn làm gì không?" Trước khi nàng kịp trả lời, hắn thấp giọng: "Ta muốn mổ tim nàng ta, xem xem vì sao nó lại vô tình đối với ta như thế."

Tâm ma.

Lời của Tiêm Điệp nói lúc nãy Tổ Thị đã nghe thấy rõ ràng. Những lời châm chọc như gai góc, dù chỉ nhắm Liên Tống, nhưng cũng đâm vào nàng. Một lát sau, nàng cuối cùng cũng hiểu được mục đích của Tiêm Điệp. Nàng không cố ý tìm niềm vui bằng cách tra tấn nàng, mà muốn dẫn tâm ma của Liên Tống ra.

"Tiểu tam lang, chàng..." Nàng muốn nhìn rõ biểu cảm của Liên Tống, nhưng tầm nhìn mơ hồ khiến nàng không thể nhìn rõ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt phức tạp và lạnh lẽo dừng lại trên người nàng.

Ánh mắt ấy khiến trái tim nàng trống rỗng và sợ hãi. Nàng nắm lấy tay nam tử: "Tiểu tam lang, ngươi bình tĩnh lại đi. Lời Tiêm Điệp vừa nói đều không phải là sự thật..."

Hắn không đẩy nàng ra, mặc cho nàng giữ lấy hắn, nhưng hình như hắn không hề để ý đến lời giải thích của nàng. Hắn hỏi nàng một câu: "Những ngày qua, ta chưa từng khiến nàng động lòng, phải không?"

Nàng ngơ ngác, giọng khàn đi: "Tại sao lại nói như thế? Không phải như vậy đâu." Nàng cố gắng giải thích với hắn: "Ta biết mọi thứ đều là lỗi của ta, chàng đừng giận, đừng tự giày vò mình, ta là bởi vì không biết đó là chàng..."

Nam tử cắt ngang lời nàng: "Nhưng nàng cũng không thể chắc chắn đó không phải là ta, nếu không khi sau khi thấy xương rồng kia lại bối rối như thế?"

Lời nàng nói, hắn chẳng hề chịu nghe. Điều đó khiến nàng vừa đau lòng vừa sốt ruột. Mắt thấy nước mắt sắp không cầm được, nàng nhắm mắt nhìn về phía hắn. Lông mi ướt át khép lại, một bức màn sương mù từ đáy lòng mắt dâng lên. Cuối cùng nàng đã có thể nhìn rõ gương mặt của nam tử.

Cho đến lúc này, nàng mới nhận ra rằng, dù giọng nói của nam tử vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt màu hổ phách lại như bão táp trước biển, tràn ngập âm u. Nhìn sâu qua mặt nước âm u kia, nàng có thể cảm nhận được sâu thẳm nỗi đau mà nam tử không muốn ai biết đến. Bình tĩnh chỉ là vẻ ngoài giả dối, chỉ có nỗi đau âm ỉ trong đôi mắt mới là sự thật. Bề ngoài hắn giả vỡ như bình thản ung dung, nhưng thực ra trong lòng đã bị đau đớn vùi dập.

Tố Thị đột nhiên không nói được lời nào.

Nàng vốn định giải thích: "Ta biết người đó không phải chàng. Nhưng ta sợ "lỡ như", càng sợ nếu "lỡ như" đó là sự thật." Mà nay, nàng lại chẳng thế nói thành lời.

Liên Tống nói với nàng: "Nhưng nàng cũng không thể chắc chắn rằng đó không phải là ta." Nàng hiểu ý trong những lời này. Ý hắn là, nếu nàng thật lòng yêu ta, thì dù chỉ là một chút hoặc một tia hy vọng, nàng cũng không chút, hoặc không nên do dự lấy ra ra mạo hiểm.

Trước đây, nàng cho rằng lựa chọn của mình không có gì sai, nhưng lúc này, nàng lại bị nỗi nghi ngờ kinh hoàng này quấy rối. Lỡ như Khánh Khương không hành xử theo lẽ thường, ngươi đó đúng thật là tiểu tam lang, thì hành động của nàng lúc đó không phải là từ bỏ hắn rồi sao?

Bây giờ, trong thời khắc này, nàng thực sự đau lòng đến mức không thể chịu đựng được, vậy trong lòng tiểu tam lang thì sao?

