Tam sinh tam thế - Bộ sinh liênPhần 4: Hoa Vĩnh SinhDịch: Quá khứ chậm rãi Chương 17 Ngày mười một tháng mười một âm lịch là ngày giáng sinh của Thái Ất Thiên Tôn, một trong ba thánh phương Đông. Vào ngày này, Linh Thụ Thần Quân Thương Phách giảng dạy đạo giáo chân kinh "Thanh Tĩnh Kinh" trong cung Bạch Ngọc Cung của hoàng cung Bắc triều. Trong đạo tràng của cung Bạch Ngọc, dựng một cái đài cao mười trượng. Tín đồ ngồi quanh đài nghe kinh, xếp thành bốn mươi chín tầng. Trong bốn mươi chín tầng tín đồ này, có bảy tầng trong là các đạo sĩ, còn bảy tầng ngoài là tinh quái tu hành ở phàm thế. Nhưng dù là đạo sĩ hay yêu quái, thì chẳng có ai gây hấn với nhau, chủ yếu là vì nể mặt Thương Phách. Khi Ngu Thi Uyên đến, hoạt động giảng kinh kéo dài ba ngày đã là ngày cuối cùng. Ban đầu, nàng định nhìn Thương Phách từ xa vài lần rồi rời đi, nhưng khi đến nơi, nàng lại muốn đến gần hắn hơn một chút. Nhìn thấy đám người ở tầng ngoài đều ăn mặc kỳ quái, nàng cũng che mặt, trà trộn vào giữa họ hẳn là không bị phát hiện. Tuy nhiên, lúc mới trà trộn vào, nàng đã cảm thấy như bị trói lại. Nàng thử lùi lại, nhưng chỉ lùi được ba bước thì không thể lui tiếp được nữa. Trải qua hơn ba vạn năm ở phàm thế, nàng từng gặp thần tiên hạ giới truyền kinh mấy lần. Thường thì, có thần tiên sẽ thiết lập kết giới chỉ cho vào không cho ra trong đạo tràng khi giảng kinh, để duy trì trật tự. Hôm nay Thương Phách cũng thiết lập kết giới như vậy. Liệu hắn có phải chỉ giống như những thần tiên khác, hay là đã liên kết với những thần tiên đuổi bắt nàng để lập cái bẫy này đây? Ngu Thi Uyên rùng mình. Trên đài cao, mỗi khi Thương Phách giảng xong một chương kinh thì đều tạm nghỉ một chút. Lúc này, trong đạo tràng yên tĩnh. Ngu Thi Uyên suy nghĩ một lát, rồi quyết định hạ thấp cảm giác tồn tại, trà trộn vào đám người lần nữa, giả vờ như mình chỉ là một người nghe kinh bình thường, ngồi xuống ở tầng ngoài cùng. Một giây sau, chuông Pháp khẽ kêu, Thương Phách trên đài giảng kinh. Tiếng giảng kinh lạnh lùng, tràn ngập khắp đạo tràng. Tiếng giảng kinh lọt vào tai, Ngu Thi Uyên nhìn về phía đài cao, nước mắt chợt trào lên. Nàng vốn là người cứng rắn, cả đời hiếm khi rơi nước mắt, nhưng giờ đây nàng lại khóc. Nàng không hiểu vì sao mình lại khóc, có phải vì nhận ra đời này mình khó mà có được Thương Phách nên nước mắt mới tuôn trào? Nhưng nàng nghĩ mình không nên buồn, mà nên hận. Nước chảy xuống theo mặt nạ, chảy lên mu bàn tay đặt trên đầu gối của nàng. Ngu Thi Uyên kinh ngạc giơ tay, muốn nhìn kỹ nước mắt kia, nhưng đúng lúc này, ngoài tiếng giảng kinh lạnh lùng của Thương Phách, nàng còn nghe được một hồi pháp âm thâm trầm. Pháp âm kia là giọng nữ, mang theo chút lạnh lẽo, thuật lại từng lời kinh của Thương Phách, âm lượng không cao, nhưng sự uy hiếp bên trong đó lại khiến người nghe mà sợ hãi. Ngu Thi Uyên nghiêm túc lắng nghe, theo bản năng giơ tay muốn thi triển thuật bảo vệ mình, nhưng pháp âm kia lại bảo phủ trước một bước. Âm thanh như có sức mạnh lớn đè nặng lên người, khiến lồng ngực nàng đau nhức, trong cổ họng dâng lên vị tanh ngọt. Ngu Thi Uyên cắn chặt răng, cố nén cơn buồn nôn, nhưng lại không kìm được rên khẽ một tiếng. Một con khỉ nhỏ ngồi gần nàng, nghe thấy tiếng rên rỉ của nàng thì tò mò quay đầu nhìn. Ngu Thi Uyên nuốt vị tanh ngọt trong miệng xuống, thoáng hiểu rằng pháp âm này chỉ một mình nàng nghe thấy được mà thôi. Pháp âm, là lời chính ngôn của thần, chứa đựng thần lực, có thể cứu người cũng có thể gây hại. Người phàm không nghe được pháp âm, chỉ người tu hành mới có thể nghe được. Khi các tiên thần tụng pháp âm, họ cũng có thể thi chú để quyết định người tu hành cấp bậc nào có thể nghe được. Trong khoảnh khắc đó, Ngu Thi Uyên nhận ra tất cả những điều này thực sự là một cái bẫy do thần tiên giăng ra để bắt nàng. Để dụ nàng đến, họ đã sắp xếp khóa giảng kinh ba ngày này. Để tìm nàng ra, họ đã thiết lập kết giới này, tụng pháp âm này. Nếu nàng làm gì quá đáng thì chắc chắn sẽ bị họ bắt ngay lập tức. Trán Ngu Thi Uyên lấm tấm mồ hôi. Phải làm gì bây giờ? Pháp âm lọt vào tai như có hàng trăm hàng ngàn cây kim nhỏ lọt vào tai đâm vào đâu, nỗi đau này không thể diễn tả, không thể nén được. Có lẽ... nên đặt cược một lần. Nơi này đã có một nhóm người chờ bắt nàng, vậy thì hẳn sẽ có một nhóm người khác đến cướp nàng. Nếu có thể khiến hai nhóm người đấu nhau thì nàng sẽ tìm được cơ hội thoát thân. Nghĩ đến đây, khát vọng mạo hiểm trong nàng lập tức sôi trào, khiến nàng cảm thấy chút hưng phấn trong sự đau đớn. Cứ đánh cược một phen, sống hay chết, sẽ có đáp án ngay thôi! Nàng mỉm cười, cắn răng dồn lực, rồi bỗng nhiên lao thẳng về phía bức tường kết giới phía sau như một quả pháo. Tiếng giảng kinh trên đài im bặt. Thương Phách đã chú ý đến nàng, nàng nghĩ. Sao lại không chú ý tới được chứ, nàng cố ý gây ra động tĩnh lớn như thế. Rõ ràng là nàng đã cược đúng, nơi đây quả nhiên có một nhóm người khác. Trước khi nàng đụng vào bức tường kết giới, một con linh miêu tinh vội chắn trước mặt nàng, hổn hển nói: "Ngươi muốn đâm chết mình sao?" Một con Bạch Lang Tinh dẫn đầu giơ tay lên không trung, lấy ra một pháp khí hình thù kỳ lạ ném về phía kết giới, kết giới khó giải kia lại bị đập nát dễ dàng như lưu ly. Bạch Lang Tinh hét lớn: "Đi!" Chúng tinh quái đồng loạt xông lên, che chở Ngu Thi Uyên lui về phía sau. Ngu Thi Uyên vừa lui về phía sau vừa nhìn lại, thấy Thương Phách và những đạo sĩ ở Bạch Ngọc Cung đang tiến đến. Nhóm yêu quái rất mưu mô, dù bất ngờ nhưng không hề hoảng sợ. Vừa bảo vệ nàng rút lui, vừa dùng pháp thuật tấn công đám tín đồ phàm nhân đang nghe kinh gần đó. Tiếng kêu ai oán vang lên khắp nơi, tạo ra cảnh tượng hỗn loạn trong đạo tràng. Lợi dụng tình thế này, phàm nhân bị hoảng loạn trở thành tấm khiên thịt ngăn cản đám người Thương Phách. Bạch Lang Tinh dẫn đầu, ném vài tấm thảm đen lên không trung, rồi hét lớn: "Rút lui!" Đám yêu nhanh chóng nhảy lên thảm đen. Bạch Lang Tinh và Linh Miêu Tinh cũng kéo Ngu Thi Uyên lên một tấm thảm gần đó, chỉ trong nháy mắt, cả bọn đã biến mất khỏi tầm mắt về phía chân trời. Dù tu vi của Ngu Thi Uyên có vượt xa bọn yêu quái, nhưng pháp khí của chúng lại quá nhiều nên nàng cũng bị chúng khống chế, giãy giụa không thoát được, cuối cùng bị bịt mắt ép đưa vào một khu rừng rậm. Trong rừng đã bày sẵn một mê trận. Qua pháp trận, dù Ngu Thi Uyên có bị che mắt nhưng vẫn cảm nhận được, sâu trong khu rừng hoang vắng này có một tòa tháp đen cao một trượng. Bị nhóm yêu quái áp giải vào tháp đen, Ngu Thi Uyên mới phát hiện tháp đen này bề ngoài tuy nhỏ nhưng không gian bên trong lại rất lớn, nhìn giống như một cái động nham thạch tự nhiên khổng lồ vậy. Một lớp sương đen tản ra, con đường đá hiện ra trước mắt họ, hai bên đường là hai mươi pho tượng đá khổng lồ cao bảy trượng, phía sau các tượng đá khổng lồ là một đài thủy tinh rộng lớn. Cảnh tượng trước mắt khiến Ngu Thi Uyên cực kỳ kinh ngạc, linh khí trong không gian thần bí này khiến nàng không thể tin được đây là phàm giới. Nó rất giống quê hương Bắc Hoang mà nàng đã lâu không trở về. Chẳng lẽ... tháp đen này là một pháp khí siêu đỉnh, có thể mang một phần không gian của Bắc Hoang đến đây? Trong lòng Ngu Thi Uyên thầm lo lắng. Dù đây chỉ là một phỏng đoán táo bạo, nhưng cũng không phải là không có khả năng. Nếu thật sự như vậy, thì đám yêu quái này không thể nào là người của Ôn Mật được. Ôn Mật không thể nào sở hữu pháp khí lợi hại như vậy được. Ngoài Ôn Mật ra, còn ai tốn nhiều sức như thế để cứu nàng chứ? Nhóm yêu quái áp giải Ngu Thi Uyên lên đài cao sau lưng tượng đá khổng lồ. Đài cao được xây bằng bạch thủy tinh, sáng rực rỡ chói mắt. Nhưng kỳ lạ là, trên mặt đài lại lấp lánh ánh sáng, khắc rất nhiều hoa văn cổ quái khiến người ta cảm thấy u ám lạnh lẽo. Qua lớp vải che mắt lỏng lẻo, Ngu Thi Uyên nhìn thấy hoa văn dưới chân, trầm ngâm. Bỗng nhiên, Lang Tinh bên cạnh đè nàng xuống, khiến Ngu Thi Uyên phải quỳ trên mặt đất. Bạch Lang Tinh cũng quỳ xuống, xưng một tiếng "Chủ thượng" với người trước mặt. Một chiếc áo bào đen xuất hiện trong tầm mắt Ngu Thi Uyên, kèm theo giọng nữ lạ lùng vang lên: "Thương Phách thì không tính, nhưng tiên tử áo vàng và tiên quân áo trắng bên cạnh hắn không đi cùng sao?" Bạch Lang Tinh kính cẩn đáp: "Thuộc hạ dùng pháp khí chủ thượng ban cho hạ chú với phàm nhân, những phàm nhân đến cung Bạch Ngọc nghe giảng kinh đều trúng chú, mạng sống còn trong gang tấc. Các thần tiên kia phải chọn cứu người, không kịp đi theo." Nữ tử cười khẽ: "Đúng thế, đây là mới Thần tộc thương dân." Bạch Lang Tinh im lặng một lúc, lo lắng nói: "Nhưng lời nguyền đó không biết có thể giữ được bao lâu, thuộc hạ thấy mấy thần tiên kia hình như có cách giải..." Nữ tử thản nhiên: "Đây là Kính Diện Tháp, cho dù họ là người nào, nếu muốn tìm Kính Diện Tháp trong thế gian rộng lớn này cũng không dễ dàng gì." Trong lúc hai người đang nói chuyện, Ngu Thi Uyên không thể hiện cảm xúc, từ từ ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem nữ tử này rốt cuộc là ai. Nhưng vừa ngẩng được nửa chừng, thì trước mắt nàng lập tức tối sầm, tiếp theo là cảm giác đau nhức từ cánh tay lan ra, nữ tử đã cúi người xuống nắm lấy tay mình. Nữ tử có sức mạnh rất lớn, hành động nhanh nhẹn, Ngu Thi Uyên chưa kịp giãy dụa đã bị kéo lên. Tuy nhiên, nàng không thấy rõ mặt nữ tử vì nàng ta đã bị bọc trong một chiếc áo bào đen. Sau đó, hai người đứng ở giữa không trung. Nữ tử đứng sau nàng, một tay giữ cánh tay nàng, tay kia kéo tấm vải bịt mắt của nàng ra, giọng nói mang theo nụ cười lạnh lẽo: "Không nên nhìn, đừng nhìn, mà nhìn thì phải nhìn cho kỹ." Thấy Ngu Thi Uyên không phản ứng lại thì nữ tử bất ngờ đẩy đầu nàng cúi xuống, giọng nói vẫn cười cợt: "Nhìn xuống phía dưới đi." Ngu Thi Uyên không thể chống cự, đành cúi đầu nhìn xuống. Từ trên cao nhìn xuống, những hoa văn khó hiểu trên mặt đài kia chợt hiện rõ là một tấm bùa. Ngu Thi Uyên kinh ngạc, lẩm bẩm: "Trận pháp!" Nữ tử hờ hững thừa nhận suy đoán của nàng, cười: "Hay ngươi đoán thêm xem đây là trận pháp gì đi?" Trong đầu nàng thoáng qua một suy nghĩ, Ngu Thi Uyên run rẩy, không biết mình đang khiếp sợ vì trận Tru Thần có thể tru diệt Nữ Oa hay vì điều gì khác. Nàng nghiêng đầu về phía sau, run giọng hỏi: "Đây là... đúng không?" "Không ngốc." Giọng nữ tử trầm đi, nhưng lại có phần ôn hòa: "Tưởng ngươi chưa thu đủ chân huyết của Nữ Oa, còn định phái người đến giúp ngươi một tay, không ngờ ngươi đã hoàn thành rồi. Linh châu hệ Thổ ở chỗ ngươi, một trăm bốn mươi bảy giọt chân huyết của Nữ Oa cũng đã có đủ, mọi thứ đều đã chuẩn bị, chỉ chờ gió đông nữa thôi. Ta đến đây là để dẫn gió đông đến, giúp ngươi hoàn thành đại nghiệp." Quả thật là trận pháp Tru Thần. Tim Ngu Thi Uyên đập thình thịch. Nhưng nàng không bị cuốn theo, cố gắng tỉnh táo lại, đầu óc cũng suy nghĩ rất nhanh. Nữ tử bí ẩn này không chịu lộ mặt, có vẻ cũng là người trong Bát Hoang, dù không rõ thuộc bộ tộc nào, nhưng rõ ràng thực lực hơn xa nàng. Quan trọng là, nữ tử này biết về trận pháp Tru Thần. Trong truyền thuyết, người khởi trận Tru Thần tru diệt Nữ Oa có thể trở thành Địa Mẫu thay thế Nữ Oa. Ôn Mật không đủ năng lực để tự thiết trận, khởi trận, nên cần đến mình. Nhưng nữ tử này không thể tự khởi động được trận pháp. Nếu nàng khởi trận Tru Thần, tru diệt Nữ Oa, lập tức có thể thay thế Nữ Oa mà không lo lắng hậu quả, vậy tại sao nữ tử này không giết mình để cướp linh châu và chân huyết để tự khởi trận chứ? Đầu óc nàng ong ong, Ngu Thi Uyên đột nhiên hiểu ra, mắt co lại, tràn ngập nỗi sợ: "Chuyện về trần Tru Thần là ngươi nói cho Ôn Mật. Dùng trận pháp Tru Thần để thay thế địa mẫu là do ngươi bịa đặt." Càng nghĩ, nàng càng kinh hãi: "Nhưng thực tế, dùng Trận pháp Tru Thần này, không chỉ không thể thay thế thần, mà còn không có kết cục tốt, phải không? Vì vậy ngươi mới muốn mượn tay ta và Ôn Mật... Ngươi rốt cuộc ngươi là ai?!" Nàng bĩnh tĩnh lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với nữ tử, giả vờ bình tĩnh nói, nhằm chuyển hướng sự chú ý của nữ tử, ánh mắt căng thẳng tìm kiếm xung quanh, hy vọng tìm được cơ hội chạy trốn. "Rất thông minh." Nữ tử cúi đầu, chậm rãi vỗ tay vài cái, cười nói: "Chưa gì đã hiểu rồi." Nhân lúc nữ tử cúi đầu, Ngu Thi Uyên co chân bỏ chạy, nhưng nữ tử lại ra tay rất nhanh. Nàng mới chạy được hai bước thì bên hông đã bị một cái roi dài quấn lấy. Roi dài móc lại, nàng bị kéo xoay hai vòng, lại trở về trước mặt nữ tử. Nữ tử đưa tay vỗ nhẹ lên mặt nàng: "Nhưng phản ứng thì sao, cũng đã muộn rồi. Ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát sao?" Ngu Thi Uyên luôn biết linh hoạt ứng biến, thấy tình thế không ổn, lập tức nghĩ cách đối phó. Vừa nghĩ là phải trốn thì nàng đã nghĩ ra lý do thoái thác: "Tất nhiên là vì không muốn uổng phí tính mạng, nhưng cũng là vì không muốn làm chậm trễ đại sự của tôn chủ." Tròng mắt nàng đảo quanh, chọn cách gọi đối phương là tôn chủ: "Cũng là vì không muốn làm lỡ đại sự của tôn chủ." Nói xong, nàng liếc mắt nhìn trận pháp dưới chân: "Muốn khởi động đại trận này, cần những ấn pháp phức tạp và những chú ngôn khó nhớ. Tuy ta có chút khôn vặt, nhưng trí nhớ lại kém. Dù tôn chủ bây giờ có dạy ta chú ngôn kia, thì ta e là mình cũng không nhớ được. Thử nghĩ, nếu lúc khởi động trận mà ta đọc nhầm chú ngôn thì sao? Ta có thể dâng linh châu và chân huyết của Nữ Oa lên cho tôn chủ. Tôn chủ có nhiều người tài như thế, để họ khởi động trận pháp, chắc chắn sẽ thành công hơn. Tôn chủ thấy sao?" "Có lý." Nữ tử nói. Ngu Thi Uyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng nữ tử lại cười: "Ngươi hy vọng ta nói như vậy, phải không?" Ngu Thi Uyên sững sờ. Nữ tử tiến đến gần, bóp chặt hàm dưới của nàng, nói nhỏ như thì thầm: "Phải ngây thơ đến mức nào mới nghĩ rằng chỉ vài câu nói như thế đã có thể thay đổi quyết định của ta?" Nói xong, nữ tử vỗ mạnh một chưởng, đột nhiên trong đầu tràn ngập những chú ngữ mà Ngu Thi Uyên không hiểu. Cùng lúc đó, cơ thể nàng cũng trở nên không thể kiểm soát. Ngay sau đó, Ngu Thi Uyên ngã xuống từ trên không trung, ngã vào trung tâm đại trận, nhưng nàng không cảm thấy đau đớn. Giống như một người đứng xem, nàng thấy mình đứng dậy, lập tức gập tay kết ấn, mở miệng đọc những chú văn phức tạp mà nàng chưa từng biết. Khi chú ngôn vang lên, tám con dị thú Hồng Hoang khắc trên tám góc đại trận bỗng cử động. Cùng Kỳ, Hỗn Độn, Thao Thiết... Các dị thú lần lượt tỉnh giấc, thoát khỏi gông xiềng của trận văn, thân thể chỉ là ánh sáng nhưng mang theo áp lực đáng sợ. Dù không hiểu điều này có ý nghĩa gì, Ngu Thi Uyên vẫn cảm thấy sợ hãi, nhưng nàng không thể kiểm soát cơ thế này được. Nàng chỉ có thể tuyệt vọng nhìn mình sau khi đánh thức tám con dị thú, triệu linh châu và chân huyết Nữ Oa ra, tự tay đặt linh châu được chân huyết bao phủ lên bàn thờ đá trên đỉnh đầu. Bàn thờ đá là mắt trận của đại trận. Linh châu khảm vào mắt trận, phát ra ánh sáng trắng rực rỡ. Ánh sáng kia dường như có linh tính, chia thành tám dải sáng, kéo dài tới tám góc trận, quấn quanh tám con dị thú. Dị thú im lặng, ánh sáng cũng lặng im. Nàng lại bắt đầu niệm những chú ngôn lạ lẫm, khi chú ngôn thứ nhất kết thúc, chân huyết Nữ Oa trên Linh Châu bắt đầu chuyển động, từ từ nhuộm đỏ dải ánh sáng. Ngu Thi Uyên chăm chú nhìn dải sáng kia, đột nhiên nhận ra, khi tám dải sáng quấn