Chương trước
Chương sau
Tam sinh tam thế bộ sinh liên

Tác giả: Đường Thất

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 3: Ngàn kiếp dưới chân

Chương 36.1

Truyền thuyết đồn rằng, cung điện phía sau Nam Thiên Môn của thiên đế, không khí mỗi ngày đều cát tường.

Hai vạn chín ngàn chín trăm chín mươi bảy năm trước, Quang Thần Tổ Thị phục quy từ trong ánh sáng, lúc trở về lấy danh nghĩa Quang Thần, Nhân Thần, lập ra hai pháp chú không thể phá vỡ được cho thiên địa bát hoang, sau đó lập tức quay lại Trung Trạch đóng cửa núi, ngủ một giấc dài.

Đây là chuyện lớn mà ngay đến cả một tiểu thần tiên vừa mới phi thăng lên Cửu Trọng Thiên cũng biết.

Quang Thần trở về, ý nghĩa quả thực rất phi phàm, nhưng hơn ba vạn năm, chuyện quy vị của Tổ Thị vẫn là chủ đề mới mẻ được bàn tán của chúng tiên trên Cửu Trọng Thiên như ngày hôm qua, thì đều là nhờ công lao của Nguyên Cực cung tam hoàng tử Liên Tống quân cả.

Phải biết rằng tứ hải bát hoang này thậm chí là mười ức phàm thế, mỗi khi có tiên giả phi thăng, trước khi đi tới Đại La Thiên Thanh Vân điện bái Đông Hoa Đế Quân cầu giai phẩm, đều phải tham gia một cuộc thi văn nhằm khảo hạch những thần tiên mới phi thăng xem có nắm chắc kiến thức thông thường của Tiên giới không. Hai vạn năm ngàn năm trước, chủ khảo tọa sư chủ trì văn khảo này chính là Thiên Tào Quế Tịch, Văn Xương đế quân Tấn Văn thượng thần chưởng thiên hạ văn vận của Cửu Trọng Thiên. Nhưng về sau, Tấn Văn thượng thần vì có việc bận nên đã tấu thỉnh với Thiên Quân, mời thế hệ trẻ sau này có học thức không tầm thường lại khá nhàn rỗi là Liên Tam tam điện hạ đến thay thế chức vụ này của mình.

Tam điện hạ không nói gì, cứ thế mà tiếp nhận công việc này.

Sau đó hướng đi của mọi việc lập tức trở nên kỳ quái...

Ngày hai mươi mốt tháng giêng, lại là một năm thi văn. Hai tiểu thần tiên mới lên trời mặt xanh như rau cải đi từ phòng thi đi ra.

Tiểu Tiên cao lớn thở dài nói với tiểu tiên thấp bé: "Ta nghe nói đề thi năm ngoái là ý nghĩa hai pháp chú mà Tổ Thị ban ra sau khi hiện thế. Năm ngoái người thi lại không nhiều lắm, năm nay chúng ta thật xui xẻo. Haiz, ngươi có biết vì sao Tam điện hạ lại thích ra đề thi về Tổ Thị Thần như vậy không?"

Tiểu tiên thấp bé cũng thở dài: "Nghe nói là bởi vì chuyện của thần Tổ Thị gần như là nằm trong khu vực mù tri thức của tất cả tiên giả của tứ hải bát hoang, là vũ khí sắc bén nhất. Hơn nữa Tam điện hạ cảm thấy dùng Tổ Thị Thần để ra đề rất thuận tiện. Ví dụ như chỉ dùng chuyện nàng trở về lại ngủ say để ra đề, có thể tổng hợp khảo sát rất nhiều điểm kiến thức. Theo đề mà Tam điện hạ đã đưa ra, có "Ánh sáng nguyên sơ" liên quan đến tri thức quang học: "Một phần trăm vạn bản đồ thánh cảnh Trung Trạch" liên quan đến kiến thức địa lý, "Hai đại pháp chú của Tổ Thị thần và mười ý nghĩa lớn nói về sự thiển cận của hiện thế" liên quan đến vấn đề chính trị học, và "khi nào Tổ Thị thần sẽ thức tỉnh" liên quan đến tri thức dự tri học..."

