Chương trước
Chương sau
Tam sinh tam thế bộ sinh liênTác giả: Đường ThấtDịch: Quá khứ chậm rãiQuyển 4: Hoa Vĩnh Sinh

Chương 2

Ao Tụ Linh ở trong phòng luyện đan cung Nguyên Cực tuy chỉ là cái ao nhỏ, nhưng nguyên khí rất thịnh..

Hồ Tụ Linh tẩm bổ cho cái đỉnh bạc mới luyện xong, sau bị lấy ra khỏi hồ thì bao nhiêu khí tức ô tạp sẽ tan biến hết, chỉ để toàn khí tức lành tốt, nhìn thôi cũng biết là thần khí nhất đẳng, hiếm có vô song.

Sau khi biết đỉnh bạc đã được luyện thành, thì đêm đến Đế Quân đã tới cung Nguyên Cực kiểm tra thần khí, sau khi ngắm nghía hồi lâu, hắn thấy rất hài lòng, cái vật chỉ có một tấc vuông này có thể thâu nạp càn khôn, còn rất hăng hái đặt cho một cái tên rất khí phách, đặt là Vô Ngung.

Chỉ là Đế Quân không chủ động nói với Tam điện hạ về việc thương nghị, phân công giữa hắn và Tổ Thị Thần. Bởi hắn biết, nếu hắn nói thì Liên Tống chắc chắn sẽ không chịu đi làm, phải Tổ Thị mở miệng, thì Liên Tống mới chịu thiệt thòi như thế.

Đế Quân mặc dù tính cách không nhạy cảm, nhưng hắn nắm rất rõ chuyện này.

Sau đó Liên Tống quả nhiên không đến cung Thái Thần tìm hắn để chất vấn vụ phân công không công bằng giữa họ. Nghe Trọng Lâm nói, Liên Tống rất bình tĩnh chấp nhận việc đi tìm linh châu hệ Thổ và linh châu hệ Phong với Tổ Thị, sau khi biết được Tổ Thị đã có kế hoạch về linh châu hệ Phong, thì đã đến thương lượng với nàng về việc làm sao để đi tìm linh châu hệ Thổ, kế tiếp, hắn đến Nam Hoang.

Đế Quân tò mò hỏi: "Sao hắn lại đi Nam Hoang?"

Trọng Lâm may mắn gặp Liên Tống một lần khi hắn chuẩn bị rời khỏi Cửu Trùng Thiên. Lúc đó hắn cũng có hỏi Liên Tống vấn đề này. Trọng Lâm trả lời: "Ý Tam điện hạ là, mấy năm nay chúng ta vẫn luôn theo dõi Khánh Khương, và Khánh Khương tất nhiên cũng sẽ theo dõi Thiên tộc. Cửu Trùng Thiên phòng bị sâm nghiêm, thám tử Ma tộc không cách nào chen vào quá sâu, có lẽ còn không biết Tổ Thị Thần đã ở trên trời, nhưng một khi nàng khởi hành đi đến núi Ngọc Môn thì e là chẳng thể giấu được chuyện chúng ta đang tìm linh châu hệ Thổ."

Đế Quân gật gù: "Quả thực rất khó giấu, vậy hắn đã nghĩ ra cách gì?"

Trọng Lâm nhớ lại lời Liên Tống lúc đó, đáp: "Tam điện hạ nói, Khánh Khương không ngốc, việc này rất khó gạt hắn được, chúng ta không hy vọng chuyện tìm Linh châu hệ Thổ đánh rắn động cỏ, để Khánh Khương đoán được chúng ta đang tìm vật này để đối phó với hắn, cho nên ngài ấy định đến Nam Hoang bố trí nghi trận để Khánh Khương buông lỏng cảnh giác."

Đế Quân cảm thấy hiếm khi Liên Tống làm việc có tinh thần chủ động như vậy, vả lại chuyện này nghe cũng phức tạp, phải làm rất nhiều chuyện lắt nhắt, mà Liên Tống lại không tới cung Thái Thần giao mấy chuyện cỏn con đó cho hắn, con cái trưởng thành rồi, thật tốt. Đế Quân cảm thấy vui mừng, nhưng đồng thời cũng hơi ngứa ngáy tò mò, hỏi Trọng Lâm: "Hắn có nói với ngươi là đi Nam Hoang bày ra nghi trận gì không?"

Thật ra Trọng Lâm cũng rất tò mò, nhưng cũng chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu: "Điện hạ không nói với ta."

Đế Quân im lặng một lát, gật đầu: "Ừ, có thể hắn cảm thấy ngươi không xứng."

Trọng Lâm: "..."

***

Dãy núi Thước Sơn vắt ngang từ đông sang tây, kéo dài mấy ngàn dặm, ngăn cách đất phong phía tây Nam Hoang của Bạch Huyền Thượng Thần - đại điện hạ của Thanh Khâu với khu vực Nam Hoang do Ma Tôn Khánh Khương chấp chưởng.

Núi Phù Dực là ngọn núi nằm ở đoạn giữa núi Thước Sơn, trong núi có một hang động bí mật, là cứ điểm mà ba người Ân Lâm, Chiêu Hi và Tương Giáp gặp nhau. Hôm nay ba người gặp nhau, chủ yếu là vì Tương Giáp cần truyền báo kế hoạch của Tam hoàng tử với hai vị thần sứ, nhân tiện thương nghị trọng điểm theo dõi Ma tộc của mấy người họ.

Trong động, nghe Tương Giáp nhắc tới Tổ Thị ít ngày nữa sẽ đi tới núi Phong Tự Ngọc Môn, thần sắc Chiêu Hi không tốt lắm: "Ba vị ma sứ dưới tòa của Khánh Khương là Phàn Lâm, Thương Lộ, Tiêm Điệp, đều là tâm phúc đi theo hắn từ thời hồng hoang, bấy giờ đã được hắn đánh thức khỏi giấc ngủ say. Tôn thượng thức tỉnh là đại sự với Khánh Khương, mấy tháng qua, Khánh Khương vẫn lệnh cho ba Ma sứ kia quan sát động tĩnh của Cô Dao.

Hắn nhíu mày: "Núi Cô Dao quanh năm đóng cửa, thám tử không thể lẻn vào, cộng thêm mấy người chúng ta ẩn nấp cũng cao minh, mới lừa gạt được ba ma sứ, khiến họ cho rằng Tôn thượng mấy ngày nay vẫn ở ẩn tại Cô Dao. Nhưng Tây Hoang dù sao cũng là địa bàn của Quỷ tộc, Quỷ tộc mặc dù thần phục Thần tộc, nhưng cũng khó tránh khỏi không hài lòng. Núi Phong Tự Ngọc Môn lại là nơi Địa Mẫu ngủ say, các tộc đều có tai mắt ở đó, đại trận hộ núi vừa động đậy thì các tộc sẽ biết ngay. Chuyện Tôn thượng đến Tây Hoang có lẽ chúng ta vẫn có thể che giấu, nhưng một khi nàng tới núi Phong Tự Ngọc Môn thì việc này không dễ giấu được nữa."

Ân Lâm cũng đồng ý với Chiêu Hi, khẽ gõ tay lên bàn đá trầm ngâm: "Nếu ba ma sứ của Khánh Khương bám riết theo sau mãi như thế, thứ nhất ta sợ bọn họ cản trở Tôn thượng. Thứ hai, nếu bọn họ thông qua chuyện Tôn thượng tìm linh châu hệ Thổ mà điều tra ra được gì thì rất không ổn."

Tương Giáp Tiên thị ở trước mặt người ngoài rất đứng đắn, không tùy tiện như Tam điện hạ: "Hai vị thần sứ lo lắng không sai." Tương Giáp nghiêm mặt: "Thật trùng hợp điện hạ của chúng ta cũng cảm thấy thế, Tổ Thị Thần đi núi Phong Tự Ngọc Môn một chuyến, còn có thêm ba ma sứ theo sau, người đi hơi nhiều. Ý của ngài ấy cũng không khác lắm. Cho nên ngài đã liên lạc với Thái tử điện hạ chúng ta. Thái tử điện hạ hôm nay sẽ trở về Cửu Trùng Thiên, thuyết phục Thiên Quân bệ hạ và Thanh Khâu liên hợp làm lễ Đại duyệt. Nếu Thái tử điện hạ thuận lợi... Tất nhiên là Thái tử điện hạ sẽ thuận lợi thôi, như vậy lễ Đại duyệt ngay hôm nay sẽ bắt đầu chuẩn bị... tổ chức vào mùa hè năm nay, địa điểm sẽ quyết định ở giao giới giữa Đông Nam Hoang và Nam Hoang."

Cái gọi là lễ Đại duyệt, đó là lễ duyệt binh cho các tướng sĩ, là hình thức diễn võ cao nhất của Thần tộc. Cửu Trùng Thiên mỗi ba năm tổ thức một lần, Thanh Khâu mỗi mười năm tổ chức một lần, theo lý thì mọi người sẽ không làm cùng nhau, nhưng cả Bát hoang đều biết chuyện thông gia giữa Thiên tộc và hồ tộc Thanh Khâu, gần đây lại có tin đồn mối quan hệ giữa Thái tử điện hạ và Bạch Thiển cô cô cũng không tệ lắm, chọn lúc này liên hợp làm lễ Đại duyệt, quả thật là một chuyện rất hợp lý, khiến người ta không tìm ra được điểm sai nào. Chẳng qua, đặt lễ Đại duyệt ở giao giới giữa Nam Hoang và thuộc địa Thanh Khâu thì mặc dù cũng ổn, nhưng đối với Ma tộc lại có ý như đang uy hiếp họ, đến lúc đó Khánh Khương không thể nào không phân tâm ứng phó.

