Sau chuyện đó, lại qua thêm hai ngàn năm trăm năm mươi bảy năm, đã đến năm thứ hai vạn chín ngàn chín trăm chín mươi ba năm Tổ Thị ngủ say.
Tổ Thị trước khi ngủ say từng nói, ba vạn năm sau, khi trận đại kiếp nạn có thể khiến cho tứ hải hủy diệt, bát hoang lật đổ kia đến, nàng sẽ thức tỉnh. Hiện giờ, khoảng thời gian ba vạn năm trong lời nàng nói chỉ còn lại bảy năm, thời gian đã đến rất gần rồi.
Bởi vì trước khi đưa ra lời tiên tri, Tổ Thị cũng không thể nhìn thấy đại kiếp nạn kia, cho nên các thần sứ Cô Dao của nàng cũng không hiểu ra sao, nhiều năm qua chỉ một mực canh giữ ở Cô Dao, bị động chờ đợi ngày trong lời tiên tri đến mà thôi, ngoài ra cũng không làm được gì nhiều hơn. Nhưng gần ba vạn năm trôi qua, trong Bát Hoang cũng không xảy ra đại sự gì liên quan đến kiếp số kia.
Thân là thần sứ, cho nên không được hoài nghi lời tiên tri của Thần Chủ. Với tư cách là người đứng đầu trong bốn thần sử, Ân Lâm phán đoán là nếu thời kỳ ba vạn năm kia đã đến gần, vậy thì đã đến lúc phát hiện manh mối của đại kiếp nạn kia rồi. Bên ngoài Bát Hoang mặc dù như không có việc gì, thế nhưng làm sao biết không có gì khác thường sinh ra trong bóng tối?
Năng lực hành động của Ân Lâm rất tốt, sau khi đưa ra phán đoán này, không lâu sau đã lục tục sắp xếp cho ba vị thần sứ xuất sơn, lệnh cho bọn họ xâm nhập vào các tộc, tìm hiểu mấy chuyện kỳ lạ của bát hoang. Cũng không biết là dự cảm của hắn chuẩn hay là vận may tốt, mà ngay vào tháng sau khi ba vị thần sứ lục tục xuất sơn, trong bát hoang đã xảy ra một chuyện lớn khiến cho tứ hải chấn động, trời đất kinh hoàng... Ám chỉ ma quân Khánh Khương mất tích hai mươi bốn vạn năm bỗng dưng trở về.
(Anh Khương là đại boss sao)
Tin tức này truyền đến tai các thần sứ Cô Dao, bọn họ lập tức hiểu được việc này chính là chuyện kỳ lạ mà bọn họ vẫn luôn chờ đợi, cũng hiểu được người khởi xướng trận đại kiếp nạn trong lời tiên tri của Tổ Thị là ai. Nhưng Tổ Thị vẫn chưa tỉnh, các thần sứ cũng không tiện làm bừa, cho nên bốn thần sứ bèn thương nghị một hồi, sau đó đơn giản cung cấp thông tin cho Đông Hoa đế quân trong Thái Thần cung, sau đó lại lần nữa trở về núi, đóng cửa Cô Dao.
Cô Dao đóng cửa, bốn năm thoáng qua trong chớp nhoáng.
Sau này Sương Hòa nhiều lần nhớ lại sáng sớm này, vẫn luôn cảm thấy chẳng có gì khác với những buổi sáng sớm khác mà hắn từng trải qua trước đó cả.
Sáng sớm hôm nay, Ân Lâm và Chiêu Hi đã đến bên bờ biển Trường Sinh thiền định tu hành. Tuyết Ý thì đến phòng luyện đan. Sương Hòa tính tình vốn không yên tĩnh được, vừa không muốn đi theo Ân Lâm thiền định, vừa cũng không muốn đến đan phòng bị Tuyết Ý làm tạp dịch, cho nên đã đi đến bên cạnh động Lan Nhân, muốn ở đó luyện đao một lát.
Kết quả đang định bắt đầu luyện, thì lại phát hiện dây thừng trên chuôi đao bị buông lỏng, nàng đang ngồi trên bãi cỏ bên cạnh động, cúi đầu lấy dây thừng quấn trên đao lên.
Tay chân hắn vụng về, làm nửa ngày cũng không cột được, đang muốn nổi giận, bên cạnh bỗng nhiên có một bàn tay duỗi tới: "Ta xem thử giúp ngươi."
Hắn hoảng sợ ngẩng đầu lên, mới phát hiện không biết từ lúc nào bên cạnh mình lại có một người đang ngồi.
Người nọ mỉm cười với hắn, hắn hơi chấn động, dụi dụi mắt.
Người nọ nhìn hắn ngây ngốc, nhún nhún vai rồi không nói gì nữa, lấy thanh đao Tử Thạch Tà Văn yêu quý của hắn, cúi đầu linh hoạt giúp hắn cột sợi dây bị buông lỏng kia lại.
Hắn trừng mắt nhìn người nọ, há miệng nhiều lần mới có thể nhét được sự nghẹn ngào vào cổ họng nói: "Tôn, Tôn, Tôn, Tôn Thượng, người, người, người, người tỉnh rồi?"
Người nọ ngẩng đầu mỉm cười với hắn, đặt thanh đao Tử Thạch Tà Văn đã chuẩn bị xong lần nữa đặt lại trong tay hắn: "Ầy, tỉnh rồi." Nàng nói.
Chính là một buổi sáng bình thường không có gì lạ sau khi Sương Hòa nhớ lại chuyện này, và hắn vẫn không thể tìm ra được điểm đặc biệt nào từ buổi sáng bình thường hết sức đó, Tổ Thị đã sớm tỉnh lại từ trong ba vạn năm ngủ say.
Nàng ra khỏi động Lan Nhân, nhìn thấy Sương Hòa ngu ngốc chiến đấu với sợi dây đao, đi qua ngồi bên cạnh hắn, có lòng tốt đưa tay giúp hắn, giống hệt như hai mươi vạn năm trước, khi cửa Nhược Mộc còn chưa mở ra, nàng vẫn chưa hiến tế cho nhân tộc, bọn họ cứ bình yên mà sống ở Cô Dao như thế, nàng nhìn thấy dây đao của Sương Hòa buông lỏng cũng sẽ đến làm như vậy.
Điều này làm cho Sương Hòa có hơi hoảng hốt.
Ngay lúc Sương Hòa đang hoảng hốt, Tổ Thị chợt mở miệng hỏi hắn một câu: "Ngươi có thấy mặt nạ của ta ở đâu không?"
Sương Hòa căn bản không nghe rõ nàng đang nói gì. Ánh mắt của hắn đặt trên mặt nàng, hơi khiếp sợ vì khuôn mặt này lại không khác gì ba mươi vạn năm trước khi hắn gặp nàng ở Đại Ngôn Sơn. Khi đó nàng vừa tròn ba vạn năm ngàn tuổi, còn chưa trưởng thành, dáng vẻ giống như một phàm nhân tầm mười lăm mười sáu, thực ra lúc đó vẫn còn chưa trổ mã hết, thế nhưng gương mặt lại xinh đẹp đến lạ kỳ. Hắn được nàng điểm hóa, đi theo nàng về núi Cô Dao, mỗi ngày chỉ cần nhìn gương mặt nàng thôi đã có thể ăn thiều thêm hai chén cơm. Chỉ tiếc cảnh đẹp lại không dài, không bao lâu sau nàng gặp phải Cốt Dung, sau đó nàng bắt đầu đeo mặt nạ, hắn còn chưa từng thấy gương mặt sau khi trổ mã của nàng. Không thể ngờ được là đã mấy chục vạn năm trôi qua, bốn thần sứ bọn họ đều đã rút đi vẻ ngây ngô, từ thiếu niên trưởng thành thành những thanh niên, thế mà thần chủ của bọn họ vẫn duy trì tư thái trẻ tuổi hồn nhiên xinh đẹp như thế.
Sương Hòa nghẹn ngào không nói gì.
Tổ Thị nhìn hắn trong chốc lát, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay phải của hắn, không quá dùng sức ấn: "Sương Hòa, ta đang hỏi ngươi đấy."