Tiểu tiên tử cao lớn im lặng: "Nghe nói chỉ cần thi dự tri khi nào Tổ Thị tỉnh lại và vẽ bản đồ cho thánh cảnh Trung Trạch thôi mà năm đó trăm phần trăm mọi người đều phải thi lại, năm nay nếu chúng ta bất hạnh gặp phải đề dự tri, vậy thì coi như là chờ thi lại rồi đó."

Tiểu tiên thấp bé chán chường nói.

Hai người đang uể oải chán nản trò chuyện, thì một thần hộ pháp mặc khải giáp vội vàng đi lướt qua bọn họ.

Phía trước một tiên trì có một lão thần tiên đang ngồi câu cá, giống như nhận ra hộ pháp thần kia, từ xa đã hỏi: "Đây không phải là Cự Linh thần quân sao, sao lại vội vàng như thế, ở trên Nam Thiên Môn đã xảy ra đại sự gì chăng?"

Cự Linh Thần Quân nghe thấy có người gọi mình thì ngẩng đầu: "Huỳnh Hoặc Tinh Quân." Hắn khom người thi lễ với vị lão thần tiên kia: "Không dám gạt Tinh Quân, Tổ Thị thần đã tỉnh lại, thần sứ Cô Dao lúc này đang chờ ở bên cạnh Nam Thiên Môn, nói là phụng mệnh Tổ Thị đến bái phỏng Tam điện hạ Nguyên Cực cung, ty chức đang trên đường đi thông báo với Thiên Quân."

Lão thần tiên kinh hãi đến rớt cả cần câu: "Tổ Thị thần tỉnh rồi ư?" Lão thu sắc mặt đứng dậy nói: "Đây là đại sự đó, ngươi cứ đi thông báo với Thiên Quân đi, bổn quân đi Nam Thiên Môn xem thử."

Hai vị thần tiên rất nhanh đã biến mất khỏi tiên trì.

Mới vừa rồi Cự Linh Thần Quân và lão thần tiên kia mặc dù đã hạ thấp giọng để nói chuyện, thế nhưng hai tiểu thần tiên bên này vẫn có thể nghe được. Hai người bốn mắt nhìn nhau, rất lâu sau, tiểu tiên thấp bé ngơ ngác hỏi: "Tổ Thị thần tỉnh lại rồi ư? Ta không nghe nhầm, phải không?" Không đợi tiểu tiên cao lớn trả lời, ánh mắt hắn đã sáng lên: "Vậy ta chẳng phải là không cần thi lại sao! Ta đang nằm mơ sao, ngài đã tỉnh lại trong năm này! Ôi chao! Ta thế mà lại đoán đúng!"

Tin tức Quang Thần Tổ Thị tỉnh dậy, và các thần sứ Cô Dao đến bái phỏng Thiên cung, rất nhanh đã truyền khắp Cửu Trọng Thiên. Đồng thời truyền khắp Cửu Trọng Thiên còn có một tin tức nhỏ bên lề, nói Tổ Thị thần phái thần sứ đến Thiên Đình, cũng không phải là vì thăm Thiên Quân, mà là Tam điện hạ của Nguyên Cực cung. Về phần các thần sứ vì sao đến thăm Tam điện hạ, thì họ cũng là không thể biết được.

