Chương trước
Chương sau
Tam sinh tam thế bộ sinh liênTác giả: Đường ThấtDịch: Quá khứ chậm rãiQuyển 3: Ngàn kiếp dưới chân
Chương 44Đến gần giờ hợi đêm đó mà Tam điện hạ vẫn chưa trở lại thủy các hồ Vũ Toàn.Trong thủy các, thị tỳ tên Nam Tử của Quyên Nhĩ có hơi gấp gáp: "Nữ quân có cần nô tỳ đi điện Phù Lan một chuyến không? Chỉ cần nói... Nói nữ quân vừa uống thuốc, chợt cảm thấy không khỏe, mời Tam điện hạ lại đây xem thử?"Quyên Nhĩ đang tập chữ dưới ánh đèn, nghe vậy thì thản nhiên: "Cái cách tranh sủng chốn hậu cung của đám Vương Khảo đáng xấu hổ như vậy ngươi lại kêu cô dùng sao?"(*)chữ cô này là xưng hô của vua nhéNam Tử sợ hãi, biết mình nói sai, vội vàng cáo lỗi.Nam Tử là thị tỳ đã đi theo Quyên Nhĩ từ khi nàng trở về tộc Thanh Điểu, vạn năm qua theo nàng chịu rất nhiều khổ sở. Quyên Nhĩ vừa mới trở lại tộc Thanh Điểu mấy trăm năm, tình cảnh cực kỳ gian nan, trưởng tỷ và trưởng huynh lúc nào cũng khi dễ nàng, Nam Tử cũng từng thay nàng chịu đựng không ít. Nam Tử không tính là rất thông minh, nhưng sự trung thành lại là có một không hai, trước mặt nàng thỉnh thoảng lại tỏ ra ngu xuẩn, nhưng ở bên ngoài lại rất biết giấu đi sự vụng về, cũng coi như là tính tình cẩn thận, cho nên Quyên Nhĩ vẫn luôn bao dung với Nam Tử.Thấy Nam Tử quỳ xuống thỉnh tội, Quyên Nhĩ nâng bàn tay ý bảo nàng đứng lên, nửa chỉ điểm nửa là cảnh cáo: "Tam điện hạ tính tình khôn khéo, không chỉ trong chính sự, đại sự không thôi. Ngài đã từng có vô số nữ tử, thủ đoạn tranh sủng của các nữ tử ngài đã từng thấy không biết bao nhiêu. Dùng kế với ngài thì phải cực kỳ thận trọng, nếu không thì chỉ nửa chiêu thất sách thôi cũng sẽ thua cả bàn cờ." Nàng khẽ thở dài: "Nếu không, cô cần gì phải hao tâm tính toán như vậy..." Lời nàng còn chưa nói hết, khẽ khựng lại, nói: "Thôi, ngươi chỉ cần hiểu, đối với Tam điện hạ, cần phải cẩn thận trong mọi việc."Nam Tử lần nữa cáo tội, cũng tỏ vẻ tuân theo lệnh của nữ quân.Quyên Nhĩ gật gật đầu, hơi suy nghĩ một chút, lại ra lệnh cho Nam Tử: "Ngươi đến cung khố chọn một ít dược liệu trân quý đưa đến điện Phù Lan, nói cô cũng lo lắng tiểu công tử. Nếu có thể tìm hiểu được đứa nhóc kia có lai lịch gì thì càng tốt, nếu không thăm dò được... thì cũng không sao. Quay về đây thôi."Nam Tử vội vàng lĩnh mệnh mà đi.Sau khi Nam Tử rời đi, Quyên Nhĩ dừng bút lại. Khi nói chuyện với Nam Tử, nàng ung dung nhàn nhã, nhưng nét chữ rơi dưới ngòi bút lại bán đứng tâm tư của nàng. Nàng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài."Nhẫn" cũng là một môn học, đối với môn học này, Quyên Nhĩ tự phụ cảm thấy rằng bản thân nghiên cứu rất sâu.Nếu không phải nàng nhẫn nhịn giỏi, lại có thể chịu khổ thì sao nàng có thể thắng được các huynh tỷ của mình, giẫm lên xương cốt của họ để đăng lên vị trí vương quân tối cao này. Cũng vì nàng có thể nhẫn nhịn, mà một ngàn bốn trăm năm trước khi ngồi lên vương vị này, nàng mới không mạo hiểm theo đuổi Liên Tống. Bởi vì nàng hiểu được, địa vị chưa ổn định thì