Nàng đi về phía trước vài bước, muốn tìm thú trấn điện kia. Sâu trong tẩm điện chợt có nguồn sáng sáng lên, theo đó vang lên một giọng nói hờ hững: "Ai? "
Đồng tử Tổ Thị co rụt lại, nàng không ngờ được trong điện lại có người, là ai? Lòng cảnh giác áp chế sự tò mò, nàng theo bản năng muốn lùi lại phía sau thì người bên trong đã vén màn bước ra. Theo ánh sáng của viên ngọc chiếu sáng toàn bộ đại điện, Tổ Thị thấy rõ người đứng bên cạnh bình phong.
Nam nhân trẻ tuổi, dáng người rất cao lớn, tóc dài xõa tung sau đầu ướt đẫm, là vừa mới tắm rửa bước ra. Mặt mày nam nhân như họa, lạnh lùng thản nhiên nhìn nàng, hắn mặc minh y trắng tinh khiết mà người bình thường sau khi tắm rửa xong mặc, nhìn rất trang trọng, vạt áo minh y lại hơi tán loạn, nên toát ra vẻ lười biếng, trong tay cầm một cái khăn bông, giống như đang muốn lau tóc, toát có vẻ tùy ý. Tám chữ "tuấn mỹ tiêu sái, phong lưu hào phóng" lập tức xuất hiện trong đầu Tổ Thị, nhưng chỉ thoáng một cái rồi thôi. Bởi vì không thể sử dụng pháp lực, cho nên nàng không thể phán đoán được người này thuộc tộc nào, cũng không cách nào phán đoán được hắn có nguy hiểm hay không.
Ngay trong trong nháy mắt khựng lại, nàng đã đưa ra quyết định: "Quấy rầy quý nhân rồi." nàng cúi đầu, khom người thi lễ: "Nô tỳ đi ngang qua điện An Thiện Na, nghe thấy trong điện có động tĩnh, cho nên mới đến xem thử." Nàng hơi ngẩng đầu, chần chờ hỏi: "Quý nhân... ngài có đi nhầm chỗ không? Điện An Thiện Na này là nơi ở cũ của Thiếu Quán Ma Tôn, vốn không đãi khách."
Nam nhân tiện tay khép vạt áo lại, cầm khăn bông vừa lau tóc, vừa đi đến bên cạnh giường ngọc ngồi xuống: "Bổn quân không thích cùng cung thất với người khác, điện này trống trải, rất hợp ý bổn quân." Rồi nhìn nàng một cái: "Cô nương cũng vừa nói chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, cho nên cũng nể mặt bổn quân, coi như không biết việc này là được."
Lời nói tuy nói khách khí, nhưng trong sự khách khí lại ẩn chứa khí thế làm người không thể phản bác cũng không thể nghi ngờ. Tổ Thị lập tức hiểu ra, nam nhân này có lai lịch không nhỏ, không phải người mà nàng chỉ cần lấy Thiếu Quán ra là có thể khuyên đi. Nhưng trấn Điện Thú đang ở ngay trước mắt, nàng cũng không thể rời đi, như thế chỉ có thể nghĩ cách ở lại trong điện này, sau đó mới coi thời cơ mà hành động thôi.
"Quý nhân đã quyết định nghỉ ngơi ở đây, nô tỳ cũng không dám nói mấy lời nhỏ nhặt nữa." Nàng khẽ mở miệng đáp trả, giả vờ như mình là một thị nữ điêu luyện, lại hiểu lòng người: "Chỉ là. Điện này đã lâu không có người ở, giường ngọc cũng chưa trải đệm, rất là thất lễ, nếu quý nhân không ghét bỏ, thì xin hãy để nô tỳ lại sắp xếp giường cho quý nhân ngài." Lúc nói chuyện nàng hơi cúi xuống, hai tay đặt ở nghiêng bụng, cúi đầu, nhìn qua quả thật giống như một cung tỳ vừa hiểu chuyện vừa hiểu lễ.
Ánh mắt của nam nhân dừng lại trên đỉnh đầu nàng một lúc: "Vậy thì làm phiền cô nương."