Tin tức nhỏ truyền đi không sai, Tuyết Ý và Sương Hòa quả thực là đến thăm Liên Tống, nhưng làm cho tất cả mọi người đều biết việc này không phải là ý định của hai người. Lại nói tiếp hai người bọn họ cũng không phải là chưa từng tới Cửu Trọng Thiên, chỉ là trước kia đều là vụng trộm lẻn vào tìm hiểu tin tức, chứ không đi qua cửa chính Nam Thiên Môn như thế này. Nhưng nghĩ đến lần này bọn họ đến tặng lễ vật cũng không phải tới làm trộm, cần gì phải lén lút như thế, bọn họ tự báo gia môn trước Nam Thiên Môn. Sau đó bọn họ lập tức làm kinh động đến Thiên Quân, kinh động mấy vị Cửu Thiên Chân Hoàng, kinh động Đạo Đức Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn, Nguyên Thủy Thiên Tôn... Đông Hoa đế quân đang bế quan, tạm thời không bị kinh động đến, nhưng đệ nhất tiên quan Trọng Lâm tiên giả của Thái Thần cung cũng làm đại biểu đến Lăng Tiêu điện chứng kiến quá trình bọn họ đem lễ vật giao cho Liên Tống...

Trong Lăng Tiêu điện, chư vị tiên giả đều vô cùng trịnh trọng nghiêm túc, chỉ là người có tình duyên khắc cốt ghi tâm với tôn thượng bọn họ là vị Thủy Thần trẻ tuổi này đã hoàn toàn quên mất, giống như không cảm nhận được không khí nghiêm trang trên đại điện, nhàn nhã đứng trước ngự tiền, thong dong tiếp nhận ngọc tráp Sương Hòa đưa qua, mỉm cười: "Đa tạ."

Đây là lần đầu tiên Tuyết Ý tiếp xúc gần với Thủy Thần. Vị thần y khoác bạch y cầm quạt, cử chỉ cao quý, khí chất ôn hòa, lãnh đạm, lại có một khuôn mặt hoàn hảo. Tổ Thị khi trải qua lịch kiếp ở thế gian vì sao lại yêu hắn, đối với hắn tình sâu như bể, gần như cũng không còn thấy khó hiểu nữa.

Tuyết Ý im lặng chỉ trong thời gian chớp mắt, rồi mỉm cười nói: "Tôn thượng vẫn luôn rất quan tâm những vị thần Tự Nhiên sinh sau này, hơn hai mươi vạn năm trước ngài vẫn luôn chờ mong Thủy Thần ngài giáng sinh, mấy ngày trước vừa thức tỉnh, được biết được Thủy Thần đã giáng sinh nhiều năm, trông rất hân hoan, cho nên đã tự tay làm món quà này, rồi lệnh cho hai người ta đến tặng bù cho ngài."

Tổ Thị ngây thơ, tặng quà cho Thủy Thần, trong lòng không chút tạp niệm nào, nhưng những vị thần của cửu thiên, ai ấy đều là thần trong thần, trong lòng thầm nghĩ hết điều này đến điều khác, rất khó để bảo đảm bọn họ không mượn đề tài phát huy, cố ý xuyên tạc ý Tổ Thị, chỉ xem năm đó khi Tổ Thị quy vị, Thiên Quân đã lập tức phái Thất Diệu Tinh Quân đến nghênh đón, thì có thể nhìn thấy một điểm rằng. Cô Dao trung lập nhiều năm như vậy, nếu truyền ra lời đồn Quang Thần chủ động đưa cành cây cho Thiên tộc... thì Cô Dào bọn họ không phải mất mặt rồi sao? Cho nên Tuyết Ý mới nói lời này trước mặt các vị thần Cửu Thiên, nói trước rằng đây chỉ là hành động của tiền bối thần Tự Nhiên đối với thần Tự Nhiên hậu bối mà thôi.

Thiên Quân nghe hiểu thâm ý trong lời nói của Tuyết Ý, vẻ xấu hổ trên mặt chợt lóe lên rồi biến mất, Tuyết Ý thấy vậy thì càng cảm thấy những lời nói kia của mình rất cần thiết. Chẳng qua, điều khiến cho Tuyết Ý không ngờ tới là, Sương Hòa luôn luôn ngốc nghếch cũng phát hiện lời này của hắn có thâm ý đằng sau. Nhưng Sương Hòa nghe nửa hiểu nửa không, nhầm lẫn phương hướng ẩn ý của hắn nên đột nhiên nhíu mày, hung dữ nhìn về phía Liên Tống: "Đúng, đây chỉ là quà sinh nhật mà thôi, tôn thượng chúng ta cũng từng tặng cho Tạ Minh món quà như vậy, cho nên ngươi tốt nhất đừng có suy nghĩ nhiều!"