nàng không cách nào toàn lực đi mưu đoạt vị trí bên cạnh Liên Tống, mà vị trí kia, nếu nàng không cần dốc hết toàn lực, thì rấ khó mưu đoạt. Nàng đã dành một ngàn bốn trăm năm để thu hồi quyền lực. Tháng trước, thế gia cuối cùng phản đối nàng trở thành hồn dưới lưỡi đao của nàng, lúc đó nàng mới hoàn toàn an tâm, nghĩ mình cuối cùng cũng có thể phóng túng mình đi theo trái tim, hoàn thành phần si niệm kia rồi.Sau đó không bao lâu, Trúc Ngữ cứu được Dạ Hoa Quân.Đây thực sự là một cơ hội tốt.Quyên Nhĩ nắm bắt được cơ hội này.Tất cả mọi thứ, là nàng bận tâm lên kế hoạch. Khi đoàn người Liên Tống đến Lộc Đài cung nàng lựa chọn bế quan, là nàng cố ý trù tính. Việc xông quan thất bại đến mức nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, cũng là nàng cố ý trù tính. Lúc sắp chết gặp lại Liên Tống, cũng là nàng cố ý trù tính.Nàng muốn có được hắn, muốn trở thành phi tần sẽ gả cho hắn mai sau. Si niệm cả vạn năm, cắm rễ thật sâu vào tận đáy lòng nàng, sinh ra ma chướng. Ma chướng ở trong lòng, thúc đẩy nàng tính toán từng bướ. Nàng hiểu rất rõ ràng, nàng cần một thân phận rất cao để xứng đáng với Liên Tống, nhưng thân phận cao thì không thể khiến hắn thương tiếc mình được, cho nên nàng lại cần nằm ở thế yếu, tranh thủ sự sự đồng tình của Liên Tống.Lúc đó mạng nàng chỉ còn mành chỉ treo chuông. Khi tụ khí vượt quan, nàng đã cố ý chọn cách thức hung hiểm nhất, khiến mình bị nội thương cực kỳ khó chữa. Và đó chính xác là những gì nàng muốn. Bởi vì nàng biết, nể tình mẫu thân nàng, Liên Tống sẽ không mặc kệ nàng, vết thương của nàng càng khó chữa trị, càng phát tác nhiều lần thì lại càng tốt. Như vậy Liên Tống cũng sẽ không vội rời khỏi Tộc Thanh Điểu.Nàng cần một cơ hội để được ở bên hắn. Chỉ có đối diện sớm chiều thì mới có thể mau chóng làm tan biến khoảng thời gian xa cách kia, trở về như lúc trước.Vì vậy, nàng đã ra tay tàn nhẫn với chính mình.Bởi vì không đủ tàn nhẫn thì không thể lừa được hắn. Trước nay nàng đã quen đối xử ngoan độc với bản thân.Năm đó ở Nguyên Cực cung, hắn đối xử với nàng tốt như vậy, là thật sự thương nàng chiều nàng. Nàng thật muốn quay lại thời điểm đó. Không, trên thực tế, không chỉ muốn trở lại thời điểm đó không thôi. Nàng muốn được thứ tốt hơn từ hắn. Nàng hy vọng sau khi hắn và nàng sớm chiều bên nhau thì có thể hâm nóng tình cảm. Nếu có một ngày Liên Tống ở bên một nữ tử nào đó, thì nàng cảm thấy bản thân mình sẽ là người có lợi thế nhất... dù sao thì trong nhiều năm nay, chỉ có nàng và Trường Y được coi như là đặc biệt với Liên Tống mà thôi. Mọi người đều nói như vậy cả.Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ giữa đường lại xuất hiện một đứa bé xinh đẹp hơn người kia. Mà Liên Tống lại rất quan tâm đứa bé kia, thậm chí là còn đối tốt hơn cả mình và Trường Y của năm xưa nữa. Mặc dù hắn chỉ là tình yêu đơn thuần đối với một đứa bé, thế nhưng làm sao biết được đứa nhỏ kia sau khi trưởng thành, có thể biến thành một nàng khác hay không, cũng yêu hắn, sau đó trở thành tình địch của nàng?Nếu Liên Tống vẫn giống như trước đây, không quan tâm người nào bên cạnh, vậy nàng có thể dây dưa với hắn, hy vọng từng chút từng chút nắm bắt được trái tim hắn, nhưng hôm nay, có phải nên thay đổi sách lược rồi hay không?Quyên Nhĩ nhíu mày thật sâu, không nhịn được vò tờ giấy viết hỏng vo lại thành cục, nắm chặt. Một lúc lâu sau, lòng bàn tay nàng bỗng nhiên hóa ra một ngọn lửa xanh, tờ giấy màu vàng lập biến thành một ngọn lửa bốc lên, chỉ một khắc đã hóa thành tro bụi, rơi xuống từ kẽ giữa ngón tay nàng.Nam Tử cuối cùng đã trở lại, bẩm báo rằng điện Phù Lan bây giờ đang bị lồng trong một kết giới, nàng không thể vào được. Chỉ là Thiên Bộ canh chừng ở bên ngoài nhận lấy dược liệu quý hiếm nàng tỉ mỉ lựa chọn, còn nói cảm ơn. Nàng lập tức nhân cơ hội thăm dò hai câu từ chỗ Thiên Bộ.Nam Tử nói, cách nói của Thiên Bộ không khác gì Không Sơn Lão, cũng nói là tiểu công tử kia ở điện Phục Ba canh giờ hoa Ưu Đàm nở, liên tục thức mấy đêm nên tổn hại tinh khí, đến nỗi bệnh cũ năm xưa tái phát, mới hôn mê bất tỉnh trong chính điện thái tử, hiện giờ người đã tỉnh lại, không có gì đáng ngại, cần uống thuốc điều dưỡng nữa mà thôi. Về phần kết giới ở điện Phù Lan, là vì tiểu công tử kia còn nhỏ, hoạt bát như khỉ, Tam điện hạ sợ hắn ở trong điện không chịu nổi vụng trộm lẻn ra ngoài, mới lập kết giới lên toàn bộ cung điện, là muốn cột chân tiểu công tử kia.Nam Tử còn bẩm báo, nói Thiên Bộ nói xong những lời này còn thở dài một câu, nói Tam điện hạ đang ở trong điện chăm sóc tiểu công tử kia cũng rất phiền lòng. Nàng nghe ý của Thiên Bộ, là bởi vì tiểu công tử kia vẫn luôn được dược quân trên thiên đình điều trị, chỉ uống được phương thuốc của Dược Quân thôi cho nên Tam điện hạ dường như đang có ý định trở về Cửu Trọng Thiên.Dưới ánh đèn đêm, sau khi bẩm báo tình hình mình thăm dò xong, Nam Tử có hơi không cam lòng hỏi Quyên Nhĩ: "Chẳng lẽ chúng ta cứ để Tam điện hạ rời đi như vậy sao?"Quyên Nhĩ đứng trước cửa sổ, nhìn mặt hồ đen kịt, lãnh đạm mỉm cười: "Không, Thái tử và đứa nhỏ kia có thể đi, nhưng ngài phải ở lại."Nam Tử khó hiểu: "Nữ quân sẽ giữ lại Tam điện hạ như thế nào đây?" Nàng nghĩ tới một loại khả năng, không khỏi biến sắc: "Nữ quân còn muốn. Làm tổn thương chính mình sao?"Quyên Nhĩ cúi đầu: "Một phương pháp dùng hai lần, ngươi coi ngài là ngu xuẩn như Vương Khảo sao?" Nàng nhắm mắt lại: "Mở động Tinh Lệnh ra đi, ngài đang có hứng thú với động Tinh Lệnh, bây giờ chỉ có điều này mới giữ ngài lại được."Nam Tử giật mình, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Mở động Tinh Lệnh cần hồn ấn của nữ quân ngài, nhưng hôm nay sức khỏe của ngài...""Không sao." Quyên Nhĩ trả lời nàng, giống như không thèm để ý, giọng nói gần như lẩm bẩm: "Chỉ cần... Tất cả mọi thứ đều đáng giá."Sáng sớm hôm sau, hai vị tiên giả Vệ Mậu và Vệ Kỷ được Thiên Bộ đưa vào kết giới điện Phù Lan. Mậu Kỷ hai người là huynh đệ song sinh, là tiên giả giỏi nhất trong thập nhị võ thị của Nguyên Cực cung. Từ khi tin tức Thái tử bị bệnh nặng bị lan ra ngoài, hai người lập tức phụng lệnh của Tam điện hạ ẩn ấp trong điện Phục Ba.Khi Bạch Thiển lần đầu tiên đến Lộc Đài cung, hai vị tiên giả Mậu Kỷ không thể địch lại thuật hôn mê mạnh mẽ kia mà đồng loạt ngủ thiếp đi. Hai vị tiên sau khi tỉnh lại phát hiện có gì đó khác thường, mới đi bẩm báo với Tam điện hạ. Tam điện hạ ban cho hai người họ lá bùa tỉnh táo. Bởi vậy, đêm hôm sau khi Tiểu Tổ Thị hóa thành một con bướm canh giữ chính điện của thái tử, thì hai vị tiên giả cũng dựa vào linh phù trong lòng giữ tỉnh táo, chống đỡ đến khi Bạch Thiển vào điện, cởi giày bước lên giường thi thuật đút thuốc cho Thái tử, mới ngủ thiếp đi.Ngày hôm sau, hai vị tiên giả Mậu Kỷ kể chuyện Bạch Thiển giữa đêm đến chữa bệnh cho Thái tử bẩm báo Liên Tống. Tam điện hạ nghe xong bẩm báo của họ, giống như là đã biết, ra lệnh họ không cần trông coi Thái tử nữa, việc này cứ bỏ qua đi. Bọn họ cũng cho rằng mình có thể thành thật lui ra rồi, nào ngờ buổi chiều hôm đó, Tổ Thị lại xảy ra chuyện trong điện Phục Ba, lúc đó trời vừa vào đêm, bọn họ bị Tam điện hạ gọi trở về ngồi canh giữ trong điện Phục Ba.Ngồi qua đêm cũng không có thu hoạch gì. Vệ Mậu tiên giả bẩm báo với Tam điện hạ: "Không Sơn lão vẫn canh giữ trước giường Thái tử điện hạ, mỗi canh giờ đều bắt mạch cho điện hạ, rồi lại xem xét thần hồn của điện hạ, để đảm bảo Thái tử không có chuyện gì. Nhưng không biết vì lý do gì, Bạch Thiển Thượng Tiên đêm qua không trở lại nữa."Tam điện hạ yên tĩnh một lát, dặn dò bọn họ: "Tiếp tục canh giữ ở đó, nếu thượng tiên lại đến, thì nghĩ cách ngăn nàng, đừng để nàng dùng thuốc cho Dạ Hoa nữa." Dừng lại một chút, lại nói thêm một câu: "Còn nữa, không được để lộ bản thân."Hai vị tiên giả Mậu Kỷ bốn mắt mặt nhìn nhau. Ngăn cản Bạch Thiển Thượng Tiên dùng thuốc cho Thái tử ư, chuyện này có khó không? Không khó. Nhưng, nếu không để lộ bản thân mà lại muốn ngăn cản Bạch Thiển Thượng Tiên cho Thái tử dùng thuốc, thì có khó không? Tam điện hạ thật sự sợ họ không chết hay sao ấy!Nhưng hai vị tiên giả cũng không dám oán hận gì, đưa hai gương mặt khóc tang nghe lệnh rời đi.Sau khi hai vị tiên giả rời đi, Tam điện hạ yên tĩnh ngồi suy nghĩ một hồi.Ra lệnh cho hai vị tiên giả Mậu Kỷ tìm cách ngăn cản Bạch Thiển, cũng không phải hắn lo lắng Bạch Thiển sẽ hại Dạ Hoa. Hôm qua ở trong điện Phục Ba, khi Tổ Thị vừa nhìn thấy hắn, đã nói một câu, rằng khôi phục ký ức Dạ Hoa thì sẽ tránh làm kinh động đến thần hồn của hắn, vì an hồn của hắn, nên nàng mới dùng Định Hồn Thuật. Lúc đó hắn mặc dù không nói gì, nhưng những lời này... lúc đó cũng không phải nói trường hợp này, nhưng trong lòng hắn cũng thầm hiểu. Lúc Bạch Thiển kéo Dạ Hoa từ trên đường sinh tử trở về, sao biết Dạ Hoa chưa từng tỉnh lại? Sau đó Dạ Hoa không nhớ được tình trạng ngày sau đó, không chừng là đã bị Bạch Thiển xóa bỏ ký ức rồi.Tổ Thị vì sao phải nhúng tay khôi phục ký ức Dạ Hoa? Đêm qua sau khi đưa