Chương trước
Chương sau
Tam sinh tam thế - Bộ sinh liên

Phần 4: Hoa Vĩnh Sinh

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 71

Hoàng hôn.

Trong một tiểu viện ở phàm thế nơi với Ngu Thi Uyên ở, Tổ Thị ngồi gần cửa sổ, nhìn ngắm một chiếc vòng tay bạc trên tay.

Mấy ngày trước, Oánh Nam Tinh đã giúp họ cảm ứng được vị trí của Ngu Thi Uyên đang trốn ở phàm thế, nên họ lập tức đến đây. Nam Tinh ngày càng yếu, sau khi cảm ứng được vị trí của Linh châu hệ Thổ thì lại mê man, không thể cùng họ đến đây, vì vậy chỉ có nàng, Liên Tống, Thương Phách, và một Tịch Tử tự đến nơi này. Tịch Tử Tự giả làm chưởng sự tiên sứ của Thương Phách, nghỉ ngơi với Thương Phách trong cung Bạch Ngọc của đạo quán Hoàng gia trên núi. Nàng và Liên Tống thì ở dưới chân núi để tránh đánh rắn động cỏ.

Tin đồn Thương Phách đến giảng kinh trong cung Bạch Ngọc mấy ngày trước đã lan truyền ra ngoài.

Bẫy đã lập sẵn, chỉ đợi người lọt xuống.

Lo ngại các thần tiên dễ bị cắn trả pháp lực ở phàm thế, Liên Tống đã đến Minh Ti, tìm Tạ Họa Lâu mượn lại Lợi Thiên Lý để dùng.

Nàng rảnh rỗi không có việc gì làm, ngồi trước cửa sổ chờ Liên Tống.

Gió thổi lạnh, nàng khép cửa sổ lại, tiếp tục ngắm chiếc vòng tay.

Đó là một sợi xích nhỏ màu bạc, trên sợi xích có chạm khắc những đóa hoa nhỏ bằng hồng ngọc, gồm hoa chuông, sơn trà, hoa hồng, hoa sen đỏ, hoa bỉ ngạn, phù dung... Mỗi đóa hoa nhỏ tinh xảo và sống động, khi khẽ lắc tay, những cánh hoa và hồng ngọc hòa lẫn vào nhau, rực rỡ mê người.

Mặc dù đây chỉ là một chiếc vòng tay bình thường, nhưng lại rất khiến người ta yêu thích, hơn nữa còn được làm từ vảy rồng.

Đúng vậy, ngay lần đầu nhìn thấy nó, Tổ Thị đã biết nó được làm từ vảy rồng.

Cái đêm thuần phục thú Chu Yểm, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên bậc thang. Nàng tỉnh dậy, thì phát hiện mình đang nằm trong lòng Liên Tống. Chỗ bọn họ không còn là động Chu Yểm ở Tiểu Thứ Sơn nữa, mà là trúc xá của Phong Tự Ngọc Môn.

Đêm thu tĩnh lặng, nàng chỉ mặc chiếc váy gấm trắng, đáng ra là phải thấy lạnh, nhưng vì hắn ôm nàng từ phía sau, lưng nàng áp sát vào ngực hắn, cảm giác hệt như ở cạnh một lò lửa ấm áp, nên nàng không hề thấy lạnh.

Một tay hắn đặt dưới cổ nàng làm gối, tay kia nắm cổ tay trái của nàng. Hai tay chồng lên nhau buông thõng trước mắt nàng, nàng vừa mở mắt đã thấy ngay những ngón tay ấm áp của hắn, và chiếc vòng tay tinh xảo nằm trên cổ này nàng từ lúc nào không hay.

Ánh sáng từ vảy rồng lóe lên trong đêm, nàng mím môi, ánh mắt dừng lại trên sợi dây bạc. Tin đồn Long tộc tặng nghịch lân(vảy ngược) để cầu thân chợt lóe lên trong đầu, tim nàng càng đập nhanh hơn.