"Thiên tộc và Cửu Vĩ Hồ tộc sẽ liên hợp làm lễ Đại duyệt ở Đông Nam Hoang, một khi tin tức được truyền ra, Ma Tôn Khánh Khương sẽ không thể ngồi yên được. Đến lúc đó, Ma tộc tất nhiên cũng sẽ liệt quân vào giao hội giữa Nam Hoang và Đông Nam Hoang để phòng ngừa Thần tộc. Mà xét theo sự cẩn thận đa nghi của Ma tôn, thì sẽ phái tâm phúc đi theo từ đầu, vả lại cho dù phái Thất quân xuất binh, thì hắn cũng tuyệt đối không thể để thuộc hạ Thất quân mà hắn không tín nhiệm đi, chắc chắn sẽ phái người theo giám sát." Tương Giáp nói tiếp: "Ma sứ Phàn Lâm rất ổn trọng, là một tướng tài hiếm có, chức vụ giám quân chắc chắn sẽ do ma sứ Phàn Lâm tiếp nhận. Như thế, đợi Tổ Thị Thần tiến vào núi Phong Tự Ngọc Môn, thì sẽ bớt một vị đi theo sau nàng. Về phần ma sứ Thương Lộ và ma sứ Tiêm Điệp thì..."

Tương Giáp nói đến đây, Ân Lâm đã hoàn toàn hiểu được suy tính của Liên Tống, tiếp lời: "Về phần hai vị này, nếu để bọn họ đi theo phía sau tôn thượng, cũng là một việc khiến người ta khó chịu, cho nên tốt nhất có thể dẫn thêm một vị đi nữa."

Tương Giáp cười, hơi cúi người, khen ngợi: "Điện hạ của chúng ta khen tôn giả nhạy bén hơn người, chỉ nói mấy câu đã hiểu, quả thật không sai. Ý của điện hạ là trong hai vị ma sứ Tiêm Điệp và Thương Lộ, Tiêm Điệp cũng tính là thông minh, nhưng vì nàng là người thông minh, cho nên ít nhiều sẽ có tật xấu... đó là rất tự phụ. Chúng ta có rất nhiều chuyện không thể để cho ma tộc biết, ma tôn Khánh Khương tất nhiên cũng có rất nhiều chuyện không muốn cho chúng ta biết, ví dụ như nguyên nhân hắn mất tích hơn hai mươi vạn năm trước và mục đích hắn đột nhiên trở về bốn năm trước... Điện hạ nói, thay vì bị động phòng thủ, không bằng chủ động xuất kích. Hai vị tôn giả hãy ra vẻ như muốn điều tra những bí mật này của Ma tôn Khánh Khương... Đương nhiên, với thân phận của các tôn giả, muốn điều tra những thứ này cũng rất thích hợp. Tin rằng đến lúc đó, Ma sứ Tiêm Điệp sẽ chủ động lĩnh mệnh đến theo dõi ngài và Chiêu Hi tôn giả, dù sao nhiệm vụ này nghe ra có vẻ khó hơn việc theo dõi Tổ Thị Thần đi tìm đồ cũ Nữ Oa nương nương phó thác cho Cô Dao ở núi Phong Tự Ngọc Môn."

Chiêu Hi hơi kinh ngạc hỏi Tương Giáp: "Nói tôn thượng đi tìm đồ cũ được Nữ Oa nương nương phó thác, nên mới đến núi Phong Tự Ngọc Môn... Là có ý gì?"

Tương Giáp không ngờ hắn nói cả buổi, Chiêu Hi lại chỉ để ý chuyện này. Ân Lâm nhìn hai người bọn họ, trả lời Chiêu Hi thay hắn: "Hẳn là lời đồn Tam hoàng tử tung ra. Cùng là Thần Ma thời Hồng hoang, hiểu biết của Khánh Khương đối với tôn thượng chỉ dừng lại ở thời đại Hồng hoang. Trong mắt Khánh Khương, tôn thượng hẳn là một dị thế độc lập, không hỏi trần sự. Tính tình tôn thượng như vậy, sao có thể nhúng tay vào trần sự... Nên chắc chắn phải có một lý do thật tốt mới không khiến Khánh Khương sinh nghi. Tam hoàng tử tìm cái cớ này rất hay."

Tương Giáp cũng vội gật đầu: "Đúng vậy, nói Nữ Oa nương nương từng có một vật phó thác cho Cô Dao, Cô Dao lại bảo quản không tốt nên vật kia bị mất trộm, đã nhiều năm rồi vẫn chưa tìm được, bây giờ tôn thượng mới tỉnh lại, biết được bảo vật bị mất, bèn tự xuống núi tìm kiếm, việc này cũng là thuận lý thành chương. Như thế ba ma sứ có thể bớt được hai. Để lại một Thương Lộ đi theo tôn thượng, hoàn toàn không đáng sợ. Con ngươi Thương Lộ, tài năng và tính tình đều không nổi bật, làm việc cũng theo quy củ, tai cũng mềm, hắn dễ dàng hơn hai vị ma sứ khác nhiều."

Chiêu Hi im lặng một lát, không tán đồng nói: "Thương Lộ thì chỉ có thể nói không đa nghi, nhưng nói hắn dễ tin thì chưa chắc." Hắn thản nhiên nhìn Tương Giáp: "Điện hạ nhà ngươi dù mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhưng ta không tin trong thời gian ngắn như vậy hắn có thể khiến Thương Lộ tin tưởng, rồi đùa bỡn Thương Lộ trong lòng bàn tay như thế."

Tương Giáp gật đầu, tốt tính mỉm cười giải thích: "Đúng là rất khó, chỉ là ma sứ Thương Lộ thích cầm âm, hắn có một vị tri âm thường đấu cầm với hắn, tên là Cù Phượng. Tên Cù Phượng này có ngộ tính cao, cầm nghệ lại tốt, nên Thương Lộ rất tín trọng, có thể nói chuyện trước mặt Thương Lộ. Ý của điện hạ là, cần gì phí tâm bịa một thân phận tiếp cận Thương Lộ, dùng thân phận Cù Phượng là được rồi." Hắn ngượng ngùng ho một tiếng, nhưng trong ngượng ngùng lại chứa chút tự hào: "Bởi vì trong hai mươi bốn Văn Võ thị chúng ta, không có ai có cầm nghệ cao siêu như Cù Phượng nên rất dễ lộ tẩy. Cho nên điện hạ quyết định tự mình xuất mã. Mặc dù chúng ta không đủ sức giả làm Cù Phượng, nhưng điện hạ chúng ta giả làm Cù Phượng thì dư dả."

Chiêu Hi luân hồi ở phàm thế, từng làm thế tử Lệ Xuyên Vương, lưng mang đại nghiệp thống nhất mười sáu bộ tộc man di, rất quen thuộc với mấy nhân vật như thám tử này, hiểu rõ việc bồi dưỡng một thám tử khó khăn đến đâu, một thám tử tốt phải làm việc tỉ mỉ thế nào. Hắn không tin Liên Tống có thể đảm nhiệm chức vụ này.

Nói cho cùng, hắn vẫn có thành kiến với Liên Tống, cho rằng vị tam hoàng tử này tuy có mấy phần bản lĩnh, nhưng trời sinh tính nhàn tản, lại bất cần đời, không phải là người có thể thành đại sự. Cung Nguyên Cực tuy có mỹ danh là giỏi tìm hiểu tin tức, chẳng qua cũng chỉ vì Tam hoàng tử có một phụ thân cưng chiều hắn đang làm Thiên Quân, ban cho hắn một đám thuộc hạ giỏi việc mà thôi.

Chiêu Hi không che dấu sự khinh thường của mình, lạnh giọng nhắc nhở Tương Giáp: "Tam hoàng tử định thay thế Cù Phượng, lợi dụng thân phận Cù Phượng để khống chế Thương Lộ lừa gạt Khánh Khương, đây quả thật là việc đỡ tốn sức nhất, nhưng chuyện làm thám tử này không phải chuyện mà ai có pháp lực cao cường thì có thể làm được, Tam điện hạ các ngươi chẳng giống như có thể..."

Tương Giáp hôm nay vẫn luôn tốt tính lạnh lùng cắt ngang lời Chiêu Hi: "Tôn giả Chiêu Hi là có ý gì? Là không tin tưởng điện hạ chúng ta sao?" Tương Giáp cười gằn, vái một cái về phía đông: "Tôn giả có biết, thám tử lợi hại nhất cung Nguyên Cực không phải là Văn thị trưởng, cũng không phải là tên Vệ Giáp Võ thị trưởng kia, mà là điện hạ của chúng ta không. Hai mươi bốn thị trưởng cung Nguyên Cực đều do điện hạ tự tuyển chọn vào bốn vạn năm trước, rõ đích thân dạy dỗ, điện hạ của chúng ta không gì không tinh thông, cho nên điện hạ đã muốn đóng giả ai thì chắc chắn có thể làm được, tôn giả quả thực không cần lo lắng!"