Trên Lăng Tiêu đại điện, các thần tiên đang ngồi đều ngẩn người ra. Ngay cả Liên Tống cũng sửng sốt: "Ta đừng có suy nghĩ nhiều gì? Ý ngài là sao?" Khóe môi hắn khẽ nhếch, đôi môi mỉm cười lộ ra một chút thú vị mà trêu chọc: "Vì sao thần sứ lại nói những lời này?"

Tuyết Ý thực sự muốn tát cho Sương Hòa một cái, Sương Hòa cũng ý thức được mình nói sai lời, thấp thỏm nhìn Tuyết Ý, lựa chọn câm miệng.

Tuyết Ý cũng không tiện giải thích là năng lực lý giải của Sương Hòa không tệ nên hiểu sai ý của hắn, nhưng ý tứ thật sự thì lại không thể nói lồ lộ ra như thế được... tình hình thế này, nên dùng lời nào mới khiến cho Thủy Thần không nghi ngờ đây? Tuyết Ý vội vàng đưa ra phương án tốt nhất. Nhưng phương án tốt nhất này, làm cho hắn có hơi muốn chết.

Liên Tống mỉm cười nhìn bọn họ một cái: "Hai vị thần sứ?"

Tuyết Ý im lặng một lúc: "Tôn thượng chúng ta..." Hắn kiên trì mở miệng, cố giả bộ sao cho thật thong dong, thật bình tĩnh, hắn là người từng trải, thong dong mà nói, tuyệt đối không thấy xấu hổ chút nào: "Mặc dù sinh ra ở thời Hồng Hoang, có bối phận vô cùng cao, vả lại lại là tiền bối của thần Tự Nhiên Thủy Thần ngươi, nhưng tính toán thời gian ngài tại thế thì cùng lắm chỉ là một tiểu nữ thần mà thôi, không kém tuổi tác của Thủy Thần ngươi là bao." Hắn dừng một chút, xây dựng tâm lý cho mình, mới có dũng khí tiếp tục thong dong bịa tiếp: "Sương Hòa hắn lo lắng Thủy Thần và chư thần suy nghĩ nhiều, hiểu lầm tôn thượng chúng ta có tình ý với ngài, điều này cũng là hợp tình hợp lý, hắn cũng không có ác ý gì đâu." Tuyết Ý chính là như vậy, nói chuyện lúc nào cũng rất uyển chuyển, hàm súc, khéo léo. Lời này cũng không tính là rất rõ ràng, nhưng ai nên hiểu, thì đều có thể hiểu.

Thiên Quân và các vị Thiên Tôn Chân Hoàng đồng loạt giật mình. Vốn dĩ còn có thể hiểu lầm Tổ Thị Thần ở góc độ này sao? Đối mặt với ý tưởng mới mẻ táo bạo này, tất cả mọi người đều thấy choáng váng, rất lâu sau mới có thể hồi phục lại tinh thần. Thế nhưng Liên Tống Quân, lại giống như đã sớm đoán được Tuyết Ý sẽ nói điều gì, lạnh nhạt nhíu mày: "Thần sứ nói đùa rồi, ta đương nhiên biết đây là tâm ý của Tổ Thị thần đối với hậu bối, há có thể suy nghĩ nhiều, các Chân Hoàng Thiên Tôn ngồi đây lại càng sẽ không suy nghĩ nhiều, về phần..." Nói đến đây hắn dừng một chút: "Về phần các vị tiên khác trên trời, bọn họ đương nhiên cũng..." Hắn lần nữa dừng một chút, biểu cảm trở nên có chút phức tạp, hắn đổi sang từ khác: "Bọn họ hẳn cũng không dám suy nghĩ nhiều, hiểu lầm Tổ Thị Thần."