Cố kìm lại nhịp tim, nàng đưa tay muốn chạm vào sợi xích bạc, mới phát hiện ngón áp út tay phải có thêm một chiếc nhẫn Hồng liên. Chiếc nhẫn cũng làm từ nghịch lân. Người phía sau đột nhiên động đậy, nắm lấy tay nàng, giam nàng vào lòng.

Hắn tỉnh lại, giọng khàn khàn, ghé tai nàng hỏi: "Còn sớm mà, nàng không ngủ thêm sao?"

Sao còn ngủ được chứ? Nàng xoay người nhìn hắn, ánh mắt sáng rực giơ cổ tay trái đeo trang sức xinh đẹp ra trước mặt hắn, khẽ cười: "Tiểu tam lang, ngươi muốn cầu thân ta sao?"

Hắn mở mắt, nhưng dường như vẫn chưa tỉnh hẳn, không nhìn cổ tay mà chỉ xoa vành tai nàng. Rồi hắn ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên trán, giọng nói khàn khàn pha chút buồn ngủ: "Không được gỡ xuống."

Đây là âm thầm thừa nhận rồi ư.

Nàng vùi đầu vào ngực hắn, cười khúc khích: "Chàng sợ ta không đồng ý nên lợi dụng lúc ta ngủ đeo nghịch lân lên người ta sao?"

Hắn nhắm mắt, giọng tỉnh táo hơn: "Thần tộc thời này lúc thành hôn cần chế tam thư, hành lục lễ. Nhưng còn hai năm rưỡi sẽ có đại kiếp nạn, hôn sự của ta và nàng khó mà tổ chức chu đáo được." Cằm hắn áp lên tóc nàng, giọng trầm trầm: "Đợi sau khi lấy được linh châu hệ Thổ, ta sẽ trở về Cửu Trùng Thiên, mời Thiên quân đến Cô Dao cầu hôn định ngày trước, đợi sau khi trấn áp Khánh Khương, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ. Nàng thấy sao?"

Phản ứng đầu tiên của nàng là nhanh quá, dù sao thì hôm qua chỉ mới tỏ lòng nhau, nhưng lại nghĩ, tình cảm đã chín muồi, tất nhiên phải bàn chuyện hôn sự. Cũng có thần tộc không tuân theo lệ này, nhưng thường thì đó cũng chẳng phải vị thần đứng đắn gì.

Chuyện tình yêu nam nữ, một khi nói đến hôn nhân, thì chẳng còn là chuyện của hai người nữa. Không biết Thiên Quân có sắp xếp gì khác cho hôn sự của tiểu tam lang hay không. Nàng suy nghĩ một chút: "Chàng tính toán rất hay, rất hợp lý, nhưng nếu Thiên Quân không muốn chàng cưới ta thì sao?"

"Vì sao ông ấy lại không chịu?" Nam tử mở mắt, giống như hoàn toàn tỉnh táo, nhíu mày: "Vì cảm thấy ta không xứng cưới nàng sao?"

Hắn cười khẽ: "Ta không xứng cưới nàng, nhưng ta có thể ở rể ở Cô Dao mà."

"..."

Tựa như cảm thấy đây là một ý kiến rất hay, hắn ôm lấy nàng, đặt một nụ hôn lên trán, vùi mặt vào mái tóc nàng: "Vậy ta sẽ lập tức đến ở rể ở Cô Dao." Rồi hỏi nàng: "Nàng có muốn ta đến ở rể ở Cô Dao không?"

Nàng hoàn toàn không hiểu hắn đang nói thật hay đùa, nhưng không biết vì sao, khi hắn ôm nàng, vùi đầu vào tóc nàng, dùng giọng nói ngậm ngùi như thế, nàng lại thấy rất đáng yêu. Nàng mím môi, vươn ngón trỏ chạm nhẹ vào vai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu tam lang, chàng đang làm nũng sao?"

Hắn ngẩng đầu lên, khẽ nhếch môi, là một nụ cười không rõ ràng lắm: "Ta đang làm nũng đó." Hắn học theo nàng, cũng nhỏ giọng truy hỏi: "Thế nào? Nàng có muốn ta đến ở rể không?"

Một tiểu tam lang tuấn tú, mạnh mẽ, đáng tin cậy, thông minh, có khi lại rất đáng yêu, còn thích nàng, sao nàng lại không muốn được chứ?