Nàng khẽ mím môi: "Hầu hạ quý nhân chính là bổn phận của nô tỳ, sao dám nhận lời này của quý nhân." Dứt lời lại thi lễ, đứng dậy đi tới trước tủ ngọc, thuần thục ôm trong tủ ra một cái chăn. Nam nhân chủ động đứng dậy khỏi mép giường, bước qua một bên nhường không gian cho nàng trải chăn. Trong điện lúc này chỉ có tiếng sột soạt lau tóc của nam nhân và tiếng ma sát tơ lụa khi trải chăn. Sau khi nàng trải chăn xong, nam nhân lại ngồi xuống mép giường lần nữa, nàng bắt đầu treo màn che ở góc giường xuống.
Trong điện này vẫn thẩm mỹ hơn hai mươi vạn năm trước: màn che xung quanh giường ngọc đều được làm từ lụa, một lớp lụa trắng mỏng được móc ngọc kéo lên, phiêu dật như sương mù. Nhưng nghe nói gần đây các khuê tú của hai tộc thần ma đều không thích dùng lụa mỏng làm mành che, Ân Lâm nói các nàng bắt đầu yêu lụa mây gì đó, lụa mây tuy cũng mỏng manh, nhưng nó rất mềm mại mát mẻ... Tổ Thị vừa nghĩ đến những thứ này, vừa đưa tay với móc ngọc lấy mành lụa xuống, thì bỗng nhiên nghe một loạt tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài điện truyền đến, động tác thả mành của nàng cũng hơi khựng lại.
Rầm! Cửa điện bị đẩy ra, một đội ma tướng xông vào.
Ma tướng có hơn hai mươi người, người cầm đầu chính là nữ tử áo đỏ mặc hắc giáp. Nữ tử dẫn nhóm ma tướng đi vòng qua hai cây cột chống điện đi đến chính giữa đại điện, bỗng dưng dừng bước, thần sắc khiếp sợ nhìn về phía trong điện: "Tam điện hạ..."
Tổ Thị đứng trong mành trướng, nghe được tiếng xưng hô này, thì hơi dừng một chút.
Nam nhân ngồi ở bên giường, vẫn đang lau tóc, tùy ý hỏi nữ tử kia: "Đã trễ như vậy rồi, Khiên Điệp ma sứ dẫn rất nhiều người này xông vào chỗ bổn quân ở, không biết có chuyện gì không?"
Nữ ma sứ phục hồi tinh thần, vội vàng chắp tay bồi lễ: "Khiên Điệp cũng không có ý quấy nhiễu Tam điện hạ, mong tam điện hạ thứ tội. Không dám giấu diếm điện hạ, điện Tĩnh Cư có thích khách vừa bỏ chạy, chúng ta đang lục soát chung quanh." Nàng nhìn về phía nam nhân, có hơi do dự, giống như là hỏi vấn đề này cũng có hơi khó xử, nhưng lại không thể không hỏi: "Nếu ta không nhớ nhầm, điện An Thiện Na vốn không chiêu đãi khách, theo lý mà nói Tam điện hạ không nên nghỉ ngơi ở chỗ này mới phải, không rõ, điện hạ vì sao..."
Nam nhân lau tóc xong, rất tự nhiên đưa khăn qua. Cũng không cần nam nhân nói gì, Tổ Thị đã cúi đầu đi về phía trước, nhận lấy khăn bông, động tác lưu loát thành thạo, giống như sinh ra đã biết hầu hạ người khác vậy. Ánh mắt nữ ma sứ khẽ dừng lại trên người nàng, nhưng cũng không dừng lại lâu.
Nam nhân đưa khăn tay qua, mới giương mắt nhìn nữ ma sứ kia, vẫn rất tùy ý: "Bổn quân say rượu, chỉ cần nghỉ một lát thôi, ma sứ vừa truy đuổi thích khách, hẳn là rất bận rộn mới đúng." Hắn mỉm cười, giọng điệu hời hợt: "Không ngờ còn rảnh để quan tâm đến chuyện vặt vãnh như vậy."
Nữ ma sử ngẩn người, sắc mặt thay đổi, một lát sau, thần sắc phức tạp quy thành một nụ cười: "Tam điện hạ nói rất đúng, việc có nặng có nhẹ có chậm rãi có thong thả... Chúng ta đuổi tới nơi này, thực ra là lo lắng thích khách kia trốn vào trong điện này. Nếu người nọ trốn ở đây ta sợ là sẽ không tốt cho điện hạ." Nói xong lại chắp tay: "Kính xin điện hạ hãy cho chúng ta vào trong điện điều tra."