Khi đó Tuyết Ý còn chưa hiểu rõ Cửu Trọng Thiên, bởi vậy không cách nào lý giải "Bọn họ đương nhiên cũng không dám..." Câu này và "Bọn họ hẳn cũng không dám..."có gì khác nhau, chỉ cho rằng đều là lời cam đoan của Thủy Thần... cam đoan rằng thanh danh của Tổ Thị tuyệt đối sẽ không bị hao tổn gì. Vì thế hắn cũng thấy yên tâm, sau đó thì hài lòng mang theo Sương Hòa rời khỏi Cửu Trọng Thiên.

Cũng may mà hắn đi sớm, bởi vì cho dù có ở thêm một ngày nữa, hắn cũng sẽ phát hiện câu nói cẩn thận "Hẳn cũng không dám..." kia của Tam điện hạ thực ra là: Theo lý thuyết bọn họ không dám, nhưng trên thực tế bọn họ có thể vẫn dám...

Tiểu thần tiên Cửu Trọng Thiên, là những vị tiểu thần tiên có thể vì bát quái mà xả thần liều chết. Tam điện hạ không phán đoán sai bọn họ.

Thiên Quân ra lệnh cấm chư tiên nghị luận chuyện Cô Dao thần sứ đến bái phỏng thiên cung. Mọi người không dám nói chuyện ở bên ngoài, nhưng bên trong âm thầm nghị luận thì mới gọi là niềm vui.

Quang Thần tỉnh dậy, còn chưa mở cửa Cô Dao để chúng tiên đến bái phỏng chúc mừng, chỉ thế thôi đã có thể chứng minh ngài là một người không dễ gần, thế mà lại rủ lòng xuống với Nguyên Cực cung. Việc này đang ủng hộ quan điểm của nhóm tiểu tiên nga "Tam điện hạ bị trêu đùa khắp bát hoang là càng vô tình càng động lòng người", và quan điểm của nhóm tiểu tiên nga ủng hộ "Tam điện hạ và hoa chủ Trường Y xứng đáng khóa chặt không thể tách trời", sau đó mới dẫn đến một hồi luận chiến.

Người trước biểu thị ngay cả Tổ Thị thần cùng thèm thuồng Tam điện hạ của chúng ta, Tam điện hạ không hổ là Tam điện hạ của chúng ta, chỉ hạng thần tiên nhỏ bé như Yên Lan sao có thể xứng đáng, đề nghị một số tiểu tiên nga bên trạm "Liên Trường tình thâm" chớ có không biết xấu hổ mà đi tuyên truyền khắp nơi nữa... Đồng thời âm thầm cảm thấy rất vinh quang mà suy đoán, Tổ Thị thần phá lệ ưu ái cho Nguyên Cực cung, không phải là vì có ý với Tam điện hạ đó chứ?

Người sau tỏ vẻ mặc dù Yên Lan tiên tử là hoa chủ Trường Y chuyển thế, nhưng các nàng vẫn đứng về phía Tam điện hạ và Trường Y, đâu phải đứng về phía Tam điện hạ và Yên Lan, hơn nữa các nàng căn bản cũng không phải đi đâu cũng tuyên truyền nói, Tam điện hạ vốn đối xử khác biệt với hoa chủ Trường Y rồi. Đồng thời âm thầm thấy hoang mang bất an suy đoán, Tổ Thị thần đặc biệt ưu ái Nguyên Cực cung, có phải là có ý với Tam điện hay không?

Không thể không nói tuy rằng các nàng thuộc về các phe khác nhau, nhưng đều rất đồng tâm hiệp lực trên suy đoán này, hơn nữa ít nhất thì trí tưởng tượng của họ cũng vượt xa Thiên Quân.