nàng về điện Phù Lan dàn xếp xong, hắn hỏi Ân Lâm. Ân Lâm cho rằng hắn đang trách móc Tổ Thị, cố kìm nén cơn tức giận nói cho hắn biết, nói thuật pháp xóa bỏ trí nhớ sẽ bất lợi cho Thái tử đang ôn dưỡng hồn thể, Tổ Thị thực ra đã liều mạng để giúp Thái tử, chuyện này Thiên Tộc bọn họ thiếu Cô Dao nàng một nhân tình.Chuyện này đương nhiên là Thiên Tộc thiếu Cô Dao một nhân tình. Bạch Thiển thực ra cũng không phải y giả, hai đêm liên tục đến chữa thương cho Thái tử, hơn phân nửa là lấy đan dược từ Chiết Nhan thượng thần. Nhưng thái tử được Tổ Thị dùng pháp thuật chữa trị, tình hình của hồn thể lại khác với trước kia, như thế, đan dược Chiết Nhan đưa cũng chưa chắc có tác dụng với Thái Tử nữa.Lại nói, lúc trước hắn truyền tin tức Dạ Hoa bệnh nặng, Chẳng qua là muốn tìm hiểu thái độ thật sự của Bạch Thiển đối với Dạ Hoa. Mà Bạch Thiển biết được Dạ Hoa bệnh nặng, lại liên tục hai đêm không quản ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu chữa cũng đủ rõ ràng tin đồn nàng muốn từ hôn với Dạ Hoa chẳng qua chỉ là hiểu lầm.Bạch Thiển không có ý từ hôn, cũng không có ý lợi dụng tộc Thanh Điểu, tộc Thanh Điểu kia giữ chặt Dạ Hoa, hẳn là không có nội tình gì khác. Sự thật có thể giống như Quyên Nhĩ nói với hắn, là Trúc Ngữ trong lúc vô tình cứu thái tử, nàng mới nhân cơ hội khó có được, lập chủ làm chủ phong tỏa tin tức này, để dẫn hắn đến.Như thế xem ra, chuyện của tộc Thanh Điểu không có liên quan gì đến Thái tử và Bạch Thiển  rồi, và hắn mới chính là đầu dây mối dợ.
Nghĩ đến đây, Tam điện hạ tự rót cho mình một chén trà.Không đợi hắn uống một ngụm, một viên minh châu đặt ở trên bàn đã nhẹ nhàng ong lên một tiếng, nhắc nhở hắn lại qua một canh giờ, hắn phải đi vào phòng kiểm tra thần hồn Tổ Thị.Tam điện hạ buông chén xuống, dứt khoát đứng dậy.Trước giường ngọc đặt chén đèn dầu xanh, bên cạnh đèn bày hai chậu hoa Dành Dành an thần.Tam điện hạ vén rèm ra.Nữ nhân nằm giữa giường ngọc đã thay đổi tư thế ngủ. Đêm qua khi hắn đặt nàng lên giường, là tư thế nằm thẳng, ngủ rất đoan nghiêm. Lúc trước khi hắn đến xem xét thần hồn của nàng, nàng cũng nằm thẳng, lúc này, nàng lại nằm nghiêng trên giường, mái tóc đen vốn mượt mà cũng hơi lộn xộn trải dưới thân, chăn mây đặt bên hông nàng, một tay nàng đặt bên má, tay kia đặt lên thắt lưng, túm chặt một góc chăn mây.Từ hàng lông mày nhíu chặt và ngón tay dùng sức của nàng có thể thấy được, một canh giờ này, nàng ngủ rất bất an.Trái tim Tam điện hạ hơi nặng nề, cúi người xuống, đưa tay đặt lên trán nàng, đang ngưng thần cảm nhận thần hồn của nàng có rung chuyển hay không thì đột nhiên, một bàn tay cầm lấy cổ tay hắn. Nương theo động tác kia là một tiếng hừ nhẹ. Tam điện hạ dừng lại, rũ mắt nhìn nữ tử dưới ngươi, bàn tay rời khỏi trán nàng.Nữ tử không mở mắt, thậm chí còn không thay đổi tư thế ngủ, giống như chỉ là vô thức nắm lấy tay hắn. Hắn muốn rút tay ra thì nàng lại nhíu mày, lại hừ nhẹ thêm một tiếng, dường như đang cảm thấy rất khó chịu, hai tay khép tay hắn lại, đặt nó ở trước người.Lúc này đây, Tam điện hạ không động đậy nữa, mà nàng giống như vừa chiếm được một thứ đáng dựa dẫm trong giấc ngủ bất an kia, lông mày nhíu chặt lại giãn ra, hô hấp cũng bắt đầu đều đều trở lại.