Chương trước
Chương sau
Tam sinh tam thế - Bộ sinh liênPhần 4: Hoa Vĩnh SinhDịch: Quá khứ chậm rãiChương 14 Ngày thường nếu không có chuyện quan trọng thì họ sẽ không dùng đến kính truyền thanh, nên Tổ Thị không hề biết Liên Tống đã hủy cái kính đồng của hắn rồi. Nàng cũng không biết lời mình nói với Tịch Tử Tự đã bị Liên Tống nghe được. Ngày đó Tịch Tử Tự khuyên nàng lập Phệ Cốt Chân Ngôn, ngang ngược nói với nàng "Chúng ta thử xem", nàng chợt hoảng hốt nhớ lại vì sao mình lại lập lời nguyền này với Liên Tống. Có lẽ là vì tiểu Tổ Thị ngây thơ không hiểu chuyện đời, cũng không biết lời nguyền kia quan trọng thế nào, cho nên mới hứa hẹn một cách dễ dàng như vậy. Nhưng không thể phủ nhận một điều, mặc dù lúc đó nàng có phòng bị với Liên Tống, nhưng sâu trong đáy lòng, nàng vừa gặp hắn đã thấy phấn khởi. Nàng cũng chưa bao giờ yêu thích ai như đối với hắn. Nàng vừa nghĩ vừa đến lấy ly nước trên bàn, lơ đãng đụng vào cái gương đồng lung lay sắp rớt. Và cũng chẳng để ý tới sự khác thường của nó. Tịch Tử Tự thấy nàng thất thần thì khom lưng nhặt giúp chiếc gương đặt lại trên bàn. Không muốn thử với hắn sao? Hắn nhìn nàng thật sâu: "Không phải nói không dám cũng không sợ sao? Tại sao không muốn thử với ta." Chỉ một thoáng thất thần khiến nàng nghĩ thông rất nhiều chuyện, ngón tay nàng vân vê vách chén sứ, trả lời Tịch Tử Tự: "Ngươi đoán sai rồi, thực ra ta chẳng quan tâm hắn thích ta là vì Phệ Cốt Chân Ngôn hay không. Trước đây ta lập lời thề với tiểu tam lang là vì hắn đặc biệt. Sự đặc biệt của hắn không nằm ở chỗ hắn là người duy nhất lập lời thề với ta, mà là hắn là người duy nhất ta muốn lập lời thề, ngươi hiểu chưa?" Lời này của nàng cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại như sấm nổ bên tai Tịch Tử Tự. Hắn hiểu ý nàng, nghĩa là nàng không muốn lập lời thề với hắn, không phải vì nàng không dám hay sợ hãi, mà đơn giản chỉ là vì nàng không muốn. Lời này đả kích Tịch Tử Tự quá lớn, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, miễn cưỡng nói: "Chẳng qua là một lời thề mà thôi, A Ngọc không cần nghiêm túc như thế." Tổ thị lại không hàm hồ: "Nhưng nó sẽ khiến quan hệ giữa người với người trở nên ràng buộc thân mật." Nàng ngước mắt lẳng lặng nhìn Tịch Tử Tự: "Ta chỉ muốn ràng buộc với tiểu tam lang thôi." Tịch Tử Tự khựng lại, rất lâu cũng chẳng nói gì. Hoàng hôn đã tới, trong viện tối lại. Xuân Dương vốn muốn tới đưa đèn, nhưng thấy bầu không khí giữa hai người không ổn, nên chỉ treo đèn gần đó. Ngày thứ hai, Phong Tự Ngọc Môn xảy ra chuyện lớn... hung thú Chu Yểm bị nhốt gần mười ba vạn năm trên núi gần đó bị phá phong ấn hiện thế. Chu Yểm là một trong mười đại hung thú của Hồng Hoang, mức độ hung ác của nó có thể sánh ngang với Thao Thiết, Cùng Kỳ, Hỗn Độn. Cổ ngữ có câu "Chu Yểm xuất, binh nhất chí"... Chu Yểm còn có kèm theo tà năng "Một khi hiện thế, sẽ dẫn đến binh họa." Hồng Sắc Thiên Khuyển từng bị Thái Tử Dạ Hoa chém giết cũng có tà năng tương tự, chẳng qua tà năng của Hồng Sắc Thiên Khuyển chỉ có thể ảnh hưởng phàm nhân, nhưng tà năng của Chu Yểm lại có thể ảnh hưởng đến Thần Ma. Mà lần này, Chu Yểm lại phá phong ấn ra ngoài, rất có thể sẽ gây họa tứ phương, việc này xảy ra trước mắt Tổ Thị, cho nên nàng không thể phớt lờ được. Huống hồ, nhờ việc Chu Yểm phá phong ấn lởn vởn trước mặt nàng mà nàng mới nhớ ra một dị năng đặc biệt của nó, vừa khéo có thể giao thu phục nó giao cho Đông Hoa Đế Quân đang thiết kế trận pháp tham khảo. Nhưng đồng thời, nàng cũng không quá chắc việc Chu Yểm phá ấn lúc này là trùng hợp hay là có ai đó cố ý, bèn bảo Tịch Tử Tự và Dung Dung ở lại trong núi bảo vệ Oánh Nam Tinh, để phòng ngừa người dùng kế điệu hổ ly sơn, còn nàng thì mang theo Xuân Dương, Thiên Bộ và Sương Hòa mới từ Cô Dao về hôm qua đến núi Tiểu Thứ đi thu phục hung thú.Động phủ của Chu Yểm tọa lạc trên đỉnh núi, cửa động cao chừng ngàn thước, có thể thấy được hung thú này rất lớn, mà hơn mười dặm xung quanh lại không thấy dấu vết của sinh vật sống nào, có thể thấy được thú này rất ác. Tổ Thị lấy ba nén hương Linh Lung ném cho Sương Hòa đứng ở cửa động, Sương Hòa dẫn thiên hỏa cao một trượng đốt lên, lại đưa chúng nó vào trong cửa động, rồi đứng qua một bên. Ngọn lửa lớn bốc lên, hương Linh Lung mô phỏng khí tức của danh thú Hồng Hoang Thú tản ra mùi Quỳ Ngưu, mùi vị kia rất nồng, khiến Sương Hòa phải lùi lại một bước, nhưng Xuân Dương, Thiên Bộ hai người lại rất ổn định, đứng im quan sát cửa động chờ Chu Yểm tìm đến. Sương Hòa hắt xì một cái, bịt mũi thì thầm: "Hương Linh Lung này có tác dụng không đây? Có thể dụ Chu Yểm thú ra ngoài không?" Thiên Bộ đi theo Tam điện hạ nên được đọc rất nhiều sách, là người có văn hóa nhất trong ba người, nghe hắn nói vậy thì trả lời: "Trong cuốn "Hồng Hoang Dị Thú Khảo" có ghi lại Chu Yểm có ý thức lãnh địa rất mạnh, một khi có dị thú bước vào lãnh địa của nó, nó sẽ lập tức bị chọc giận, dù đang làm gì cũng sẽ buông xuống đuổi kẻ xâm lược ra trước." Xuân Dương nghe được liên tục gật đầu, vừa bội phục Thiên Bộ, vừa nghi ngờ nhìn Sương Hòa: "Thần sứ sinh ra ở thời Hồng Hoang, cũng coi như là cùng thời với hung thú Chu Yểm. Sao lại không biết tập tính của nó?" Sương Hòa hừ hừ: "Vậy ngươi và Thái tử Dạ Hoa Cửu Trùng Thiên còn sinh cùng thời đại kìa, cũng đâu thấy ngươi hiểu rõ Thái tử Dạ Hoa." Xuân Dương quả thực không hiểu rõ Thái tử Dạ Hoa, bị chặn đến không thể nói gì.Ba người đang nói chuyện phiếm, thì chợt cảm thấy có rung động dưới chân, mọi người lập tức ngậm miệng lại trốn sang bụi cây hai bên động để núp vào. Cùng lúc đó, có tiếng bước chân của cự thú vang lên. Cự thú đi chậm rãi không nhanh, nhưng mỗi bước đi đều khiến cỏ cây