Tỳ nữ Uyển Nhi của Yên Lan tiên tử cảm thấy rất hỗn loạn trong luận chiến của hai phái, tìm được một ít tin tức rất khó chịu, vội vàng đi tìm Yên Lan báo tin: "Nghe nói Tổ Thị Thần tự mình làm một thanh nỏ nhỏ tặng cho Tam điện hạ, Tam điện hạ vô cùng yêu thích, nô tỳ nghe những tiểu tiên kia phân tích, nói hành động này có thể là Cô Dao đang ra tín hiệu, có ý muốn làm thông gia Thiên tộc..."

Bên cạnh dao trì, Yên Lan quỳ gối bên hồ đang thử đặt một gốc hoa sen nhỏ vốn sinh ra trong chậu ngọc di chuyển vào trong ao, cắt lời Uyển Nhi: "Không phải nói nàng ta sinh ở thần kỷ cũ, bây giờ đã hơn ba mươi vạn tuổi rồi hay sao?" Cau mày không vui nói: " Thiên tộc thông gia với Thanh Khâu, Bạch Thiển Thượng Tiên và Thái tử điện hạ chênh lệch đến chín vạn tuổi, thần tiên nói chuyện phiếm cũng không ít. Chênh lệch giữa nàng và Tam điện hạ đâu chỉ chín vạn tuổi, e là phải đến ba chín vạn tuổi, sao có thể thông gia được? Ngươi nghe lời đồn ở đâu thế."

Uyển Nhi không dám cười, thật cẩn thận nói: "Nhưng nghe những tiểu tiên kia nói, là Quang Thần sau khi hiến tế trở về, nếu luận về tuổi tác, thì nên chiếu theo độ tuổi lúc nàng hiến tế để tính, thì chỉ mới mười vạn tuổi thôi, nếu như thế, thì tuổi tác của nàng và Tam điện hạ lại rất tương hợp."

Yên Lan giật mình, đôi mắt xinh đẹp chậm rãi trừng to: "Cho nên nàng..." Rồi lại thì thào tự nói: "Theo lời ngươi nói, thì nàng tuy là thần của thời Hồng Hoang, thế nhưng tuổi tác cũng không lớn, sống một mình ở Cô Dao thực sự rất khó khăn, cho nên muốn gả cho Tam điện hạ, để thiên tộc làm hậu thuẫn của nàng, điều này cũng không phải là không thể..." Lẩm bẩm đến đây, khuôn mặt nàng bỗng dưng trắng bệch, đôi môi run rẩy: "Không được." Nàng cố gắng trấn tĩnh lại: "Điện hạ từng trút nửa thân tu vi vì ta, từng xẻ đất tạo biển vi ta, điện hạ thích ta, ngài sẽ không đồng ý hôn sự này đâu!"

Uyển Nhi lộ vẻ lo lắng, tiếp tục cẩn thận nói: "Nhưng... Cho dù điện hạ không đồng ý thì nếu Cô Dao quả thật có ý với điện hạ, thì nô tỳ lo lắng Thiên Quân sẽ không từ chối đâu." Nàng phân biệt thần sắc của Yên Lan, rồi tới gần Yên Lan hơn một chút: "Theo nô tỳ thấy thì chi bằng Hoa chủ nhân cơ hội này phá vỡ lớp vải mỏng kia với điện hạ đi, đầu tiên để điện hạ cưới ngài làm trắc phi..."

Yên Lan đứng lên: "Không được."

Uyển Nhi bị hoảng sợ nhảy dựng lên, mà cùng lúc đó, trong Dao Trì chợt vang lên một tiếng cười nhạo.

Chủ tớ hai người đều cả kinh, Yên Lan quát lớn: "Là ai lén lút?"

Sau một trận tiếng cười thanh thúy thì một nữ tử xinh đẹp đẩy hoa sen ra, đứng dậy từ trong lá sen, lười biếng vuốt ve mái tóc: "Bổn công chúa ở đây nghỉ trưa, là các ngươi tự mình chạy đến nói những lời khiến người ta buồn cười, lại nói bổn công chúa lén lút ư?" Ánh mắt nàng dừng trên người Yên Lan, cười nói: "Này, tiểu Hoa Chủ, có phải ngươi chưa thi qua môn lịch sử Hồng Hoang không?"