Đưa Tổ Thị về điện Phù Lan, lại tốn rất nhiều công phu tạo ra cho nàng một nơi để ngủ, vốn là vì muốn nàng nghỉ ngơi tốt, để thần hồn ổn định lại. Bây giờ xem ra, tay hắn còn còn tốt hơn mấy cây Dành Dành kia, có thể làm thuốc an thần của nàng. Nửa tháng trước Tiểu Tổ Thị cũng từng gặp ác mộng một lần, khi đó nàng cả đêm túm ống tay áo hắn mới có thể ngủ được. Ánh mắt của hắn dừng lại trên bàn tay hai người đang nắm chặt, chợt nghĩ: Hôm nay, nàng tiến bộ hơn rồi.Bởi vì đã có tiền lệ, Tam điện hạ thích ứng rất nhanh, giống như nửa tháng trước, hoá ra một cái ghế ngồi bên cạnh, để mặc cho nàng nắm tay hắn ngủ yên. Chẳng qua, hôm nay hắn còn có vài chính sự cần xử lý, không kéo dài được, vì thế hắn lại hóa ra một cái bàn thấp đặt ở trước người, lắc ống tay áo, bay một phong thư đặt trên bàn thấp, mở thư ra đọc.Bức thư này đến từ Thập Lý Đào Lâm.Nửa tháng trước vì lần đầu tiên Tiểu Tổ Thị đã nằm mơ thấy hắn ở điện An Thiện Na, tựa như có dấu hiệu khôi phục trí nhớ, nên hắn mới viết thư cho Chiết Nhan thượng thần hỏi nguyên nhân. Thư hồi âm của Chiết Nhan Thượng Thần đã đến điện Phù Lan sáng nay. Lúc này hắn mới có thời gian rảnh để xem.Thượng Thần hồi âm nói, có lẽ pháp lực trong cơ thể tiểu Tổ Thị đang theo bản năng đối kháng tà lực kia. Pháp lực chậm rãi khôi phục, âm thầm thay thế linh lực chống lại tà lực kia, linh lực bị đổi chỗ  có thể lần nữa chống đỡ tiên thể, tiên thể của nàng sẽ bắt đầu chậm rãi trưởng thành. Mà sau khi tiên thể trưởng thành, những ký ức ngủ say cũng sẽ chậm rãi bị đánh thức... Hẳn là vì nguyên nhân này. Chiết Nhan Thượng Thần lại dặn dò hắn, nói trong lúc này, thần hồn của Tiểu Tổ Thị có thể sẽ càng không ổn định, để cho hắn nhất định phải lưu ý.Bây giờ cũng không cần phải lưu ý gì, nàng đã đi trước một bước trở về chính thể rồi.Điều hắn lo lắng bây giờ là thứ tà lực Tây Hoàng Nhận trong cơ thể nàng.Tây Hoàng Nhận của Khánh Khương có uy lực cực lớn, sức mạnh từ trên đó đến từ đầu hắn đã điều tra với Đế Quân rất lâu cũng chưa tìm ra được, chỉ biết tà lực kia nương tựa lẫn nhau với Khánh Khương, là sức mạnh chỉ có bản thân hắn mới có thể điều động, vả lại ngoại trừ Khánh Khương ra, không ai có thể bóc tà lực ra khỏi lưỡi đao đó. Tiên thể của Quang Thần quả thực rất đặc biệt, có thể tách tà lực Tây Hoàng Nhận từ trên đao ra, nhét vào thân thể mình. Khi bọn họ điều tra nhưng chẳng tìm ra manh mối gì thì Tổ Thị lại có được sức mạnh này. Nhưng nàng chẳng qua chỉ nạp lấy một chút, đã bị ép thành như vậy...Sức mạnh này, không thể ở lại lâu trong thân thể nàng.Chiết Nhan từng nói, đợi nàng hồi phục chính thì nàng sẽ tự biết nên đào thải tà lực khỏi thân thể mình thế nào. Hắn hy vọng nàng thực sự biết.Tam điện hạ giơ tay lên, hóa giấy bút ra, suy