rung động. Chu Yểm là đang dọa kẻ xâm phạm. Nếu kẻ xâm phạm yếu đuối thì lúc này có lẽ đã bị dọa đến bỏ trốn mất dạng. Nhưng mấy người ở cửa động vẫn chưa lùi bước. Tổ Thị khẽ giơ tay lên, lập tức có gió thổi tới, hương Linh Lung ở cửa động đốt nhanh hơn, mùi Quỳ Ngưu cũng nồng hơn, giống như ngoài động thực sự có một con Quỳ Ngưu càn rỡ không sợ khiêu khích đang uy hiếp Chu Yểm vậy. Hiển nhiên Chu Yểm cũng hiểu như thế, giận tím mặt, trong động truyền đến một tiếng gào thét, Chu Yểm chạy trốn, cả đỉnh núi đều đang rung động, giống như nó là một mặt trống, đang bị trọng kiếm gõ lên vậy. Rất nhanh, cự thú giống như con vượn khổng lồ xuất hiện ở cửa động, phát hiện mùi của Quỳ Ngưu phát ra từ ba nén hương thì sửng sốt. Trong lúc nó sửng sốt thì đã có một mũi tên lao về phía nó. Chu Yểm giương móng vuốt vỗ một cái, đập nát mũi tên ánh sáng kia, nhưng ngọn lửa tóe ra khi mũi tên ánh sáng vỡ vụn đã khiến một nắm da lông của nó hói đi. Chu Yểm thích chưng diện, chợt cảm thấy bị sỉ nhục, ngẩng đầu nhìn về phía mũi tên ánh sáng, đôi mắt khổng lồ bắt được vị nữ thần cầm cự cung đang nhẹ nhàng đứng trong mây, mới hiểu được là ai đang khiêu khích mình. Chu Yểm khẽ nhún vai, giang cánh ra, rống lên một tiếng giận dữ, vọt thẳng về phía nữ thần trên không trung. Tốc độ của Chu Yểm rất nhanh, thoáng cái đã đến gần trước người Tổ Thị, giơ móng vuốt sắc bén ra. Hung thú này tự có thần lực, móng vuốt sắc bén tỏa ra lôi điện màu lam, nhác thấy nó sắp rơi vào trên người Tổ Thị, Tổ Thị muốn trốn, nhưng ngẫm lại là mình nên cho nó chút cảm giác thành tựu từ đầu, bèn ngừng tránh đi xoay người nghênh đón. Lôi điện kia liền đánh vào cung Hoài Thứ. Sức phá hoại của Lôi điện bị thần lực làm biến mất hơn phân nửa, nửa còn lại ép Tổ Thị lùi lại phía sau. Tổ Thị lần này lui thật xa, Chu Yểm cho rằng Tổ Thị không địch lại mình thì vui ra mặt, lập tức thừa thắng xông lên. Nhưng nó không biết đây chỉ là kế điệu hổ ly sơn của Tổ Thị. Khi một người một thú đều rời xa cửa động, ba người Sương Hòa đang ẩn nấp bên cạnh động lập tức xông ra bày trận theo phương pháp của Tổ Thị dạy. Phong bế cửa động, là muốn chặn đường lui của Chu Yểm. Phải biết Chu Yểm thú có một tập tính... rất thích đào động, hang động của nó giống như một mê cung. Nếu như phát hiện mình đánh không lại Tổ Thị, thì chắc chắn sẽ trốn vào động, sau đó họ có muốn bắt nó thì còn khó hơn lên trời, cũng cực kỳ nguy hiểm. Tổ Thị có ý muốn bắt sống Chu Yểm, cho nên không muốn xảy ra chuyện này, bèn dùng kế lừa nó ra khỏi động, lại giả bộ bị đánh bại để dẫn nó đi, tiếp đó ba người Sương Hòa sẽ nhân cơ hội bày trận phong động. Chỉ cần Chu Yểm không thể trở về hang ổ giống như mê cung của nó, vậy thì việc bắt sống nó cũng chỉ là vấn đề thời gian. Trước ngọn núi, Tổ Thị một mình kiềm chế Chu Yểm, trước động thú phía sau núi, ba người Sương Hòa cũng không dám lười biếng. Nhưng muốn kết một phong ấn vững chắc lại không dễ dàng, ba người chảy mồ hôi ròng ròng, tốn rất nhiều thời gian, thấy sắp xong rồi thì phía chân trời lại đột nhiên xuất hiện mây dày. Mây mù cuồn cuộn đến, trong khoảnh khắc nhuộm tối một nửa bầu trời, thì trong mây mù có sấm sét vang vọng khắp trời đất. Biến cố bất ngờ này khiến Sương Hòa và Xuân Dương trở tay không kịp, họ nhíu mày nhìn lên bầu trời, vẻ mặt lo âu. Thiên Bộ nhìn chằm chằm mây mù, nhưng mặt lại chẳng thay đổi. Theo tiếng sấm gấp gáp chấn động lòng người, có một con rồng chợt xuất hiện trong đám mây dày, tiếp đó, một con rồng bạc khổng lồ chui ra khỏi tầng mây đen kịt, để hộ chân thân hoa mỹ. Thiên Bộ thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, không phải địch, là Tam điện hạ." Lại nhìn về phía Sương Hòa, Xuân Dương, nhắc nhở bọn họ: "Còn thiếu chút ấn này nữa thôi, chúng ta phải tranh thủ thời gian." Hai người nghe vậy thì mau chóng thu sự chú ý lại. Trong sấm sét vang dội, Tổ Thị và Chu Yểm từ trước núi đánh về sau núi. Lúc đánh với Chu Yểm, Tổ Thị phải không ngừng phòng thủ, nếu không thì nhìn rất giả dối, nàng cũng sẽ tìm cơ hội chủ động công kích, vả lại còn sử dụng chiêu thức xảo quyệt khiến Chu Yểm không dám lơ là, bởi vậy mặc dù về tới sau núi rồi nhưng Chu Yểm lại chẳng hề chú ý tới Sương Hòa. Giữa không trung, Chu Yểm há mồm phun lửa, dùng nghiệp hỏa công kích Tổ Thị. Mà Tổ Thị sau khi thấy trận pháp trước động thú đã thành công thì khẽ cầm cung tên ánh sáng trong tay lên định chơi thật. Giống như lúc đánh với Đằng yêu ở Tỏa Yêu Tháp, sau mấy lần né tránh, nàng đã dùng bộ pháp vẽ thành một tấm bùa chú Thất tinh, nghiêng người tránh né nghiệp hỏa kia, cũng không quên tạo ra một bước cuối cùng. Chỉ vàng lập tức viền kín bùa chú kia lại. Bùa Thất tinh bay lên giữa không trung, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Chỉ cần Tổ Thị lấy cung Hoài Thứ ra bắn một mũi tên thì tình thế giữa nàng và Chu Yểm có thể lập tức nghịch chuyển.Tổ Thị tất nhiên là đã có tính toán, nhưng nghiệp hỏa trong miệng Chu Yểm vẫn không tắt, không ngừng truy kích nàng, khiến nàng nhìn giống như đang ở thế bị động và bị bắt nạt vậy. Ngay khi Tổ Thị hạ thắt lưng tránh né một đám nghiệp hỏa phun đến, trở thay muốn đáp tên vào cung thì trong tiếng sấm nặng nề giữa không trung truyện đến tiếng rồng ngâm. Tiếng rồng ngâm xuyên qua bầu trời, uy thế bức người, mà tiếng ngâm giữa tầng mây vẫn chưa dứt, rồng bạc bay đến như ánh sáng, gia nhập vào trấn đánh. Móng rồng sắc bén đảo qua Chu Yểm đang phun lửa, nghiệp hỏa thô bạo chợt đóng băng, Chu Yểm bị long khí chấn lui về phía sau mấy bước, trong mắt toát ra sợ hãi.Loại sinh vật như rồng một khi nghiêm túc săn giết thì đều rất đáng sợ. Tổ Thị nhân lúc rồng bạc vung trảo giáo huấn Chu Yểm thì khẽ lui về phía sau mấy bước. Sau khi đuổi Chu Yếm đi ra, rồng bạc quay đầu, đôi mắt hổ phách xinh đẹp lạnh như băng kia đột nhiên đối diện với nàng, tim Tổ Thị đập thình thịch, lập tức nhận ra đây là ai. Tiểu tam lang. Từ sừng đến vảy đến chân rồng đều là một màu trắng bạc, không chứa chút tạp sắc, xung quanh hiện ra ánh sáng hoa mỹ, sạch sẽ như ánh trăng, nhưng lại sáng hơn cả ánh trăng, dịu dàng như ngọc, nhưng lại lạnh lẽo hơn ngọc. Đây là một con thần long xinh đẹp mà uy nghiêm. Tổ Thị ngạc nhiên trước vẻ đẹp này, có hơi thất thần. Cách đó hơn mấy trượng, Chu Yểm mặc dù chỉ đánh với Thần Long một chiêu thôi, nhưng hoàn toàn có thể nhận thức được sự mạnh mẽ và lạnh lẽo của đối phương. Nếu đối thủ là thần nữ này hoặc chỉ là thần long này, nó sẽ không lùi bước, nhưng xem xét thời thế lúc này, nó không có tự tin có thể đồng thời thắng được cả hai người, đến tự tin đánh ngang tay cũng không có. Chu Yểm cảm thấy e ngại, tức giận gầm nhẹ một tiếng, xoay người bỏ chạy. Rồng bạc lập tức quay đầu đuổi theo. Thành quả nửa ngày của đám người Sương Hòa cuối cùng cũng phát huy công dụng. Cửa động chợt lóe ánh sáng vàng, một tấm bình phong khổng lồ dừng lên, thân hình cự thú Chu Yểm đụng vào bình phong khổng lồ kia, xung lực khiến động thú chấn động, nhưng tấm bình phong màu vàng kia lại chẳng hề nhúc nhích. Chu Yểm không thể tin được, quay đầu nhìn cự long đang đuổi theo, chỉ có thể bước ra nghênh chiến. Chu Yểm giỏi hỏa công, nhưng hỏa công lại không làm gì được Thủy Thần, mặc dù ngọn lửa phun ra đánh trúng rồng bạc, nhưng nó vẫn chẳng hề hấn gì, có thể tùy ý vây quanh hắn. Chu Yểm không khỏi thấy sợ hãi, thấy nó sợ hãi thì rồng bạc cũng không nghiêm túc công kích nó nữa, vừa ngạo mạn đùa giỡn, vừa thưởng thức sự khuất nhục và phẫn nộ của nó giống như mèo vờn chuột vậy. Chung quy vẫn có máu của dị thú Hồng hoang, Chu Yểm khó mà khuất nhục, giương cánh đứng lên, chủ động bay đến gần rồng bạc, giơ móng vuốt lên, muốn dùng móng vuốt chặt đứt xương rồng. Nhưng rồng bạc phản ứng rất nhanh, chỉ vẫy đuôi mấy cái thân rồng đã lui ra phía sau mấy trượng, lôi điện có sức phá hoại rất mạnh của Chu Yểm chỉ có thể sượt qua bờm lông trên lưng rồng. Rồng bạc nhìn thoáng qua cái bờm bị lôi điện lực làm bị thương, hơi nghiêng đầu, có hơi ngạc nhiên trước tài năng của đối thú. Mà sau khi phát hiện lôi điện có thể đả thương cự long thì Chu Yểm chợt có lòng tin, lại giương móng muốn tái chiến. Không ngờ cự long đột nhiên mở miệng, một tiếng rồng ngâm dẫn thiên lôi đến, ba tia sấm chớp màu tím đánh thẳng về phía Chu Yểm, Chu Yểm vội né tránh. Lại nhưng lại né đến bên cạnh Xuân Dương ẩn nấp ở cạnh bên quan sát trận chiến, còn đưa lưng về phía Xuân Dương. Xuân Dương cảm thấy đây là cơ hội, bèn bay lên giơ kiếm đánh lén Chu Yểm từ phía sau. Nhưng Xuân Dương đâu phải là đối thủ của Chu Yểm, Chu Yểm thậm chí còn chẳng né công kích của nàng. Yêu kiếm đâm vào lưng Chu Yểm, nhưng hoàn toàn không thể xuyên qua da lông như thiết giáp kia, còn nàng thì bị Chu Yểm túm lấy. Lúc thấy móng vuốt kia cào xuống, Xuân Dương nghĩ mình không chết cũng phải trọng thương, thì cự long bỗng dưng lại gào thét, giáng ba tia sấm chớp xuống. Chu Yểm chẳng thể phân tâm đánh Xuân Dương, Sương Hòa bèn bước lên cứu nàng lại. Bởi vì có biến cố này chen vào nên rồng bạc cảm thấy nên đánh nhanh thắng nhanh mới tốt, nó bỏ tư thế nhàn nhã vừa rồi, hành động dứt khoát, nhân lúc Chu Yểm tránh né tử lôi, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai quấn lấy người nó. Chu Yểm giương móng giãy dụa, lần thứ hai cùng lôi điện công kích, nhưng không ngờ trên người rồng bạc cũng tuôn ra lôi điện màu lam đánh nhau với Chu Yểm.Một chiêu này, một rồng một vượn vẫn chưa bị thương, cửa Thú Động gần đó lại sụp đổ, ấn phong bế cửa động cũng lung lay chực đổ. Cũng không biết có phải cảm thấy đánh nhau bên ngoài sẽ gây tổn thương cho người vô tội hay không, mà thần long chợt dừng lại, không kiên nhẫn vẫy đuôi, quấn lấy Chu Yểm, dứt khoát phá tan phong ấn đi vào hang động của Chu Yểm.Một rồng một vượn đột nhiên biến mất ở cửa động. Sương Hòa cảm thấy mình và Xuân Dương có thể giúp được, sẽ không cản trở, thấy rồng bạc quấn lấy con vượn khổng lồ thì lập tức đi theo. Không ngờ vừa vào động đã bị sóng lớn đánh ra, chợt phát hiện hang động kia đã trở thành một vùng nước lũ. Chẳng qua sóng nước kia chảy trong động rất tự tại, cũng không ngừng tràn ra ngoài. Sương Hòa hơi ngây ra, không tin xông vào lại, đã thấy ánh sáng vàng hiện lên, là Tổ Thị từ khi Liên Tống cướp đi chiến trường đã lui xuống, đợi ở trên một gốc cây không lá yên lặng quan sát trận chiến xuất hiện ở bên cạnh hắn. Tổ Thị đưa tay ngăn cản hắn: "Một mình tiểu tam lang là được, ta và ngươi vào đó chỉ tổ khiến hắn phân tâm thôi." Nàng nói. Nữ thần thu thần cung lại đứng ngay ngắn ở cửa động, bàn tay như ngọc thò ra khỏi tay áo, đầu ngón tay trắng nõn ngưng tụ quang ấn màu vàng mỏng, quang ấn vừa chạm vào sóng nước trong động đã lập tức hóa thành sợi quang. Ngàn vạn sợi ánh sáng như rắn bơi theo dòng nước tràn vào trong động, Tổ Thị nhắm mắt lại. Đó là ánh sáng nguyên sơ của nàng, nó có thể giúp nàng cảm ứng năng lượng của Liên Tống, chỉ sợ lỡ như tiểu tam lang không để ý sẽ bị Chu Yểm kia lợi dụng sơ hở, nếu có gặp nguy hiểm thì nàng cũng có thể kịp thời vào cứu. Chẳng qua mấy người Sương Hòa không có bản lĩnh này, không biết trong động có chuyện gì, nhưng có thể suy đoán từ vùng núi run rẩy dưới chân... Chu Yểm hẳn là không thể tìm cơ hội đào tẩu, một rồng một vượn có lẽ đang kịch liệt đánh nhau ở sâu trong động thú. Xuân Dương bị thương nhẹ, được Thiên Bộ đỡ lấy. Nàng nghi ngờ hỏi Thiên Bộ: "Sao Tam điện hạ lại hóa hình rồng? Ta nghe nói Tam điện hạ không dễ hóa hình rồng, phải là đại sự của trời đất thì mới hiện ra hình dáng thần long. Chỉ một con thú Chu Yểm, không đáng để hắn như thế chứ?" Thiên Bộ nói: "Theo lý... đúng là như thế." Nhíu mày đoán: "Chẳng lẽ hung thú Chu Yểm này có mang bí ẩn hồng hoang gì đó, cũng không dễ dàng hàng phục?" Một giọng nói mềm mại vang lên sau lưng bọn họ: "Tiên tử nghĩ nhiều rồi." Xuân Dương và Thiên Bộ đồng loạt quay đầu lại, thấy Tịch Tử Tự vốn nên canh giữ ở Phong Tự Ngọc Môn lại dẫn theo Dung Dung và một nữ tử áo trắng không biết từ đâu đến, người nói là nữ tử kia. Nữ tử thấy hai người đều nhìn về phía nàng, thì dừng bước: "Thượng Thần Chiết Nhan nói Tam điện hạ gần đây thường hóa long hình, là bởi vì hắn phóng túng tâm giết chóc. Tướng thần long là tướng có sức phá hoại lớn nhất trong ba mươi hai hóa tướng của Tam điện hạ, vì tương hợp với tâm giết chóc này cho nên mới sinh ra ý thích giết chóc, hắn sẽ theo bản năng lựa chọn hóa tướng này." Lại nói: "Ta và thần quân Thương Phách theo Tam điện hạ trở lại Phong Tự Ngọc Môn, đang gặp phải mấy người Ma tộc đến hại thần sứ Nam Tinh, lúc giải quyết mấy Ma tộc kia thấy máu, hẳn là bị máu kích thích, lại nghe nói chư vị ở đây săn đuổi Chu Yểm, sát tâm bị kích thích, cho nên đã hóa thành hình rồng." Thiên Bộ khẽ chấn động: "Sát tâm?" Nữ tử áo trắng gật đầu. Nữ tử áo trắng kia là Oánh Thiên Hạ. Oánh Thiên Hạ đánh giá Thiên Bộ và Xuân Dương. Nàng nhận ra Thiên Bộ, cũng nhận ra Xuân Dương là Địch Cơ bị bắt nạt hơn hai tháng trước ở Thiên Hoa Thịnh Điển. Sau khi Thiên Hoa thịnh điển kết thúc, mặc dù nàng đã rời khỏi Cửu Trùng Thiên, nhưng biết được từ trong thư Tri Hạc công chúa rằng không lâu sau tại Cửu Trùng Thiên lại có sóng gió xảy ra. Nghe nói Tham Lang Tinh Quân vẫn đang lùng bắt nàng. Oánh Thiên Hạ lại nhìn Cốt Dung và Tịch Tử Tự bên cạnh, chỉ cảm thấy hôm nay sao mà toàn mấy cuộc gặp gỡ ly kỳ. Đầu tiên gặp được tổ tông sống của Yêu Tộc, thần sứ Nam Tinh ở Phong Tự Ngọc Môn, lúc đó hai vị này đang cạnh giữ bên cạnh Oánh Nam Tinh... một người từng ở trong Thiên Hoa Thịnh Điển giúp Địch Cơ, thân phận bí ẩn, một người là giọng nói nàng nghe được từ trong kính truyền thanh của Tam điện hạ, hình như là tình địch của Tam điện hạ. Phải nói, Oánh Thiên Hạ cảm thấy nhóm hai người này đã đủ kỳ lạ rồi, thế mà lúc này nàng còn thấy Địch Cơ. Oánh Thiên Hạ suy nghĩ rất nhanh, nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ ra đầu mối thì tiên nữ áo vàng đứng xoay lưng với họ cách đó không xa đã hỏi: "Sao lại sinh ra sát tâm? Tiểu tam lang bị sao thế?" Bởi vì mới nghe cách đây không lâu, Oánh Thiên Hạ lập tức nhận ra, đây là giọng của nữ tử trong gương truyền thanh. Là nữ tử khiến Tam điện hạ bị nhập tình chấp. Oánh Thiên Hạ bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn về phía nữ tử. Nữ tiên quay lại. Sau khi thấy rõ khuôn mặt nữ tử, đồng tử Oánh Thiên Hạ không khỏi co rụt lại. Một người soi mói như nàng cũng không thể không thừa nhận, đây quả thực là một khuôn mặt đẹp hiếm có. Gương mặt kia khiến nàng sửng sốt một lát, sau đó nàng mới chú ý tới trang phục của nữ tử... trâm cài Kim ti hoa đặt lên mái tóc đen, bên lông mày phải điểm một hạt châu tỏa ánh sáng vàng. Cách trang điểm này quá đặc biệt, khiến nàn chợt nhớ tới nữ tiên này là ai. Nàng đã từng gặp người này, nàng là người được Dung Dung gọi là chủ thượng trong Thiên Hoa thịnh điển, là nữ thân áo vàng biến thạch đình thành bột mịn trong nháy mắt khiến chúng thần kinh sợ. Chỉ là khi đó nàng đeo mặt nạ che mặt. Lúc đó Tri Hạc còn đoán nàng đã được xưng là chủ thượng, tuổi tác hẳn là rất lớn. Nhưng ai ngờ được, dưới tấm mặt nạ kia lại là dung nhan thiếu nữ xinh đẹp như thế. Oánh Thiên Hạ cũng để ý thấy nàng vừa gọi Liên Tống là tiểu tam lang. Khắp bốn bể tám cõi này, có ai đủ tư cách gọi Tam điện hạ như thế chứ. Nữ tử tay không tấc sắt, nhìn qua xinh đẹp lại yếu đuối, nhưng cẩn thận quan sát, lại có thể phát hiện bên trong nàng ẩn chứa khí thế rất mạnh. Oánh Thiên Hạ chấn động, nàng hơi hơi đoán được thân phận nữ tiên này. Oánh Thiên Hạ đè nén sự khiếp sợ trong lòng, cố gắng khiến mình bình tĩnh, cân nhắc trả lời: "Tam điện hạ từng bị bệnh, nhưng cũng không phải bệnh nặng gì, sát tâm... là di chứng của bệnh kia." Lông mày nữ tử nơi nhíu lại, không nói gì. Sương Hòa nhìn chằm chằm Oánh Thiên Hạ, đột nhiên nói: "Hình như ta đã từng gặp ngươi rồi, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu, ngươi là ai?" Oánh Thiên Hạ lại nhớ rất rõ mình đã gặp Sương Hòa ở đâu, là trong Thiên Hoa Thịnh Điển kia, nàng khẽ gật đầu: "Thần Quân có lẽ đã gặp ta ở trong Thiên Hoa Thịnh Điển." Nói: "Ta là Yêu tộc chủ Oánh Thiên Hạ, cũng là thầy thuốc ở Thập lý Đào Lâm, phụng mệnh Thượng Thần Chiết Nhan đi theo Tam điện hạ và thần quân Thương Phách đến Phong Tự Ngọc Môn, lúc vừa đến Phong Tự Ngọc Môn đã gặp phải Ma tộc xâm phạm, nên vẫn chưa thi lễ được với chư vị." Nói xong hành lễ với Tổ Thị, Sương Hòa, cũng hơi nghiêng người hành lễ với Tịch Tử Tự và Cốt Dung, lại nhìn về phía Thiên Bộ: "Trong chư vị ở đây, ta chỉ biết mỗi tiên tử Thiên Bộ, không biết có thể mời Thiên Bộ tiên tử giới thiệu cho ta một hai hay không." Thái độ của nàng tự nhiên hào phóng, khiến người ta sinh hảo cảm, Thiên Bộ bèn giao Xuân Dương cho Tịch Tử Tự, lần lượt giới thiệu thân phận của mấy người với Oánh Thiên Hạ. Khi giới thiệu đến Tổ Thị, mặt mày Oánh Thiên Hạ nhúc nhích, thầm nghĩ quả nhiên như thế, bước lên bái một cái, lại bổ sung một đại lễ. Đến đây nàng mới hiểu vì sao Thượng Thần Chiết Nhan lại kêu nàng lập Phệ Cốt Chân Ngôn. Sau khi nhìn thấy những người này, nàng đã biết chuyện nàng