Ánh mắt Yên Lan tập trung lại, nhận ra đây là vị nghĩa muội Tri Hạc công chúa của Thái Thần cung của Đông Hoa Đế Quân, cũng từng học nghệ ở Đấu Mỗ Nguyên Quân, là một pho tượng Phật không thể chọc vào. Mặc dù nàng rất giận chuyện Tri Hạc nghe lén hai chủ tớ nàng nói chuyện, thế nhưng trong lòng lại biết không thể bộc phát ở trước pho tượng Phật này, cố gắng nhẫn nhịn rồi lạnh lùng nói: "Ta không biết công chúa đang nói đến điều gì." Nói xong thì định dẫn Uyển Nhi rời đi.

Tri Hạc lại nhẹ nhàng nhảy lên bờ, chặn đường nàng: " Không phải ngươi vừa nói Tổ Thị thần phải kết thông gia với thiên tộc thì mới có thể đặt chân ở Bát Hoang sao?" Nàng ung dung nhìn Yên Lan: "Trong thời đại Hồng Hoang chiến loạn, Tổ Thị Thần một mình ẩn cư ở Cô Dao, cũng không thấy tộc nào dám làm gì nàng, bây giờ tứ hải hòa bình, nàng lại phải nhờ đến thiên tộc mới có thể sống sót sao. Bổn công chúa cảm thấy nếu như ngươi đã từng thi qua môn lịch sử Hồng Hoang thì sẽ không nói mấy lời quỷ quái như thế được, nói đi, có phải ngươi chưa thi qua lần nào phải không." Nói đến đây, nàng giống như mới nhớ ra điều gì: "À, suýt nữa đã quên." Nàng ta cười càng suồng sã: "Ngươi là thần tiên thăng thiên nhờ đi cửa sau mà, đâu đã học đến lịch sử Hồng Hoang."

Sắc mặt Yên Lan trong nháy mắt trở nên xanh mét. Nàng cũng không phải thăng thiên đàng hoàng, có thể kế thừa vị trí hoa chủ, được hưởng vinh quang của hoa chủ, đều bởi vì nàng là chuyển thể của hoa chủ tiền nhiệm Trường Y mà thôi. Nhưng nàng kế thừa trí nhớ của Trường Y, lại không có kế thừa năng lực của nàng, gần ba vạn năm qua ở vị trí hoa chủ này lại không hề có chút tiến bộ nào, đến nỗi các vị tiên ở Cửu Thiên mỗi ngày đều nói này nói nọ nàng không ít. Thế nhưng họ lại ngại Đông Hoa đế quân và Liên Tam điện hạ, cho nên dù cho mọi người không phục trong lòng thì ít nhất cũng không dám chỉ trích trước mặt nàng.

Nhưng lúc này, Tri Hạc dám hạ nhục nàng như thế, lửa giận trong lòng Yên Lan như thiêu đốt, không thể không lời phản kích: "Nếu không phải muốn tranh thủ để khiến thiên tộc làm hậu thuẫn cho mình thì vì sao nàng ta lại một mình đến tỏ lòng với Tam điện hạ, đối xử đặc biệt với Tam điện hạ? Là tự Quang Thần nàng..." Nói đến lời này đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nếu còn nói tiếp sẽ phạm tội phỉ báng Tôn Thần mất, nàng vội vàng im miệng, nhưng cũng không muốn chịu thua như vậy, cắn răng bổ sung một câu: "Nếu như Cô Dao làm việc không tránh tị hiềm như thế thì đừng trách người khác suy nghĩ nhiều! "

Tri Hạc kinh ngạc nhìn nàng một cái: "Như hôm nay thiên hạ thái bình, ngũ hành điều hòa, chư tiên bát hoang cũng không nhắc nhiều đến thần Tự Nhiên, cho nên ngươi đã quên Tam điện hạ hắn còn có một thân phận là thần Tự Nhiên sao?" Rồi lại ra vẻ giật mình nhướng mày: "À, hoặc là loại tiên như ngươi đến cả thi văn thăng tiên còn chưa đi thi thì sao biết được thần Tự Nhiên là gì?"