Chiêu Hi khiếp sợ đến nghẹn họng.

Ân Lâm thực ra cũng hơi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Hắn cân nhắc một lát, cảm thấy kế hoạch của Liên Tống lần này quả thực rất thỏa đáng, không có gì cần bổ sung, vờ như không chú ý tới bầu không khí căng thẳng giữa Chiêu Hi và Tương Giáp, dứt khoát nói: "Như thế rất tốt, ta và Chiêu Hi đi lừa Tiêm Điệp, Thương Lộ giao cho Tam hoàng tử, Thái tử điện hạ phụ trách chuẩn bị lễ Đại duyệt, chúng ta không có dị nghị gì." Ngừng một chốc lại nói: "Chắc hẳn Tam hoàng tử đã bắt đầu hành động, chúng ta bị bỏ lại cũng không hay, xin cáo từ ở đây."

Tương Giáp cảm thấy cuối cùng cũng không phụ lời Tam điện hạ dặn dò. Hắn thở phào nhẹ nhõm, thi lễ với Ân Lâm: "Mời Thần sứ."

Chín ngày trước, sau khi đưa đỉnh Vô Ngung đến cung Thái Thần, Tổ Thị và Liên Tống hẹn nhau chia nhau làm việc. Liên Tống đi Nam Hoang giải quyết Ma tộc, Tổ Thị đến chỗ Địa Mẫu Nữ Oa ngủ say... tìm linh châu hệ Thổ chứa nguyên thần lực của Nữ Oa dưới núi Ngọc Môn Phong Tự ở Tây Hoang, đợi Liên Tống xong việc ở Nam Hoang, lại đến Tây Hoang gặp nàng.

Trước khi đi Tam điện hạ dẫn Tổ Thị đi đến tàng thư các của Đế Quân một chuyến, sắp xếp dư đồ và dị tộc chí của trăm dặm xung quanh nói Phong Tự Ngọc Môn ra xếp thành mấy chồng lớn đặt ở trước mặt nàng, bắt nàng xem xong hết mới chuẩn bị đi Tây Hoang.

Thủ Thư Túc Cập trợn mắt há hốc mồm nhìn mấy chồng sách kia, cảm thấy Tam điện hạ có phải hơi khoa trương rồi không, đến núi Phong Tự Ngọc Môn tìm bảo vật thôi mà, cần gì phải xem nhiều dư đồ như thế? Nhưng Tổ Thị lại thấy chẳng sao, tiễn Liên Tống rời khỏi Cửu Trùng Thiên xong thì thành thật ở trong cung Thái Thần đọc sách.

Đế Quân đi ngang qua, nhìn thấy thế thì nghi ngờ hỏi Trọng Lâm, có phải nàng định nhân lúc đến núi Phong Tự Ngọc Môn tìm bảo vật rồi thuận tiện tiêu diệt luôn Quỷ tộc không.

Trọng Lâm thành thật trả lời, nghe nói là Tam điện hạ sợ Tổ Thị Thần đến Tây Hoang gặp nguy hiểm, đích thân tìm sách cho nàng, mục đích là để nàng hiểu rõ núi Phong Tự Ngọc Môn, như thế hắn cũng an tâm.

Đế Quân im lặng một lát, không hiểu lắm: "Tổ Thị tu tập thuật pháp trị liệu, so với Thần Ma thời Hồng Hoang cùng thời thì nàng quả thực không giỏi chiến đấu. Nhưng Thần Ma Hồng Hoang hiện giờ chỉ còn lại Tất Lạc, Khánh Khương, bản quân, và nàng mà thôi. Chỉ cần nàng không chống lại Khánh Khương, thì nàng có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ?"

Trọng Lâm cũng không thể trả lời vấn đề này, chỉ có thể nói: "Tổ Thị Thần xem rất nhanh, chắc hai ngày nữa là có thể xem xong rồi, cũng sẽ không chậm trễ lịch trình đi Tây Hoang."

Tổ Thị đọc sách quả thực rất nhanh, Liên Tống rời đi không quá bảy tám ngày, nàng đã đọc hết mấy chồng dư đồ và dị tộc chí trước mặt.

Buông quyển dư đồ cuối cùng xuống, nàng đang do dự là chiều nay sẽ mang theo Sương Hòa, Cốt Dung và Thiên Bộ - Liên Tống để lại cho nàng đến Tây Hoang hay là ngày mai lại đi... thì tiểu tiên nga thường đi theo bên cạnh Thiên Bộ tên là Đăng Đăng bỗng nhiên hoảng sợ bẩm bảo một tin tức hoang đường khiến cho nàng cả buổi trời vẫn không hết thất thần.

Sở giám sát chư Thần của Cửu Trùng Thiên là Lan Đài Ti, dưới Lan Đài Ti lại chia thành ba viện: Đài viện, Điện viện, Sát viện. Thượng Đài viện giám sát Thiên Quân, Điện viện giám sát chư thần Cửu Thiên, hạ Sát viện giám sát chư tiên hạ giới.

Nói hôm nay trong triều hội ở Lăng Tiêu điện, có một tiên quân tên Ngu Anh trong Lan Đài Ti - Điện viện, đã buộc tội Tam điện hạ trước mặt chư thần Cửu Thiên, khiển trách Tam điện hạ ỷ có địa vị cao mà làm việc phóng túng, hoang đường ngang ngạnh, khiến tiểu yêu Địch Cơ có thai, lại không cho tiểu yêu thân phận thấp kém sinh hạ con cái, bức hại nàng nhiều lần, có thể nói là đạo đức bại hoại, vô cùng ác liệt. Bản tấu này vừa đưa ra, triều hội đều xôn xao cả lên. Thiên Quân lập tức phái hai thị vệ trước điện đến cung Nguyên Cực cho truyền Tam điện hạ và Tiểu Yêu Địch Cơ. Nhưng Tam điện hạ mấy ngày nay cũng không ở Cửu Trùng Thiên, mà Địch Cơ cũng vô duyên vô cớ mất tích, hai thị vệ không dám về tay không, sau khi thương lượng một hồi, đã dẫn tiên nga chưởng sự cung Nguyên Cực Thiên Bộ đến điện Lăng Tiêu.

Tiểu Tiên Nga Đăng Đăng nắm chặt váy, lòng nóng như lửa đốt: "Thiên Bộ tỷ tỷ nói Tiên quân Ngu Anh kia ăn nói hàm hồ, khinh người quá đáng, nhưng điện hạ không ở đây, cũng tìm không thấy Địch Cơ, không biết đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng cũng không thể mặc cho tên Ngu Anh kia ăn nói bừa bãi trước mặt chư thần như vậy được, nên nàng đã đến điện Lăng Tiêu một chuyến, bảo nô tỳ mau tới tìm tôn thượng." Nói những lời này, hốc mắt của Đăng Đăng - người hầu trung thành của Tam điện hạ bỗng đỏ lên, không biết là giận hay tủi thân: "Kính xin tôn thượng làm chủ cho điện hạ chúng ta, điện hạ chúng ta tuy có danh phong lưu, nhưng danh phong lưu và ô danh lại là hai chuyện khác nhau, vạn lần không thể để cho kẻ ác nhân lúc Điện hạ chúng ta không có ở đây, mà đổ tiếng ác thế này lên đầu điện hạ được!"

Tổ Thị nhíu mày tiêu hóa lời Đăng Đăng nói, lúc ngẩng đầu, thấy Tiểu Tiên Nga vẫn là vẻ mặt phẫn uất, trấn an vỗ vỗ vai nàng: "Không phải chuyện lớn, hồi cung trước rồi nói sau." Nói xong thì đi ra ngoài một bước.

Đăng Đăng đã luống cuống hơn nửa ngày, nghe Tổ Thị nói vậy, lại nhìn biểu cảm bình tĩnh trên mặt nàng, chẳng hiểu sao lại thấy yên tâm.

***

Chính giữa Tam Thập Nhi thiên có một tòa bảo điện sừng sững làm bằng kim vân bạch ngọc, đó là điện Lăng Tiêu mà Thiên Quân và thần tử mở triều hội nghị quyết.

Hôm nay trên điện Lăng Tiêu mặc dù không phải triều hội lớn gì, nhưng Thần Phật khắp nơi cơ bản đều ở đó.

Lúc Thiên Bộ lên điện, nàng đại khái đã hiểu rõ tấu chương buộc tội của vị Tiên quân Ngu Anh này với Tam điện hạ, và nguyên nhân hắn vừa sáng sớm đã buộc tội điện hạ nhà nàng.

Chiếu theo lời Tiên quân Ngu Anh này, hơn một tháng trước hắn gặp phải chuyện bất bình ở Thiên Hoa thịnh điển, từng ra mặt vì Địch Cơ bị mấy thần nữ tiên tử ăn hiếp, bởi vậy mà kết bạn với Địch Cơ. Sau đó hắn đến Thập Nhị thiên làm việc, lại gặp Địch Cơ vài lần, kết quả cứ ba lần là có hai lần thấy nàng đang bị người khác ăn hiếp. Hắn thương xót Địch Cơ tính tình mềm yếu, bị người ức hiếp cũng không dám lên tiếng, bèn giúp nàng giáo huấn mấy người khi dễ nàng vài lần. Sau đó Địch Cơ bắt đầu tín nhiệm hắn, gặp phải việc khó gì cũng tới tìm hắn cầu viện.