quanh tám con dị thú bị nhuộm đỏ hoàn toàn, chân chuyết của Nữ Oa thực sự thẩm thấu vào dị thú, thì trận pháp này sẽ được kích hoạt. Lúc đó, tám con dị thú sẽ điên cuồng nuốt chửng Nữ Oa và người khởi trận là nàng đây. Ngu Thi Uyên cảm thấy lạnh toát khắp người. Nhìn thấy dải sáng kia đã bị nhuộm đỏ một nửa, Ngu Thi Uyên cảm thấy vô cùng hoảng loạn, cố gắng hết sức để giành lại quyền điều khiển cơ thể, nhằm dừng câu chú đang gây tai họa này lại. Sự giãy giụa của nàng khiến tiếng ngâm tụng chậm lại, nhưng nàng chỉ có thể làm được đến thế. Ngu Thi Uyên lo lắng đến mức ướt đẫm mồ hôi, thậm chí bắt đầu hy vọng Thương Phách và đồng đội của hắn có thể đuổi theo kịp. Rơi vào tay thiên giới, ít nhất nàng có thể giữ được mạng. Có lẽ người ưa mạo hiểm thường gặp may mắn. Khi nàng đang khẩn cầu như vậy, thì cửa lớn bỗng phát ra tiếng ầm ầm. Ngu Thi Uyên lập tức ngẩng đầu lên. Trước đài cao, đột nhiên xuất hiện một trận lũ lớn. Mấy chục con yêu quái dưới đài trong chớp mắt biến mất trong dòng nước lũ. Dù có yêu quái giỏi bơi ngoi lên nhưng rồi cũng nhanh chóng phát hiện mình bị mắc kẹt trong đại dương mênh mông vừa xuất hiện, không thể thoát ra được. Trên không trung, nữ tử áo đen cũng nhận ra điều bất thường, nghiêng người lao về phía bàn thờ đá. Lúc thấy tay nữ tử chỉ còn cách tảng đá ba tấc, thì có một vật mau chóng tấn công vào giữa bàn thờ đá. Bàn thờ đá bị đánh tan, linh châu cũng bị vật kia cuốn lấy đưa ra xa, nữ tử áo đen lập tức đuổi theo. Dù động tác của nàng rất nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn. Bóng trắng hiện lên, một nam tử mặc áo bào trắng xuất hiện chặn trước mặt nàng. Linh châu và vật cuốn lấy nó rơi vào tay nam tử. Ngu Thi Uyên lúc này mới thấy rõ, đó là một cây quạt đen. Khi nhìn thấy mặt nam tử, dù đã đoán được nhưng nàng vẫn không kìm được lui lại một bước, nam tử này là tiên quân đã bắt Ngu Anh. Cùng lúc này, Ngu Thi Uyên mới nhận ra mình đã có thể điều khiển cơ thể lại. Nàng vận động cổ tay, nhìn dòng nước lũ cuồn cuộn dưới đài, thầm nghĩ mình đoán đúng rồi, nơi này quả nhiên là không gian của Bát Hoang, không phải phàm thế. Nếu không, tiên quân áo trắng sao có thể sử dụng pháp thuật mạnh như vậy mà không bị phản phệ chứ? Thái độ của nữ tử áo đen cũng rất đáng chú ý, sau khi thấy rõ nam tử, nàng lập tức bỏ qua linh châu, mau chóng bấm quyết mở một không gian ẩn thân, biến mất trước mắt họ. Xem ra nàng cũng biết Tiên Quân này, không dám để hắn biết thân phận của mình. Lúc không gian ẩn thân vừa mở, nàng đã biết nữ tử áo đen kia ghê gớm đến đâu. Dù tiên quân áo trắng có pháp lực cao cường nhưng cũng không dễ tìm nàng, thời gian này hẳn là đủ cho Ngu Thi Uyên chạy trốn. Vừa nghĩ vậy, nàng bèn lặng lẽ lui về phía đài cao. Nhưng vào lúc này, nàng thấy một vị tiên giả xuất hiện trên sóng biển. Đó là một nữ tiên. Khi nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử, đồng tử Ngu Thi Uyên co rụt lại, đó cũng là một người quen. Nữ tử đạp sóng bay đến, rồi hạ xuống bên cạnh tiên quân áo trắng. Ngay khi chạm đất, ngón tay nàng bắt ấn, giữa ngón tay tỏa ra ánh sáng, giơ tay tạo ra một tấm lưới vàng trùm khắp tòa tháp đen. Nhưng phía đông đài cao vẫn đang hỗn loạn, ánh sáng vàng không thể xâm nhập được. Sau một khắc, hai người như hai luồng sáng quấn lấy nhau, đồng thời đánh thẳng về phía đó. Ngu Thi Uyên kinh ngạc hết sức. Nàng cũng biết không gian trận, nhưng việc khởi trận tốn nhiều thời gian, nên nàng chưa bao giờ lựa chọn không gian trận để thoát thân. Nhưng nàng cũng hiểu, nếu ai đó có thể khởi không gian trận nhanh như nữ tử áo đen, thì trên đời này ít người có thể đối phó với nàng. Nhưng hôm nay, thuật pháp mà nàng từng coi là tuyệt kỹ lại dễ dàng bị nữ tiên áo vàng này phá giải, điều này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của nàng trước đó. Nhớ lại trước đây, ở một nơi khác trong phàm giới, nàng từng mượn tay lang yêu ở núi lửa để khiêu khích nữ tiên áo vàng, Ngu Thi Uyên chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nghĩ lại thôi cũng thấy sợ. May mà lúc này tiên nữ áo vàng và tiên quân áo trắng chỉ chú ý đến nữ tử áo đen kia, không thèm để ý đến nàng, tạo cơ hội cho nàng chạy thoát. Nàng mím môi, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, đang định tiến về phía vách đá trước mặt, thì bỗng nhiên cảm thấy cổ mình mát lạnh. Quay đầu lại, thì thấy một thanh kiếm đang kề bên cổ, lần theo thanh kiếm nhìn lên, nàng cắn môi nói: "Đại sư huynh." Thương Phách mặc bộ đạo bào lạnh lẽo gọi tên nàng: "Ngu Thi Uyên." Vừa ở trong rừng rậm nhìn thấy tháp đen này, Tổ Thị đã lập tức nhận ra nó là pháp khí Kính Diện Tháp của thời Hồng Hoang. Kính Diện Tháp là loại pháp khí có thể phục hồi không gian, chia làm hai tháp đen và trắng. Tháp đen là tử tháp, tháp trắng là mẫu tháp. Sau khi dùng chú ngôn, mẫu tháp có thể khiến không gian hơn mười dặm xung quanh tháp khắc lại trong tử tháp. Trong lúc thi thuật, mẫu tháp không thể di chuyển, nhưng tử tháp nhỏ có thể mang đi bất cứ nơi nào. Tổ Thị nhớ rõ, Thiếu Quán từng giới thiệu công dụng của tháp này: "Nếu ngươi đến học viện để học lại không hài lòng với chỗ ngủ đơn sơ, nàng có thể đặt Kính Diện Tháp trong khuê phòng của mình, dùng chú ngữ để khuê phòng khắc vào tử tháp. Sau đó, nàng mang tử tháp đến thư viện, dù ở học viện đơn sơ nhưng nàng vẫn có thể tận hưởng cuộc sống thoải mái trên giường lớn xa hoa. Ngươi thấy có thực dụng không?" Nghe vậy, nàng cười hỏi Thiếu Quán: "Vậy nên ngươi phát minh ra tháp này chỉ để đưa phòng ngủ của mình vào học viện thôi sao?" Thiếu Quán đáp: "Chứ sao nữa?" Rồi cười thản nhiên: "Chúng ta đều dựa vào bản lĩnh để sống tốt, hơn nữa, việc này không trái với quy định của học viện." Hơn hai mươi vạn năm trôi qua, Tổ Thị không ngờ mình lại có thể thấy Kính Diện Tháp lần nữa. Cấu tạo trên đỉnh tháp rất kỳ lạ, người đứng dưới đáy tháp nhìn lên có thể thấy một cái miệng mở lớn, nhưng không một tia sáng nào lọt vào. Nếu nhảy vào miệng tháp, sẽ phát hiện rằng nó nối liền với một vùng vách đá, mà vách đá này là một không gian khác, mờ mịt hỗn độn, không rõ sâu cạn. Giờ phút này, Tổ Thị và Liên Tống đứng cạnh vách đá, phong tỏa đường chạy trốn của nữ tử áo đen. Nữ tử rất thông minh, pháp lực cũng không kém, điều khiển không gian trận rất thuần thục, giỏi trốn tránh. Nhưng hai vị thần liên thủ lại, sau nửa chén trà mới ép nàng bước ra. Thấy đường trước đường sau đều bị ngăn lại, nữ tử thu roi đến bảo vệ trước người, không còn đường chạy trốn: "Lần giảng kinh kia vì Ngu Thi Uyên, còn người các ngươi thật sự muốn dẫn ra, là ta." Giọng nữ tử phát ra từ sau mũ trùm màu đen: "Các ngươi biết sau lưng Ngu Thi Uyên còn có người khác từ khi nào?" Nàng hơi khựng lại, tỏ vẻ không hiểu: "Nhưng đến hôm nay nàng ta mới biết sự tồn tại của ta mà." Tổ Thị thản nhiên nói: "Không phải ngươi đi bắt Oánh Nam Tinh để tìm Ngu Thi Uyên sao?" Tay phải nữ tử siết chặt roi tiên, cười gằn: "Các ngươi quả nhiên không tin những bán yêu kia." Tổ Thị vẫn thản nhiên: "Ngươi phải đoán được chúng ta sẽ không tin từ sớm rồi chứ." "Đúng vậy." Nữ tử yên lặng trong giây lát: "Ta nghĩ các ngươi sẽ nghi ngờ, nhưng dù các ngươi biết ta sẽ đến cướp Ngu Thi Uyên, thì đây là Kính Diện Tháp, người chưa từng dùng Kính Diện Tháp thì tuyệt đối không thể tìm thấy. Dù có thấy tháp này nhưng không có chú lệnh của ta, cũng không mở được. Vậy sao các ngươi lại làm được?" Nữ tử siết chặt roi tiên, như hạ quyết tâm lớn: "Nói cho ta biết, ta lập tức đưa tay chịu trói." Xông vào Kính Diện Tháp có thể là việc khó với người khác, nhưng với Liên Tống và Tổ Thị thì chẳng là gì. Tam hoàng tử ở cung Nguyên Cực tính cách vốn kín đáo, chu đáo, mưu