Nhìn Yên Lan mím chặt môi, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu, Tri Hạc hiểu rõ khẽ suýt một cái: "Ôi chao, thật đúng là không biết kìa. Sử sách có ghi, trong tứ hải, trong bát hoang, ba vị thần sáng thế, ba thần hộ thế, năm vị thần Tự Nhiên duy trì thiên đạo. Quang Thần là vị thần Tự Nhiên thứ ba trên thế gian, Thủy Thần là vị thần Tự Nhiên cuối cùng trên thế gian. Nói đến đây, nàng dừng lại mỉm cười: "Ngươi vừa rồi có phải nói Tổ Thị thần cần phải tránh tị hiềm hay không, không nên có cái nhìn khác với Tam điện hạ gì cơ?" Ý cười trên mặt nàng càng sâu: "Hiện giờ trong năm thần Tự Nhiên, thì có Hỏa Thần Tạ Minh đã vũ hóa, Nữ Oa nương nương và Phong chủ Sắt Già tôn giả đều đang ngủ say, những người còn tồn tại trên đời chỉ còn Tổ Thị Quang Thần và Tam điện hạ Thủy Thần mà thôi. Tổ Thị thần không đối xử khác biệt với Tam điện hạ chẳng lẽ lại đối xử khác biệt với ngươi sao?" Nàng nhìn lướt qua hai chủ tớ một cái: "Thế mà hai người các ngươi cứ hạn hẹp, còn nói gì mà đi trước Tổ Thị thần một bước làm trắc phi cho Liên Tam điện hạ." Rồi mỉm cười nhìn về phía Yên Lan: "Ngươi cũng xứng đáng sao?"

Mặt Yên Lan đỏ bừng, đôi môi run rẩy, nhưng không nói nên lời nào.

Đáy mắt Tri Hạc hiện ra vẻ khinh miệt: "Bọn họ đều nói ngươi là chuyển thể của Trường Y, do Tam điện hạ tốn rất nhiều sức lực mới có thể đưa trở về, Trường Y ấy à, tuy rằng ta cũng không thích nàng ta lắm, nhưng ít nhất cũng là người thông minh, làm việc khôn khéo, còn có chút bản lĩnh thật sự. Tại sao chuyển thế thành ngươi lại ngu xuẩn như vậy? Ngu xuẩn thì thôi đi, còn không đọc sách, thật sự là muốn chết mà." Dứt lời lạnh lùng cười, rồi thản nhiên rời đi.

Yên Lan cắn chặt răng, cả người đều run rẩy, đợi Tri Hạc đi thật xa, thì chợt ngã bịch xuống đất. Là bị chọc tức đến ngất xỉu. Uyển Nhi đứng bên cạnh hô to kêu nhỏ.

Cách đó vài bước trong một rừng trúc ngọc, chưởng sự Tiên Nga Thiên Bộ của Nguyên Cực cung đang hái trúc, vô tình nghe được cả trận giao phong giữa Tri Hạc và Yên Lan.

Lúc này thấy Yên Lan ngất xỉu, Thiên Bộ ngẫm nghĩ một hồi, sau đó đi ra khỏi rừng trúc, giả vờ như ngẫu nhiên đi ngang qua, đến giúp Uyển Nhi đỡ Yên Lan dậy, lại gọi tiên thị tới, lệnh cho bọn họ đưa Yên Lan đang bất tỉnh nhân sự đến chỗ Dược Quân.

Giải quyết xong tất cả, nhìn bóng lưng mọi người vội vàng đi xa, Thiên Bộ khẽ thở dài.

10.10.2022

-------------------------------------------------

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.