Sự hối hận và sợ hãi tràn ngập trong nàng.

Lúc ấy nàng nghĩ thế nào vậy? Nếu nàng không thể chắc chắn rằng người kia không phải là tiểu tam lang, vì sao nàng không chọn cứu hắn trước? Khi ba người đối mặt với nguy hiểm, sao nàng lại bất giác đặt hắn ở vị trí thứ hai?

Thấy nàng im lặng lâu quá, nam tử lạnh lùng nói: "Hãy nói cho ta biết, lúc đó, nàng chỉ theo bản năng chọn người quan trọng nhất." Nói đến đây, hắn khẽ nhăn mày, có vẻ như không hài lòng: "Nếu ta có thể giữ được bình tĩnh, thì ta sẽ hiểu nàng, nhưng có lẽ nàng cũng không nhận ra, ta hoàn toàn không bình tĩnh, vì thế ta..."

"Chàng không thể bình tĩnh, không thể tin tưởng ta, có phải vì tâm ma phát tác không?" Nàng ngắt lời hắn.

Hắn ngừng lại, ngước mắt nhìn nàng: "Nàng biết rồi ư."

Nhưng hắn xem ra chẳng hề ngạc nhiên, qua một lúc sau, hắn nói với nàng: "Nhưng lần này Tiêm Điệp đã nói không sao, bản năng sẽ không nói dối, cũng không gạt người."

Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng: "Bản năng khiến nàng từ bỏ ta, bởi vì ta không quan trọng với nàng, nhưng ta sẽ đau đớn như thế này." Nói đến đây, hắn nhíu mày, tựa như sự đau đơn đang dâng lên, mà hắn phải cố gắng đề đè nén xuống. Hắn ngừng lại một lúc, khi trong người đỡ đau một chút hắn mới lặp lại lời vừa nãy: "Ta sẽ đau đớn thế này." Ngữ khí bĩnh tính cuối cùng cũng nổi lên gợn sóng, chứa chút đau khổ, và sự thất vọng vô tận đối với nàng: "Không phải bởi vì nàng từ bỏ ra, mà nàng chẳng hề ngẫm nghĩ gì đã lựa chọn từ bỏ ta."

Phẫn nộ, lạnh lòng, mệt mỏi, những cảm xúc này chợt dấy lên trong mắt hắn. Nàng đau đớn vì những cảm xúc ấy, bỗng nhiên, nàng cao giọng nói: "Không phải, chàng nói không đúng, lựa chọn cứu Cốt Dung và Chiêu Hi trước sao lại là từ bỏ chàng được? Ta sẽ cố gắng để họ sống, nhưng nếu người đó là chàng, ta chỉ có thể, chỉ có thể chết với tiểu tam lang chàng..." Là thốt ra theo bản năng, không hề suy nghĩ. Vậy đó là câu trả lời sao?

Bởi vì đã chuẩn bị sẵn sàng, dù sống hay chết nàng đều sẽ ở bên hắn, cho nên nàng mới có thể toàn tâm toàn ý, không do dự mà cứu Cốt Dung và Chiêu Hi trước. Thì ra là như vậy. Thì ra là như vậy.

Nàng nắm chặt tay hắn, vùi mặt vào trong lòng bàn tay, nước mắt của nàng làm ướt ngón tay hắn. Hôm nay nàng thật sự đã chảy quá nhiều nước mắt. Nàng nghẹn ngào thổ lộ với hắn lần nữa: "Chàng hiểu không, tiểu tam lang, khi đó ta không nghĩ người nọ sẽ là chàng, mà nếu thật sự là chàng, thì ta sẽ chết cùng chàng." Đây mới là bản năng của nàng, là chân tâm của nàng. Nếu hắn quả thật gặp nguy hiểm ở đây, tuy nàng không thể bầu bạn với hắn ở đây, nhưng khi đại kiếp nạn đến, nàng sẽ không phản kháng vận mệnh của mình. Nhưng làm sao để nói cho hắn biết đây? Chẳng lẽ nàng phải nói rõ số mệnh của mình với hắn ở đây sao? Có lẽ đã đến lúc nói cho hắn biết? Nhưng phải bắt đầu từ đâu đây?