"Ta muốn mà." Nàng chạm tay vào mặt hắn.

Hắn nhìn nàng thật sâu, rồi bắt lấy tay nàng, rũ mắt hôn lên đầu ngón tay. Cảm giác ấm áp truyền từ đầu ngón tay đến, nàng muốn rút tay lại nhưng bị hắn nắm chặt. Nhìn thấy lông mi rũ xuống của hắn, nàng có hơi thất thần. Nàng muốn có hắn nhưng lại không thể không thể không nghĩ tới kiếp nạn của hai năm rưỡi sau, và giấc mộng tiên tri mà nàng sẽ chết.

Trước đây nàng có thể thản nhiên, chấp nhận tất cả, vì nghĩ rằng đó là số mệnh của nàng, cũng không hề cân nhắc đến việc trong ba năm ngắn ngủi này sẽ có tình cảm với hai. Nếu không thể thay đổi vận mệnh, cuối cùng nàng vẫn phải chết trong đại kiếp nạn kia, thì đối với Liên Tống mà nói, cũng chỉ giống như mất đi một người bạn thân. Có lẽ hắn sẽ đau buồn, nhưng không quá lâu. Kết cục này khiến nàng an tâm, dễ chấp nhận.

Nhưng bây giờ thì phải làm sao đây?

Nàng hơi mờ mịt.

Liên Tống thích nàng, khiến nàng không thể ngăn được niềm vui sướng. Nàng muốn ôm chặt lấy hắn, không muốn trái lòng đẩy hắn ra. Nhưng khi tận hưởng niềm vui và sự dịu dàng này, thì tương lai u ám kia cũng khiến nàng thấy đau đớn, không kịch liệt, nhưng lại âm ỉ.

Phải làm sao đây?

Nàng chợt nhớ tới bức thư Ân Lâm gửi cho nàng ngày hôm trước. Trong thư, Ân Lâm nhắc tới vương quân Di Hạ của tộc Thanh Điểu, kể rằng Di Hạ cuối cùng đã uống viên Nhất niệm tiêu kia, từ bỏ tình cảm với Liên Tống, bây giờ đã kết hôn với một tiểu thị vệ ngưỡng mộ nàng. Ân Lâm còn nói Di Hạ vốn là một vị vua không tệ, sau khi không còn si mê vì yêu, thì nàng đã có một vị vương phu phẩm tính thanh cao yêu thương nàng.

Tuy nàng không quen biết Di Hạ, nhưng cũng biết Di Hạ rất si tình, có chấp niệm rất sâu đậm với Liên Tống. Bây giờ nghĩ lại, Di Hạ kia si tình đến mức điên cuồng, sau khi uống Nhất niệm tiêu vào vẫn có thể quên đi quá khứ, sống vui vẻ, vậy thì tiểu tam lang chắc cũng có thể buông bỏ thôi nhỉ?

Nàng bình tĩnh lại. Nếu cuối cùng nàng phải rời đi, thì nàng phải chắc chắn rằng có khác khiến người nàng yêu không chịu quá nhiều đau khổ. Chỉ như thế nàng mới dám yên tâm nắm tay người trong lòng lúc này.

Vì lòng từ bi sâu thẳm trong xương cốt, khi nàng học yêu, học yêu một cách ích kỷ, tự học được tình yêu vô tư. Nhưng nàng biết, một khi cho đi tình yêu vô tư kia thì cũng kém theo nỗi đau khôn cùng.

"Sao lại ngây ra thế, đang suy nghĩ gì à?" Người đang ôm nàng đột nhiên nắm tay nàng.

Nàng giật mình, trở về thực tại, che giấu bằng cách vuốt vành tai, rồi sờ cổ: "Ta chỉ đang suy nghĩ, chàng thế mà lại tặng ta nguyên một bộ trang sức."

"Ừ, là trọn bộ." Hắn nói.

Trong phòng dù chưa thắp đèn, nhưng ánh trăng cũng đủ để chiếu sáng. Có gió thổi vào, khiến màn lụa nhẹ nhàng bay.