Nói chạng vạng hôm qua, Địch Cơ đột nhiên tới gõ cửa phủ hắn, năn nỉ hắn giúp nàng thoát khỏi Cửu Trùng Thiên. Hắn hỏi vì sao, Địch Cơ lại đột nhiên té xỉu. Hắn vội đến phủ Dược Quân mời y chính đến khám, y chính khám bệnh xong, nói Địch Cơ lại có thai, ngất đi là bởi vì mấy ngày nay bị ngược đãi dẫn đến động thai. Sau khi Địch Cơ tỉnh lại, hắn đã hỏi han truy vấn rất lâu, cuối cùng nàng khóc lóc báo cho hắn biết, nói nàng bị Tam điện hạ cưỡng gian, trong bụng có đứa con Tiên Yêu, nhưng Tam điện hạ chê xuất thân tiểu yêu của nàng, sau khi biết được nàng có thai thì giận dữ, ra lệnh cho người hầu cho nàng uống thuốc, để nàng phá thai. Nhưng nàng sức khỏe yếu ớt, phá thai như thế sợ tính mạng khó giữ. Nàng bèn lừa gạt tiên phó kia, để cho hắn cho rằng nàng đã ngoan ngoãn uống thuốc phá thai, rồi nhân lúc tiên phó lơi lỏng cảnh giác liều mạng chạy thoát.

Ngu Anh nói sau khi nghe nói việc này thì cực kỳ kinh hãi, chỉ có thể giấu Địch Cơ đi trước, nào ngờ sáng sớm nay lại phát hiện không thấy Địch Cơ đâu. Nghĩ đến việc có lẽ là cung Nguyên Cực đã điều tra ra chuyện Địch Cơ chạy trốn, nên đã phái người lẻn vào phủ hắn mang Địch Cơ đi, nếu là như thế, Địch Cơ có thể lành ít dữ nhiều, cho nên hắn mới vạch trần chuyện này trong lúc lâm triều ở điện Lăng Tiêu.

Thiên Bộ nghe Ngu Anh nói xong, chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường. Nếu lời Ngu Anh nói không sai, thì là hắn bị Địch Cơ lừa. Nhưng, làm sao biết được không phải Ngu Anh và Địch Cơ đồng mưu bịa đặt việc này để bôi nhọ hãm hại điện hạ? thực sự rất khó phán đoán khả năng nào lớn hơn?

Những ngày này hai mươi bốn tiên thị đều tản ra làm việc ở Bát Hoang, trong cung chỉ còn lại chút tiên thị bình thường hầu hạ. Nhưng trong cung Nguyên Cực, cho dù là tiên thị bình thường cũng tỉnh táo hơn rất nhiều so với trong cung khác, một Địch Cơ không ai chú ý tới lén có quan hệ với Ngu Anh, cũng khiến Thiên Bộ hơi kinh hãi. Có thể thấy được Địch Cơ rất có tâm cơ.

Mà Địch Cơ tâm cơ như vậy, sau vài ngày ban đầu quan sát, mình lại tin tưởng nàng là người yếu đuối thành thật, sau đó không hề phòng bị gì nàng... Sao nàng có thể thất trách đến thế? Thiên Bộ nắm chặt bàn tay trong tay áo, cố gắng giữ bình tĩnh, đáp lại Ngu Anh: "Tiên quân Ngu Anh thân tại Điện viện, gánh vác trọng trách giám sát chư thần, tham tấu chư thần là bổn phận, nhưng sao tiên quân có thể tin lời một phía của nhạc cơ nho nhỏ, không điều tra gì đã hất nước bẩn lên người điện hạ nhà ta rồi?"

Ngu Anh nhíu mày, không trả lời Thiên Bộ, chỉ cúi đầu với Thiên Quân: "Bệ hạ lấy nhân từ trị thiên hạ, từng nói "Sinh linh không có quý tiện, ngũ tộc vốn một nhà ", để giáo hóa thần dân Thần tộc. Vi thần nhớ kỹ lời bệ hạ dạy bảo, tuy Địch Cơ chỉ là một nhạc cơ của cung Nguyên Cực, nhưng vi thần không coi nàng là kẻ ti tiện, cũng không cho rằng mệnh của nàng nên bị tùy ý giẫm đạp. Nghe thấy nàng xảy ra chuyện khiến người nghe kinh sợ này, vi thần vốn muốn điều tra rõ rồi hẵng tấu lên với bệ hạ, nhưng Địch Cơ lại đột nhiên mất tích, điều này quả thực khiến vi thần lo lắng, suy nghĩ mãi mới không thể không cả gan thượng tấu trước."

Nói đến đây, thoáng nhìn qua Thiên Bộ, lại bái Thiên Quân, làm ra dáng vẻ kiên cường thuần khiết, không kiêu ngạo không siểm nịnh tiếp tục nói: "Thứ cho thần nói thẳng, việc này nếu liên lụy đến Thần Quân khác, thì quả thật khiến người ta không thể tin, nhưng Tam hoàng tử vốn có danh phong lưu, lời Địch Cơ lại có lý có tình,cho nên vi thần không dám không nghe lọt vào tai hai phần. Nếu vi thần có sai lầm, chỉ xin bệ hạ trách phạt."

Khoé miệng Thiên Bộ căng thẳng, nghĩ thầm không hổ là người của Lan Đài Ti đi ra, ở trước mặt Thiên Quân khiển trách con trai của hắn lại không sợ chút nào, nói năng hùng hồn như thế, nếu Thiên Quân có lòng thiên vị con út thì trong tình cảnh này, còn có thể nói gì?

Thiên Bộ giận dữ, nhưng không dám hành động theo cảm tính, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng giải thích với Thiên Quân và các vị Tiên Thần: "Địch Cơ vốn là một tiểu yêu vô chủ của Nam Hoang, điện hạ nhà ta đi ngang qua Nam Hoang, thấy nàng bị mấy Ma tộc ức hiếp, bèn thuận tay cứu nàng, thấy nàng không còn chỗ nào để đi ất đáng thương, mới mang nàng về cung Nguyên Cực, sắp xếp cho nàng làm một nhạc cơ. Sau khi Địch Cơ vào cung Nguyên Cực, tất cả sinh hoạt thường ngày của nàng đều do nô tỳ chăm sóc. Nô tỳ có thể thề, cung Nguyên Cực chưa bao giờ bạc đãi nàng, về phần Tiên quân Ngu Anh nói gì mà Địch Cơ từng chịu đủ ức hiếp trong Thập Nhị thiên, lại nói cái gì mà Tam điện hạ chiếm đoạt nàng, còn giam cầm nàng, càng là lời bịa đặt. Tìm Địch Cơ đến, để nàng và nô tỳ đối chất sẽ biết. Về phần đứa con trong bụng nàng có phải là con nối dõi của Tam điện hạ hay không." Thiên Bộ chán ghét nhíu mày: "Nếu tìm được người thì bây giờ hẳn cũng chẳng thể tìm ra đươc, đợi đứa bé kia lớn thêm chút nữa, đưa đến chỗ Đấu Mẫu Nguyên Quân chỗ ắt sẽ có cách nghiệm ra, há có thể để cho người có tâm tùy ý nói xấu điện hạ chúng ta, thậm chí còn đòi lẫn lộn huyết mạch hoàng tộc!"

Thái độ của Thiên Bộ rất cứng rắn, lời nói âm vang hữu lực có khí phách, nhìn thấy vẻ mặt của những vị Thần vốn đã hơi tin vào sự hoang đường của Tam điện hạ và muốn phán tội hắn có hơi lung lay, Ngu Anh lạnh lùng cười: "Tiên tử đâu phải là Tam hoàng tử, làm sao có thể biết hết chuyện riêng tư của Tam điện hạ, cũng không cần phải bóng gió nói vi thần là người có tâm kia, tham tấu là vì muốn nói xấu điện hạ." Nói tới đây, dường như cũng đã tức giận, hừ một tiếng: "Còn nói gì mà hi vọng tìm được Địch Cơ, tiên tử quả thật hi vọng Địch Cơ được tìm ra sao? Nói không chừng, cung Nguyên Cực đã sớm xử trí Địch Cơ rồi!" Ngu Anh vừa nói ra, ánh mắt của Thần tiên trên ghế lại trao đổi với nhau, lần nữa dấy lên nghi ngờ.

Thiên Bộ tức đến ngã ngửa.

Tiên quân Ngu Anh này cũng coi như là người quen cũ.

Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn buộc tội điện hạ.

Ngày thường vị tiên quân này cũng là một tiên quân nghiêm chính bất, duy chỉ nhắm vào điện hạ nhà nàng là chẳng hề phân rõ trắng đen, Thiên Bộ cũng biết là có chuyện gì.

Cha của Tiên quân Ngu Anh là thần quân Thương Phách, vì thần quân giữ cây Trú Độ ở Tam Thập Tam Thiên Thụ

Vị thần quân Thương Phách này cũng có chút truyền kỳ. Vốn là phàm nhân, Thương Phách chỉ tu ba đời đã chứng đạo thành tiên, căn cốt tốt, ngộ tính cao, đến Đế Quân cũng từng khen mấy câu.