"Chết cùng ta, phải không?" Khi nàng còn đang suy nghĩ thì nam tử đột nhiên nâng bàn tay trống không kia, nắm lấy cánh tay nhỏ của nàng. Sức mạnh hơi lớn. Nàng ngạc nhiên ngước lên.

"Nàng cho rằng ta sẽ tin sao?" Giọng nam tử rất nhạt, rất lạnh. Hắn bỏ tay nàng ra, ngón tay như ngọc để lại dấu đỏ trên làn da trắng như tuyết của nàng.

Nàng biết hắn nhìn thấy dấu tay đó. Nhưng hắn chỉ khẽ nhíu mày, không cho nàng một chút an ủi. Thường ngày, hắn tuyệt đối sẽ không như thế, nhưng nàng cũng thấy tủi thân, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, hỏi: "Vì sao lại không tin?"

"Bởi vì nàng không yêu ta, nàng không yêu ta thì sao có thể nghĩ như vậy được?" Hắn trả lời nàng.

Vào giờ khắc này, Tổ Thị cuối cùng cũng hiểu được lúc trước Oánh Thiên Hạ nói "Dưới ảnh hưởng của tâm ma, Tam điện hạ sẽ trở nên cố chấp" là có ý gì. Nhưng, là nàng đã tổn thương hắn trước, hắn như thế cũng là đúng. Nàng cắn môi, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn, muốn thử nói cho hắn hiểu: "Ta không có không yêu..."

"Đủ rồi, đừng nói dối nữa." Hắn cao giọng ngắt lời nàng, đôi mày đen nhánh nhíu chặt. Nàng sững sờ nhìn hắn. Trước đây hắn chưa bao giờ lớn tiếng với nàng như vậy.

"Không đủ!" Nàng đột nhiên tiến lên một bước, dán người vào hắn. Nàng lớn tiếng phản bác hắn, nhân lúc hắn đang sửng sốt thì lại ôm lấy thắt lưng hắn, liều mạng nhào vào trong lòng hắn. Hắn không trả lời, khiến nàng có vẻ buồn cười, nhưng nàng không lùi bước.

Tiểu tam lang không đẩy nàng ra, đây đã là một loại tiến bộ. Nàng tự an ủi mình như vậy, vừa kiễng chân ôm lấy cổ nam tử, muốn hôn hắn. Tiếp xúc thân mật sẽ là minh chứng trực tiếp nhất. Nụ hôn của nàng có lẽ còn có sức thuyết phục hơn lời nói. Nàng đã nghĩ như vậy.

Nhưng khi môi nàng chạm vào hàm dưới của nam tử, hắn nghiêng đầu: "Bỏ đi." Hắn nói. Tay hắn cuối cùng cũng đặt lên lưng nàng, nhưng lại là đẩy tư thế của nàng ra. Hắn nói một câu khiến nàng không hiểu: "Kéo dài những ảo tưởng này thật sự rất vô nghĩa."

Nàng ôm cổ hắn không buông, vùi đầu vào cổ hắn, giọng buồn bực: "Ảo tưởng gì, ta không hiểu."

Nam tử im lặng hồi lâu. Khi nàng không nhịn được nữa mà ngước mắt nhìn hắn, hắn cuối cùng nói: "Ta chưa từng nghĩ tới chuyện muốn cho nàng biết quá khứ của chúng ta. Bởi vì ta rất sợ. Ta sợ nàng nhớ lại quá khứ sẽ từ bỏ ta lần nữa. Nhưng hôm nay ta hiểu rồi. Không cần sợ nàng nhớ lại quá khứ. Bởi vì cho dù không nhớ rõ quá khứ thì nàng nàng vẫn lựa chọn từ bỏ ta thôi. Giống như ba vạn năm trước vậy."

Gió chiều lướt ngang qua cỏ cây, phát ra tiếng kêu xào xạc.

Mỗi lời nói của nam tử nàng đều nghe, nhưng lại chẳng hiểu gì. Hắn dường như nói chuyện gì đó rất khó đoán, như bóng ma thoáng qua, tựa như mây đen trước cơn mưa, giống như gần kề, nhưng giơ tay ra thì lại không bắt được.