Màn lụa trắng như tuyết bị gió vuốt ve, nhìn giống như một vị mỹ nhân uyển chuyển. Nàng chăm chú ngắm tấm lụa đang múa kia qua vai nam tử một hồi lâu, chợt cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc, giống như trong quá khứ xa xôi, nàng đã từng trải qua một đêm như vậy. Đêm đó có ánh sáng mờ nhạt, có giường, có gió, nhưng khi cố nhớ lại, thì lại chẳng nhớ được chi tiết gì, chỉ thấy tấm lụa mỏng trước mắt khẽ lay động theo gió.

Giống như bị phủ kín một tầng sương mù, vừa thật vừa ảo.

Ngay lúc đó, nam tử bỗng nhiên nói: "Chúng nó còn có tên đó." Tiếp theo, hắn đọc một câu thơ bên tai nàng: "Minh nguyệt sơ chiếu hồng ngọc ảnh, liên tâm ẩn tàng tụ để hương."

Nàng ngẩn ra, bài thơ này dường như rất quen thuộc. Nàng thấp giọng thì thào: "Câu thơ này là tên của bộ trang sức này ư?"

"Ừ." Hắn cụp mắt, ngón tay dài lướt qua cổ tay nàng, rơi xuống ngón áp út đeo nhẫn Hồng liên của nàng. Không biết hắn đang miêu tả trang sức hay vuốt ve ngón tay của nàng. Nàng khẽ tránh đi, oán giận nói: "Nhột." Hắn ngừng lại. Nàng tò mò hỏi: "Sao lại đặt tên dài như vậy?"

Hắn không trả lời, chỉ nói: "Dài thế đấy."

Có thể dùng một câu thơ dài mười bốn chữ để đặt tên cho trang sức đúng là kỳ lạ, nàng hơi ngửa đầu, mím môi, thở dài hỏi: "Chàng đừng lừa ta."

Nam tử bỗng ngây người ra.

Nhìn thấy nam tử sững sờ, nàng không rõ nguyên do, nghiêng đầu khẽ gọi hắn: "Tiểu tam lang?"

Nam tử hồi phục tinh thần, ánh mắt trở nên sâu thẳm, một lát sau hắn đột nhiên mỉm cười, trả lời nàng: "Lừa gạt nàng? Sao có thể chứ." Nói rồi, tay hắn xoa tai nàng: "Minh Nguyệt."

Chuyển qua cổ nàng: "Hồng Ngọc Ảnh." Theo vai nàng, trượt xuống ngón tay phải: "Liên Tâm." Lại chuyển qua cổ tay trái: "Tụ Để Hương."

Hắn giống như coi nàng là một cây đàn tỳ bà, một cây cổ cầm, phối hợp với những cái tên trang sức đặc biệt, chạm vào tai nàng, cổ nàng, tay nàng, cổ tay nàng, như đang phổ nhạc, vừa phong nhã, lại hàm chứa ý tình.

Ngón tay ấm áp lướt qua thân thể khiến nàng không ngừng run rẩy, da thịt hồng nhạt như hoa đào. "Chàng..." vừa nói một chữ thì tay hắn đã chạm đến mắt cá chân nàng, lúc này nàng mới phát hiện trên chân phải cũng có một món trang sức, là một cái lắc chân.

"Đây là Bộ Sinh Liên." Nam tử nói, khi nàng chưa kịp phản ứng thì hắn đã áp sát người lại.

Đêm hôm đó họ định hôn sự, ngày hôm sau, khi Tổ Thị mang bộ trang sức nghịch lân xuất hiện, ngoài Thương Phách từ sau khi nhìn thấy Oánh Nam Tinh có hơi mất hồn mất vía, thì mấy người ở Phong Tự Ngọc Môn đều lộ vẻ không thể tin.

Nàng đã đoán được bọn họ sẽ giật mình, nên không cảm thấy gì, nhưng thần sắc Oánh Thiên Hạ lại có hơi kỳ lạ, có lo lắng nhiều hơn kinh ngạc, khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên.

Oánh Thiên Hạ không để nàng chờ lâu, dùng xong bữa sáng thì lập tức đến tìm nàng.