Ba vạn năm ngàn năm trước, khi thần quân Thương Phách đắc đạo phi thăng, thì thần quân giữ cây tiền nhiệm Vũ Hóa, cây Trú Độ lựa chọn chủ nhân mới cho mình. Theo lý thì hai chuyện này chẳng liên quan gì nhau. Phải biết rằng vua của Thiên Thụ - cây Trú Độ này mặt mũi rất lớn, lựa chọn chủ nhân đều chọn từ trong các Thần quân ngũ phẩm trở lên.

Nhưng không biết vì sao, lần này, cây Trú Độ lại chọn trúng Tiên Quân Thương Phách vừa được phong làm cửu phẩm tiên nhân làm tân nhậm Thủ Thụ Thần Quân của nó.

Một tiên quân phàm nhân mới lên trời, đã từ tiểu tiên cửu phẩm nhảy lên sáu cấp, phong quân ban cung, làm thần quân tam phẩm giữ cây tân nhiệm, việc này quá ly kỳ, ba vạn năm trước Cửu Trùng Thiên còn náo loạn một hồi.

Có thể nói, chính là bởi vì có Thần quân Thương Phách cư tọa trấn cung Thụ Thần, mà ngàn năm sau, đứa con trai duy nhất lúc còn làm phàm nhân ở Bắc Hoang là Ngu Anh mới tu thành chính quả, chứng đạo lên trời, mới có thể vào Lan Đại Ti giữ chức quan cửu phẩm, còn được Lan Đài Ti trọng dụng. Đây cũng có thể nói là dựa vào sự che chở của phụ thân hắn nên mới tuổi trẻ đắc chí như vậy.

Nhưng chẳng biết tại sao, vị Tiên quân Ngu Anh tuổi trẻ đắc chí này lại dường như không ưa Tam điện hạ nhà nàng lắm, ỷ vào nhiệm vụ giám sát chư thần, lên trời chưa tới hai năm đã buộc tội Tam điện hạ không biết bao nhiêu lần.

Điện hạ nhà nàng mặc dù là vị tiên rất tùy ý, nhưng dù sao vẫn có giới hạn, có tùy ý thế nào thì vẫn sẽ có chừng mực, cho nên vị tiên quân này có phê bình điện hạ thì cũng chỉ có thể phê bình chút vấn đề da lông thôi, ví dụ như khiển trách điện hạ nhà nàng chơi bời khắp Bát Hoang, cử chỉ hành động phong lưu, không tu thân, không tích đức... Đủ loại vấn đề, nhưng tóm lại cũng không phải rất quan trọng.

Thiên quân cưng đứa con út nên không để ý tới những thứ này. Tiên quân Ngu Anh lại càng bất mãn, cho rằng Thiên Quân cưng chiều điện hạ hơi quá, vì thấy cứ đuổi theo điện hạ nhà nàng, điện hạ có cử chỉ gì đặc biệt là hắn lại phê bình một quyển.

Cũng may điện hạ nhà nàng cũng không để ý những thứ này lắm.

Nhưng Thiên Bộ cũng thấy Ngu Anh rất phiền, cảm thấy hắn cứ bám riết như vậy rất đáng ghét, cho nên có một khoảng thời gian, nàng còn nghiêm túc điều tra Ngu Anh.

Thần quân Thương Phách và Ngu Anh cũng không phải là phàm nhân ở mười ức phàm thế, mà là hỗn huyết còn sót lại của nhân tộc ở chỗ Ngũ tộc tạp cư. Hỗn huyết Nhân tộc thành lập mấy chục tiểu quốc phàm nhân đều ở Bắc Hoang, được Thượng thần Huyền Minh che chở. Thiên Bộ tay không có cách nào duỗi dài như vậy, Bắc Hoang có rất nhiều chuyện nàng không thể điều tra, nhưng nàng lại điều tra được một chuyện: Mối quan hệ phụ tử giữa Thần quân Thương Phách và Tiên quân Ngu Anh này thật sự rất bình thường.

Thần quân Thương Phách ẩn tại cung Linh Uẩn ở Tam Thập Tam Thiên, trừ phi Thiên Thụ có gì kỳ lạ thì hắn sẽ không ra khỏi cung Linh Uẩn, bọn họ rất hiếm khi nhìn thấy vị Thần quân này, nghe nói đứa con trai Ngu Anh này lên trời, Thần quân Thương Phách cũng chưa từng nói gì, hơn ba vạn năm qua, hai phụ tử còn chưa từng gặp mặt nhau.

Sau khi thăm dò được tin tức này, Thiên Bộ cho ra một kết luận: Tiên quân Ngu Anh không ưa điện hạ nhà nàng, là bởi vì ghen tị với tình phụ tử của điện hạ và Thiên Quân... Nghĩ đến có thể là nguyên nhân này, Thiên Bộ cũng không thấy hắn phiền nữa, còn hơi mềm lòng với hắn. Hơn nữa sau đó Tam điện hạ cũng lên tiếng, bảo nàng không cần để ý tới Ngu Anh, Thiên Bộ bèn gạt Ngu Anh qua bên, cho rằng hắn chỉ náo loạn cỏn con, không gây ra chuyện lớn gì được.

Lại không ngờ hôm nay, con người nàng cho rằng không gây chuyện gì lớn lại cho họ một đao tàn nhẫn như thế.

Thiên Bộ lúc này thật sự hối hận không kịp.

Trong điện Lăng Tiêu, Ngu Anh và Thiên Bộ không ai nhường ai.

Đang lúc giằng co lẫn nhau, thì thị vệ Thiên Quân phái đi tìm Địch Cơ đã trở lại. Mang về một tin tức khiến bọn họ không ngờ tới.

Địch Cơ đã chết.

Phía tây Thập Nhị Thiên có Tru Tiên Đài, gần Tru Tiên Đài có một Hắc Đàm. Nước của Hắc đàm có thể dìm chết Thần tiên. Theo lời thị vệ trình bẩm, bọn họ đã tìm được Địch Cơ trong Hắc Đàm, lúc tìm được thì nàng đã không còn hơi thở, hồn cũng tan hết. Dược Quân đích thân đến kiểm tra thi thể, chứng thực Địch Cơ xác thực đã có thai, nguyên nhân cái chết là chết đuối, chết tầm bốn canh giờ trước.

Thị vệ kia vừa trình báo xong, Ngu Anh đã mất không chế trách mắng: "Nhất định là Tam điện hạ đã giết người diệt khẩu để che giấu chuyện xấu kia!"

Chúng tiên trên tòa nhìn nhau.

Trái tim Thiên Bộ trĩu xuống. Địch Cơ chết rồi, là chết không đối chứng, Thiên Quân tuyệt đối không thể dựa vào lời nói phiến diện của Ngu Anh để định tội Tam hoàng tử được, mà phán Ngu Anh vu cáo mới đúng lý. Cái chết của Địch Cơ, nhìn qua giống như có lợi cho Tam điện hạ. Nhưng vấn đề là, việc này đã gây náo loạn rất lớn, Thiên Quân phán như thế nào là một chuyện, trong lòng chúng tiên nghĩ như thế nào, lại là một chuyện khác. Dù Thiên Quân có phán Ngu Anh vu cáo, chúng thần chẳng lẽ không dị nghị đoạn công án này? Đám Tiên Thần quen với Tam điện hạ tự hiểu việc này Tam điện hạ không thể nào gây nên được, nhưng những Tiên Thần khác thì sao? Hoặc là giống như Ngu Anh, vốn có lòng đố kỵ với Tam điện hạ thì sao? Chẳng lẽ để bọn họ từ nay về sau có cơ hội hạ thấp Tam điện hạ, có cơ hội cao cao tại thượng giẫm nát Điện hạ mà trước đây bọn họ hoàn toàn không có cơ hội sao?

Thiên Bộ hận đến nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên làm khó Ngu Anh: "Muốn gán tội cho người khác, thì sợ gì không có lý do. Lúc mới bắt đầu, Tiên quân Ngu Anh chỉ toàn tự nói, muốn dựa vào lời nói phiến diện mà điện hạ nhà ta." Thiên Bộ cười gằn: "Chẳng lẽ đây là đạo làm việc của Lan Đài Ti? Từ nay về sau, Lan Đài Ti có phải định kéo hết tất cả các vị quan không vừa mắt với mình xuống thần đàn mà không cần chứng cứ gì không, cho dỳ không định tội được họ, cũng phải khiến họ mất sạch danh dự và thanh danh?"

Thiên Bộ Nhất nói chuyện rất khí thế, đến Ngu Anh cũng hơi khó đỡ, nhưng hắn không lui bước, nghiêm mặt vái Thiên Quân và chúng tiên một cái, cương trực như muốn mổ bụng ra chứng mình: "Vi thần chỉ cảm thấy, hôm qua Địch Cơ mới thoát khỏi cung Nguyên Cực, kể chuyện nàng bị cung Nguyên Cực hãm hại với vi thần, hôm nay đã bị chết đuối ở trong Hắc Đầm là chuyện quá trùng hợp. Mới lại nhịn không được mà hoài nghi Tam điện hạ, vi thần gấp gáp như thế cũng là hợp tình hợp lý!"