phải đối mặt tiếp theo là bí mật không thể nói với người ngoài. Mặc dù không biết đó là bí mật gì, nhưng Oánh Thiên Hạ vẫn âm thầm thấy sợ hãi. Mấy người nhìn nhau xong, Sương Hòa đột nhiên nhớ tới một chuyện, biến sắc: "Nếu như Oánh quận chúa nói, Tam hoàng tử ôm sát tâm đến, vậy có phải Chu Yểm sẽ sống không nổi không?" Vậy thì Chu Yểm không phải sẽ không có tác dụng với tôn thượng rồi sao? Tổ Thị lần nữa đưa ánh sáng nguyên sơ vào trong động thăm dò: "Tiểu tam lang thông minh trí tuệ, biết được thú Chu Yểm kia có thực lực kém ta rất nhiều, hắn cũng biết ta không đến giết nó mà muốn dùng nó." Quay lại nói với Sương Hòa: "Yên tâm đi, tiểu tam lang sẽ không giết nó." Sương Hòa lập tức phản bác: "Bình thường Tam hoàng tử là sẽ không giết nó, nhưng không phải nói hắn bị bệnh, phóng túng sát tâm sao?" Lại hỏi Oánh Thiên Hạ: "Ngươi là thầy thuốc, ngươi cảm thấy lúc này hắn đối mặt với thú Chu Yểm, thì lý trí chiến thắng hay sát tâm chiến thắng?" Oánh Thiên Hạ sửng sốt, nàng quả thực đoán không ra. Đúng lúc này, trong động truyền đến một tiếng thét dài, là giọng của thú Chu Yểm. Tiếng thét dài kia thể hiện sự đau đớn vô tận, ngay sau đó, vùng núi dưới chân bọn họ bình ổn rung động, nước lũ trong động cũng cấp tốc rút lui, không biết chảy về đâu, khiến mọi người nghi ngờ nhìn nhau. Tổ Thị giơ tay thu lại ánh sáng nguyên sơ: "Kết thúc rồi." Nàng nhìn Sương Hòa: "Ngươi lo lắng cũng có lý." Dừng một chút: "Tiểu tam lang hẳn là không sao rồi, ta vào xem thử. Hang động này sâu dài, hẳn là phải cần chút thời gian, các ngươi về Phong Tự Ngọc Môn trước, gặp được tiểu tam lang ta sẽ về với hắn." Giọng nói mặc dù nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng không ai dám trái lại. Động của Chu Yểm quả thực vừa rộng vừa sâu. Thiếu Quán từng nói núi Tiểu Thứ này có quá nhiều bạch ngọc, bảy trăm bảy mươi dặm động của Chu Yểm đều làm từ bạch ngọc, khiến người ta thán phục. Nhưng Tổ Thị lướt vào trong động, lại không thấy một miếng ngọc nào. Thủy tinh như băng bao phủ toàn bộ hang động, tất nhiên cũng lấp luôn cả bạch ngọc. Giống như mê cung, hang động của Chu Yểm rất rắc rối, tổng cộng bảy trăm bảy mươi dặm, người ở trong đó cho dù không lạc đường, thì có mất cả ngày cũng chưa chắc đi hết những động này. Chẳng qua vừa rồi một rồng một vượn đánh nhau kịch liệt, phá hủy hết một nửa mê cung này, nửa đoạn đầu - ba trăm dặm động đã bị san thành bình địa. Tổ thị đi thẳng một đường đến chỗ một rồng một vượn đánh nhau, thấy thú Chu Yểm ngã trên mặt đất. Hung thú đầu trắng chân đỏ hấp hối, bị một sợi xích băng lớn khóa chặt ở trong hang động, không thể nhúc nhích, chẳng qua trên người cũng không bị thương nặng lắm. Tiểu tam lang quả nhiên biết tâm ý của nàng, Tổ Thị nghĩ, nhưng mà hắn đang ở đâu? Nàng đưa mắt nhìn mấy chục hang động chưa bị hủy ở sâu trong động thú.Men theo móng rồng đi về phía trước, mất tầm một khắc thì nhìn thấy một cây cầu bằng ở cuối hang động, đầu bên kia cầu băng nối liền với một hòn đảo nổi.Trên đảo nổi có sương mù dày đặc, không thấy rõ cảnh trên đảo, nhưng Tổ Thị đã có cảm giác. Nàng tung người nhảy đến cẩu băng, đẩy sương mù ra, hồ băng xuất hiện ở trước mắt. Nam tử áo trắng giống như đang dưỡng thương ở giữa hồ băng kia không phải Liên Tống, thì là ai? Hang động xa xôi này, bởi vì nằm sâu trong lòng đất không thấy mặt trăng mặt trời, cho nên không sáng sủa lắm. Thêm nữa, mọi vật trong động đều bị Tam hoàng tử mắc chứng sạch sẽ này bọc một tầng băng, đến nỗi các tiểu cảnh vừa mông lung vừa xinh đẹp, mà nam tử tĩnh tọa ở trong hồ băng bây giờ, nhìn tựa như một bức họa. Tổ thị không lên tiếng quấy rầy bức họa này, nhẹ nhàng bay xuống trước mặt nam tử. Váy lụa mỏng xếp chồng lên nhau rơi vào trong nước, đuôi váy màu vàng nhạt lay động dưới mặt hồ, nhìn giống như một đóa hoa xinh đẹp trong nước. Nàng không quan tâm quần áo bị ướt, chỉ cúi người không chớp mắt nhìn nam tử trước mắt.Nửa người nam tử ngâm trong hồ băng, áo quần trên người cũng không tổn hại, có thể thấy được không bị ngoại thương nghiêm trọng gì. Chỉ là... Trong hồ này toàn là băng trôi, nhìn thấy rất lạnh, nhưng Tổ Thị đứng ở trong hồ này lại cảm thấy nước xung quanh rất ấm áp, điều này hiển nhiên không tầm thường. Chỉ trong nháy mắt, nàng vội vàng nắm tay nam tử. Da thịt chạm vào nhau, quả thực rất nóng. Nàng lắp bắp, nhỏ giọng nói: "Tiểu tam lang." Nam tử không hề động đậy, giống như là mệt mỏi ngủ thiếp đi. Nàng nhíu mày giơ tay, hai ngón tay khép lại muốn đặt lên giữa mày thăm dò thần hồn hắn, không ngờ ngón tay vừa chạm đến giữa mày thì cổ tay đã bị nắm lại. Nam tử mở mắt, đôi mắt màu hổ phách giống như một dòng suối sâu thẳm, phản chiếu bóng dáng của nàng. Tổ Thị hơi giật mình: "Ngươi... tỉnh rồi?" Ngẫm nghĩ, tỉnh lại thì càng tốt, hỏi hắn: "Sao người ngươi nóng thế?" Cánh tay thon dài của nam tử ôm lấy eo nàng, nàng bỗng dưng ngã xuống. Bên dưới họ là một tảng băng khổng lồ. Nam tử vốn ngồi trên tảng băng kia, còn nàng thì đứng ở trước mặt hắn cúi người nhìn. Dưới tư thế như vậy, nàng phải cao hơn hắn. Nhưng lúc này nàng lại ngã ngồi trên đùi hắn, biến thành hắn cúi đầu nhìn nàng. "Tại sao lại tới đây?" Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi ngược lại. "Lúc trước là có hơi lo ngươi giết chết thú Chu Yểm kia, nhưng bây giờ." Nàng hơi nhíu mày, trong mắt chứa đầy sầu lo, đặt tay lên vai hắn: "Là vì lo cho ngươi." Bàn tay dời xuống, lòng bàn tay dán sát vào lưng hắn, cách một lớp quần áo nàng vẫn cảm thấy nóng bỏng, nhưng mặt nam tử trắng bệch, chứng minh hắn không phải vì bị thương mà sốt cao. Trái tim Tổ Thị bỗng dưng chùng xuống, lại hỏi hắn: "Tại sao lại nóng như vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Nam tử vẫn không có trả lời nàng, chỉ nhìn sâu vào mắt nàng, màu hổ phách trong mắt như là hàm chứa rất nhiều cảm xúc, lại giống như chẳng có gì, cuối cùng hắn hỏi nàng: "Muốn giúp ta sao?" Không đợi nàng trả lời, bàn tay ôm eo nàng đột nhiên buông ra. Rồi sau đó, bàn tay kia dán sát vào ngực nàng. Giữa bọn họ từng có rất nhiều thời khắc gần gũi, nhưng sự mập mờ lôi kéo giữa hai người đều là tự nhiên có chừng mực. Nhưng giờ phút này, động tác của nam tử lại cực kỳ đột ngột. Tổ Thị dự cảm được có chuyện gì sắp sửa trật đường ray, trái tim đập như trống, há miệng: "Ngươi..." Nam tử lại giống như không cảm nhận được tiếng tim đập kịch liệt dưới lòng bàn tay mình, hắn nhìn ánh mắt của nàng, thản nhiên nói: "Không phải ở nơi này đã khắc một lời thề với người khác rồi ư, sao còn lo lắng cho ta nữa?" Hắn nói rất rõ ràng, Tổ Thị sửng sốt, chợt hiểu ra: "Kính truyền thanh. Ngươi đã nghe thấy lời ta và Tịch Tử Tự nói ngày đó sao?" Hắn mắt điếc tai ngơ với câu hỏi của nàng, tới gần nàng, tự hỏi: "Vậy nàng có nảy ra ý muốn gần gũi với hắn không?" Hắn nhìn kỹ nàng, đáy mắt lạnh như băng, nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy trong đó ẩn giấu sương mù và tức giận. Tổ Thị cảm nhận được sự tức giận của nam tử, nàng vội hồi tưởng lại những gì mình nói với Tịch Tử Tự hôm đó, biết là có hiểu lầm: "Có phải ngươi..." Nàng muốn hỏi. Có phải hắn không nghe thấy lời nàng nói với Tịch Tử Tự không, kết quả vừa mới nói ba chữ đã bị chặn miệng. Nam tử hôn lên môi nàng, nuốt đi những lời chưa nói hết của nàng. Hắn thực sự tức giận. Phản ứng đầu tiên của Tổ Thị là thế. Bởi vì nụ hôn kia quả thực quá hung dữ. Hắn tùy ý xâm chiếm khoang miệng nàng, giống như muốn cố ý cho nàng cảm thấy sự phẫn nộ, tựa như đây là một cuộc chiến tranh, mà nàng là là kẻ địch mà hắn phải chinh phục. Môi của nàng bị mút đến tê dại, có hơi không thở nổi, theo bản năng giãy dụa, động tác này lập tức kích thích đến hắn, sau đó trời đất như quay cuồng, nàng còn chưa kịp nhận ra đó là chuyện gì đã bị đè lên trên tảng băng. Tư thế này càng thuận tiện cho hắn giam cầm nàng. Hắn cầm hai tay nàng kéo lên trên đỉnh đầu, đầu gối đẩy vào giữa đùi nàng, giống như đóng đinh nàng trên tảng băng trôi, tiếp tục hôn nàng, xâm chiếm nàng. Nàng thật sự là thở không nổi, nhịn không được mà cắn môi của hắn, dùng sức lực không khiến hắn bị đau. Hắn cuối cùng cũng ngừng lại, khẽ buông nàng ra rồi nghiêng đầu, vừa kinh hãi vừa mơ hồ, lại có mờ mịt, hỏi hắn: "Tiểu tam lang ngươi..." Lại một lần nữa, hắn không để nàng hỏi, mặc dù đã hết hôn nhưng môi vẫn dán ở khóe miệng nàng: "Không phải lo lắng ta, là muốn giúp ta sao?" Nàng run lên, tỉnh táo lại, suy nghĩ gì đó rồi mở to hai mắt: "Nóng thế này, ngươi trúng mê dược... hoặc là tình độc sao?" Không phải mê dược cũng không phải tình độc. Nhưng hắn bị thế này thực sự là vì Chu Yểm. Sát tâm nổi lên, đồ đao tế xuất, còn muốn bắt sống Chu Yểm cho nàng mà không thể không thu đao về vỏ, áp chế sát tâm, dục vọng trong người không được thỏa mãn, hậu quả xấu là khiến đầu óc rung chuyển, máu nóng sôi trào. Vốn chỉ cần ngâm mình trong hồ băng mấy canh giờ là ổn, nhưng nàng lại chẳng biết sống chết bước đến cạnh hắn. Sát tâm và dục vọng xâm chiếm chợt sinh sôi nảy nở. Lúc nàng lo lắng cầm tay hắn, sát tâm và dục vọng quấn quanh trong lòng đều chuyển thành dục vọng cướp đoạt, huyết nhiệt sôi trào khiến hắn chỉ muốn chiếm đoạt nàng. Nếu như là hắn trước đây thì tất nhiên có thể khắc chế được, nhưng lúc này hắn lại không cảm thấy phóng túng những dục vọng này thì có vấn đề gì. Nàng vốn là của hắn, nên thuộc về hắn. Có lẽ hắn sẽ khiến nàng sợ hãi, chán ghét, càng có lẽ nàng... trong lòng nàng sẽ có người khác. Điều này khiến hắn tức giận, nhưng tức giận thì đã làm sao? Cho dù như thế, hắn có thể bắt nàng, trói nàng, có được nàng. Nhưng mà, có vẻ như nàng không hề ghét, cũng chẳng phải rất sợ hãi. Thật tốt. "Là Chu Yểm sao?" Nàng vẫn không biết nguy hiểm hỏi tiếp. Hắn không muốn trả lời nàng, chỉ tiếp tục hôn nàng. Nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào khóe môi của nàng, nàng nhỏ giọng hít sâu, ngửa đầu, tránh môi của hắn, làm ra vẻ muốn nói chuyện đứng đắn với hắn: "Tiểu, tiểu tam lang, có phải là độc của Chu Yểm hay không?" Hơi thở của nàng đã bất ổn, nhưng vẫn kiên trì hỏi, vừa hỏi, vừa nghi ngờ, hơi nhíu mày, trong sự triền miên của hắn gian nan mở miệng: "Nhưng Chu Yểm có bản lĩnh khiến người ta trúng độc sao?" Sự né tránh của nàng khiến hắn không vui, lời chất vấn cũng khiến hắn không vui. Hắn rũ mắt nhìn nàng, giơ ngón tay cố ý xoa đôi môi đỏ bừng vì bị hắn hôn của nàng: "Không muốn giúp ta nữa à?" Ánh mắt lạnh lẽo: "Là vì Tịch Tử Tự ư? Là vì đã lập Phệ Cốt Chân Ngôn với hắn, nàng lại thích hắn rồi, vì thế không muốn đặt ta ở vị trí đầu tiên nữa sao?" Nói xong lại hôn lên môi nàng, cắn nàng một cái.Tổ Thị rên lên. Hiểu được ý của nam tử thì chợt thấy buồn cười. Nam tử cũng biết cắn đau nàng, nên hơi buông nàng ra một chút, nàng cuối cũng có thể nói được câu bị cắt ngang nãy giờ: "Ngươi nói bậy bạ cái gì thế, ta hoàn toàn không lập Phệ Cốt Chân Ngôn với Tịch Tử Tự!" Thấy nam tử sửng sốt, nàng không kìm lòng được mím môi, lại quên trên môi vẫn còn đau, lại rên lên một tiếng: "Cũng đâu có nói là không muốn giúp ngươi." Nàng nói. Nói xong mới thấy thẹn thùng, lông mi như như cánh bướm run rẩy, nàng rũ mắt, hai gò má ửng đỏ, chợt không dám nhìn mặt nam tử. Vừa rồi, lần đầu tiên hắn hỏi nàng có phải muốn giúp hắn hay không, thật ra nàng không kịp hiểu ý của hắn. Cho đến khi hắn hôn nàng, dây dưa với nàng, nàng vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ, cuối cùng