Chương trước
Chương sau
Tam sinh tam thế bộ sinh liên

Tác giả: Đường Thất

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 43.2

Dọc theo đường đi, sắc mặt Liên Tống tái mét, Thiên Bộ chưa từng thấy sắc mặt Tam điện hạ nhà mình khó coi như vậy: "Theo lời Ân Lâm Tôn Giả nói, thì sáng nay tôn thượng từng đến thủy các tìm điện hạ, nhưng bị tỳ nữ trong các ngăn ở cửa, không gặp được điện hạ. Tôn thượng tức giận, trở về lập tức đến chính điện điện Phục Ba, nói có việc muốn bàn với Thái tử điện hạ, cho tất cả mọi người trong điện lui ra."

Tam điện hạ bước nhanh, có thể đuổi kịp hắn đã không dễ dàng, còn phải tranh thủ thời gian bẩm báo tiền căn hậu quả với hắn, Thiên Bộ không khỏi thở hổn hển: "Cửa chính chính điện đóng chặt, tôn thượng và Thái tử điện hạ ở trong hơn một canh giờ, cửa điện kia vẫn không mở ra. Ân Lâm Tôn Giả cảm thấy không đúng, lập tức cầm kiếm xông vào trong điện, mới nhìn thấy Tôn thượng lại đang độ tiên khí linh trạch cho Thái tử điện hạ. Không biết là tôn giả vào điện kinh động tôn thượng hay là như thế nào, khi tôn giả xông vào, tôn thượng đột nhiên phun máu tươi, sau đó thì té xỉu. Tôn giả vội vàng triệu Không Sơn lão đến chẩn trị cho Tôn Thượng, nhưng chưa đợi Không Sơn lão đến, quanh người tôn thượng bỗng nhiên tràn ngập kim quang, người bên ngoài không được đến gần. Cho nên nô tỳ vội vàng tới tìm điện hạ..."

Trong lúc nói chuyện bọn họ đã đến Điện Phục Ba, Thiên Bộ bẩm báo rất nhiều, nhưng Liên Tống một câu cũng không trả lời, chỉ nhíu mày, trực tiếp đi vào trong điện.

Tam điện hạ bước nhanh vào điện, vòng qua một bức bình phong trước mặt, sau đó, hắn thu bước chân lại.

Bên trong điện có thêm một cái giường thấp, trên giường lót vài cái gối cao. Tổ Thị ngồi trên giường, dựa vào chiếc gối cao màu trắng chồng lên nhau, hơi nghiêng đầu, đang nhận lấy trà Ân Lâm đưa đến uống.

Nữ tử nằm nghiêng, dáng người thướt tha, thân thể thon dài được bao bọc bởi một một bộ váy dài màu vàng, cả người tựa như bị lồng trong một đám mây mù màu vàng nhạt. Xuyên thấu qua đám mây, có thể thấy được mái tóc dài như suối của nàng. Dòng suối đen tuyền trôi qua như ánh sáng chảy xuôi trước người nàng. Trên mặt nàng không có quá nhiều huyết sắc, tái nhợt yếu ớt. Phía trên đôi mày bên phải dán một viên ngọc sáng nhỏ màu vàng, ước chừng là hóa trang trời sinh của Quang Thần, nhìn rất đặc biệt.

Lụa, yếu đuối, nhợt nhạt, vừa thực vừa ảo, nhưng rất đẹp.

Đây cũng không phải là tiểu Tổ Thị thuở ấu thời. Mà là Tổ Thị mà hắn nhìn thấy ở điện An Thiện Na. Thần Tổ Thị trưởng thành.

Trong lúc Tam điện hạ sửng sốt, nữ tử lên tiếng trước: "Ngươi tới rồi." Cởi bỏ giọng nữ trong trẻo ngây thơ, giọng nói của nàng tựa như bọc trong một lớp sương mù. Thấy hắn không có đáp lại, nàng cũng không thèm để ý, đẩy chén bạch ngọc trước mắt ra, cười với Ân Lâm: "Ngươi ra ngoài trước đi, ta và..." Nàng dừng một lát, tựa như đang tìm một xưng hô thích hợp, sau đó nàng nói: "Ta và Tam hoàng tử nói chuyện một lát."

Ân Lâm không nói gì, nghe lệnh rời đi, chỉ là lúc đi ngang qua Liên Tống thì khẽ nhíu mày.