Dưới tàng cây Sơn Thù Du phía sau núi, quận chúa Yêu tộc này nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, sau khi cúi người thi lễ với nàng, thì nói: "Điện hạ cấm thần nữ tiết lộ, nhưng thần nữ cảm thấy việc này cần phải để tôn thượng biết. Thần nữ thật ra là được Thượng Thần Chiết Nhan phái đến để xem bệnh tình của Tam điện hạ."

"Hôm qua tôn thượng hỏi thần nữ vì sao Tam điện hạ lại sinh ra sát tâm, lúc đó đông người, thần nữ không tiện nói tỉ mỉ. Điện hạ như thế, thực ra là vì hắn sinh tâm ma. Điện hạ đã có một khoảng thời gian vốn dựa vào chú Trấn Linh của Thượng Thần Chiết Nhan để đè tâm ma kia xuống, nhưng không ngờ lần này tâm ma lại bị phá vỡ, rất khó kiềm chế. Thượng Thần Chiết Nhan tốn rất nhiều sức lực mới thuần phục được nó, lại chuyển một nửa lệ khí của nó vào trong đầu óc Tam điện hạ, khiến điện hạ không dễ phát bệnh nữa, nhưng lệ khí đưa vào linh phủ cũng khiến tính tình điện hạ thay đổi lớn.

"Có lẽ tôn thượng cũng nhận ra, điện hạ trở nên cố chấp hơn rất nhiều. Thượng Thần Chiết Nhan nói, ngoại trừ cực đoan và cố chấp, thì những yếu tố tiêu cực khác trong tính cách điện hạ cũng sẽ được phóng đại và nổi bật trong thời gian này, ví dụ như..." Nói tới đây, thiếu nữ dừng lại: "Dục vọng cướp đoạt và chiếm hữu."

Mau nói xong bảy chữ này, thiếu nữ thăm dò nàng, thấy thần sắc nàng bình thản, thì thiếu nữ lại tiếp tục nói: "Tâm tình ngài ấy không ổn định, còn có lúc sẽ nghĩ thế này, có lúc lại nghĩ thế kia, giống như lệnh lạc..." Thiếu nữ lại khựng lại, thăm dò nhìn nàng.

Lúc này, ánh mắt hai người gặp nhau, nàng cũng đoán được vì sao thiếu nữ lại khựng lại.

"Không sao, cứ nói thẳng đi." Nàng nói.

Thiếu nữ nghe vậy, cúi đầu áy náy hành lễ, nói nhỏ: "Thần nữ xin nói thẳng. Thần nữ muốn nhắc ngài là, chuyện xảy ra sáng nay có thể xảy ra với điện hạ trong tương lai. Khi đó, kính mong tôn thượng hãy giữ bình tĩnh, nghĩ đến điện hạ là một bệnh nhân mà đừng tức giận với điện hạ, nên thông cảm và chăm sóc ngài ấy nhiều hơn để tránh kích động, khiến bệnh tình của ngài ấy nặng thêm."

Nói xong, ánh mắt thiếu nữ lướt qua trang sức nghịch lân trên người nàng, chần chừ một chút rồi nói tiếp: "Thần nữ không ngờ điện hạ sẽ nhổ nghịch lân để cầu hôn tôn thượng, phải biết rằng nghi lễ cổ này đã bị phế bỏ nhiều năm, từ khi Tân Thần kỷ bắt đầu, không còn long tộc nào kết hôn như thế. Hành động của điện hạ thật sự quá cực đoan, không biết có phải do tâm bệnh đã nặng thêm hay không, thần nữ sẽ sớm gửi thư hỏi Thượng Thần Chiết Nhan."

Thiếu nữ tuy trẻ tuổi nhưng lời nói có trật tự, có trọng điểm và chừng mực. Trên mặt nàng không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Nàng không biết chuyện Liên Tống sinh tâm ma. Họ ở bên nhau nhiều thời gian như thế cơ mà, là do nàng quá bất cẩn, hay hắn giả vờ quá tốt? Ý của Oánh Thiên Hạ nàng cũng đã hiểu rõ. Thiếu nữ đang uyển chuyển nhắc nhở rằng Liên Tống cầu thân không chắc chắn là vì yêu nàng, mà có thể do tâm ma dẫn đến ham muốn chiếm hữu. Nàng cũng tán thành nhận định của thiếu nữ, nhưng lúc này nàng không màng nữa, nhíu mày hỏi thiếu nữ: "Vì sao tiểu tam lang lại có tâm ma?"