trước hành động sau, nữ tử áo đen là ai hắn đã biết từ lâu, tính tình nàng thế nào, am hiểu cái gì, hắn cũng đã điều tra ra. Hắn đoán rằng khi nàng đến cướp Ngu Thi Uyên, sẽ dùng tín đồ phàm nhân đến nghe kinh làm lá chắn. Vì vậy, hắn bảo Tạ Họa Lâu thay toàn bộ bảy trăm tín đồ nghe kinh bằng những người đất. Hắn cũng dự đoán nàng sẽ dùng không gian trận hoặc pháp khí để giấu người, nên khi Ngu Thi Uyên bị bắt, hắn đã cho Tạ Họa Lâu để lại hương dẫn đường của Minh Ti lên người những yêu quái kia. Có hướng dẫn đường cộng thêm việc Tổ Thị rất giỏi dùng không gian trận pháp, thì việc tìm Kính Diện Tháp dễ như trở bàn tay. Nam tử thưởng thức cây quạt trong tay, không rút kiếm hay thương, chỉ dùng quạt làm vũ khí, cho thấy hắn không hề nghiêm túc: "Nếu Quang Thần không tỉnh lại, có lẽ không ai có thể tìm được Kính Diện Tháp." Hắn trầm giọng nói: "Nhưng Ma tộc các ngươi cũng đã điều tra ra rồi." Hắn cười: "Ngươi không biết rằng từ khi đến Tây Hoang, Quang Thần luôn ở cùng ta sao, ma sứ Tiêm Điệp?" Nghe hắn gọi ra bốn chữ "Ma sứ Tiêm Điệp", nữ tử áo đen chấn động, đột nhiên vung roi đánh về phía nam tử. Liên Tống nghiêng người né tránh, nữ tử lợi dụng cơ hội tung người nhảy xuống vách núi, bóng người biến mất trong hỗn độn. Lúc nữ tử chấn động Tổ Thị cũng giả vờ đánh vài chiêu, bây giờ lại đứng bên vách núi nhìn xuống: "Tiểu tam lang, ngươi nghĩ nàng có nhận ra chúng ta cố ý ép nàng hiện thân, cho nàng cơ hội sống không?" Từ trên vách đá này nhảy xuống, nàng có thể trở lại trong mẫu tháp. Trước đây, Liên Tống chặn đường lui của nữ tử không phải để bắt nàng, mà để ngăn nàng nhảy xuống vách núi trước khi hắn xác định được thân phận của nàng. Giọng nói, dáng người của nàng, bao gồm cả màu da lộ ra dưới mũ trùm đầu đều rất khác, nhưng sau mấy chục chiêu thức thăm dò, hắn đã xác định cô nương này là Tiêm Điệp ngụy trang. Liên Tống chỉnh lại ống tay áo: "Trận pháp cấp bậc như trận pháp Tru Thần một khi khởi động, sẽ để lại dấu vết của người khởi trận trên người vị thần bị tru diệt. Ta nghĩ nàng ta biết điều này, nên mới chọn lợi dụng một phàm nhân và một bán yêu để thực hiện. Điều này cho thấy nàng ta rất sợ Thần tộc biết Ma tộc muốn giết Địa Mẫu. Trong lòng nàng cũng hiểu, nếu Địa Mẫu bị sát hại, Thần tộc chắc chắn sẽ điều tra. Ta nghĩ nàng ta đã đoán ra được, một khi Thần tộc biết Ma tộc giết Địa Mẫu, họ sẽ lập tức gây khó khăn cho Ma tộc. Nhưng Ma tộc chưa chuẩn bị xong thì không thể nghênh chiến được, nên nàng mới sợ Thần tộc biết được sự thật đằng sau đó. Nàng cho rằng Thần tộc luôn muốn tiêu diệt Ma tộc, chỉ là chưa tìm được cơ hội thôi, nên hôm nay sẽ nghĩ chúng ta bày mưu để bắt nàng, lấy cớ làm khó Khánh Khương và khơi mào cuộc chiến giữa Thần và Ma." Nghe Liên Tống phân tích xong, Tổ Thị cũng đồng ý: "Vì thế, từ thái độ của Tiêm Điệp có thể thấy Khánh Khương và Ma tộc hiện nay vẫn rất kiêng kị Thần tộc." Nàng lắc đầu cười: "Nhưng Tiêm Điệp đã sai rồi, khai chiến với Ma tộc cũng không phải là thời cơ tốt cho Thần tộc. Linh châu hệ Phong chưa tìm được, trận pháp của Đông Hoa cũng chưa xong, bắt nàng ta thì có ích gì, chỉ tổ khiến tình thế càng khó khăn hơn thôi." Nghĩ gì đó lại nhìn về phía Liên Tống: "Nhưng hôm nay, chàng nói trắng ra thân phận của Tiêm Điệp, với tính cách tự ti của nàng, sau này chắc chắn sẽ chán nản một thời gian, không làm được chuyện gì lớn, điều này lại là lợi thế cho chúng ta." Liên Tống cười cười, nói "Phải." Hắn đưa tay về phía Tổ Thị đứng bên vách núi: "Lại đây, đứng ở đó nguy hiểm." Tổ Thị quay đầu nhìn lại, phát hiện mình đứng ở nơi hiểm địa, nàng mỉm cười bước qua, khẽ mím môi đặt tay vào lòng bàn tay của nam tử: "Chuyện đã xong, chúng ta đi thôi." Nói xong, nàng muốn rời khỏi cửa tháp với nam tử. Bất ngờ, tiếng kiếm va chạm vang lên, hai người dừng bước, nhìn thấy hai bóng người một xanh một trắng đang đánh nhau tiến tới, không cần nói cũng biết đó là Ngu Thi Uyên và Thương Phách. Kiếm quang màu xanh lóe sáng, hai người Thương Ngu đánh nhau tới vách núi đối diện. Trong tiếng kiếm va chạm vang dội, bóng người xanh biếc kia đột nhiên nhảy xuống đáy vực. Trên bờ vực giờ chỉ còn lại Thương Phách. Liên Tống và Tổ Thị liếc nhau, dắt tay nhau bay sang bờ bên kia. Bóng người Ngu Thi Uyên đã sớm biến mất trong màn sương mờ, Thương Phách thu kiếm nói: "Nàng ta tự nhảy xuống." Tổ Thị nhìn xuống vách núi, chỉ còn lại màn sương đen mờ mịt: "Nàng không phải là người tự tìm cái chết, chắc hẳn thấy Tiêm Điệp chủ động nhảy xuống vực, nên mới biết được điều này." Mặt Thương Phách sâu như nước: "Nàng dùng tính mạng để thề, nói nàng không gạt ta, rằng nàng đã tìm thấy ta sau khi ta độ kiếp thất bại và lạc tới Tây Hoang, đưa ta về Trường Hữu Môn. Còn nói ta thật sự bị thương hôn mê bảy năm, trong thời gian đó, nàng đi tìm thuốc cho ta, không trực tiếp trải qua đại kiếp nạn của tông môn. Trận kiếp nạn đó nàng nghe phụ thân kể lại. Linh châu hệ Thổ cũng là kế thừa từ sau khi phụ thân nàng qua đời." Liên Tống nhướng mày: "Ngu Thi Uyên quả thật là thiên tài, như vậy cũng nói được. Nhưng ngươi có tin nàng ta không?" Thương Phách im lặng một lúc rồi nói: "Ta tin hay không không quan trọng. Mặc dù không phải do nàng trộm linh châu, nhưng việc nàng giết một trăm bốn mươi bảy phàm nhân là sự thật. Chỉ tội ác đó thôi đã không thể để nàng trốn thoát rồi. Nếu khó bắt sống nàng thì giết nàng ngay tại chỗ cũng là theo thiên đạo." Nói tới đây, Thương Phách ngừng lại, thần sắc vẫn u ám, nhưng giọng lại mang theo chút do dự: "Nhưng khi ta đâm kiếm kết liễu nàng, nàng lại tự mình vạch mặt nạ, rồi ta phát hiện..." Thương Phách ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tuyết: "Gương mặt nàng lại giống hệt Nam Tinh. Gương mặt nàng vốn không như thế. Chuyện này là sao?" Câu đố được sáng tỏ, Ngu Thi Uyên đã thoát hiểm bằng cách tự vạch mặt nạ, khiến Thương Phách phân tâm. Thương Phách nhìn về phía Liên Tống và Tổ Thị, lặp lại câu hỏi kia: "Hai vị có biết chuyện này là vì sao không?" Liên Tống im lặng, còn thần sắc của Tổ Thị lại trở nên nghiêm trọng: "Việc này... hẳn là có điều gì đó không ổn." Tạ Họa Lâu ôm con mèo đen của nàng, canh giữ ở cửa vào tử tháp, sau khi biết ba người Tổ Thị đã lấy được linh châu hệ Thổ, thì lập tức tạm biệt và trở về Minh Ti. Ba người Tổ Thị trở lại cung Bạch Ngọc, gọi Tịch Tử Tự ở lại đạo tràng xử lý mọi việc, rồi cùng nhau trở về Tây Hoang vào ngay chiều hôm đó. Hơn một tháng trước, Tổ Thị mới vào Phong Tự Ngọc Môn gặp Xuân Dương và đồng ý rằng sau khi tìm được linh châu hệ Thổ, sẽ lấy linh châu chứa một hồn một phách của Nam Tinh ra, giúp nó dung hợp với một hồn phách mới của Nam Tinh, giúp nàng khôi phục lại ba phần linh trí như xưa. Bởi vậy Xuân Dương đã chuẩn bị phòng ốc cho Tổ Thị thi pháp dung hợp hồn phách của Nam Tinh. Khi đến Phong Tự Ngọc Môn thì đã về chiều, Tổ Thị không quản ngại mệt mỏi, lập tức mang theo linh châu vào nơi thi pháp mà Xuân Dương đã chuẩn bị, Liên Tống cũng đi theo hộ pháp cho nàng. Hai canh giờ sau, hai người ra khỏi phòng. Mọi người đều chờ đợi trong sân. Tổ Thị đối diện với ánh mắt mọi người, chợt lắc đầu. Người phản ứng đầu tiên là Xuân Dương, ánh sáng hy vọng trong mắt thiếu nữ biến mất, gương mặt trở nên trắng bệch: "Sao có thể..." Nàng nhìn Tổ Thị với ánh mắt trống rỗng và thều thào: "Ngài đã nói chỉ cần tìm lại linh châu, Thần sứ đại nhân sẽ tỉnh lại..." Nước mắt trào ra, Xuân Dương chợt kích động: "Từ đầu ngài đã lừa ta phải không?" Liên Tống khẽ nhíu mày, ngắt lời: "Đây không phải lỗi của A Ngọc." Khi nói, hắn không nhìn Xuân Dương, mà nhìn về phía Thương Phách: "Trong linh châu hệ Thổ không có hồn phách của Nam Tinh." Thấy Thương