Tổ Thị thầm tán thưởng, cảm thấy nữ ma sứ tên Khiên Điệp này rất biết tiến lùi lại hiểu thiên biến vạn hóa, thật sự là hiếm có, một chiêu này lấy lùi làm tiến thực sự không tồi. Nói cho cùng nàng đuổi tới nơi này thực ra cũng chỉ vì tìm kiếm thích khách, nàng đã cho nam nhân kia mặt mũi rồi, nam nhân kia hẳn là cũng sẽ cho nàng mặt mũi.
Quả nhiên, nam nhân cũng cảm thấy nàng mỉm cười như thế thì làm động tác mời: "Đây là cung thất của Ma tộc các ngươi, chỗ Ma Tôn đã xảy ra chuyện, lục soát tất nhiên là trách nhiệm của các ngươi, mời."
Khiên Điệp ôm quyền cảm tạ, lập tức ra lệnh cho đám ma tướng vào trong điều tra tỉ mỉ, lục soát trong thời gian một chén trà, nhưng cũng không thể tìm ra được gì. Khiên Diệp nhiều lần xin lỗi, lúc dẫn các ma tướng rời khỏi nội điện, ánh mắt lơ đãng xẹt qua Tổ Thị vẫn đứng yên bên cạnh giường chưa từng di chuyển, nàng mới dừng bước, giả vờ lơ đãng hỏi nam nhân: "Thị nữ này... Không biết là vị nữ quan nào sắp xếp cho điện hạ dùng, nhìn... cũng rất khéo léo. "
Nam nhân chỉ hơi nâng mí mắt lên: "Bổn quân tiện tay mang từ điện trước tới hầu hạ mà thôi, vẫn còn dùng được."
Phối hợp với lý do của nam nhân, Tổ Thị ngẩng đầu lên, mỉm cười với Khiên Diệp, cúi người thi lễ: "Bẩm ma sứ đại nhân, nô tỳ tên là Tiểu Đường, làm việc dưới tay Quế Diệp cô cô. "
Nữ quan phụ trách yến ẩm của tiền điện quả thực tên là Quế Diệp.
Khiên Diệp cười gượng, nhìn nàng: "Hầu hạ Tam điện hạ cho tốt." Sau đó cũng vứt bỏ nghi ngờ, dẫn mọi người rời khỏi điện An Thiện Na.
Khi tiếng bước chân của đám ma tướng đi xa, trong điện chợt an tĩnh lại. Bên cạnh màn trướng có một bức tượng ngọc hình con hạc đang đứng, trong miệng hạc ngậm một viên hương trầm đang đốt, sương khói nhẹ nhàng, hương thơm thoang thoảng.
Tổ Thị cảm nhận được ánh mắt nam nhân đang nặng nề rơi vào trên người mình. Khi viên hương trầm kia cháy hết, nam nhân mới mở miệng, giọng điệu rất chắc chắn: "Người bọn họ muốn tìm là ngươi." Hắn hơi nhướng mày, ngắn gọn hỏi nàng: "Ngươi là ai, vì sao phải đi ám sát Khánh Khương?"
Mới vừa rồi khi nam nhân này chủ động che giấu cho nàng khỏi Khiên Diệp, Tổ Thị đã hiểu được tám phần rằng hắn đã biết nàng là thích khách đang chạy trốn.
Vốn dĩ không muốn cuốn Thiên tộc vào, bây giờ thực sự không cuốn vào cũng không được nữa rồi.
"Sao điện hạ biết người họ tìm là ta?" Nàng không giả làm nô tỳ nữa, mỉm cười, cúi người dỡ mép giường ngọc ngồi xuống, đưa tay đấm đấm hai chân khó chịu vì đứng quá lâu: "Từ lúc bước vào tẩm điện này, ta đã rất cẩn thận, tự cảm cũng thấy không có sơ hở gì." Nàng nghiêng đầu nhìn hắn: "Cho nên ta có hơi tò mò, ta rốt cuộc đã để lộ ra sơ hở ở đâu, mà khiến cho điện hạ xác định ta chính là thích khách kia, kính xin điện hạ giải đáp thắc mắc."