Trong điện yên tĩnh, khi Ân Lâm đóng cửa điện lại, Tổ Thị lại mở miệng: "Ngươi rất lo lắng cho Thái tử nhỉ, Thái tử hắn không sao, chỉ vì khôi phục trí nhớ bị xóa bỏ hơi kinh động thần hồn của hắn thôi, để an hồn của hắn, ta đã dùng định hồn thuật, cho nên hắn cần ngủ thêm một khoảng thời gian, đại khái cũng cần một hai ngày."

Liên Tống đến gần, đứng cách nàng ba bước: "Nó không sao, vậy nàng thì sao?" Tổ Thị nghe nam nhân hỏi mình như vậy.

Nàng ư?

Nàng nhớ lại quá trình nàng cứu Thái tử một hồi.

Lúc đó nàng còn là một đứa trẻ nửa lớn, đưa ra quyết định thi thuật cho Thái tử chỉ dựa vào ý khí nhất thời, thực ra cũng không ý thức được điều này có hung hiểm gì với mình. Lúc thi thuật trị thương, nàng tách ra một luồng thần hồn, muốn tiến vào nguyên thần của Thái tử. Nhưng luồng thần hồn kia vừa mới bị tách ra, thì hai luồng sức mạnh đối kháng lẫn nhau trong cơ thể nàng lại mất thăng bằng, đụng đến nguyên thần, sâu trong thần hồn chợt như núi lở sóng thần.

Lúc nguy cấp, nàng dựa vào bản năng điều động pháp lực, muốn làm ổn định nguyên thần đang chấn động, may mắn vào một khắc kia nguyên thần của nàng và thần hồn của Dạ Hoa liên kết lại với nhau. Được Dạ Hoa chống đỡ, vì thế nàng đánh bậy đánh bạ lại xông vào quan khiếu, vượt qua khoảnh khắc hung hiểm kia.

Sau đó nàng thuận lợi bình ổn nguyên thần chấn động, lại thuận thế dùng pháp lực thay thế linh lực đối kháng với tà lực trong cơ thể. Trong khoảnh khắc linh lực trở về, thân thể của nàng lập tức thay đổi... trở về nàng của tuổi trưởng thành. Đồng thời, ký ức trước khi nàng biến thành Tổ Thị nhỏ tuổi đều được đánh thức.

Nàng nhớ tới Khánh Khương, nhớ tới tà lực Tây Hoàng Nhận trong cơ thể, cũng nhớ tới trong điện An Thiện Na của Thiên Tuyệt Hành cung, nàng và vị thủy thần tuấn mỹ tiêu sái, phong lưu đường đường lần đầu gặp mặt.

Cửa sổ mở ra, hôm nay tiết trời âm u, gió thổi vào phòng mang đến hương thơm ngọt ngào của hoa Lục Anh. Hơi lạnh làm cho Tổ Thị hoàn hồn: "Ta cũng không sao." Nàng nói. Lại nhìn Liên Tống: "Trong điện An Thiện Na ngươi cứu ta, hơn một tháng nay, cũng rất chăm sóc ta." Nói đến đây, nàng khẽ dừng lại, chăm chú nhìn vào ánh mắt nam nhân: "Trong mắt ngươi... là sự thất vọng sao?" Suy nghĩ một hồi, nàng mỉm cười: "Có phải ngươi không hy vọng ta trở lại?" Nàng buông bàn tay trái chống má xuống, hai tay xếp chồng lên gối: "Ngươi cảm thấy, ta là một đứa trẻ thì tốt hơn phải không?" Giống như cảm thấy vấn đề này cực kỳ thú vị, nàng hơi ngồi thẳng dậy, đôi mắt hàm chứa ý trêu đùa, chờ đợi Liên Tống trả lời.

Liên Tống không trả lời câu hỏi của nàng. Hắn đi tới trước giường của nàng, cúi người xuống, nàng lắp bắp kinh hãi, không biết hắn muốn làm gì, thân thể ngửa ra sau. Hắn giữ vai nàng bằng một tay, tay kia nắm lấy cổ tay nàng. Cơ thể nàng hơi cứng lại, không rõ lý do: "Ngươi làm gì thế?"