Phách nhướng mắt, hắn nói: "Ngươi hẳn cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra với gương mặt của Ngu Thi Uyên rồi chứ." Thương Phách tái mặt, rất lâu sau mới khàn giọng nói: "Ngu Thi Uyên đã phát hiện thấy hồn phách của Nam Tinh trong linh châu, lấy ra và nuốt vào rồi phải không?" Liên Tống gật đầu. Xuân Dương nghe không hiểu hết lời của Liên Tống, nhưng nàng lại nghe hiểu câu nói kia của Thương Phách: "Lại là Ngu Thi Uyên." Xuân Dương tức giận, đưa tay lên lau nước mắt: "Vậy thì giết Ngu Thi Uyên, giải phóng hồn phách của Thần sứ đại nhân từ trong cơ thể nàng là được rồi!" Thấy Xuân Dương như vậy, Tổ Thị đang đứng phía sau Liên Tống rất không đành lòng. Nếu chỉ là một hồn một phách của Nam Tinh bị Ngu Thi Uyên nuốt chửng bằng cách thông thường, thì không cần nàng ra tay, bất kỳ ai cũng có thể tách hồn của Nam Tinh ra khỏi người Ngu Thi Uyên. Tuy nhiên, khuôn mặt của Ngu Thi Uyên đã trở nên giống như Nam Tinh đến chính phần thì có lẽ nàng ta đã lựa chọn cách dung hồn để nuốt hồn phách của Nam Tinh. Người tu đạo nuốt hồn phách của người khác, phần lớn là để đoạt linh lực của đối phương hỗ trợ tu hành. Sau khi hút sạch linh lực từ hồn phách của mục tiêu, họ sẽ vứt bỏ tàn hồn vào cơ thể, và mở ra hồn phách đã hợp nhất để tiếp tục tu luyện. Cả hai cách này đều có hiệu quả trong tu luyện, nhưng vì sự tranh chấp giữa hai linh hồn khác nhau, nên việc thi hành cách sau thường khổ sở hơn cách trước. Người này từng nói rằng, nếu Ngu Thi Uyên có thể thành công tiêu diệt Nữ Oa theo ý muốn, thì nàng sẽ dùng hình dạng và thân phận khác để đến gần Thương Phách, thử cướp được trái tim của Thương Phách. Cho nên Ngu Thi Uyên hẳn đã lựa chọn dung hợp hồn phách với Nam Tinh, cũng giải thích việc vì sao nàng là cần mặt mũi của Nam Tinh, chứ không phải cần linh lực của Nam Tinh. Bây giờ, Ngu Thi Uyên đã có chín phần giống với Nam Tinh, có lẽ hồn một phách của Nam Tinh đã hoàn toàn dung hợp vào trong hồn phách của nàng. Như vậy, dù có sử dụng thuật tạo hồn thì cũng rất khó tách hoàn toàn hồn của Nam Tinh từ bên trong hồn Ngu Thi Uyên ra. Trong lòng Tổ Thị, chợt thấy nặng nề. Trong viện cực kỳ yên tĩnh, khi thấy Liên Tống lẫn Thương Phách đều không đáp lại, Xuân Dương dường như đã hiểu, đau khổ nói: "Các ngươi không bắt được Ngu Thi Uyên ư?" Sau khi Thương Phách đoán được rằng hồn của Nam Tinh bị Ngu Thi Uyên nuốt thì chợt thấy mất tinh thần: "Đó là lỗi của ta." Hắn cố gắng nuốt nước bọt: "Là do ta không cẩn thận để nàng trốn thoát." Xuân Dương choáng váng. Nàng bỗng nhiên nhảy lên, đấm vào ngực Thương Phách. So với Thương Phách, Xuân Dương có thể thấp kém về tu vi, nhưng cú đấm kia rất mạnh, khiến Thương Phách phải lùi lại ba bước, và phun ra một ngụm máu. "Rốt cuộc là không cẩn thận thả đi hay cố ý thả đi?" Xuân Dương oán giận: "Năm đó ngươi ruồng bỏ Thần Sứ đại nhân và Phong Tự Ngọc Môn, hôm nay ngươi lại như thế này, ta nhìn lầm ngươi rồi, ngươi đáng chết!" Nói rồi đưa tay lên, một thanh đoản kiếm xuất hiện từ không trung, nàng cầm lấy đâm về phía Thương Phách. Mọi việc xảy ra quá nhanh, Thương Phách dường như bị ánh mắt căm hận trên mặt Xuân Dương làm chấn động, nhưng hắn lại không né tránh. Cuối cùng, vẫn là quạt Trấn Ách của Liên Tống làm lệch mũi kiếm của Xuân Dương. Chỉ là Liên Tống không sử dụng hết sức, chỉ khiến kiếm lệch vài tấc, mũi kiếm của Xuân Dương vẫn xuyên qua vai Thương Phách, làm y phục hắn bị thấm máu. Xuân Dương không có ý dừng lại, rút kiếm chuẩn bị đâm tiếp, Thương Phách cũng kịp phản ứng, lùi về sau một bước. Tổ Thị vội gập tay kết ấn, giữa hai người hiện ra một vệt sáng chói. Xuân Dương như điên cuồng, mặc cho có vách ngăn ánh sáng ngăn cản, cũng không buông đao, lưỡi kiếm chọc vào trên vách ngăn ánh sáng, phát ra những tiếng kêu chói tai. Khi mũi kiếm đánh lần thứ mười bảy vào vách ngăn, muốn đánh văng nó ra. Tổ Thị chợt hỏi: "Xuân Dương, ngươi thật sự muốn giết cha sao?" Xuân Dương cứng đờ. Thương Phách kinh ngạc ngẩng đầu, Liên Tống và Tịch Tử Tự im lặng, mấy người Thiên Bộ, Cốt Dung, Sương Hòa, Oánh Thiên Hạ, đều nhìn nhau, nhưng không ai dám lên tiếng. Tổ Thị nhìn thấy bóng lưng của Xuân Dương: "Ngươi không phải con của thị nữ, cũng không phải huynh muội ruột của Tịch Tử Tự. Ngươi là con gái của Nam Tinh và Thương Phách." Xuân Dương bình tĩnh, lúc quay lại, ánh mắt nàng đỏ rực, nhưng khuôn mặt vẫn không hề biểu lộ cảm xúc: "Tôn thượng nói như vậy, ta..." Ánh mắt của Tổ Thị dừng lại trên mái tóc như lông quạ của nàng, nhẹ nhàng ngắt lời: "Mười ngày trước, ta và tiểu tam lang thấy ngươi nhuộm tóc. Nếu như những gì ngươi nói là đúng, nương ngươi là thị tỳ phụng dưỡng Nam Tinh, thì một cô nương như ngươi sao có thể có mái tóc bạc mà chỉ có Vương tộc Yêu mới có?" Vẻ mặt của Xuân Dương cứng đờ, môi nàng khép lại. Tổ Thị tiếp tục nói: "Ta nghĩ rằng, dù thị tỳ ấy không phải là nương ngươi, nhưng lại là người nuôi nấng ngươi lớn lên. Về vấn đề thần quân Thương Phách, bà ấy đã nói với ngươi, phải không?" Thấy Xuân Dương không đáp, nàng cũng không quá để ý, chỉ thở dài: "Ta chỉ đoán thôi, nàng bị che mắt nên có hiểu lầm với thần quân Thương Phách, nên mới dạy ngươi oán hận cha ngươi." Lại nói tiếp: "Chuyện năm đó ta không biết rõ, nhưng ta và tiểu tam lang có thể cam kết rằng thần quân Thương Phách không hề bỏ rơi nương của ngươi với Phong Tự Ngọc Môn vì Ngu Thi Uyên." Nàng nhìn qua Liên Tống. Nhận thấy ánh mắt của Tổ Thị, Liên Tống bên cạnh mới mở miệng: "Đúng vậy. Dù Linh Thụ Thần Quân nhận lệnh Thiên Quân phong chức cho Thần quân Thương Phách, nhưng Thần quân Thương Phách có thể làm thần quân Linh Thụ, không phải vì Thiên Quân coi trọng, mà là do Thiên Độ Thụ đã chỉ định hắn trong hàng ngàn hàng vạn người. Trú Độ Thụ là vua của Thiên Thụ, chắc chắn không chọn một người không đạo đức làm thần quân thủ thụ, vì thế Thần quân Thương Phách không thể là một người vô đạo đức được." Vị thần tiên hiểu rõ tình người nói đến đây, giọng nói cũng chậm lại: "Ngươi cũng biết phụ thân ngươi đã mất hết ký ức những năm đó, quên mẫu thân ngươi. Sau đó, hắn kết hôn với Ngu Thi Uyên, nhưng là vì bị Ngu Thi Uyên che mắt, cuộc hôn nhân đó không có thực, đứa con của Ngu Thi Uyên cũng có từ thuật pháp. Bây giờ khi biết Ngu Thi Uyên làm ác, phụ thân ngươi muốn khiến nàng ta phải chịu trách nhiệm cho việc làm của mình hơn bất cứ ai, sao có thể thả nàng ta đi được chứ?" Gương mặt của Xuân Dương không còn căng thẳng như trước, giống như đã bị thuyết phục, nhưng vẫn né tránh không muốn nhìn Thương Phách, giống như thấy sợ hãi nghi ngờ, lại như không biết phải làm sao cho phải. Cuối cùng, ánh mắt nàng mờ mịt rơi vào vai của Tịch Tử Tự, đôi mắt ngấn lệ đỏ ửng lên. Tịch Tử Tự tiến đến gần hai bước, đưa tay ôm lấy Xuân Dương. Lúc được ôm, Xuân Dương bỗng nhiên mất kiềm chế, khóc nấc lên. Thiếu nữ đau lòng như con thú nhỏ, không kiềm chế được, nước mắt chảy ra, nói: "Ca, ta muốn nương trở về, ta muốn nương trở về..." Tịch Tử Tự biết rằng, khi Xuân Dương nói "Muốn nương trở về." có nghĩa là muốn Oánh Nam Tinh phục hồi trí nhớ. Cho dù chỉ một chút cũng được, chỉ cần Nam Tinh có thể nhận ra nàng, gọi tên nàng là đủ. Nhưng sau khi nghe chuyện, Tịch Tử Tự cũng đoán được Ngu Thi Uyên đã làm gì. Hắn hiểu rõ rằng, lời cầu nguyện của Xuân Dương có lẽ không thể thành hiện thực. Tuy nhiên, Xuân Dương lại không biết điều này. Nàng nghĩ rằng nếu bắt được Ngu Thi Uyên, thì nương nàng có thể sẽ được về ngay. Lúc này nàng đau lòng vì không thể bắt được Ngu Thi Uyên, không thể đưa linh hồn của Nam Tinh về. Dẫu vậy, dù buồn lòng nhưng nàng vẫn giữ hy vọng. Tịch Tử Tự không dám nghĩ hậu quả nếu Xuân Dương biết được sự thật. Hắn cũng