Liên Tống lẳng lặng nhìn cô nương trước mặt. Nữ tử búi tóc ốc, mặc một thân cung trang, khuôn mặt chỉ có thể gọi là thanh tú. Đúng như lời nàng nói, sau khi nàng vào điện, lời nói hành động quả thực rất thỏa đáng, đến khi nàng trải giường cho hắn xong, hắn cũng không phát hiện nàng có vấn đề gì. Chỉ là, khi ngoài điện vang lên tiếng bước chân của đám ma tướng, bàn tay đang kéo mành của nàng chợt khựng lại, môi cũng hơi mím chặt một lúc. Nàng phản ứng rất nhanh, che giấu cũng rất tốt, những động tác nhỏ đó đều chỉ là thoáng qua, nhưng mà hắn vẫn chú ý tới.
Dù cho trang phục hoàn mỹ đến đâu, cũng không thoát khỏi ánh mắt dò xét. Để ý lại, nhìn qua nàng, có thể phát hiện khuôn mặt thanh tú bình thản kia tuy cũng trắng nõn, nhưng cũng không giống da thịt trên tay nàng, trắng đến trong suốt mơn mởn như vậy. Lại nhìn khuôn mặt của nàng, đưa mắt nhìn qua tuy không cảm thấy có gì, thế nhưng quan sát kỹ trong thời gian một chén trà thì một người chuyên nghiên cứu về mặt nạ da người như hắn lại rất dễ dàng nhìn ra được sơ hở... biểu cảm của nàng có hơi cứng ngắc.
Nhưng cũng không cần phải giải thích những chi tiết này với nàng, hắn chỉ nói: "Bổn Quân cũng từng hứng thú với mặt nạ da người, đã từng làm, cũng từng nghiên cứu qua. "
Không cần hắn nói nhiều hơn, nàng đã hiểu rõ, ngạc nhiên cười: "Hóa ra là như vậy."
Giường ngọc có bốn cột, nam nhân dựa lưng vào một cột, cong gối ngồi xuống, tay phải đặt trên đầu gối, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ: "Bổn quân đã trả lời câu hỏi, thỏa mãn sự tò mò của ngươi, bây giờ đã đến lúc ngươi thỏa mãn sự tò mò của bổn quân."
"Ta là ai, vì sao phải đi ám sát Khánh Khương sao?" Nữ tử mím môi cười, cúi đầu, bàn tay vuốt ve mặt mình, sờ soạng mặt nạ da người nối liền với da thịt mình nhẹ nhàng xé một cái, một cái mặt nạ da người mỏng như cánh ve lập tức bị xé xuống. Nữ tử không ngẩng đầu ngay, hắn chỉ có thể nhìn thấy tóc trên đỉnh đầu nàng đen như lông quạ. Nàng đã thay đổi giọng nói, hẳn là giọng nói ban đầu của nàng, nghe rất trong trẻo: "Ta không ám sát Khánh Khương." Vừa nói, vừa gấp mặt nạ kia lại, bỏ vào trong tay áo, sau đó, nàng ngẩng đầu lên.
Nữ tử tiếp tục nói: "Ta không ám sát Khánh Khương, ta chỉ là giả làm Túy U công chúa chờ ở Tĩnh Cư điện, thừa dịp hắn hơi say trở về, lúc hắn tắm rửa, đã rút Tây Hoàng Nhận của hắn ra nhìn một chút. Sau khi xem xong, ta lập tức nghĩ cách trốn thoát, sau đó đến đây và gặp ngươi, chỉ như vậy mà thôi." Nàng vừa nói chuyện, vừa nghiêm túc quan sát biểu cảm của nam nhân, thấy khi nhắc tới Tây Hoàng Nhận, sắc mặt nam nhân khẽ biến, trong lòng nàng thầm tính toán, không khỏi lại mỉm cười: "Thì ra ngươi cũng biết Tây Hoàng Nhận khác thường." Nàng học theo hắn, cũng cong gối mà ngồi, khuỷu tay chống lên đầu gối, một tay chống má, hàm chứa ý khen ngợi: "Tiểu tam lang nhà Thiên Quân, xem ra ngươi và Đông Hoa cũng điều tra ra được không ít thứ nhỉ."
Nam nhân không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Thiếu nữ ngồi đối diện với hắn, cách nhau không quá ba thước, nàng có một gương mặt trong trẻo lạnh lùng, cực kỳ xinh đẹp, tựa như tuyết trên đỉnh núi, lạnh lùng cao khiết, nhưng khi cười lại rất ngọt ngào.
"Tổ Thị thần." Hắn khẳng định, chậm rãi mở miệng.