Hắn vươn ba ngón tay ra, đặt lên cổ tay nàng, chỉ hơi nâng mí mắt lên: "Nàng không phải nói mình không sao ư? Để ta kiểm tra thử."

Động tác của hắn quá đột ngột, yêu cầu lại rất chính đáng, nàng không hề phòng bị, bất chợt không tìm ra lý do từ chối, chỉ đành để mặc hắn.

Hắn dựa rất sát vào người nàng, động tác bắt mạch cực kỳ quen thuộc. Trong tưởng tượng của Tổ Thị, Liên Tống hẳn là sẽ có chút ngăn cách với bản thân sau khi hồi phục bản thể, nhưng bây giờ... tình hình rõ ràng không phải như nàng nghĩ. Nàng không biết hắn đang nghĩ gì. Đồng thời, nàng cũng tò mò về bản thân. Vì sao hắn ở gần nàng như vậy, mà nàng lại không cảm thấy bài xích? Là bởi vì khi nàng là một đứa trẻ, từng thân mật ở cùng hắn hơn một tháng, nên mới cảm thấy rất quen thuộc với hắn ư? Hơi thở của hắn ngọt ngào mà lạnh lẽo, giống như hương Bạch Nam Kỳ sau khi bị cơn mưa tắm mát, vấn vít quanh quẩn trong hơi thở của nàng, khiến nàng có hơi hoảng hốt.

Mà trong lúc nàng đang hoảng hốt, Liên Tống đã thu tay lại. Sau khi biết nàng quả thật không có gì đáng ngại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, thu lại tất cả cảm xúc nặng nề u ám, lần nữa trở lại làm Tam điện hạ lạnh nhạt thong dong kia. Hắn tiện tay hóa ra cho mình một chiếc ghế ngọc, ngồi trước mặt, bắt đầu trò chuyện với nàng: "Vừa rồi, vì sao lại nói như vậy?" Hắn hỏi nàng.

Tổ Thị không hiểu ra làm sao, không rõ ràng lặp lại câu hỏi của hắn: "Tại sao lại nói như vậy?" Nàng nhíu mày: " Ta đã nói gì ư?" Suy nghĩ hồi rồi khẽ "à" một tiếng: "À, ý ngươi là, ta nói với ngươi ta không sao?" Nàng cười nhạt: "Ta đã không sao nữa rồi."

Liên Tống cũng mỉm cười, hắn lắc đầu: "Nàng đang giả ngốc sao?" Hắn nói nhỏ với nàng. Sau đó, hắn đến gần nàng một chút, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Ta hỏi, tại sao nàng cảm thấy ta sẽ thất vọng, nghĩ rằng ta không muốn nàng trở lại, muốn nàng mãi là một đứa trẻ?"

Đồng tử Tổ Thị bỗng dưng co rụt lại, nàng mím môi, không trả lời.

Liên Tống vẫn nhìn nàng như cũ, chậm rãi nói: "Ta chưa bao giờ hy vọng như vậy, cho nên khi nàng trở về chính thân, ta cũng không thất vọng."

Khóe môi Tổ Thị mím chặt, bàn tay đặt trên gối cao bất giác nắm chặt, trong mắt hiện ra một chút lạnh lẽo: "Cho nên ở cùng hơn tháng này, ngươi không có một chút tình cảm nào đối với đứa nhỏ kia, phải không?"

Tầm mắt Liên Tống đảo qua bàn tay cô nương đang nắm chặt, không dừng lại ở trên đó mà chỉ thoáng qua, tuy không dễ khiến người ta phát hiện đã đủ để hắn biết được cảm xúc thật sự của nàng.

Ngón tay trắng giấu trong ống tay áo rộng hơi lộ ra, giữ chặt chiếc gối cao, hẳn là rất dùng sức, bởi vì khớp xương như ngọc châu thanh tú kia hơi phiếm hồng, điều này ở một mức độ nào đó đã làm bại lộ nội tâm của nàng.

Liên Tống không lập tức trả lời câu hỏi đó. Ánh mắt nàng đã híp lại, sau đó khẽ cười, giống như cũng không thèm để ý: "Không có tình cảm thì không có tình cảm thôi." Nàng thản nhiên: "Ân Lâm có lẽ đã nói với ngươi, ta sinh ra không có thất tình cũng không có lục dục, cho nên hơn ba mươi vạn năm trước lúc ta còn là đứa trẻ thực ra cũng không phải là người mà ngươi nhìn thấy trước đó."