nghĩ một chút, bắt đầu hồi âm lại cho Chiết Nhan.Trong phòng, ánh sáng của viên minh châu rực rỡ, nam tử nghiêng người bên cạnh chiếc giường ngọc, tay trái chấp bút, chữ rơi vào giấy. Hắn không thuận tay trái, nhưng khi viết chữ cũng không có gì khó khăn, nét bút vẫn như bay.Bức thư viết xong rất nhanh, lúc đang định bỏ thư vào phong thì Tam điện hạ chợt cảm thấy tay phải mình bị túm giật một cái.Hắn đưa mắt nhìn qua, thấy Tổ Thị đã thay đổi tư thế ngủ.Nàng vốn đang nằm nghiêng, hai tay khép tay hắn đặt ở trước người, cách mặt nàng còn chưa đến một tấc, lúc này, nàng lại túm lấy tay hắn, đặt ở trên gò má trái của mình. Nhìn giống như hắn chủ động vuốt má nàng vậy.Tam điện hạ không khỏi sửng sốt. Tầm nhìn của hắn dừng lại trên khuôn mặt của nàng. Hắn ý thức được hành động quá phận và thân mật này. Khi nàng còn là một đứa trẻ, nàng rất thích làm nũng, thỉnh thoảng cũng có hành động tương tự với thân cận "ca ca" của hắn, ví dụ như đôi khi sẽ ôm lấy cánh tay hắn, khi gặp ác mộng bị dọa sợ cũng sẽ nhào vào lòng hắn. Hắn chưa từng nghĩ những động tác kia là quá phận. Nhưng lúc này, lại tựa như không giống. Quang thần bây giờ, có khuôn mặt của một thiếu nữ và dáng người thướt tha, khi nàng lại làm động tác như vậy, thân mật lại ẩn chứa ý mập mờ, dục vọng lập tức xuất hiện.Chẳng qua Tam điện hạ cũng không phải là thứ đầu gỗ gì, mà lại vì một nữ tử xinh đẹp vô ý thức thân mật đã không biết phải làm sao. Hắn chỉ sửng sốt trong chớp mắt, sau đó lập tức phục hồi tinh thần lại.Nàng vẫn còn ngủ say, một bàn tay nắm lấy tay hắn, để lòng bàn tay của hắn có thể dán vào má nàng, tay kia nắm chặt tay, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay hắn.Bàn tay nàng còn trắng hơn cả ngọc Dương Chi, mềm mại, trong suốt, nắm tay siết chặt kia không có sức lực gì, chỉ tựa như một đóa Mẫu Đơn trắng như tuyết đang tắm mình trong mưa, xinh đẹp mà yếu đuối. Mà dưới lòng bàn tay hắn, gương mặt nàng ấm áp trơn láng, hơi đỏ lên, dưới làn da trong suốt giống như son phấn hòa vào tuyết. Da thịt trắng như tuyết, đuôi lông mày, khóe mắt, bờ hai gò má thì hơi ửng đỏ, giống như một đóa sen sen trong Dao Trì, tên là Vũ phi.Mẫu Đơn Trắng, Vũ Phi.Trái tim Tam điện hạ đột nhiên đập thình thịch, hắn cảm thấy dường như mình đã từng dùng hai loại hoa này để hình dung ai đó. Cảm giác đó rất thật thế nhưng hắn lại không thể nhớ ra. Nhưng cố gắng nhớ lại thật lâu, cũng không nhớ ra hắn từng dùng chúng để hình dung ai cả. Những nữ tử trong trí nhớ trước kia, cũng không có ai xứng được với hai loại hoa này.Hắn nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, gần đây hắn vẫn hay có cảm giác này, tựa như có điều gì đó rất quen thuộc, nhưng khi xem xét chuyện xảy ra ở quá khứ thì lại hoàn toàn không có đầu mối gì. Xem ra, hắn phải sớm ngày đi tới động Tinh Lệnh, gặp con thú Tứ Cảnh kia mới phải. Gặp được con thánh thú của tộc Thanh Điểu kia, đi tới "Cảnh Tương Ngã" của nó, thì hắn có lẽ sẽ hiểu được hết thảy chuyện gì đang