Rất lâu sau, nàng khó khăn suy nghĩ ra một chút manh mối: "Ý chàng là, ba vạn năm trước chúng ta từng có một đoạn quá khứ với nhau? Nhưng điều này... sao có thể chứ? Không phải chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên ở điện An Thiện sao?"

"Nàng cho rằng chúng ta mới gặp lần đầu ở điện An Thiên là vì trí nhớ nàng bị thiếu sót. Nàng đã quên đi kiếp thứ mười bảy rèn luyện ở nhân gian." Nam tử trả lời. Nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của nàng co lại, hắn chợt cười: "Giật mình thế sao."

Hắn không nhìn nàng nữa, ánh mắt nhìn về phía xa xăm: "Khi đó ta cũng ở phàm thế, chúng ta gặp nhau rồi yêu nhau. Nàng học được yêu, đau, hận từ ta, tu được nhân cách hoàn chỉnh, có thể quy vị thành thần. Nhưng sau khi nàng trở về, lại chê bỏ đoạn quá khứ với ta ở phàm thế, làm ô uế thần hồn vô cấu của nàng, vì vậy đã bóc tách ký ức về ta khỏi tiên thể của nàng. Là ta cứ khăng khăng muốn có nàng. Cho dù biết khi nàng làm thần không hề muốn trải qua tình cảm chốn hồng trần, ta phải dùng Phệ cốt chân ngôn để nàng yêu ta lần nữa. Nhưng tình yêu xây dựng trên cơ sở chú ngôn tất nhiên là không thật, cho nên vào thời khắc mấu chốt, nó lập tức hiện nguyên hình." Bình thản nói xong những lời này, hắn dời tầm mắt về phía nàng, ánh mắt sâu thẳm.

Sự sâu thẳm bao trùm tất cả, nàng không thể cảm nhận được cảm xúc của hắn từ đôi mắt kia. Nàng không nhìn thấy nỗi đau, sự thất vọng, hay sự mệt mỏi của hắn. Giờ phút này, tâm trạng thật sự của hắn là gì đây? Nàng không thể đoán được, và cũng không rảnh bận tâm. Bởi vì lời nói của hắn khiến nàng hỗn loạn, đến thở cũng cảm thấy khó khăn.

Hắn bình thản tổng kết: "Thực ra nàng không yêu ta, Tổ Thị thần. Cái tình cảm nàng nói với ta, chẳng qua chỉ là một chú ngôn. Đó không phải là cảm nhận chân thật của nàng đối với ta, chỉ là sự ép buộc của ta đối với nàng. Mà lời nàng nói lúc trước mới đúng."

Nhưng lời nam tử nói, nàng đều không biết, theo như lời hắn, quá khứ đã bị nàng tự tay lột bỏ. Nhưng nàng lại khó tin rằng mình vì lý do buồn cười như vậy mà chủ động vứt bỏ ký ức về hắn. Gì mà linh hồn của Quang Thần vô cấu, trong mắt nàng, sinh ra vô tình vô dục là một sự không trọn vẹn. Sao nàng lại vì bảo vệ sự không trọn vẹn này mà làm tổn thương người nàng yêu được chứ?

"Mà lời nàng nói lúc trước mới đúng." Câu nói cuối cùng của hắn. Lúc đó nàng đã nói gì? Trực giác của nàng cho biết, đó hẳn không phải lời gì hay ho. Nhưng nàng buộc phải biết. Quá khứ của họ trong trong ký ức của nam tử thế nào, nàng muốn biết hết tất cả. "Ta lúc đó đã nói gì thế?" Nàng khàn giọng hỏi.

"Nàng nói, Tổ Thị là Tổ Thị, Thành Ngọc là Thành Ngọc. À, Thành Ngọc là nàng ở lần chuyển thế thứ mười bảy. Nàng nói hai ngươi không phải một." Hắn đột nhiên che ngực, ho nhẹ một tiếng. Nàng tinh mắt phát hiện khóe môi hắn tràn ra chút màu đỏ, sốt ruột tiến lên, hắn lại lùi một bước, mau chóng lau đi vết máu trên môi, thản nhiên nói: "Ta không sao."