Nàng không nói cho hắn biết nàng là ai, nhưng hắn đã đoán được danh tính của nàng. Thử hỏi khắp điện Tĩnh Cư, người có thể rút Tây Hoàng Nhận, còn không chút cấm kỵ xưng hô mình là tiểu tam lang của nhà Thiên Quân, nữ tử như vậy, thế gian cũng không nhiều. Chỉ là hắn thật không ngờ Quang Thần trong truyền thuyết lại có dáng vẻ như vậy.
Đôi môi thiếu nữ khẽ mím lại, mím ra một nụ cười: "Đúng vậy, ta là Tổ Thị." Nàng nói, vẫn chống má, hơi nghiêng đầu nhìn về phía hắn: "Ngươi có thích cây cung vàng nhỏ ta tặng không?" Trong giọng nói tràn ngập chờ mong, nhưng không chờ hắn trả lời, sắc mặt nàng bỗng dưng thay đổi, đưa tay che bụng, rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Cảm giác đau đớn từ đan điền lan ra khắp tứ chi bách hài, nàng lập tức hiểu là có chuyện gì xảy ra. Không có nhiều thời gian. Cổ họng tanh ngọt, lại phun thêm một ngụm máu, nhưng lần này máu chảy ra vẫn chưa dính bẩn quần áo của nàng, thì đã được một cái khăn lụa tiếp được. Nam nhân đang đứng trước mặt nàng. Nàng nhìn lên trên, thấy sắc mặt hắn rất nghiêm túc: "Sao lại đột nhiên nôn ra máu?"
Nàng nói không nên lời, sau khi hòa hoãn một chút, thì cơn đau đớn lại ập tới, nàng lại muốn nôn ra máu, đang định che miệng, thì nam nhân đã đi trước nàng một bước. Hắn ngồi cạnh nàng, họ ở rất gần nhau. Nàng ngửi thấy một mùi hương, giống như là hoa trong tuyết, hoặc là rừng sau cơn mưa, nàng nhận ra mùi hương này, là hương Bạch Kỳ Nam.
Người trong giấc mộng tiên tri ở Cô Dao, mùi hương trên người người đó cũng là mùi này. Nàng ngây ngẩn cả người, giọng nói trầm ấm mông lung của người trong mộng trùng hợp với câu hỏi khẽ của vị tam hoàng tử thiên quân trước mặt này. Thì ra hắn là ngươi đã giúp đỡ và cứu chữa cho nàng khi nàng đau đớn. Nhưng lúc này hắn không có pháp lực, hiển nhiên là không thể giúp nàng...
Trán chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, nàng vẫn bất chấp, cố gắng tới gần nam nhân: "Vừa rồi ta lừa ngươi đó, Tây Hoàng Nhận kia ta không phải chỉ rút ra nhìn một chút..." Nàng nhịn cơn đau xuống: "Ta nạp một phần tà lực của đao kia vào trong người, sức mạnh kia... nó mới tỉnh lại, đang làm ô nhiễm tiên trạch trong người ta, muốn đồng hóa nó. Trước khi tà lực thành công, ta..." Nàng đau đến mức kêu lên một tiếng đau đớn, không thể không tạm dừng lại.
Nam nhân đỡ lấy nàng, hơi yên lặng, nhưng phản ứng rất nhanh: "Ta nghe nói thân thể Quang Thần là vật chứa cực tốt, có thể chứa hết sức mạnh trên thế gian. Nhưng có đôi khi sức mạnh xâm lấn cũng sẽ làm ô nhiễm tiên thân chiếm lĩnh Quang Thần, lúc này sự tự phòng hộ trong cơ thể Quang Thần Tiên sẽ tự khởi động." Hắn lập tức hiểu được: "Ngươi muốn nói cho ta biết, trước khi tà lực ô nhiễm ngươi thành công, cho dù ngươi không thể sử dụng pháp thuật, linh lực trong cơ thể ngươi cũng sẽ giải cấm, chủ động đi áp chế tà lực xâm lấn kia, đúng không?"