xảy ra. Là ảo giác của hắn hay là trí nhớ của hắn có vấn đề, hắn tin rằng rất nhanh thôi sẽ có một đáp án.Chính vào lúc này, Tổ Thị trên giường ngọc đột nhiên khẽ rên một tiếng, sự chú ý của Tam điện hạ lần nữa trở lại trên người nàng, cho rằng nàng muốn tỉnh lại, nghĩ tránh cho hai người cảm thấy xấu hổ, hắn nghĩ có phải nên rút tay về hay không. Ai ngờ nữ tử chỉ nghiêng đầu, vô ý thức dùng gò má trái cọ nhẹ lòng bàn tay hắn. Sau động tác này, nàng cảm thấy thoải mái, lại cọ thêm một chút, sau đó chôn nửa khuôn mặt vào trong lòng bàn tay hắn.Hắn cảm giác được hơi thở ấm áp đều đều của nàng, làm hắn ngứa cả tim gan. Mà động tác nhỏ nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay hắn vừa rồi của nàng cũng làm cho hắn cảm thấy quen thuộc. Là bởi vì Tiểu Tổ Thị cũng có động tác làm nũng giống thế nên hắn mới cảm thấy quen thuộc sao? Hay là... Có lý do gì khác?Tam điện hạ kìm nén nghi vấn trong lòng. Trên trán nàng có một sợi tóc buông xuống, đụng vào đuôi mắt, hình như là hơi nhột nên nàng giơ tay lên dụi mắt. Da thịt trên mắt mềm mại, động tác lại hơi mạnh, nên vừa chạm vào đã có một dấu đỏ, hắn nhìn mà kinh hãi, không khỏi thốt ra: "Đừng."Nói ra tiếng hắn mới ý thức được nàng đang ngủ say, nói với nàng "Đừng" thì có ích gì, bèn đưa tay nắm bàn nàng vẫn vô ý thức dụi đuôi mắt của nàng lấy ra, lại vén sợi tóc rối kia ra, kéo đến sau tai nàng. Cuối cùng nàng cũng cảm thấy thoải mái, không khỏi cọ vào lòng bàn tay hắn thêm một chút.Gian ngoài, Thiên Bộ đã trở về được một lúc, thấy ánh sáng trong phòng vẫn sáng, mà điện hạ lại thật lâu không xuất hiện, nàng có hơi lo lắng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, do dự một lát sau, quyết định cũng đi vào xem một chút.Kết quả vừa mới vén rèm lên, nàng đã nhìn thấy điện hạ nhà nàng nghiêng người vén tóc cho Tổ Thị thần. Dưới ánh sáng của viên minh châu, Tổ Thị thần nằm trong lụa trắng như tuyết vẫn đang ngủ say, mà điện hạ rũ mắt nhìn nàng, biểu cảm có chút... rất nhẹ nhàng. Trước kia điện hạ cũng đối xử dịu dàng với tiểu Tổ Thị như thế, lúc đó Thiên Bộ cũng không cảm thấy có gì, nhưng khi tiểu Tổ Thị trở về chính thân, trở thành thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành này, bầu không khí giữa nàng và điện hạ... Đáy lòng Thiên Bộ hơi run lên, đột nhiên có một ý nghĩ, nhưng ý nghĩ này thật sự rất bất kính, nàng bèn vội vàng đè nó xuống, hoảng hốt buông rèm xuống.8.11.2022Ngày đẹp nên tác giả cho em một cú kết thúc... đau đớn.Thông báo quan trọng: Tác giả sẽ dừng update trên wechat ở đây, và chúng ta sẽ tiếp tục đợi đến khi có sách giấy. Đồng thời hình như cũng có đăng ebook, chỉ là không biết đăng ở đâu thôi... Nào có sách giấy mọi người inbox hú em ha, em lười hóng tin luôn rồi. Huhu(em ngó tin cuối chương cái không có động lực dịch chương này luôn, đợi tới khuya lắc khuya lơ mới đăng, sợ mọi người mất vui cả ngày, chị bảy toàn mần mấy cú hụt hẫng quá)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.