không biết phải làm sao để an ủi nỗi đau của Xuân Dương, chỉ có thể kìm nén cảm xúc, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trong tiểu viện chỉ vang lên tiếng vỗ về nhẹ nhàng từ Tịch Tử Tự và tiếng khóc nức nở của Xuân Dương. Tổ Thị nhìn họ, đôi mắt ướt đẫm nghiêng đầu dời đi. Khoảnh khắc ấy, sự bất định giữa hai người đã không còn, gương mặt Thương Phách thể hiện sự rối bời. Hắn đi về phía trước hai bước, khi cách Xuân Dương một bước, hắn dừng lại giơ tay như muốn chạm vào Xuân Dương, nhưng bàn tay cuối cùng không thể vươn tới. Trước đó, trong suy đoán của Thương Phách, mảnh ký ức bị chôn vùi trong quá khứ mà hắn đã lãng quên, là lúc hắn lạc bước vào Tây Hoang, được Nam Tinh cứu giúp và dưỡng thương tại Phong Tự Ngọc Môn một thời gian ngắn. Sau khi vết thương khỏi thì hắn đã tự nguyện rời đi, trở về Trường Hữu Môn, nhưng không ngờ lại bị sư trưởng trong môn tính kế. Họ bắt hắn, xâm nhập vào ký ức của hắn, phát hiện cách lợi dụng Nam Tinh để vào Phong Tự Ngọc Môn. Nhưng sau khi nhìn thấy Nam Tinh... Thương Phách ngây người, lúc nhìn về phía Tịch Tử Tự, giọng nói hắn khàn khàn: "Ngươi có biết, ba vạn năm ngàn ba trăm năm trước, giữa ta và Nam Tinh đã xảy ra chuyện gì không?" Tịch Tử Tự im lặng, không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Khi ấy ta chỉ là một đứa trẻ mới sinh." Thương Phách bất ngờ một lúc, rồi đột nhiên quay người: "Ta đi tìm Chiết Nhan Thượng Thần." Lại bị Tổ Thị ngăn cản: "Đã có linh châu hệ Thổ, không cần Chiết Nhan Thượng Thần, ta cũng có thể giúp ngươi phục hồi trí nhớ." Nàng nhìn thẳng vào mắt Thương Phách: "Nhưng đó là một quá khứ đầy tàn nhẫn. Ngươi thật sự muốn tìm lại nó sao?" Thương Phách thương xót: "Ta đến đây là muốn biết rõ chuyện năm đó." Giờ tý trời bắt đầu đổ mưa, mưa tí tách bên ngoài mái hiên cửa sổ, hòa cùng tiếng mưa rơi, là tiếng gió trong đêm, có hơi bất ngờ, cũng có chút xáo động. Sau khi Tổ Thị đi ra khỏi phòng, Thương Phách mở mắt. Hắn ngồi dậy khỏi giường, mang giày vào, mở cửa trúc, dưới cơn mưa lạnh lẽo, hắn đi qua hành lang dài, đến trước một gian phòng. Im lặng một lúc, hắn nhẹ nhàng mở cửa trúc, từ từ đi tới bên giường, kéo màn che ra, Nam Tinh đang nằm yên trên giường trúc, bên cạnh là Xuân Dương nàng nằm ngủ bên mép giường. Thương Phách ngồi xuống bên giường, im lặng một lát, rồi lấy một viên minh châu từ trong tay áo ra. Minh châu phát sáng, phản chiếu rõ hình ảnh của Nam Tinh đang ngủ say. Nữ tử nhắm mắt, khuôn mặt thanh tú, mái tóc bạc như tuyết. Nàng vẫn xinh đẹp như lần đầu hắn gặp. Thương Phách vươn tay, ngón tay run rẩy dừng lại trên nốt ruồi ở đuôi mắt trái của Nam Tinh. "Nam Tinh." Hắn thì thầm gọi. Không có ai đáp lại. Nữ tử yên lặng nằm trên chiếc giường trắng như đã chết, tĩnh lặng không có một tiếng động. "Nam Tinh." Hắn lại gọi một lần nữa, giọng nói khàn khàn chỉ còn là giọng mũi. Nhưng trong căn phòng yên tĩnh, vẫn không có ai đáp lại hắn. Cổ họng như bị con dao bén cắt đứt, xộc lên mùi tanh ngọt. Thương Phách nhắm chặt hai mắt lại. Lúc ấy Tổ Thị thi pháp chữa trị cho hắn, khi ánh sáng từ linh châu xua tan sương mù trong đầu óc, khiến ký ức bảy năm bị che giấu dần lộ ra. Hắn mới hiểu được, vì sao khi gặp Nam Tinh chỉ có một chút linh thức ở Phong Tự Ngọc Môn, hắn lại thấy buồn đến thế. Hắn từng tưởng rằng đó là sự oán hận đối với Nam Tinh, nhưng hóa ra đó không phải là oán hận, mà là hồn phách của hắn đang thấy đau đớn. Buồn cười là hắn còn hỏi Tịch Tử Tự: "Nam Tinh là ai? Giữa hắn và Nam Tinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." "Nam Tinh là ai?" Thương Phách nhắm chặt hai mắt, cảm nhận được vị tanh ngọt trong cổ họng. "Nam Tinh là người ba vạn năm ngàn ba trăm năm trước, đã cứu sống hắn khi hắn độ kiếp thất bại lưu lạc ở Tây Hoang; là người khiến hắn quên đi đạo vô tình, khiến hắn nảy sinh tình cảm, là người hắn yêu thương, là người hắn muốn cưới cho bằng được dù biết con người và yêu khác đường, là thê tử mà hắn yêu sâu đậm, muốn ở bên nhau cả đời." "Nam Tinh dịu dàng, yên tĩnh, linh tuệ, ngây thơ, đối với hắn, nàng là tất cả mọi điều đẹp đẽ trên thế gian này, cũng là mọi cái thiện trên thế gian này. Khi đó, biết được nếu thành tiên, hắn sẽ không ở bên nàng nên hắn đã từ bỏ việc tu hành; Biết chỉ cần hắn không nhớ mình là ai, không tìm lại được pháp thuật có thể tự bảo vệ mình, nàng sẽ không để hắn rời khỏi Phong Tự Ngọc Môn, cho nên hắn luôn kháng cực chuyện tìm về quá khứ. Nhưng ký ức thiếu hụt trong quá khứ cũng khiến cho trí tuệ của hắn bị kém đi, đến nỗi Ngu Thi Uyên có thể dễ dàng ra tay tính kế bọn họ như thế." "Cái đêm Ngu Thi Uyên lấy cớ sư tôn sắp tịch, lừa hắn rời đi, Nam Tinh từng tựa vào lòng hắn mà nói lời từ biệt. Nàng mặc áo lụa trắng mười bảy lớp, mái tóc bạc rủ xuống làn da như tuyết, nàng khẽ nắm tay hắn đặt lên bụng dưới nhô lên của mình, lưu luyến thì thầm: "Ta và con sẽ chờ chàng." Tay hắn phủ lên, đứa bé trong bụng khẽ động đậy. "Lúc đó hắn đã quên hết chuyện trước kia, cũng không biết sư tôn hắn đã tịch từ lâu. Ngu Thi Uyên chảy nước mắt nói sư tôn sắp tịch hắn cũng tin. Làm đệ tử, quả thực nên hiếu, hắn cũng cảm thấy mình nên trở về. Nam Tinh đưa hắn xuống dưới chân núi, hắn ôm Nam Tinh, hôn lên thái dương nàng, cam đoan sẽ trở về trước khi nàng lâm bồn. Nam Tinh gật đầu, im lặng một lát, rồi do dự nói: "Ta có hơi lo." Hắn hỏi nàng lo lắng cái gì thì nàng chỉ mỉm cười, lắc đầu, lại nói không có gì." "Có phải lúc đó Nam Tinh đã có dự cảm xấu hay không? Nhưng cuộc sống ở Phong Tự Ngọc Môn trước giờ chưa bao giờ thấy sự hiểm ác của thế giới bên ngoài, hồn nhiên như yêu, chỉ biết dùng sự chân thành đổi lấy chân thành, chưa bao giờ hiểu rõ về lòng người?" "Cho nên bọn họ đều bại bởi Ngu Thi Uyên." Hắn đã hứa với nàng sẽ về trước khi đứa bé chào đời, nhưng hắn đã không giữ lời hứa. Lúc gặp lại, đã hơn ba vạn năm sau, nàng không còn nhận thức, chỉ còn lại linh thức, đã không thể nhận ra hắn là ai nữa rồi. Bọn họ bị Trường Hữu Môn và Ngu Thi Uyên hại thật thảm. Nam Tinh thê tử hắn, là thần sứ của Nữ Oa, nàng có địa vị cao quý, dung nhan xinh đẹp, tính tình từ bi, thọ mạng sánh ngang với trời đất. Đối với thế nhân, nàng từng cho là sự tồn tại không thể ngước lên được, nhưng không ngờ lại vì hắn mà bị một đám tệ hại hơn cả chuột chũi trong cống ngầm làm tổn thương đến mức này. Còn Xuân Dương, con gái hắn, con sẽ là tiểu công chúa được cưng chiều nhất Phong Tự Ngọc Môn, được hắn và Nam Tinh yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng vừa sinh ra đã mất đi phụ mẫu, lẻ loi hiu quạnh lớn lên đến tận bây giờ. Ba vạn năm qua, con đã phải chịu bao nhiêu khổ cực? Không có phụ mẫu che chở, con đã phải sống thế nào? Hèn gì con gái lại hận hắn như vậy, hắn thực sự xứng đáng bị hận. Hắn cũng từng nghe chuyện nàng gây chuyện ở Cửu Trùng Thiên, lúc đó hắn chẳng quan tâm lắm, chỉ nghĩ một cô nương đàng hoàng lại đi hại người khác để lại ô danh, đúng thật là đáng ghét. Lúc mới đến Phong Tự Ngọc Môn, vì thành kiến này mà hắn càng không ưa nàng. Nhưng ngày hôm nay hắn mới biết, đây là con gái hắn, là đứa con gái hắn đã mong chờ từ lâu, khi con còn trong bụng mẫu thân, hắn đã đặt tên cho con. Nhớ đến trước đây vì muốn đặt cho con một cái tên hay, hắn đã lục tìm hết mấy quyển sách suy nghĩ hơn nửa năm, không ngừng cân nhắc mới chọn được cái tên "Xuân Dương" này, hy vọng cuộc đời con có thể tươi đẹp hạnh phúc. Nhưng từ nhỏ đến lớn, con hắn từng có ngày tươi đẹp hạnh phúc nào không? Còn con trai của kẻ thù đã giết mẫu thân nàng, lại có thể sống vui vẻ ở Cửu Trùng Thiên. Nhìn thấy con gái đang rơi lệ trong giấc ngủ, Thương Phách chưa bao giờ thấy hận như thế. Hận thù tràn ngập trí óc