Chư Tiên Thần ngồi trên điện nghe hai người cãi nhau hồi lâu, đều có suy nghĩ riêng. Ngoại trừ chư tiên Lan Đài Ti là gián tiên, thích làm trái ý Thiên Quân, thì đại đa số Tiên Thần vẫn muốn cho Thiên Quân chút mặt mũi, muốn nhanh chóng chấm dứt việc này. Nhưng việc này đến giờ vẫn như sương mù dày đặc, càng ngày càng không rõ ràng, lúc này nói giúp Tam điện hạ thì không khỏi có vẻ nịnh nọt, cho nên mọi người đều lựa chọn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không có ý kiến.

Trên điện Lăng Tiêu bỗng dừng chỉ còn Thiên Bộ và Ngu Anh môi thương lưỡi kiếm, ngươi nói qua ta nói lại. Từ khi Địch Cơ làm náo loạn trong triều hội, Từ Chính Đế vẫn mặt lạnh như tiền, không nói gì nhiều, mọi người đều không đoán ra được hắn đang nghĩ gì.

Thực ra Từ Chính Đế không nghĩ nhiều lắm, hắn chỉ thấy đau đầu thôi. Nói tiểu nhi tử và tiểu yêu xinh đẹp trải qua đêm xuân, khiến cho tiểu yêu kia có thai, Từ Chính Đế có tin. Con trai út trước nay vốn phong lưu, có chuyện hoang đường gì mà chưa từng làm, bây giờ làm ra một đứa bé để tự làm khó hắn, Từ Chính Đế thậm chí còn cảm thấy có chút đắc ý. Nhưng nói nó tạo sát nghiệp... Từ Chính Đế lại thấy khó tin việc này do đứa con trai nhỏ tuy rằng hoang đường nhưng luôn luôn có trách nhiệm gây nên.

Đứa con út sủng một Nhạc Cơ, chẳng qua chỉ là một chuyện phong lưu, nhưng nếu là vì thế mà giết người, vậy thì đúng như Ngu Anh nói, là đạo đức bại hoại. Nếu không điều tra rõ việc này thì sẽ khiến thanh danh con út bị tổn hại... Từ Chính Đế xoa huyệt thái dương, cuối cùng cũng mở miệng hạ lệnh: "Án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, ta lệnh..." Đang suy tư xem nên giao việc này cho ai là thích hợp thì Tiên thị ngoài điện đã cất giọng tuyên, Đông Hoa đế quân vào triều.

Tiếng hạ lệnh của Từ Chính Đế dừng lại.

Nghe nói Đế Quân lên triều, chúng tiên đều nghiêm chỉnh đứng dậy, nhìn Đế Quân đi vào bên trong ngồi xuống, thì mới dám ngồi xuống. Chúng tiên giả có tâm tư khác thì vừa bĩu môi vừa cảm thấy may mắn: May vì vừa rồi không bỏ đá xuống giếng với Tam điện hạ, nếu không lúc này sẽ xong đời rồi. Nhưng đế Đế Quân lần này không đến một mình, mà còn dẫn theo một nam một nữ, cũng làm bọn họ cảm thấy rất tò mò. Đế Quân cũng không có ý giới thiệu hai vị đi theo hắn vào điện là ai. Hắn nhường nửa chiếc bàn ngọc của mình cho nữ tiên đeo khăn che mặt bên cạnh, sau đó chỉ vào nam tiên đang đứng trong điện hành lễ với Thiên Quân, rồi nói đơn giản với Thiên Quân một câu: "Sương Hòa hình như có phong thư muốn đưa cho ngươi."

Lúc này, mọi người mới nhớ ra, vị nam tiên cón gương mặt tuấn tú này là thần sứ Sương Hòa họ từng gặp ở điện Lăng Tiêu mấy tháng trước.

Ánh mắt Thiên Quân khẽ dừng lại bên cạnh Đế Quân, chợt giật mình, nhưng thấy Đế Quân bình tĩnh thì cũng không muốn nhiều lời, nhìn về phía Sương Hòa, nhéo nhéo sống mũi, hơi mệt mỏi nói: "Bây giờ bản quân đang thẩm vấn một vụ án liên quan đến nghiệt tử của bản quân, thần sứ có chuyện gì thì cứ để bàn sau cũng không muộn."

Sương Hòa rất tự nhiên nói: "À, như thế thì không sao, lá thư trong tay tiểu Thần là có liên quan đến nghiệt tử của ngài......" Hai chữ "Nghiệt tử" vừa nói ra, đã nhận được ánh mắt như đao của tôn thượng nhà mình, cũng chính là vị đang ngồi bên cạnh Đông Hoa đế quân kia. Sương Hòa nuốt nước miếng, lập tức sửa lời: "À, là có liên quan đến Tam điện hạ." Hắn giơ tay lên, mở lá thư ra: "Đây là lá thứ được tìm thấy trong phòng Địch Cơ." Nói xong bèn đi đến cạnh Ngu Anh: "Nghe nói vị tiên quân này nói Địch Cơ có thai, còn đứa nhỏ trong bụng nàng là của Tam điện hạ." Sương Hòa mỉm cười, tỏ thái độ khó hiểu: "Nhưng sao trong thư Địch Cơ lại nói là nàng đang mang thai đứa con của Tiên quân ngài chứ?"

Lời vừa nói ra, trên điện chợt ồn ào, Tiên Thần trong điện đều khiếp sợ.

Ngu Anh hoàn toàn ngây người, rất lâu sau mới xanh mặt nhìn về phía Sương Hòa: "Ngươi ngậm máu phun người!"

Sương Hòa nhún vai: "Ta không có nhé." Giơ tay thi triển phép thuật. Chữ viết trong thư phóng to gấp mấy lần rồi ném vào giữa không trung.

Sương Hòa rất tự nhiên chỉ vào nét chữ xinh đẹp giữa không trung bình luận: "Ngươi xem, là nàng tự tay viết vào thư, nói hai người đã sớm quen biết. Nói mấy năm trước từng đi qua cửa Nhược Mộc để đến mười ức phàm thế một lần, chính lần đó nàng đã có con với ngươi." Sương Hòa nói tiếp: "Nghe nói thần tiên Lan Đài Ti các ngươi, bởi vì cần giám sát chư tiên chưởng quản phàm thế, cho nên quả thực thường phải vào phàm thế một chuyến." Hắn vuốt cằm nói: "Trong thư Địch Cơ chỉ ra ngoài, cũng coi như là có lý nhỉ." Lại nói: "Vừa rồi chúng ta đụng phải Dược Quân ở cửa, Dược Quân nói Địch Cơ đã mang thai hơn hai tháng. Nếu ta nhớ không lầm, hơn một tháng trước Tam hoàng tử mới cứu nàng về cung Nguyên Cực. Như vậy tính ra, khả năng Địch Cơ có thai với Tam điện hạ có xác xuất rất nhỏ, mà muốn điều tra hơn hai tháng trước người có vào phàm trần hay không thì cứ xem sổ sách đều ghi chép của Ti Môn ti là biết..."

Hai mắt Tiên quân Ngu Anh bốc lửa, phẫn nộ cắt lời Sương Hòa nói: "Hai tháng trước mặc dù ta có vào phàm thế, nhưng cũng là vì công sự, chưa từng gặp được Địch Cơ." Hắn cắn răng bác bỏ lời Sương Hòa: "Ta thật sự mới quen Địch Cơ lần đầu ở Thiên Hoa thịnh điển, lúc đó không phải Thần sứ cũng ở hiện trường sao? Theo Thần sứ, ta với Địch Cơ rất giống như từng quen biết sao? Các ngươi muốn xóa tội cho Tam hoàng tử thì cũng không cần bịa đặt lung tung nói xấu ta như thế chứ!" Hắn không biết Sương Hoà là thần sứ của Cô Dao, chỉ là nghe Thiên Quân gọi hắn như thế nên cũng gọi theo mà thôi.

Mà Sương Hòa, những lời phân tích của hắn thực ra đều do Tổ Thị dạy trước, lúc này bị Ngu Anh bác bỏ, thì lại chẳng biết nên nói gì. Sương Hòa là thế, đánh nhau rất giỏi, nhưng đầu óc không linh hoạt lắm, may mà trên điện còn có một Thiên Bộ đầu óc rất linh hoạt.

Thiên Bộ khinh miệt nhìn về phía Ngu Anh: "Ai biết lúc đó hai người các ngươi có phải diễn trò không? Chân tướng thế nào còn chưa đủ rõ ràng sao? Chẳng phải là tiên quân ngươi là phàm nhân thành tiên, vốn nên đoạn tình tuyệt dục, nhưng lại có con với Địch Cơ, lại thấy Địch Cơ tìm tới cửa, tất nhiên không thể để cho nàng phá hỏng tiên đồ tốt đẹp của mình, nên mới cố ý lập bẫy mưu hại nàng, còn vừa ăn cướp vừa la làng, giá họa hết cho điện hạ chúng ta. May mà Địch Cơ đã tính trước lòng lang dạ sói của ngươi, nên mới viết phong thư này giấu đi." Thiên Bộ cười gằn: "Nếu điện hạ nhà ta thật sự muốn chiếm đoạt mỹ nhân, thì đã gây họa với hơn trăm ngàn mỹ nhân lui tới cung Nguyên Cực từ lâu rồi, làm gì tới phiên Địch Cơ! Chẳng qua Tiên quân Ngu Anh à, ngươi đúng là khéo mưu tính, lại cộng thêm nhanh mồm nhanh miệng, điện hạ chúng ta suýt nữa thì bị ngươi kéo xuống nước rồi." Thiên Bộ trừng mắt, khí thế bức người, lời nói còn có lý có tình, Ngu Anh cuối cùng không chống đỡ nổi, còn chẳng thể giả bộ trấn định, hoảng loạn giải thích: "Ta không có, đây chỉ là lời phiến diện của Địch Cơ."