Y Kinh nói: "Tâm có chấp, gặp lúc thì sinh tâm ma." Oánh Thiên Hạ cúi đầu đáp: "Trước đây thần nữ cho rằng điện hạ là vì cầu mà không được mà sinh tâm ma, nhưng hai ngày nay thần thấy tôn thượng đối xử với điện hạ rất tốt... Có lẽ thần nữ đã đoán sai. Hiện nay chỉ có thể xác định rằng, điện hạ sinh tâm ma do tình chấp. Tình chấp này không phải cứ là tình cảm nam nữ, trước đây thần nữ suy nghĩ quá hạn hẹp rồi. Thần nữ phỏng đoán, có lẽ trong lòng điện hạ có khúc mắc từ nhỏ, sau lại bị Ma tộc lợi dụng dẫn đến bệnh này. Nhưng tôn thượng không cần quá lo lắng, Thượng Thần Chiết Nhan đang tìm cách để triệt để bài trừ tâm ma của điện hạ, thần nữ thấy Thượng Thần Chiết Nhan rất tự tin, chuyện này hắn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

Nàng gật đầu, không nói gì nữa. Quang Thần tuy giỏi chữa lành, nhưng không phải thầy thuốc. Ánh sáng ban đầu có thể chữa lành vạn vật, nhưng chủ yếu là vết thương ngoài da, không am hiểu các loại tâm bệnh. Tuyết Ý giỏi an thần trấn linh, có lẽ sẽ có thể cách để chữa bệnh của tiểu tam lang, nhưng theo tin tức Sương Hòa mang đến, Tuyết Ý đã cắt đứt liên lạc với nàng từ khi vào Minh Ti, bây giờ đã nhiều ngày lắm rồi. Nàng vốn định sau khi lấy được linh châu hệ Thổ sẽ chạy tới Minh Ti tìm Tuyết Ý, chuyện này phải được ưu tiên.

Nghĩ kỹ lại, đêm qua lúc ở bên Liên Tống trong núi Tiểu Thứ, tính tình hắn thay đổi có hơi vi diệu thật. Nếu hắn vì bị bệnh, lại có sự thúc đẩy của Phệ cốt chân ngôn nên mới có ham muốn chiếm hữu, thì cứ coi đêm qua chỉ là một giấc mơ đi. Mất mát, buồn bực là điều tất nhiên, nàng còn cảm thấy đau đớn, nhưng nàng không có nhiều thời gian để lo được lo mất. Nàng chỉ cho phép sự mất mát, buồn bực, đau đớn chiếm một phần tâm trí mình thôi.

Nàng biết mình muốn gì, có thể cho và nhận được gì. Có thể vì trước kia không kỳ vọng quá cao vào mối quan hệ này, nên lúc này nàng không cảm thấy bị đả kích lớn lắm.

Hắn bị bệnh, bệnh của hắn có thể cho nàng một giấc mơ, giấc mơ này rất đẹp, nên nàng đã tiếp tục hưởng thụ giấc mơ này, có thể hưởng thụ thêm ngày nào hay ngày đó.

Oánh Thiên Hạ thấy sắc mặt của nàng, thì lui lại một bước, tự nhận lỗi nói: "Khiến thượng thần ưu phiền lỗi của thần nữ, thực ra nhận định của nữ với suy nghĩ của Tam điện hạ cũng chỉ là lời nói một phía, có lẽ không đúng."

Nàng giơ tay ngắt lời Oánh Thiên Hạ: "Ngươi nói không sai, không cần nhận lỗi." Lại cười cười: "Dù sao đi nữa, ta luôn có thể bao dung cho chàng." Lời này nói rất nhẹ, gần như nỉ non.

Oánh Thiên Hạ lộ vẻ kinh ngạc.

Ngày đó sau khi Oánh Thiên Hạ nói xong, Tổ Thị đã ở lại phía sau núi một lát rồi mới quay về trúc xá.

Vừa đi vào trong phòng thì bị gọi lại, quay đầu lại đã thấy Liên Tống ngồi trong đình gỗ đọc thư. Nàng đi tới, Liên Tống cất thư vào: "Không phải bảo ta ở đây chờ nàng, nói có việc muốn nói với ta sao?"

Nàng mới nhớ ra, trước khi Oánh Thiên Hạ lén mời nàng ra ngoài, nàng đã dặn hắn như thế, cũng nhớ ra muốn thương nghị chuyện gì với hắn.

Nàng gạt bỏ mấy suy nghĩ lung tung, ngồi xuống bên cạnh hắn. Vừa ngồi xuống, tay hắn liền đặt lên trán, sau đó nắm lấy ngón tay nàng: "Sao sắc mặt nàng kém thế? Tay cũng lạnh nữa." Hắn khỏi.

Nàng hoảng hốt nghĩ thầm, tiểu tam lang dịu dàng như vậy thật quá nguy hiểm, trên mặt lại cố bình tĩnh: "Đi ra ngoài dạo một vòng thì tình cờ gặp Oánh Thiên Hạ, nói chuyện hóng gió một lát, không có gì đáng ngại, uống hai ngụm trà nóng là được rồi." Nói xong tự rót cho mình một ly trà.

Hắn khẽ nhíu mày, cầm lấy chén trà trong tay nàng.

"Chén trà này của ta."

"Lạnh rồi, ta giúp nàng ủ ấm một lát." Hắn nói, rồi hỏi: "Có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

Nàng phục hồi tinh thần lại: "À, ta muốn hỏi hôm qua Chu Yểm phá trận, ta vừa rời khỏi Phong Tự Ngọc Môn chạy tới Tiểu Thứ Sơn, thì đã có Ma tộc đến chỗ Nam Tinh ngay lập tức, việc này hẳn là không đơn giản?"

Hắn vừa làm ấm trà vừa trả lời nàng: "Là bán ma của Ma tộc, tuy là bán ma nhưng thực lực không tầm thường, bắt sống được nhưng lại không chịu nổi cực hình mà tự sát rồi."

Nàng dừng lại: "Có liên quan đến Khánh Khương sao?"

"Bắt được hai bán ma kia, trước khi chết họ có nói, Phong Tự Ngọc Môn có đại yêu từ bi có thể giúp họ thoát khỏi phàm thể, triệt để hóa ma, họ chỉ đến tìm đại yêu ma kia." Hắn nhấp một ngụm trà, chén trà đã nóng hổi, hắn đưa trả lại nàng: "Nhưng, nàng có tin không?"

Nước trà đưa vào miệng có hơi nóng, thân thể lập tức ấm lên: "Mọi người đều biết, Phong Tự Ngọc Môn là thánh địa của Nữ Oa. Nữ Oa gần gũi với yêu tộc, trong thánh địa tất có đại yêu trấn thủ, không khó dò ra tin tức, mà phàm là kẻ có thể xưng là đại yêu, trên cơ bản đều có khả năng trợ cách tu ma hóa ma, cho nên lời bọn họ nói cũng không phải vô lý." Nàng buông chén trà xuống, gõ ngón tay lên bàn: "Chỉ là Chu Yểm vừa xuất hiện họ đã chui ra, còn lập tức tới tìm Nam Tinh, đây có phải trùng hợp không? Hơn nữa, nếu việc Chu Yểm phá trận thực sự là do người khác cố ý làm, nhưng có lẽ cũng không liên quan đến mấy tên bán ma này làm, vì họ chẳng có bản lĩnh đó."

Hắn cười, nói: "Phải, cho nên có lẽ việc này thật sự có liên quan đến Khánh Khương."