Trong cơ thể đau đớn từng hồi có hơi giảm bớt, nàng cầm vạt áo hắn, chống đỡ thân thể của mình, miễn cưỡng cười một tiếng: "Tiểu Tam Lang, ngươi hiểu biết nhiều thật đấy, phản ứng cũng thật nhanh... Khi linh lực trong cơ thể ta giải cấm, ta có lẽ sẽ ngủ thiếp đi, có lẽ sẽ..." Đau đớn lại nổi lên, nhưng lần này không quá mạnh mẽ, nàng khẽ rên lên một tiếng, hiểu được không còn thời gian nhiều lời, nàng nắm chặt vạt áo hắn, vầng trán vô lực tựa vào vai trái của hắn: "Ngươi giúp ta một việc, sau khi ta mất đi ý thức, ngươi chuyển động vị trí của bốn con thú trấn điện thú trong bốn trụ chống điện, thanh long di chuyển đến chỗ ngang hai ba ô. Bạch Hổ, ngang chín ô: "Ý thức đã bắt đầu mê man, nàng dùng sức cắn lưỡi, tranh thủ lúc còn hơi tỉnh táo, tiếp tục nói: "Chu Tước, ngang năm dọc sáu ô. Huyền Vũ, ngang chín dọc bốn ô, sau đó, ngươi đưa ta vào..." Chút tỉnh táo cuối cùng vẫn không thể chống đỡ quá lâu, trước mắt tối sầm, nàng không cách nào kiên trì nữa, hôn mê bất tỉnh.
Liên Tống ôm lấy thiếu nữ ngất xỉu.
Lúc thiếu nữ nhắm mắt lại, quanh người nàng chợt nổi lên một tầng hào quang màu vàng, hào quang dần dần lóe sáng, che dấu khuôn mặt và dáng người của nàng, hình thành một cái kiệu ánh sáng, chỉ qua vài giây chiếc kiệu kia biến mất, thiếu nữ mặc cung trang trong trong ngực nam nhân đã biến mất, thay vào đó là một đứa trẻ tóc tai non nớt ngây thơ. Giống như là một phàm nhân có được tiên duyên, trong nháy mắt đã từ thời kia bích ngọc kỳ mười sáu mười bảy trở về thời kỳ trâm vàng mười một mười hai.
"Khi linh lực trong cơ thể ta giải cấm, ta có lẽ sẽ ngủ thiếp đi, có lẽ..." Vừa rồi nàng mới nói như vậy. Tuy rằng những lời này còn chưa nói hết, nhưng kết hợp với tình hình trước mắt, Liên Tống cảm thấy nội dung nàng chưa nói xong cũng không khó đoán. Sau khi linh lực giải cấm, sẽ chủ động đối kháng lực xâm lấn, bởi vì thiếu linh lực đủ để chống đỡ tiên thể sau khi trưởng thành này, nàng hoặc là sẽ say ngủ, hoặc là sẽ trở về thời kỳ ấu niên không cần quá nhiều linh lực duy trì tiên thể. Rất hiển nhiên, lần này thân thể của nàng lựa chọn cái sau.
Liên Tống rũ mắt nhìn tiểu cô nương trong ngực, thấy khóe môi nàng còn có một tia máu. Hắn giơ tay lên muốn lau sạch cho nàng, nhưng khăn lụa trong tay đã đầy vết máu, hắn nhíu nhíu mày, lòng bàn tay biến ra một khối băng làm hoà tan chiếc khăn kia, sau đó dùng ống tay áo lau sạch vết máu bên môi nàng. Làm xong động tác này, tay hắn chợt giật mình, cả người cứng đờ. Dùng ống tay áo lau máu cho người khác, đây không phải là việc mà một người yêu sạch sẽ như hắn sẽ làm. Hoặc có lẽ đây là sự ràng buộc của các thần thiên nhiên chăng, cho nên mới vừa rồi khi làm động tác này, hắn chỉ cảm thấy rất tự nhiên, cũng không cảm thấy chán ghét, hơn nữa cho đến lúc này, hắn cũng không cảm thấy chán ghét.
Người nàng đầy mùi máu tươi, trước ngực cũng có vết bẩn loang lổ, theo lý thuyết hắn sẽ không muốn tới gần nàng, nhưng lúc này khi nàng đang nằm trong ngực hắn, hắn lại không hề thấy khó chịu. Hắn không hiểu được chuyện này là vì sao, cuối cùng chỉ có thể giải thích là, có thể bởi vì hắn và Tổ Thị là hai vị thần thiên nhiên cuối cùng còn tỉnh táo tồn tại trên đời, cho nên vừa gặp mới có cảm giác thân thiết như vậy.
Hắn không nghĩ nhiều nữa, nhớ lại lời Tổ Thị nói trước lúc ngất xỉu, ôm ngang người nàng lên, đia về phía bốn cột trụ chống điện kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]