Thiên Bộ lại cười gằn, tới gần hai bước: "Quả thực chỉ là lời phiến diện của của Địch Cơ, nhưg Tiên quân tham tấu điện hạ nhà ta, không phải cũng chỉ dựa vào lời phiến diện của ngươi sao?"

Đối mặt với chất vấn của Thiên Bộ, sắc mặt Ngu Anh trắng bệch, im lặng một lúc lâu, mới nói: "Ta, ta có thể lấy mạng ra thề, ta bị oan." Chỉ có thể biện giải như thế, thì có thể thấy là hắn đã cùng đường.

Thiên Bộ hừ một tiếng, muốn nói thêm gì đó, nhưng lại nghe tiếng nói trong trẻo của người trên bàn ngọc nói: "Cảm giác bị người khác đổ oan không dễ chịu nhỉ?" Giọng nói giống như bị mây mù bao bọc, nhưng lại khiến người ta không thể bỏ qua. Là đang hỏi Ngu Anh.

Ngu Anh mờ mịt ngẩng đầu, nhìn về phía giọng nói. Giọng nói ở bên cạnh Đế Quân.

Chúng tiên cũng đều nhìn về phía bên cạnh Đế Quân.

Trên bàn ngọc bên cạnh Đế Quân, nữ tử nghiêng người dựa vào bằng kỷ, một tay chống má: "May mà tiểu tam lang không có ở đây, nếu không thì chẳng biết tiên quân sẽ đổ oan cho hắn đến mức nào nữa. Nếu không lúc bị vu oan đến hết đường chối cãi, hắn sẽ khó chịu biết bao nhiêu. Giống như tiên quân lúc này vậy."

Giọng nữ tử rõ ràng rất dịu dàng, cũng không có ý chỉ trích gì, nhưng lời nói ra lại như chiếc tiếng chuông vang bên tai Ngu Anh, làm đâu óc hắn như hôn mê. Khiến hắn ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt chư tiên dừng lại rất lâu vào nữ tử ngồi trên ghế, thấy mái tóc nữ tử đen như thác nước, váy dài thướt ta, ăn mặc rất có hơi hướng cổ xưa, mà Đế Quân lại chia một nửa bàn ngọc cho nàng, nàng lại gọi Tam điện hạ tiểu tam lang... Thế gian này, nữ thần có đủ tư cách ngồi cùng bàn với Đế Quân, lại dám gọi Tam hoàng tử là tiểu tam lang... Chư tiên chúng còn gì không hiểu nữa, trong lòng ai nấy đều khẽ run lên... Nhưng vị kia, không phải là thần cùng thời với Đế Quân sao? Cho dù đẹp, thì không phải cũng nên là một mỹ nhân thành thục tang thương sao? Nhưng sao lại có vẻ yêu kiều như thiếu nữ vậy? Nhớ đến các sử quan lúc trước đã tham khảo dáng vẻ của mẫu hậu Tam điện hạ vẽ lại chân dung cho vị tôn thượng này... So với bức chân dung thành thục kia thì có nói vị tôn thần này là muội muội của Tam điện hạ thì bọn họ cũng tin! Mọi người quả thực muốn nín thở.

Trong đại điện, Ngu Anh sửng sốt một hồi, vừa rồi vì chấn động trong lòng nên không để ý đến thân phận của nữ tử này, nhưng hắn nhớ lại mình từng gặp nàng ở đâu đó: "Ta, ta từng gặp ngươi rồi. Ở Thiên Hoa Thịnh Điển, lúc đó ngươi nói ngươi là chủ nhân của Địch Cơ."

Nữ tử gật đầu: "Cũng không thể nói là chủ nhân Địch Cơ, dù sao ta và nàng vẫn chưa kết khế ước." Nói đến đây thì hơi dừng lại một chút: "Ngày đó ở Nam Hoang, thực ra là ta nhờ Tiểu Tam Lang cứu nàng, đưa nàng về cung Nguyên Cực. Nếu không thì sao tiểu tam lang trước giờ cẩn thận như thế, lại có thể nhận người không rõ lai lịch vào trong cung. Chẳng qua là vì ta thưởng thức tài thổi sáo của nàng nên cho nàng phương tiện mà thôi. Nào biết lại mang đến tai họa như thế cho mình. Nói ra cũng là do ta hại tiểu tam lang."

Thần sắc chúng tiên sẽ rung động, cố đèn cơn sóng mãnh liệt trong lòng. Ý là, vị tôn thượng này vẫn luôn ở cung Nguyên Cực với Tam điện hạ ư? Chuyện gì thế?

Ngu Anh thì không có hóng hớt, nghe vậy thì lại thấy ba phần không cam lòng, bảy phần sầu thảm: "Hắn gặp tai họa gì?"

Nữ tử thản nhiên: "Vu khống chuyện hắn không làm, tiểu tam lang vô tội, ta tất nhiên sẽ đứng ra nói cho tiểu tam lang, tiên quân vì tư oán mà nhắm vào tiểu tam làng, người làm việc như thế mặc dù ta không thích, nhưng Tiên quân bị oan, nên ta nguyện lên tiếng vì Tiên quân."

Ngu Anh ngẩng đầu, không thể tin được: "Gì cơ? Ngươi nguyện lên tiếng vì ta?"

Các Tiên Thần trên điện nhìn nhau, chuyện phát triển đến bước này, khiến tất cả mọi người đều hồ đồ. Đến Đế Quân cũng buông chén trà xuống, nhíu mày.

Nữ tử không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía cửa điện.

Đúng lúc này, Trọng Lâm tiên giả dẫn theo hai tiên thị của cung Thái Thần và hai tiên thị của Thiên Quân, họ đang khiêng một cái giường băng vào trong điện. Trên giường băng có một mỹ nhân sắc mặt tái mét đang nằm, nàng đã không còn hơi thở, chính là Địch Cơ.

Nhóm năm người đặt Địch Cơ ở giữa đại điện, rồi thi lễ với Thiên Quân và Đế Quân thi lễ, Thiên Quân giơ tay miễn lễ cho bọn họ, Trọng Lâm bèn dẫn mấy người đứng qua một bên.

Đế Quân rót cho mình một chén trà, ánh mắt xẹt qua trên giường băng, gõ nhẹ lên bàn, nói với Tổ Thị: "Ta thấy ngươi vừa rồi đứng nhìn thi thể Địch Cơ một lúc, nhìn ra gì sao?"

Đế Quân có câu hỏi này, không phải muốn diễn trò với Tổ Thị, mà hắn thật sự không biết là chuyện gì đang xảy ra. Nửa canh giờ trước, Ti Mệnh Tinh Quân sai tiên phó truyền một phong thư cho cung Thái Thần, sau khi nhận được thư kia, hắn mới mang Trọng Lâm vội vàng đi tới, muốn xem thử đang xảy ra chuyện gì.d Kết quả đụng phải Tổ Thị đang kiểm tra thực hư thi thể Địch Cơ.

Tổ Thị thực ra đứng ở đó chưa được bao lâu.

Khoảng giờ Tỵ, khi nàng nghe Đăng Đăng trình bẩm, đã chạy ngay về cung Nguyên Cực, Thiên Quân đã phái thị vệ đào ba thước đất tìm Địch Cơ, nàng không tiện xen vào, nhưng lại cảm thấy Địch Cơ có rất nhiều điểm đáng ngờ, bèn dẫn Cốt Dung Sương Hòa và mấy tiên thị nhạy bén đến chỗ ở của Địch Cơ ở cung Nguyên Cực thì tìm được phong thư kia của Địch Cơ. Tiếp theo lại nghe nói đã tìm được thi thể Địch Cơ, giờ đã đưa đến điện Lăng Tiêu. Nàng, bèn mang theo Sương Hòa tới điện Lăng Tiêu, cũng thuận tiện tới xem thi thể Địch Cơ.

Nàng vốn không có ý định lộ diện ở điện Lăng Tiêu. Nhớ đến Sương Hòa từng tới điện Lăng Tiêu một lần, coi như cũng quen mặt với Thiên Quân thì bèn kêu hắn mang phong thư kia lên điện, trên điện lại có Thiên Bộ lanh lợi, hẳn là có thể rửa sạch ô danh cho Tiểu Tam Lang, nàng có ở đây thực ra cũng chẳng sao. Kết quả nhìn thấy Yêu thi kia, lại hàn huyên một hồi với Dược Quân vẫn canh giữ bên cạnh, nàng mới phát hiện, việc này không đơn giản.

Trùng hợp lúc này Đế Quân mang Trọng Lâm vội vàng chạy tới, nhìn thấy nàng, thì sửng sốt kêu nàng cùng đi vào. Nàng suy nghĩ một lát, dặn Trọng Lâm hai câu, rồi đi theo Đế Quân vào trong.

Giờ phút này, cả điện đều yên tĩnh, chỉ chờ vị tôn thần trên ghế giải đáp nghi vấn - nàng rốt cuộc đã nhìn ra được gì từ cỗ Yêu thi này.