Nói đến đây, nàng hơi khựng lại, dường như suy nghĩ gì đó một lúc: "Mà bây giờ sau khi tu được thất tình lại trở lại thời thơ ấu, giống như thiên đạo cho ta một cơ hội, để cho ta có thể dùng tình cảm hoàn chỉnh, dưới thân phận đứa trẻ đi trải nghiệm thế gian này một lần nữa. Điều này đối với ta mà nói là vô cùng trân quý, ta cho rằng điều đó trân quý với ta, và người khác cũng..." Nói đến đây, cảm giác được sự tiêu cực trong lời nói, nàng sửng sốt, ngây người, cuối cùng nàng nói: "Bỏ đi."

Ngay khi hai chữ "Bỏ đi" ra khỏi miệng, tay nàng bị bắt được. Nàng cả kinh, nhìn về phía nam nhân. Nam nhân rũ mắt xuống, ngón tay hắn thon dài, có lực, nắm lấy ngón tay nàng, rút chúng ra khỏi tay áo, khẽ nắm chặt. Ngón tay căng thẳng của nàng tựa như được tiếp thêm sức mạnh.

Hắn đang khiến nàng thư giãn. Hắn đã phát hiện ra sự căng thẳng của nàng.

Nàng cứng đờ.

"Đừng nghĩ oan ta, A Ngọc." Nam nhân thấp giọng nói.

Nàng muốn rút tay về, chính bản thân nàng cũng không thể nói rõ là vì tức giận hay là như thế nào, nàng hơi nâng cao giọng nói: "Ai cho phép ngươi gọi cái tên này?"

Bởi vì nàng giãy dụa nên hắn thuận thế buông tay nàng ra.

Trong điện yên tĩnh một hồi, lúc này là hắn lên tiếng phá vỡ yên tĩnh trước.

"Vì vậy, nàng hi vọng ta trả lời câu hỏi của nàng thế nào?" Hắn nhẹ giọng hỏi, đôi mắt màu hổ phách kia nhìn nàng, tựa như bất đắc dĩ, lại hàm chứa sự bao dung: "Chẳng lẽ ta nói ta rất thất vọng với việc nàng trở về chính thân thì nàng sẽ vui sao?"

"Nàng sẽ không vui." Hắn trả lời câu hỏi này cho nàng, tiếp tục: "Ta biết rằng nàng sẽ trở lại, và đã sẵn sàng cho điều này. Khi nàng là một đứa trẻ, ngây thơ đơn giản, trẻ con đáng yêu, ta cũng rất không nỡ từ biệt với đứa trẻ là nàng. Nhưng ta cũng vui mừng vì nàng đã trở lại một cách an toàn. Chỉ là không thể nói lời tạm biệt với đứa nhỏ kia khiến cho ta cảm thấy hơi tiếc nuối." Sau khi nói xong những lời này, hắn nghiêm túc nhìn nàng với ánh mắt ôn hòa bao dung: "Đây là tất cả những gì ta nghĩ."

Tổ Thị giật mình. Đêm đó khi gặp Liên Tống ở điện An Thiện Na, nàng đã biết, tiểu tam lang của nhà Thiên Quân này, thông minh tuyệt luân, nhưng nàng không biết hắn còn giỏi quan sát lòng người như vậy. Thời khắc trở về thân thể trưởng thành, hết thảy đều hơi hỗn loạn, nàng giống như tỉnh lại từ trong đám sương mù, khi nàng còn nhỏ và lúc nàng trưởng thành hòa làm một thể trong sự mờ mịt kia.

Thực ra nàng có thể dùng lý trí để phân biệt, Tiểu Tổ Thị tủi thân và khổ sở xuất phát từ một vài nguyên nhân ngây thơ, nhưng nàng cũng không cách nào không quan tâm, bởi những tủi thân và khổ sở kia đều thật như vậy, là cảm giác rõ ràng của nàng một canh giờ trước. Cho đến lúc này, chúng nó vẫn khiến cho lòng nàng buồn bực.