cũng hiểu được ẩn ý trong từ "giúp hắn" là gì. Sau khi hiểu rõ ẩn ý kia, nàng có hơi hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã trấn định lại. Nàng biết sự bối rối đó không phải vì nàng từ chối hay kháng cự, nàng bối rối chỉ vì nàng chưa chuẩn bị. Có lẽ bởi vì nàng là một vị thần không có tương lai, từ khi ở bên cạnh Liên Tống chỉ mong cầu được ở bên nhau, chưa nghĩ đến một ngày hai người họ sẽ như thế, cho nên đối mặt với việc hắn vượt rào bất thình lình này, nàng cảm thấy rất kinh ngạc, còn có hơi không biết phải làm sao. Nhưng nàng không nghĩ tới việc từ chối. Không chỉ vì giải độc cho hắn. Thực ra cho dù hắn không trúng độc, nhưng đối mặt với yêu cầu gần gũi của hắn, nàng cũng sẽ không từ chối, bởi vì thích một người sẽ sinh ra ham muốn chiếm hữu, cái gọi là ham muốn chiếm hữu, cũng bao gồm chiếm hữu thân thể đối phương. Nàng có ham muốn chiếm hữu hắn, nàng luôn biết điều đó, chỉ là trước đây chưa nghĩ đến mà thôi. Mà lúc này nghĩ tới đây, ngoại trừ sự căng thẳng và ngượng ngùng không thể tránh khỏi, thì nàng còn cảm thấy tò mò. Nam tử vẫn không nói gì. Nàng đợi một lát, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi hắn: "Sao không nói gì?" Giọng rất thấp, rất nhẹ, mặt càng đỏ hơn, không nghiêm túc giãy dụa: "Buông ta ra trước đã, đau tay." Nam tử buông ra như nàng mong muốn, đột nhiên hỏi: "Vì sao không lập Phệ Cốt Chân Ngôn với hắn?" Nàng biết hắn đang hỏi nàng vì sao không lập Phệ Cốt Chân Ngôn cùng Tịch Tử Tự. Làm gì có nhiều câu vì sao như thế, xét cho cùng chẳng qua là nàng không muốn mà thôi. Hai người dựa sát vào nhau, tay hắn ôm eo nàng, nhiệt độ trong lòng bàn tay rất nóng. Nàng từng trúng tình độc, biết hắn bây giờ rất gian nan. Lúc này nàng hỏi một đằng: "Khó chịu lắm phải không, tiểu tam lang?" Nàng mím môi, bỗng nhiên đưa tay vòng quanh cổ hắn, đôi môi đỏ mọng lướt qua hàm dưới trơn bóng của hắn, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như có như không. Ngay khi nụ hôn này hạ xuống, tay nam tử bỗng nhiên dùng sức siết eo nàng lại. Lại một lần nữa, hắn đè nàng lên khối băng, mặc dù không hung dữ như trước nhưng cường độ vẫn rất lớn. Hương thơm Bạch Kỳ Nam trở nên thơm ngào ngạt, lồng hết một góc núi băng. Nam tử lại hôn lên môi nàng, hơi thở nóng bỏng, môi lưỡi cũng nóng bỏng. Lúc này đây, không còn nghi ngờ và lo lắng, nàng đắm chìm trong sự vuốt ve và nụ hôn nóng bỏng của hắn, cảm xúc cơ thể hoàn toàn trở lại. Nàng nhắm hai mắt, không kìm được run rẩy dưới người hắn. Khi nàng nhịn không được nữa mà khẽ rên một tiếng thì nam tử mới hôn chậm lại, môi chuyển qua xương quai xanh của nàng, gặm một cái lên đó: "Vì sao không lập?" Nàng cảm thấy khó chịu. Trong thân thể nảy sinh ra cảm giác kỳ quái, giống như là có một dòng nước sâu, một luồng gió, lẻn vào từ chỗ hắn hôn vào trong thân thể nàng, gió phất qua tứ chi, nước chảy vào hình hài, tác động lên thần kinh khiến nó tê liệt, nàng chợt thấy tê dại và và ngứa ngáy. Đầu óc mê man, không biết đêm nay là đêm nào, chỉ cảm nhận sự đụng chạm vào nụ hôn của hắn. "Nói cho ta biết vì sao nàng không lập lời thề?" Giống như đang dụ dỗ, tay của hắn phủ lên đầu vai của nàng, thuận lợi lột áo nàng ra, hôn xuống phía dưới. Nàng kinh hãi thở hổn hển, nắm chặt áo trên vai hắn, nhưng không từ chối, chỉ dùng sức mà nắm chặt. Nàng nhắm mắt lại, vẫn nói câu trả lời kia: "Bởi vì ta không muốn." Nam tử dừng động tác, tay đè eo nàng, ngẩng đầu lên nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên nghiêng người hôn môi nàng: "Không muốn là tốt, cho dù muốn thì ta cũng không cho." Trong lúc đang hôn, hắn thì thầm với nàng. Cái gì gọi là "Cho dù muốn, ta cũng không cho". Câu này lọt vào tai, Tổ Thị đột nhiên thấy tỉnh táo trong sự hoảng hốt. Cho dù nàng không giỏi thất tình, thì đến lúc này cũng không thể không hoài nghi một chuyện: "Ngươi đang ghen ư? Ngươi thích ta sao?" Nàng vừa dây dưa hô hấp với hắn vừa hỏi, sự kinh ngạc này khiến giọng nàng rung lên như dây đàn. Sau đó, nàng cảm thấy hơi thở của nam tử như ngừng lại. Hai người dán mặt vào nhau, nàng mở mắt muốn nhìn vào mắt hắn. Nhưng vào lúc này chợt cảm thấy trên môi đột nhiên đau đớn, hắn lại cắn nàng. Lại cắn nàng. Lúc này hắn cắn môi nàng không đau lắm, chỉ là da nàng mềm quá nên sợ để lại dấu. Điều này thực sự khiến người khác buồn bực. Nhưng ngoài buồn bực, nàng lại cảm thấy hành động này của hắn rất đáng yêu. Không đáng yêu sao được? Thần long uy nghiêm lúc nãy giờ đây lại giống như một con hồ ly nhỏ nhen, bị đoán đúng tâm sự lập tức cắn người, nhưng lại không muốn cắn đau mà chỉ muốn tuyên bố chủ quyền. Rất đáng yêu. "Ngươi thích ta." Nàng nhỏ giọng hít thở, tay đặt trước ngực nam tử, hơi đẩy hắn ra. Những lần không muốn tìm hiểu tâm ý của hắn vì sợ thất vọng, những lần không dám xác nhận tình cảm của hắn với mình, giờ phút này hiện lên rõ ràng trước mặt, khiến nàng dám chắc: "Không phải chơi đùa khắp nhân gian gặp dịp thì chơi, không phải đối xử với tất cả mọi người như thế, mà chỉ thích ta, chỉ đặc biệt đối với ta, chỉ muốn kéo ta vào hồng trần, có phải không?" Nam tử không phủ nhận, nhìn nàng, ánh mắt lóe lên: "Nàng thấy chán ghét không?" Hắn không phủ nhận. Đó là sự thật. Tổ Thị hít sâu một hơi, đầu óc trống rỗng: "Sao có thể ghét chứ?" Nàng lẩm bẩm. Bởi vì trận đại kiếp nạn kia nhất định sẽ đến, nàng cảm thấy hai người giữ tình trạng như bây giờ rất tốt, cho nên không muốn nói tình ý của mình ra miệng, cũng không mong nhận được câu trả lời từ hắn. Nhưng giờ phút này, hắn lại thể hiện tâm ý với nàng, đây quả thực giống như là một giấc mộng, là ảo mộng đẹp đẽ nhất. Chỉ là, vì sao hắn lại hỏi nàng có chán ghét hay không? Sao có thể ghét chứ.Trăm