"Yêu thi này không phải Địch Cơ, mà chỉ là một con rối tinh xảo thôi." Một tay Tổ Thị chống má, chậm rãi mở miệng.

Một câu đơn giản nói ra, tựa như tảng đá lớn rơi xuống ao, mặt ao chợt nứt ra, bọt nước bắn tung tóe, tạo ra ngàn vạn gợn sóng. Chúng tiên cuối cùng nhịn được nữa, mặc dù không tốt châu đầu ghé tai, nhưng ánh mắt chỉ trao đổi với nhau cũng đủ đặc sắc.

Tổ Thị không quan tâm phản ứng của chúng tiên, vẫn giải thích đâu ra đó: "Địch Cơ mất tích, trước khi mất tích để lại một phong thư, nói Tiên quân Ngu Anh mới là phụ thân của đứa bé trong bụng nàng, tiếp theo, một con rối chân thật đến mức có thể biến giả thành thần chết đuối ở trong Hắc Đàm." Nói tới đây, Tổ Thị dừng lại, ánh mắt xẹt qua cỗ yêu thi trong điện, nàng đổi tay chống má: "Cũng là ta nhiều chuyện nghĩ nàng có thai, theo lý thì lúc sắp chết xuất phát từ bản năng, ắt sẽ tách ra một chút yêu lực hộ trì thai nhi, cho nên thi triển truy hồn thuật với nàng, muốn nhìn xem thai nhi trong bụng nàng ra sao, kết qua truy hồn nhập thể mới phát hiện trong cơ thể nàng không có dấu vết yêu lực. Yêu bình thường, thân chết bốn năm canh giờ, có lẽ hồn phách sẽ tan hết, nhưng trong thi thể vẫn còn lưu lại khí tức khi còn sống. Nhưng trong cơ thể Yêu thi này cũng không có khí tức đó, đó không phải con rối thì là gì?" Đế Quân đã uống đủ trà, cuối cùng cũng chịu động não, nghe đến đây, còn gì không rõ ràng nữa.

Thần tiên có thể sử dụng truy hồn thuật trên Cửu Trùng Thiên mặc dù không nhiều, cũng không ít. Nhưng nếu Dược Quân cũng không tra ra Yêu thi kia có vấn đề gì, thì chư vị Thiên Tôn tất nhiên cũng sẽ không nhiều chuyện mà sử dụng truy hồn thuật đối với một Yêu thi Nhạc Cơ nho nhỏ. Cho dù là hắn, thì cùng lắm chỉ đủ nhẫn nại để khéo Liên Tống ra khỏi chuyện này thôi. Kiểm tra thực hư Yêu thi của Địch Cơ ư... Hắn đâu có rảnh. Vậy xem ra, nếu không phải Tổ Thị nhúng tay, thì mọi người hơn phân nửa sẽ chắc rằng người chết đuối trong Hắc Đàm chính là Địch Cơ, sau đó... Tiểu Tiên quân của Lan Đài Ti kia sẽ gặp xui xẻo lớn.

Nghĩ tới đây, Đế Quân nhìn về phía Ngu Anh. Đầu tiên hắn rất công bằng khen Địch Cơ một câu: "Tiểu Nhạc Cơ này không tệ, tự mưu tự tính, tự biên tự diễn rất giỏi. Sau đó mới tò mò hỏi Ngu Anh: "Chỉ là nàng dường như muốn nhắm vào ngươi, ngươi đã đắc tội gì nàng mà khiến nàng hận ngươi như thế?"

Ngu Anh cũng không phải không có đầu óc, nghe đến đó thì hiểu ra được Địch Cơ đang tính kế hắn: "Tiểu thần, tiểu thần cũng không biết có ân oán gì với nàng." Đáy lòng hắn rất rối, lý trí biết Đế Quân nói không sai, tất cả đều là do Địch Cơ tự biên tự diễn, nhưng đáy lòng lại quả thực không muốn tin Địch Cơ điềm đạm đáng yêu kia lại hận hắn: "Nàng yếu đuối nhu nhược, tính tình dịu dàng như thế, nói nàng làm chuyện ác độc như thế, ta dù sao..." Chính hắn cũng không biết mình đang thì thào cái gì.

Nghe Ngu Anh thì thào, Sương Hòa chỉ cảm thấy hắn được hời còn khoe mẽ, hừ một tiếng cắt lời hắn: "Ngươi nói như thế là sao, ngươi muốn nói Tôn... à, muốn nói chúng ta đổ oan cho Địch Cơ sao? Hừ, phàm là thượng thần thì đều có thể sử dụng truy hồn thuật đi kiểm tra xem Yêu thi này có phải là Địch Cơ hay không, Cửu Trùng Thiên các ngươi cũng có mấy thượng thần nhỉ, nếu không tin chủ..." Ý thức được việc xưng Tổ Thị "chủ thượng" cũng sẽ bại lộ thân phận của Tổ Thị, hơi nghẹn lại: "Nếu không tin ta, chúng ta, vậy mời Thiên Quân hạ lệnh tìm người dùng truy hồn thuật với con rối này đi."

Mặt Ngu Anh tái nhợt giải thích: "Ta không có ý đó."

"Việc này thẩm vấn cả buổi sáng, lúc đã đẩy ra mây mù gặp trăng sáng rồi, Thiên Quân cũng không muốn làm phức tạp thêm, kịp thời ho nhẹ một tiếng, nói: "Truy Hồn Thuật vốn là pháp thuật do Tổ Thị Thần khai sáng, Cửu Thiên Thần Tiên thi triển Truy hồn thuật ở trước mặt Thượng thần thì khác gì múa rìu qua mắt thợ. Thượng thần đã hạ mình dùng thuật này nghiệm Yêu thi và cho ra kết luận thì tất nhiên là không sai, nói vậy chư khanh đang ngồi đây cũng sẽ không có dị nghị gì."

Thiên Quân vừa nói ra lời này, Ngu Anh bỗng dưng trừng to mắt, khó có thể tin nhìn về phía bàn ngọc ở trên đài cao. Nhưng hắn không cô đơn, vì có mấy tiểu tiên cũng có vẻ mặt kinh hãi y hệt hắn. Chẳng qua đại đa số tiên giả đều đã đoán được nên cũng khá bình tĩnh, giữ được thể diện của điện Lăng Tiêu, tỏ vẻ thần tiên của Cửu Thiên bọn họ có gặp chuyện gì cũng không hô to hét lớn.

Thiên quân đã làm rõ thân phận Tổ Thị Thần, chúng tiên đương nhiên đứng dậy bái lạy. Trong điện chợt vang lên một hồi triều bái.Thiên tộc hành đại lễ, không dễ từ chối. Tổ Thị ẩn thế quanh năm, không tham gia mấy dịp lớn gì, cũng không thường xuyên nhận lễ, nhưng nàng lại không cảm thấy chúng thần bái nàng có gì đáng ngạc nhiên. Nàng ngồi ở đó nhận lễ xong, lúc chúng tiên dập đầu, nàng khẽ nhíu mày, sau khi chúng tiên lần lượt ngồi xuống, thì nàng lại bình tĩnh cong mắt, dịu dàng cười: "Tiểu tam lang và ta đều là thần tự nhiên, thần tự nhiên từ xưa đã thân cận với nhau, hắn mời ta đến Cửu Trùng Thiên thưởng thức Thiên Hoa thịnh điển, thuận đường ở lại nghiên cứu Phật lý với Đông Hoa Đế Quân. Đây coi như là âm thầm đến chơi, cho nên vốn cũng không muốn kinh động Thiên Quân và chư vị Thiên Tôn, chỉ là không ngờ lại gặp phải chuyện này, cho nên gặp chư vị ở đây là ta thất lễ."

Thiên Quân và mấy vị thần Cửu Thiên chỉ nói không dám không dám.

Đông Hoa ở bên cạnh nhìn biểu cảm của Tổ Thị nãy giờ, lại nghe nàng nói thế, thì liếc nàng một cái. Hắn biết nàng nói như thế, thực ra không phải nói chư tiên trên trời nghe, mà muốn nói cho thám tử Ma tộc nghe. Trước đây nàng nghe hắn nói vào điện Lăng Tiêu với hắn, thì nên che giấu thân phận, trong lòng hẳn đã có suy ngẫm rồi.

Đế Quân nhíu mày, uống một ngụm trà, đột nhiên phát hiện Tổ Thị và Liên Tống thực ra có rất nhiều điểm chung. Ví dụ như, rất chu đáo cẩn thận trong mấy chuyện nhỏ.

Chuyện đi đến hồi kết, Thiên Quân giải quyết dứt khoát: "Đây là Địch Cơ cố ý quấy phá, muốn nhấc lên sóng gió ở Thiên Đình, nhưng vì sao nàng lại muốn tạo sóng gió cho Thiên Đình... Thiên Quân sai Tham Lang Tinh quân tra rõ việc này, lại phát bổng lộc của Ngu Anh và giáng chức, xem như kết thúc một trò khôi hài."

Buổi chiều ngày hôm sau, Tam điện hạ chạy từ Nam Hoang về Cửu Trùng Thiên.

***Trò khôi hài có chút xíu mà bả viết hơn 11 ngàn chữ, tôi mệt quá. Mọi người ngủ ngon ạ."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.