Cho nên sau khi nhìn thấy Liên Tống, nàng cố ý hỏi hắn có cảm thấy nàng là một đứa trẻ tốt hơn hay không. Lúc đó giấu sau nụ cười của nàng, thực ra là sự thăm dò. Tại thời điểm đó, nàng muốn biết câu trả lời của hắn. Bởi vì nếu hắn yêu thương đứa bé kia hơn, nhưng đứa bé kia lại biến mất, thì đây chính là một sự trả thù tuyệt vời. Nàng học được thất tình, hiểu được yêu si ái dục, cũng theo bản năng thông suốt bản lĩnh khiến lòng người tổn thương.

Nhưng như hắn nói, nếu hắn chỉ thích nàng khi còn nhỏ, lại bài xích nàng trưởng thành, thì nàng thực sự vui vẻ sao?

Phải, nàng sẽ không.

Cho nên, hắn hỏi rất đúng, rốt cuộc nàng muốn hắn trả lời như thế nào đây?

Nàng bỗng dưng có hơi mụ mị. Thật lâu sau, nàng nhớ lại hắn vừa nói rằng tiếc nuối vì không thể nói lời tạm biệt với đứa nhỏ. Có lẽ những cảm giác ngột ngạt trong lòng nàng, cũng là những tiếc nuối còn sót lại trước khi trở về bản thể... nàng không thể nói lời tạm biệt với hắn. Nhưng đó là lỗi của nàng sao? Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhíu mày nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn nói lời tạm biệt với nó sao? Cuối cùng nó..." Nhưng nói đến đây, lại giống như không biết nên nói tiếp như thế nào, dừng lại.

Nam nhân không thúc giục nàng, như thể hắn có sự dịu dàng và kiên nhẫn vô cùng tận.

Nàng im lặng một lát, vẫn quyết định nói hết những lời đó. Nhưng nàng không dùng từ "cuối cùng" nữa, mà đổi thành một từ khác, tiếp tục nói: "Sau đó nó đi thủy các tìm ngươi, nhưng cung nga nói ngươi và nữ quân tộc Thanh Điểu tộc đang nghỉ trưa. Nó nghĩ ngươi có phải đã không quan tâm đến nó nữa hay không, rất là tức giận, bởi vậy lựa chọn tự mình thi thuật khôi phục trí nhớ cho Thái tử. Sau đó, nó biến mất, và ta bước ra." Nàng khẽ cắn môi: "Ngươi nên cảm thấy hối tiếc, vì lúc nàng biến mất vẫn còn tức giận với ngươi." Nàng không nói nàng ngoại trừ tức giận ra, còn có cả đau khổ và tủi thân, bởi vì nói như vậy giống như là nàng đang yếu thế, mà Quang Thần thì tuyệt đối không thể yếu thế với người khác. Nói xong những lời này, nàng cũng không nhìn hắn, chỉ hơi mím môi, "hừ" mũi một tiếng.

Liên Tống nhìn Tổ Thị trước mắt. Nàng khi là một đứa bé và nàng trưởng thành, khuôn mặt thực sự không chênh lệch nhau mấy, nhưng khí chất quả thực khác nhau một trời một vực. Nàng khi còn nhỏ, chỉ khiến cho người ta cảm thấy nàng đáng yêu, ngây thơ, nhưng nàng trưởng thành, mỗi một nụ cười, đều là tư thái của một nữ tử yêu kiều, xinh đẹp thanh thuần, khiến ta cảm thấy si mê. Muốn phân biệt nàng trưởng thành với nàng khi còn nhỏ rất dễ dàng. Nhưng khi nàng mím môi khẽ hừ một tiếng, lại chứa đựng một sự ngây thơ không phân biệt tuổi tác. Tựa như tiểu Tổ Thị ngây thơ kiêu ngạo kia lại lần nữa xuất hiện trước mắt hắn.

Khi Tiểu Tổ Thị mím môi khẽ hừ một tiếng, đáy lòng nàng che giấu cảm xúc gì Liên Tống cũng hiểu được. Hắn khẽ thở dài: "Ngoài việc giận ta thì phải chăng muội ấy còn rất buồn?"

Tổ Thị khẽ nhấc mí mắt lên, ánh mắt dừng trên mặt nam nhân, nhìn thấy trong gương mặt như ngọc của hắn dường như cũng hơi khổ sở, không khỏi ngẩn ra. Nghe hắn nhẹ nhàng nói với nàng: "Xin lỗi, khiến cho nàng tức giận, lại làm cho nàng buồn, là ta không tốt." Nàng sững sờ.