Hắn như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục trả lời: "Nàng còn nói, mặc dù không thể tiếp nhận đoạn quá khứ với ta, nhưng cân nhắc thấy ta cũng vô tội, nên nàng sẽ làm một con rối, đặt toàn bộ ký ức về ta cho con rối kia, tạo thành một Thành Ngọc mới." Hắn dừng một chút: "Nàng sắp xếp rất tốt, nhưng lại không thể đánh thức hồn của con rối kia. Khi nàng ngủ say, kế hoạch kia đã thất bại."

Đó thật sự là những lời nàng đã nói, những việc nàng đã làm sao? Sao nàng có thể như vậy? Môi nàng tái nhợt, khẽ run: "Chuyện này thật quá khó tin." Nàng theo bản năng phủ nhận: "Ta không thể nào nói ra lời như vậy, ta chưa bao giờ nghĩ rằng những phàm nhân luân hồi ở phàm thế kia không phải là ta."

Nam tử ngắt lời nàng: "Nhưng nếu nàng là nàng, vì sao lại đối xử với ta như thế?" Hắn nhìn nàng, hoang mang tự đáy lòng: "Nếu các nàng là một, thì vì sao nàng phải đối xử với ta như thế? Nàng ấy tuyệt đối sẽ không đối xử với ta như vậy."

Nàng không trả lời được. Đối mặt với cái bẫy của Tiêm Điệp, nàng đã xếp hắn ở vị trí thứ hai, vì sao lại làm như vậy, nàng giải thích, hắn cũng không tin. Mà chuyện ba vạn năm trước, nàng lại hoàn toàn không có ấn tượng, lúc đó vì sao lại đối xử với hắn như vậy, sao nàng có thể biết được. Chắc hẳn là có hiểu lầm gì đó.

Nàng thì thào: "Chắc hẳn là có hiểu lầm."

"Không, không có hiểu lầm." Nam tử lạnh nhạt nói, ánh mắt lạnh lùng: "Nàng không phải nàng ấy, là ta không chịu hiểu rõ, mới có thể tìm kiếm tình yêu vô vọng ở chỗ nàng. Là ta tìm lầm người, cân nhắc của nàng lúc đó mới đúng."

Lời nói của nam tử như lưỡi dao sắc bén, đâm vào tim nàng, đau thấu xương: "Khi đó ta còn cân nhắc gì nữa?" Nàng chết lặng hỏi.

"Vừa rồi không phải đã nói rồi sao?" Hắn trả lời: "Vì thương hại ta nên tái tạo một người yêu cho ta." Nói xong câu đó, hắn đột nhiên dừng lại: "Cũng tốt."

Cũng tốt cái gì? Nàng mờ mịt nhìn hắn.

Nam tử bỗng nhiên nở nụ cười: "Ta đang nghĩ, nếu ba vạn năm trước nàng có thể thương hại ta, vậy hôm nay, nàng cũng có thể bố thí lòng thương hại đó cho ta? Ta hy vọng nàng có thể đánh thức con rối kia." Hắn trầm tĩnh nhìn nàng: "Đó mới là A Ngọc của ta."

Trái tim như bị thủng một lỗ lớn, nàng gần như không chịu nổi: "Ta chính là A Ngọc của chàng."

Hắn lập tức phủ nhận: "Không, nàng không phải."

Tuy rằng trước đó, hắn có nói hắn không bình tĩnh, nhưng giờ khắc này, hắn nhìn cực kỳ bình tĩnh, tựa như hắn nói ra tất cả những lời làm nàng đau khổ này đều là suy nghĩ chân thật, là kết luận thận trọng của hắn. Hắn nói phàm nhân ba vạn năm trước mới là người yêu của hắn, hắn không thừa nhận nàng là phàm nhân kia, hắn cho rằng tất cả tình cảm của họ ở đời này là sai lầm, yêu lầm người. Hắn muốn phàm nhân kia trở về... Vậy nàng thì sao, nàng nên làm gì bây giờ?

Đêm tối ùa đến, nàng chỉ cảm thấy toàn thân rét run, nhưng hắn dường như đã không còn đau lòng vì nàng nữa.

"Trang sức nghịch lân trên người nàng, trả lại cho ta đi." Cuối cùng, hắn nói với nàng như vậy.

***Gì mà chia tay đòi quà nữa thế anh, mất mặt tóa

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.