hắn. Cổ họng lại xộc lên vị tanh ngọt. Hắn muốn sờ đầu con gái, tay thử đặt lên đỉnh đầu Xuân Dương, nhưng lại không dám lại gần, rất lâu sau mới dám nhẹ nhàng đặt xuống, chạm nhẹ vào tóc con gái: "Cha và mẫu thân vẫn luôn mong đến ngày được gặp con, Xuân Dương à. Để con phải chịu khổ như thế này, là lỗi của cha." Hắn cố nén nỗi đau trong lòng, nhẹ nhàng nói với thiếu nữ đang ngủ say. Nhưng trong giấc ngủ sâu, Xuân Dương không nghe thấy gì cả. Thương Phách đã biến mất. Chỉ để lại một lá thư, trong thư có vài chữ, nói rằng hắn sẽ làm như ý nguyện của Xuân Dương, đưa Ngu Thi Uyên về. Xuân Dương không có ở đây, Sương Hòa và Cốt Dung đêm qua được Oánh Thiên Hạ phổ cập kiến thức về chuyện dung hợp hồn phách nói thì thầm với nhau: "Nhưng hồn của Oánh tỷ tỷ không phải nhập vào hồn Ngu Thi Uyên rồi? Mang về Ngu Thi Uyên còn có ích gì nữa?" Tổ Thị đặt chén trà xuống: "Cũng không phải là hai hồn tương hợp là không thể tách ra, theo lý thuyết thì vẫn có cách, nhưng chưa có ai thử thôi." Nàng suy nghĩ một hồi, đưa ra một ví dụ: "Ngu Thi Uyên kết hợp hồn Nam Tinh với hồn thể của mình, giống như đổ một bắt cát vàng vào biển rộng; muốn tách hồn của Nam Tinh từ trong hồn Ngu Thi Uyên, cũng giống như phải hốt đám cát vàng kia không sót một hạt lên khỏi biển rộng vậy." Oánh Thiên Hạ học y nên lập tức hiểu ngay: "Vậy chỉ cần hóa hồn Ngu Thi Uyên, thì sẽ có thể lấy hồn của Nam Tinh Thần Sứ từ trong hồn Ngu Thi Uyên mà không mất một hạt, sau đó kết hồn lại, có lẽ sẽ khôi phục được một hồn của Nam Tinh Thần Sứ, đúng không?" Tổ Thị gật đầu nói: "Việc này sẽ là một quá trình rất dài, gom hồn phách kia không phải điều dễ dàng, phải mất mấy vạn năm mới có thể hoàn thành được." Cốt Dung ngạc nhiên hỏi: "Mấy vạn năm sao?" Liên Tống ngồi cạnh Tổ Thị, nhìn lại lá thư Thương Phách để lại, lẩm bẩm: "Thần quân Thương Phách đã lựa chọn điều này thì hắn là hắn cũng đã có tính toán." Sau đó, hắn đưa lá thư cho Thiên Bộ, bảo nàng giao cho Xuân Dương. Khi biết Thương Phách rời đi, Xuân Dương không có phản ứng gì quá lớn. Trong linh châu không còn hồn của Nam Tinh nữa, Xuân Dương cũng chẳng quan tâm nữa, bèn đồng ý cho Liên Tống và Tổ Thị mượn. Lúc mấy người chuẩn bị quay về Cửu Trùng Thiên, thì gặp Tạ Họa Lâu ngay lúc vừa bước ra khỏi Phong Tự Ngọc Môn. Dưới chân Tạ Họa Lâu, mấy xác của Ma tộc nằm đó, là thủ hạ của Thương Lộ đã đi cùng họ trong vài tháng. Tạ Họa Lâu giải thích đơn giản: "Thấy chúng ở đây, hình như muốn gây phiền toái cho các ngươi nên ta xử luôn. Mấy tên ma tộc này còn có chủ nhân nữa, nhưng bản lĩnh chạy trốn của hắn lại không tệ." Tổ Thị và Liên Tống nhìn nhau, biết chủ nhân của đám Ma tộc mà Tạ Họa Lâu nói là Thương Lộ bị Liên Tống lừa. Nhưng điều này cũng không quan trọng lắm. Rõ ràng, Tạ Họa Lâu cũng không cho rằng chuyện này quan trọng, sau khi nhắc qua loa điều đó, thì nghiêm túc thông báo một tin khác cho họ. Tạ Họa Lâu nói rằng nàng đã tìm được một vài manh mối về Tuyết Ý – có lẽ Tuyết Ý đã đi lạc vào hoang mạc hỗn độn của Minh Ti. Điều này thực sự rất quan trọng. Tổ Thị lo cho Tuyết Ý, quyết định dẫn Sương Hoa và Cốt Dung đi cùng Tạ Họa Lâu tới Minh Ti trước, kêu Liên Tống mang linh châu về cho Đông Hoa Đế Quân, rồi quay lại hội hợp với họ. Ngay cả Thiên Bộ và Oánh Thiên Hạ cũng được để lại với nàng. Khi Liên Tống trở về Thiên Cung và xử lý mấy việc khác, mang theo Túc Cập đi đến cung Nguyên Cực mượn sách cùng đến Minh Ti, thì ở vùng Nam Hoang xa xôi, Thương Phách cũng đã tìm thấy Ngu Thi Uyên đã chạy trốn nhiều ngày. Đối diện với Thương Phách đã hồi phục trí nhớ, Ngu Thi Uyên cảm thấy run sợ tột cùng. Nàng là người thích mạo hiểm và luôn gặp may mắn, dù đã từng sắp chết nhiều lần do những mạo hiểm đó, nhưng trong lòng nàng vẫn không tin rằng mình sẽ chết. Nàng là người được thiên mệnh ưu ái, và nàng luôn cho rằng những điều đó là sự thật. Nhưng giờ đây, khi lưỡi kiếm của Thương Phách đâm vào ngực nàng, Ngu Thi Uyên mới thực sự nhận ra rằng cái chết đang đến rất gần. Bản năng sinh tồn khiến nàng liều mạng cầm lấy lưỡi dao trắng kia. Thương Phách lạnh lẽo nhìn nàng ta. Vì nàng ngăn lại nên mũi kiếm đó chỉ đâm vào một tấc mà thôi. Tuy đau đớn, nhưng nàng vẫn có thể nhịn được. Đến lúc này, nàng vẫn không từ bỏ và muốn chạy trốn. Gương mặt không còn chút huyết sắc, trán cũng đổ mồ hôi lạnh. Nàng biết mình lúc này trông thật đáng thương, nàng cố gắng kìm nén đau đớn, làm ra vẻ yếu đuối, thú nhận với Thương Phách: "Tất cả chỉ vì ta thích huynh thôi! Ta thật sự đã sai, nhưng đến lúc này, nếu Nam Tinh không trở về được, huynh có thể coi ta là nàng... Ta không khác gì nàng cả mà?" Khi thấy nụ cười đó, tay Thương Phách run rẩy, Ngu Thi Uyên cho rằng đã tìm ra điểm yếu của Thương Phách, muốn phản kích, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, lưỡi kiếm lạnh như băng đã đâm sâu vào ngực, xuyên thấu hai tấc. Nỗi đau kinh khủng nổ tung trong cơ thể, Ngu Thi Uyên không thể nghĩ được gì khác, chỉ nhìn về phía Thương Phách: "Ngươi..." Lúc này mới rõ ràng thấy, trong ánh mắt Thương Phách không hề có sự rung động, chỉ còn lại sự hận thù và chán ghét. Thanh kiếm sắc bén xuyên thủng tim nàng, nàng cảm nhận được sự sống đang rời bỏ mình. Thương Phách u ám nhìn Ngu Thi Uyên, như nhìn một con kiến: "Nam tinh như trăng trên cao, còn ngươi chỉ là bụi dưới mặt đất. Dù có được gương mặt nàng, ngươi vẫn chỉ khiến ta thấy ghê tởm thôi." Mắt Ngu Thi Uyên trợn lớn. Sao có thể là bụi dưới mặt đất? Trên thế gian này có bao nhiêu người vô danh như bụi rơi giữa vạn người, có mấy ai đạt được thành tựu như nàng không? Dù hôm nay nàng thất bại, nhưng không thể phủ nhận sự huy hoàng đã từng thuộc về nàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nàng quên đi nỗi sợ chết, tức giận muốn đáp trả, nhưng máu đã ngập tràn khoang miệng. Nàng vẫn cố phát ra âm thanh: "Đừng... đừng quên, chính đám bụi đó đã giết ánh trăng Nam Tinh... của ngươi." Nụ cười méo mó nở trên môi, nàng ý thức rằng mình không thể xoay chuyển vận mệnh, rơi nước mắt nhìn lại cuộc đời mình, nàng vẫn không thể nhận ra mình đã sai: "Là... Ngu Phong Linh đã lừa dối... lừa dối ta, nếu không phải... nàng thích ngươi... Sao ta có thể lại... bị ngươi lừa, cuối cùng chết... trong tay ngươi, là... nàng... hại ta. Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ..." Thực ra nàng không biết tình cảm của mình với Thương Phách rốt cuộc là do mình hay do Ngu Phong Linh, đến giờ nàng cũng không rõ. Nàng chỉ muốn phủ nhận hết. Nàng đã đi đến đây, nhận lấy thất bại bi đát, chắc chắn không phải lỗi của nàng, nhất định là lỗi của Ngu Phong Linh, nếu không thì nàng không thể nào tha thứ cho chính mình được. Thanh kiếm đâm thẳng vào ngực Ngu Thi Uyên, lưỡi kiếm xuyên qua lưng, máu tươi như dòng thác từ phun ra khỏi miệng nàng, dập tắt mọi lời còn dang dở. Ngu Thi Uyên chết không nhắm mắt. Sau khi linh hồn rời khỏi xác, Thương Phách chằng thèm chờ một giây nào, trực tiếp lấy hồn phách của Ngu Thi Uyên từ trong thi thể, nhẹ nhàng ném vào hồ Tán Linh. Hồ Tán Linh có thể hóa hồn, sự đau khổ lúc hóa hồn thực sự không thể nói thành lời được được, chỉ nghe tiếng thét văng vẳng của Ngu Thi Uyên. Thương Phách cười gằn: "Hãy thử cảm nhận vị ngọt của hồ Tán Linh đi, sau khi chịu đau đớn ba nghìn năm ngươi sẽ được giải thoát, không còn kiếp sau nữa." Tiếng thét chói tai ngừng lại trong nháy mắt, tiếp đó, tiếng thét khắp nơi vang lên. Thương Phách lại không để ý, lặng lẽ thu hồ Tán Linh vào trong áo. Sau đó quay lưng đi, không để lại dấu vết nào sau cuộc chiến tàn khốc vừa qua. Khắp rừng cây vẫn xanh tươi. Thôi Nguy đang ở cung Linh Cừ ở ma tộc. Tiêm Điệp mấy ngày nay đều dưỡng thương trong Ma