Nàng ngây ngẩn cả người. Trái tim bỗng dưng thắt chặt. Hắn biết nàng buồn sao? Vậy thì... Hắn có hối hận không?

"Là nó tức giận khổ sở, không phải là ta tức giận khổ sở." Giọng nàng hơi khàn khàn, nhưng nàng vẫn giả vờ rất bình tĩnh, cố ý làm khó hắn: "Ngươi chọc nó tức giận, nói xin lỗi với ta thì ích gì?"

Hắn cũng không bị nàng làm khó dễ, đưa ra một lý do khiến nàng không cách nào phản bác: "Bởi vì Quang Thần nhỏ tuổi cũng thế mà Quang Thần trưởng thành cũng vậy, không phải đều là A Ngọc sao?"

Hắn bình thản nói ra những lời này, khiến cho nàng lần thứ hai ngây ngẩn cả người. Quả thực, nàng còn nhỏ và nàng trưởng thành, thì đều là nàng. Nhưng tại sao hắn có thể chắc chắn như vậy? Dưới sự dẫn dắt cố ý của nàng, hắn không phải là nên cắt đứt mối liên hệ giữa đứa nhỏ kia và nàng sao?

Thấy nàng sững sờ, hắn hơi tới gần nàng một chút, khẩn khoản nói: "Vẫn không thể tha thứ cho ta sao, A Ngọc?"

Tổ Thị nhìn nam nhân trước mắt, nghĩ hắn thật sự rất thông minh, có khả năng quan sát tuyệt vời và cái nhìn sâu sắc nhạy bén, nắm bắt cảm xúc của người khác cũng rất giỏi, rất hiểu được khi nào nói điều gì thì có thể làm rung động lòng người nhất.

Nàng quả thực bị làm cho rung động, vả lại giọng nói dịu dàng kia làm cho nàng có hơi chút thất thần, cứ cảm thấy như mình từng nghe ở đâu đó, thế nhưng nhất thời lại nhớ không ra. Hắn thành tâm xin lỗi nàng như vậy, nàng đương nhiên không thể trách hắn nữa, mà những lời nói kia của hắn, quả thực cũng làm cho trong lòng nàng bớt tủi thân đi rất nhiều.

Bỏ qua những nỗi tủi thân kia, nàng thở dài một hơi thật sâu, cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể bình tĩnh nói với hắn một câu: "Vậy chúng ta làm hòa, chỉ là Liên Tống quân cũng không cần hổ thẹn với ta, dù sao khi đó ta cũng..."

Những lời nói của nàng làm cho hắn nhíu mày: "Ta rất vui vì A Ngọc đã bớt giận, nguyện ý làm hòa với ta." Đôi đồng tử màu hổ phách của hắn nhìn nàng, tựa như một đầm nước âm u: "Nhưng vì sao lại gọi ta là Liên Tống quân? Cách xưng hô này xa lạ quá. Chúng ta đều là thần Tự Nhiên, lại lập ra Phệ Cốt Chân Ngôn, thì chuyện xưng hô phải khác chứ."

Nàng lập tức phản ứng lại ý của hắn, không khỏi kinh ngạc: "Ngươi không phải vẫn muốn ta gọi ngươi... là Liên Tam ca ca đó chứ?"

(gọi thế em cũng ngại dùm anh ba)

Nghe hắn trả lời "Có gì là không thể", nàng dở khóc dở cười.

"Nếu ta tiếp tục gọi ngươi như vậy, thì sẽ rất kỳ cục." Nàng kiên định từ chối xưng hô này: "Chỉ là..." Nàng chống má: "Ngươi nói cũng đúng, chúng ta đã lập Phệ Cốt Chân Ngôn, đương nhiên phải xưng hô khác." Nửa người nàng đều dựa vào gối mây xếp chồng lên nhau: "Nhưng Liên Tam ca ca thì không được." Nàng vuốt ve mặt gối gấm: "Ta mười vạn tuổi, lớn hơn ngươi một chút, ta gọi ngươi là Tiểu Tam Lang, như thế thích hợp hơn."

(đúng ời, bắt ảnh gọi là Ngọc tỷ tỷ đê, tưởng chiếm tiện nghi quang thần hoài được chắc)

Hắn không cho là đúng: "Nàng hơn phân nửa thời gian đều ngủ say, nếu tính tuổi tác bình thường thì vẫn chưa đủ mười vạn tuổi, gọi ta một tiếng ca ca, dường như cũng không có gì không thích hợp."