ngàn suy nghĩ nảy lên trong lòng: "Nhìn ta như vậy, giống như là chán ghét sao? Rõ ràng là cũng thích tiểu tam lang mà?" Nàng nhẹ nhàng đáp, giọng nói như ngậm cười, nhưng vừa nói ra thì khóe mắt đã đỏ lên, giọng nói trong trẻo cũng hơi khàn đi. Nam tử yên lặng một chút, ánh mắt trở nên rất sâu, ngón tay thon dài vuốt ve đuôi mắt của nàng: "Cũng thích ta?" Ngón tay kia trượt xuống, lại vuốt lên môi nàng, dừng lại hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Là bởi vì Phệ Cốt Chân Ngôn sao?" Tất nhiên là không. "Không phải." Nàng nắm lấy tay hắn, không cho ngón tay thon dài kia tiếp tục làm loạn trên môi mình, khẽ nhắm mắt lại, dán mặt vào lòng bàn tay hắn, kiên định phủ nhận: "Tất nhiên không phải." Hơi chần chờ: "Nhưng... còn chàng? Có phải vì Phệ Cốt Chân Ngôn mới thích ta không?" Nam tử trầm tĩnh nhìn nàng, ngón tay khẽ vuốt ve gò má nàng: "Ta không phải." Ngừng một chút, lại nói: "Nhưng nàng thì có." Nàng khó hiểu ngửa đầu, hơi nhíu mày: "Cái gì gọi là nhưng ta thì có, chàng không tin ta sao, tiểu tam lang?" Hắn không trả lời. Ba vạn năm trước, nàng lựa chọn giữ đạo tâm vô dục vô cầu, coi tình yêu của hắn là nghiệp chướng, vô tình vứt bỏ hắn, ba vạn năm sau, nàng lại nói thích hắn, đây không phải vì Phệ Cốt Chân Ngôn thì vì cái gì. Khi không khắc chế sự thô bạo và dục vọng trong đáy lòng, hắn mới phát hiện, sự đau đớn nàng dành cho hắn ba vạn năm trước còn sâu sắc hơn trong tưởng tượng, trở thành một cái hố mà hắn chẳng thể nào bước qua, cũng không thể trừ bỏ. Hắn không thể thành toàn cho đạo tâm của nàng, buông tha nàng, nếu như hắn làm thế thì hắn sẽ điên lên mất. Cho nên, hắn quả nhiên đã điên rồi, bây giờ lại nghĩ cho dù có giam cầm nàng, cũng phải có được nàng. Nhưng nàng lại nói thích hắn. Hắn không quan tâm nàng là vì Phệ Cốt Chân Ngôn mới thích hắn, đến bước đường này, hắn thậm chí đã chuẩn bị tinh thần là nàng sẽ ghét hắn. Nhưng nàng lại nói thích hắn, như vậy không phải rất tốt sao? Nàng thích hắn, vậy thì hắn không cần dùng cách chiếm hữu nàng nữa. Chẳng qua, như vậy còn chưa đủ, còn lâu mới đủ, có lẽ hắn còn cần Tổ Thị nắm chặt cổ tay hắn, lặp lại câu hỏi chưa được hắn trả lời: "Chàng không tin ta sao? Ta..." Nhưng lời còn chưa nói xong đã bị hắn cắt đứt: "Lập thêm một lời thề với ta đi, A Ngọc." Tổ Thị ngẩn ra, nhìn về phía hắn, trong mắt lộ ra mờ mịt, tựa như không biết vì sao đề tài lại tiến triển đến bước này: "Lời thề gì?" "Lời thề rằng nàng sẽ không bao giờ lập Phệ Cốt Chân Ngôn với ai khác." Hắn bình tĩnh nhìn nàng: "Ta cũng sẽ thề như thế." Nếu lập Phệ Cốt Chân Ngôn có thể khiến nàng thích, vậy điều duy nhất hắn cần làm, chính là cam đoan nàng tuyệt đối sẽ không lập lời thề này với người khác nữa. Hắn không cần phải đi xét nét, không suy nghĩ xem sự yêu thích này có thuần túy hay không, chỉ cần hắn là duy nhất của nàng, như thế là đủ rồi. Tổ Thị trừng mắt nhìn hắn, có hơi khó hiểu, nhưng lúc này trong lòng nàng tràn ngập sự dịu dàng, chỉ cảm thấy có thể nâng niu hết thảy mọi thứ trên đời này đến trước mặt tiểu tam lang của nàng, huống chi hắn chỉ muốn mình lập thêm một Phệ Cốt Chân Ngôn mà thôi. "Được chứ." Nàng rời khỏi người hắn, khép quần áo lại giơ tay lên, trên đầu lập tức xuất hiện Tam Thánh Hỏa làm chứng. Nàng chậm rãi tuyên bố lời thề với trời xanh, nói cả đời mình sẽ chỉ lập lời thề với một người, lúc nàng lập lời thề, đôi mắt đen của nam tử hơi sáng lên, cũng thề với nàng.
Lời thề kết thúc, màu đỏ của ngọn lửa biến thành đóa hoa đỏ thẫm biến thành ấn ký dán lên mu bàn tay hai người. Trước khi ấn ký biến mất, Tổ Thị bỗng nhiên cầm tay Liên Tống, khẽ hôn ấn ký kia. Sau khi hôn, nàng ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt chăm chú, thâm trầm, mà lại nóng bỏng của hắn. Nàng lại nhịn không được hôn lên cằm hắn một cái, tay đặt lên vai ôm lấy cổ hắn lần nữa. Hắn nhìn nàng, khi nàng ngượng ngùng khẽ nhếch khóe môi, thì lại lần nữa đặt nàng lên tảng băng. Hắn cúi đầu xuống, lúc này đây hai người cực kỳ tự nhiên hôn môi, chậm rãi, động tác của hắn lại hơi mạnh bạo, đôi môi nóng bỏng dọc theo đường hàm dưới một đường chuyển đến cổ, xương quai xanh, tay đưa lên lột ra quần áo nàng vừa khép lại. Nàng không ngăn cản, chỉ run rẩy ôm lấy vai hắn. Khi Oánh Thiên Hạ tìm được hòn đảo nổi này, Liên Tống đang mặc quần áo cho Tổ Thị. Oánh Thiên Hạ không làm ra động tĩnh gì, nhưng nàng vừa đáp xuống bờ hồ thì Tam điện hạ đã phát hiện ra nàng. Khi nàng vội vàng liếc về giữa hồ, Tam điện hạ chợt lấy màn nước vây quanh thành một tấm bình phong ngăn cản tầm mắt của nàng. Tuy Tam điện hạ ngăn cản rất nhanh, nhưng phong cảnh vội vã thoáng nhìn kia đã khắc sâu trong đáy mắt Oánh Thiên Hạ. Trong hồ băng, Quang Thần đoan nghiêm đưa lưng về phía bờ hồ, dựa vào trong lòng Tam điện hạ, tóc đen khép lại rũ xuống để lộ ra bờ vai màu tuyết, mà Tam điện hạ lại kéo chiếc áo mỏng phủ lên bờ vai kia. Đây chính là phong cảnh Oánh Thiên Hạ nhìn thấy trong lúc vội vàng. Cảnh tượng kia cực kỳ xinh đẹp, trong băng thanh ngọc khiết lộ ra sự kiều diễm.Thực ra chỉ cần nhìn cảnh tượng kia thôi cũng không thể kết luận bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Chẳng qua Oánh Thiên Hạ là thầy thuốc, nàng biết bọn họ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Thật kích thích, trên lý thuyết là rất hiểu nhưng trên thực tế Oánh Thiên Hạ chưa bao giờ thấy trường hợp như thế nhịn không được mà nghĩ thầm. Nàng là vì lo lắng cho Liên Tống và Tổ Thị mới lặng lẽ tìm đến, chẳng qua lúc này lại cảm thấy sự quan tâm của mình có hơi vô ích. Đưa tay lên làm lạnh hai má, Oánh Thiên Hạ nhấc váy lên, rón rén vịn lấy dây thừng rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.