Bàn luận với nàng một hồi, nam tử vẫn giữ vẻ lý trí, không thấy cố chấp hay điên cuồng gì, cũng chẳng khác trước đây, khiến nàng không khỏi hoài nghi liệu hắn có thật sự sinh tâm ma hay không. Có một khoảnh khắc, nàng gần như muốn hỏi thẳng, nhưng nhớ đến lời Oánh Thiên Hạ nói hắn không muốn cho người khác biết chuyện này, nàng bèn dừng lại, không hỏi trực tiếp. Trầm ngâm một hồi, nàng chỉ thăm dò: "Chiết Nhan quân vốn coi trọng những người có tài năng y học, tìm một tông sư y đạo để Oánh quận chúa theo học không phải tốt hơn sao, tại sao lại để nàng theo ta rèn luyện chứ?"

Nam tử nhìn xuống, thưởng thức chén trà: "Oánh Thiên Hạ nói gì với nàng sao?"

Nàng lắc đầu, tỏ vẻ thoải mái: "Chẳng nói gì cả, chỉ hỏi ta vài chuyện về Nam Tinh, dù sao Nam Tinh cũng là Vương tộc của Yêu tộc, nàng và Nam Tinh cũng có quan hệ huyết thống." Lại giả vờ khó hiểu, hỏi: "Tại sao lại hỏi ta như vậy, Oánh Thiên Hạ có gì không ổn sao?"

"Thượng Thần Chiết Nhan đã coi trọng nàng, chứng tỏ năng lực của nàng không tầm thường. Mấy ngày tiếp theo, có một thầy thuốc đi theo chúng ta cũng không phải chuyện gì xấu." Hắn trả lời nhẹ nhàng, nhưng không hề sai.

Nàng đã cho hắn cơ hội, nhưng hắn không chọn cách thẳng thắn nói về bệnh tình của mình với nàng. Nàng lập tức hiểu rằng, hắn không chỉ không muốn những người khác biết hắn bị bệnh, mà còn không muốn nàng, người gần gũi với hắn nhất biệt được. Có lẽ, hắn càng không muốn nàng biết.

Có lẽ Oánh Thiên hạ không lừa nàng, hắn thực sự có tâm ma. Nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng lời của Oánh Thiên Hạ được. Đúng như lời Oánh Thiên Hạ nói, lời của nàng cũng chỉ phiến diện mà thôi.

Tâm ma kia dù ảnh hưởng đến tính cách của tiểu tam lang ra sao, thì nàng cũng cần tự tìm hiểu.

Lúc đó nàng đã nghĩ như vậy.

Lúc này, nhớ lại cuộc trò chuyện giữa hai người, nàng vẫn suy nghĩ như thế. Đang nghĩ đến xuất thân, nàng quên mất cả thời gian, bất tri bất giác đêm đã khuya. Có tiếng bước chân truyền đến. Nàng lấy lại tinh thần. Cửa bị đẩy ra. Nam tử mặc ngọc quan áo trắng vừa bước vào vừa cởi áo choàng lông hạc, thấy nàng ngồi bên cửa sổ thì hơi nhướng mày: "Đã khuya rồi, sao còn chưa ngủ, đang chờ ta sao?"

Nàng đứng dậy, hơi hoảng hốt kêu lên một tiếng: "Đã trễ thế này rồi sao?" Nói xong bước tới cầm áo choàng của hắn. Nam tử lại lùi một bước, tránh nàng, dịu dàng nói: "Đừng đụng vào ta, khéo lại bị lạnh, bên ngoài có tuyết rơi nên khắp người ta đều lạnh lẽo."

"Đã mượn được người tử Minh Ti chưa?" Nàng hỏi hắn.

"Ừ, Tạ Họa Lâu đích thân đến, đã đến cung Bạch Ngọc rồi."

Nàng hơi giật mình: "Sao Tạ Họa Lâu lại đến đây?"

Nam tử đứng cạnh đèn trúc một lát để xua tan hàn khí trên người, mới đến ôm lấy nàng, tựa đầu vào vai nàng: "Nghe nói chúng ta đến kết thúc mọi việc nên muốn đi hóng hớt."

"Vậy sao?" Nàng yên lặng một chút, hơi nghiêng đầu hỏi hắn: "Có mệt lắm không?"

Hắn mỉm cười, cọ má vào mặt nàng, làm nũng: "Không mệt, chỉ muốn ôm nàng thôi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.