Lần đầu tiên nàng nghe nói về thuật toán như vậy, hơi há miệng, một lúc lâu sau, trừng hắn một cái: "Ngươi tính toán như vậy, rất ư là vô lại." Bởi vì toàn nói chuyện phiếm không quan trọng, cũng không cần động não, nên nàng cảm thấy có hơi mệt mỏi, nói xong, khẽ ngáp một cái.

Thấy nàng mệt mỏi, nam nhân không đùa giỡn nàng nữa, cười nói: "Chẳng qua chỉ là xưng hô mà thôi, nếu nàng muốn gọi ta là tiểu tam lang, thì không có gì dị nghị cả? Dù sao ta cũng biết, nàng là Quang Thần, Quang Thần rất bá đạo, cho tới bây giờ đều muốn mình là độc nhất vô nhị trên thế gian này. Mà thế gian này, quả thực không ai gọi ta là tiểu tam lang."

Nàng che miệng đang ngáp một nửa. Nàng còn nhớ những gì nàng từng nói với hắn. Khi đó hắn lừa gạt nàng, muốn làm ca ca của nàng, nàng dặn hắn cũng không thể để cho người khác gọi hắn là ca ca. Hắn hỏi nàng tại sao, nàng kiêu ngạo nói với hắn rằng bởi vì nàng là Quang Thần, Quang Thần là bá đạo như vậy đấy.

Đó là những gì đã xảy ra hơn một tháng trước. Nàng biết hắn đang trêu chọc nàng, nhớ tới việc này, chính nàng cũng cảm thấy buồn cười. Đồng thời lại cảm thấy đáng tiếc, không khỏi lẩm bẩm, nói với nam nhân: "Khi ta còn nhỏ, rất hy vọng ngươi mau mau sinh ra, nhưng không thể ngờ được ngươi lại sinh ra trễ như vậy, cũng không ngờ được chúng ta lại quen biết nhau như vậy, nhưng đây có lẽ cũng là duyên phận."

"Ừ." Hắn gật đầu, nói với nàng một cách chắc chắn: "Đó thực sự là duyên phận." Lại hỏi nàng: "Trông nàng rất mệt mỏi, nàng có muốn đi ngủ một chút không?" "

Được hắn nhắc nhở như vậy, nàng mới ý thức được mình thật sự đang rất mệt mỏi: "Ừ" một tiếng, gật gật đầu, rồi lại nói: "Chỉ là Thái tử..."

"Ta sẽ trông nó." Hắn trả lời nàng.

Thiên Bộ canh giữ bên ngoài điện hơn một canh giờ, cho đến khi màn đêm buông xuống, cửa điện cuối cùng cũng bị đẩy ra từ bên trong. Tam điện hạ bế một nữ tử trong lòng, gương mặt nữ tử vùi ở ngực Tam điện hạ, không nhìn được dáng vẻ gì.

Không nghĩ cũng biết, đó hẳn là Tổ Thị thần. Nhưng vấn đề là, Thiên Bộ kinh ngạc phát hiện, nữ tử trong lòng Tam điện hạ cao hơn tiểu Tổ Thị không ít, dáng người cũng yêu kiều hơn rất nhiều.

Nàng đang cảm thấy rất lộn xộn, thì Ân Lâm tiến lên, sắc mặt hơi trầm xuống hỏi điện hạ nhà nàng: "Nàng làm sao vậy?"

"Ngủ thiếp đi rồi." Tam điện hạ ôm nữ tử đi ra ngoài, đi hai bước, lại dường như nhớ tới nơi này không phải Nguyên Cực cung, nhiều người nhiều tai mắt, quay đầu ra lệnh cho Thiên Bộ: "Chuẩn bị kiệu."

Thiên Bộ nghe nói lập tức hiểu ý, lập tức hóa ra một chiếc kiệu có màn che. Tam điện hạ cất bước bước vào kiệu, rèm cửa xung quanh lập tức khép lại. Chiếc kiệu không người bay lên, trôi nổi giữa không trung, đợi Thiên Bộ đuổi theo, thì di chuyển về phía điện Phù Lan điện.

6.11.2022

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.