Cung. Trên người nàng không có vết thương gì lớn, nhưng mưu đồ tru diệt Nữ Oa đã bị Tổ Thị và Liên Tống phơi bày. Âm mưu tiêu diệt Nữ Oa, Khánh Khương đã sắp đặt từ lâu chứ không phải mới đây, bởi hơn hai mươi vạn năm trước hắn đã từng thực hiện âm mưu này. Cụ thể hơn, chính là hai mươi bốn vạn năm trước. Năm đó, Khánh Khương tình cờ tìm được một quyển sách cổ về trận pháp. Quyển sách này được một Ma tổ tinh thông trận pháp để lại, trong đó ghi chép về một loại pháp trận có thể tru diệt Thần. Khánh Khương từ lâu đã coi các vị thần Hồng Hoang là cái gai trong mắt, cho nên khi có được bảo trận này, hắn quyết định dùng nó để chinh phục các vị thần Hồng Hoang. Tuy nhiên, để lập trận này, cần hai vật làm chất dẫn: Linh châu nguyên thần và chân huyết giữa lông mày của mấy vị thần đó? Nhưng các vị thần đó đều đang tỉnh, suy đi tính lại, chỉ có Nữ Oa đang ngủ sâu mới là mục tiêu khả thi. Khánh Khương bèn nhắm vào Nữ Oa, rồi giao việc này cho Tiêm Điệp. Tiêm Điệp rất nhiệt tình thực hiện nhiệm vụ. Nàng phát hiện dưới quyền Nữ Oa có một yêu tài tên Ôn Tùy, vì không hài lòng với sự thiên vị của Nữ Oa dành cho thần sứ Oánh Nam Tinh mà bất mãn. Tiêm Điệp lợi dụng điểm này, dùng lời ngon ngọt hứa hẹn giúp Ôn Tùy trường sinh bất lão, Ôn Tùy bèn đồng ý giúp nàng trộm linh châu của Nữ Oa. Đáng tiếc, chưa kịp trộm được linh châu, thì Ôn Tùy đã bại lộ và rồi bị Oánh Nam Tinh đuổi khỏi Phong Tự Ngọc Môn. May mắn thay, khi rời khỏi Phong Tự Ngọc Môn, hắn mang theo đá Tiêu Lĩnh có khả năng cảm nhận chân huyết của Nữ Oa. Sau đó, hắn chạy trốn đến Nam Hoang, tìm nơi ẩn náu ở chỗ Tiêm Điệp. Nhưng Tiêm Điệp phải đến cảnh giới Hư Vô để cướp hoa Bát Đầu ma sáng thế, không có thời gian chăm sóc hắn, nên vội vàng đưa hắn vào biệt uyển ma cung, dự định sau khi thành công sẽ bàn bạc cụ thể hơn về việc tru diệt Nữ Oa. Nhưng không ngờ rằng dù phụ thần đã già yếu, nhưng vẫn không thể xem thường. Trong trận chiến tại cảnh giới Hư Vô, Khánh Khương bị đánh bại rồi bị phụ thần phong ấn. Là ma sứ của Khánh Khương, Tiêm Điệp cũng bị ảnh hưởng, rơi vào giấc ngủ dài, không thể trở về Ma Cung. Bị phong ấn trong cảnh giới Hư Vô, sức mạnh sáng thế trong cơ thể liên tục tra tấn Khánh Khương, khiến hắn không thể phá trận thoát ra ngoài. Tuy nhiên, Khánh Khương vẫn tin rằng, chỉ cần có thời gian, hắn chắc chắn sẽ kích hoạt được sức mạnh của ma hoa còn dư trong cơ thể, phá tan đại trận của phụ thần. Vì vậy, hắn sai nhóm Tiêm Điệp đến ma tộc trước để chuẩn bị âm mưu, chờ đợi hắn quay về. Ba vị ma sứ nhận lệnh rời đi. Hơn một vạn năm sau khi tỉnh lại, Tiêm Điệp ẩn náu trong Thương Chi Ma Tộc, bận rộn nghênh đón Ma Tôn nhập thế, suýt nữa quên chuyện Ôn Tùy đã gần như tru diệt Nữ Oa. Một lần tình cờ đến phàm thế, gặp gỡ Ngu Thi Uyên, phát hiện rằng Linh châu hệ Thổ lại nằm trong tay Ngu Thi Uyên, nàng mới nhớ lại chuyện đã bỏ qua hơn hai mươi vạn năm trước. Sau khi báo cáo với Khánh Khương, Tiêm Điệp được phép đi tru sát Nữ Oa. Ôn Tùy không còn trên đời, nhưng trước đây, để khống chế Ôn Tùy, Tiêm Điệp từng hạ cổ độc thiên ma trong dòng tộc của Ôn Tùy, có thể truyền từ đời này sang đời khác. Dù cổ sư đã sớm qua đời, chuyện này cũng đã hết tác dụng, nhưng nhờ đó mà nàng vẫn tìm thấy hậu duệ của Ôn Tùy, nàng vẫn có thể hành động. Không tốn nhiều công sức, Tiêm Điệp mau chóng tìm ra con cháu của Ôn Tùy. Nàng giả vờ làm một người sùng đạo, tiếp cận Ôn Mật để tạo duyên phận, sau đó dẫn Ôn Mật đi gặp Ngu Thi Uyên. Lúc Ôn Mật và Ngu Thi Uyên đi cùng nhau, luôn có sự hiện diện của nàng, nhưng không ai biết đến sự tồn tại của nàng, thậm chí cả hai người Ôn Ngu cũng không biết họ chỉ là những con cờ trong tay nàng. Nàng rất hài lòng với kế hoạch đã sắp đặt, thầm nghĩ rằng lần này nàng chắc chắn sẽ dễ dàng đánh bại Nữ Oa. Nhưng không ai ngờ rằng, Quang Thần Tổ Thị vừa quy vị lại tham gia vào việc này, còn đưa cả Tam Hoàng Tử của Thiên Tộc – ngươi có tai mắt như sao trời đến. Tiêm Điệp đã suy ngẫm rất nhiều lần, ràng nếu như mình cẩn thận hơn một chút, việc này có thể sẽ thành công không? Để tránh bị Ma Tộc phát hiện, nàng không cử ai đi giám sát Ngu Thi Uyên, nhưng Ôn Mật là nơi Ngu Thi Uyên sẽ quay về. Sau khi Ngu Thi Uyên thu thập đủ chân huyết của Nữ Oa ở thế gian, nàng sẽ trở lại Bát Hoang và hợp tác với Ôn Mật để thoát khỏi sự theo dõi. May mắn thay, pháp chú "Sinh linh Bát Hoang nếu có ác ý với con người, không được đi qua cửa Nhược Mộc." mà Tổ Thị có đặt ra chỉ dành cho các sinh vật từ Bát Hoang nước ra. Nếu không thì những phàm nhân như Ngu Thi Uyên sẽ bị giết chết rất dễ dàng rồi. Theo kế hoạch ban đầu của nàng, khi Ngu Thi Uyên trở về gặp Ôn Mật, nàng sẽ đến Trường Hữu Môn, âm thầm hỗ trợ hai người trong làm trận pháp, chuyện này có thể thắng chắc. Nhưng Liên Tống đã bắt được Ôn Mật. Vì sao Liên Tống buộc Ôn Mật ra khỏi Trường Hữu Môn? Có vật gì trong Trường Hữu Môn mà có giá trị khiến cho Tam Hoàng Tử của Thiên Tộc phải đến lấy? Nàng bèn nghĩ ngay tới linh châu trong tay Ngu Thi Uyên. Nàng phản ứng rất nhanh, nghĩ rằng Liên Tống có thể lợi dụng Ôn Mật để khám phá mưu đồ của hai người Ôn Ngu đối với Nữ Oa. Nếu nàng tiếp tục làm theo kế hoạch ban đầu của mình, thì sẽ rất nguy hiểm. Nhưng liệu có nên từ bỏ không? Đã đi được chín mươi chín bước, chỉ còn một bước nữa là đến đích, nếu từ bỏ thì có phải sẽ tiếc nuối lắm không? Cuối cùng, vì sức hấp dẫn quá lớn, Tiêm Điệp quyết định thay đổi kế hoạch, giảm bớt mấy chuyện vặt, trực tiếp tìm kiếm Ngu Thi Uyên, và sau đó dùng tay Ngu Thi Uyên để giết Nữ Oa. Nàng là thần Hồng hoang, sinh ra đã có sự trợ giúp của ma tộc, đã lâu không gặp Ôn Mật. Nàng biết rằng Nữ Oa đã từng đặt hồn của Oánh Nam Tinh trong linh châu để giúp Oánh Nam Tinh trường sinh. Hơn ba vạn năm trước, sự thật về trận tàn sát của Phong Tự Ngọc Môn đã bị che giấu. Ngay cả Tiêm Điệp cũng không biết rằng Oánh Nam Tinh đã chết trong trận đánh đó. Chỉ khi nghe thấy Ngu Thi Uyên kể chuyện đêm hôm đó cả Trường Hữu Môn bị tiêu diệt, Phong Tự Ngọc Môn cũng chịu tổn thất nặng nề. Tiêm Điệp có khả năng cảm nhận được năng lượng của Linh châu hệ Thổ của Oánh Nam Tinh. Nàng không ngờ rằng Oánh Nam Tinh sẽ chết dưới tay một phàm nhân, và suy đoán rằng Oánh Nam Tinh có thể đã rơi vào trạng thái ngủ sâu sau khi Linh châu hệ Thổ bị đánh cắp trong trận chiến đó. Dù Tổ Thị và Liên Tống không thể khiến Oánh Nam Tinh tỉnh lại, nếu không họ đã sớm rời núi để tìm Ngu Thi Uyên, nhưng theo lời Thương Lộ, thì họ vẫn ở trong núi. Do đó, Tiêm Điệp muốn bắt Oánh Nam Tinh trước khi Tổ Thị và Liên Tống phục hồi hồn phách lại cho Oánh Nam Tinh và thỉnh cầu Khánh Khương đánh thức nàng. Sau đó, trước khi Liên Tống và đồng bọn tìm thấy Ngu Thi Uyên, họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt Nữ Oa. Tiêm Điệp nhận ra mình đã mắc sai lầm lớn ở điểm này. Nàng không nên đi bắt Oánh Nam Tinh. Nếu các yêu quái kia không đi bắt nàng thì Tổ Thị và Liên Tống đã không nghi ngờ hai người Ôn, Ngu còn có mưu đồ khác, cũng sẽ không có kế hoạch phục hồi hồn phách Oánh Nam Tinh để sử dụng sức mạnh của nàng trong việc tìm kiếm Ngu Thi Uyên, rồi cuối cùng để lại nàng nằm trong tình thế nguy hiểm. Chỉ cần đi sai một bước, thì mọi chuyển đều không thể được sửa chữa được. Tiêm Điệp hối hận đến đau đớn. Đột nhiên, có một ánh mắt bất thường từ đâu xuất hiện, Tiêm Điệp lập tức vung chén lên đánh người, nhưng chén lại bị ngăn lại ở giữa không trung. Tiêm Điệp nhìn lên thì nhìn thấy Thương Lộ. Mặt Thương Lộ cũng đang chán nản như nàng, buồn bã nói: "Tôn thượng đã ra khỏi rừng Ám rồi, truyền lời triệu tập hai người chúng ta." Tiêm Điệp run lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]