Sương Hòa cuối cùng cũng hồi tinh thần lại: "À, mặt nạ." Hắn đương nhiên biết rõ chiếc mặt nạ thanh ngọc hoa văn phức tạp nàng đã đeo từ sau khi gặp phải Cốt Dung, nàng vẫn luôn đeo trên mặt và chưa từng lấy xuống. Nhưng ba vạn năm trước sau khi Tổ Thị quy vị, khi hắn chạy về Cô Dao, nàng đã được đưa vào động Lan Nhân, hắn căn bản cũng không thể nhìn thấy mặt nàng, càng không biết mặt nạ của nàng ở đâu. Nhưng trong lòng hắn cảm thấy nàng vẫn là không đeo mặt nạ thì tốt hơn.
Sương Hòa ngồi xếp bằng trên mặt đất, đăm đăm nhìn Tổ Thị, thần sắc mang theo vẻ si mê và mừng rỡ: "Ta không biết đâu tôn thượng ạ, chuyện mặt nạ ngài có thể phải hỏi Ân Lâm, bởi vì ngày ngài ngủ say chỉ có hắn ở bên cạnh ngài, chúng ta đều ở bên ngoài động." Nhắc tới Ân Lâm, hắn mới nhớ tới chuyện báo cho Ân Lâm rằng Thổ Thị đã tỉnh lại. Vừa lải nhải "nếu Ân Lâm bọn họ biết được Tôn thượng ngài tỉnh dậy rồi thì nhất định rất vui, ta phải mau mau thông báo cho bọn họ mới được", vừa vội vàng đứng dậy. Lại bị Tổ Thị ngăn cản.
Nàng dường như không cảm thấy chuyện mình ngủ say hai mươi chín vạn chín trăm chín mươi bảy năm thì có gì quan trọng, tỉnh lại thì là chuyện lớn gì, cho nên nhổ một gốc cỏ đuôi chó chơi đùa: "Không vội, chúng ta nói chuyện trước, ta có vài điều muốn hỏi ngươi." Nàng hơi chần chờ một lát, thần sắc cổ quái, giống như vừa muốn biết đáp án, vừa sợ biết đáp án: "Cốt Dung thế nào rồi? Nàng vẫn còn ngủ say à?"
Sau khi Tổ Thị tỉnh lại, câu hỏi đầu tiên là mặt nạ của nàng đâu rồi, người nàng quan tâm đầu tiên là Cốt Dung, điều này làm cho tâm trạng nín thở ngưng thần của Sương Hòa chợt không biết làm sao, dừng một lát mới phản ứng lại: "Cốt Dung, tôn thượng là hỏi Cốt Dung sao? À, Cốt Dung, nàng không sao, vẫn đang ngủ ngon ở Bá Chủng, năm ngoái ta còn đi đến sơn động nơi nàng ấy ngủ xem thế nào, ngủ ngon lắm."
"Thế sao?" Tổ Thị khẽ nhíu mày rồi lại giãn ra, cười cười: "Vậy thì tốt rồi." Sau đó hơi cảm thán nói: "Đã hai mươi bốn vạn năm rồi, nàng ngủ lâu như vậy, cũng đã đến lúc nên tỉnh lại." Trong lúc nói chuyện nàng lại hóa ra một cái bình bạch ngọc, cắn rách đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào trong bình kia, ngón tay khẽ nhúc nhích đem bình ngọc niêm phong lại, đưa qua nói: "Lúc nào ngươi rảnh thì mang theo giọt máu này đến núi Bá Chủng đánh thức nàng dậy, biết ta trở về, hẳn là nàng sẽ rất vui."
Dặn dò xong câu này, nàng mới đứng lên, Sương Hòa cũng đứng lên theo, dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, coi như đã nói xong chuyện chính. Sương Hòa đang suy nghĩ tiếp theo có nên nhắc nàng đến biển Trường Sinh tìm Ân Lâm hay không, thì Tổ Thị đi ở phía trước đột nhiên xoay người lại.
Nàng đối mặt với hắn, biểu cảm có vài phần thờ ơ, giống như đột nhiên nhớ tới nên mới thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi ngươi tưởng ta nói đến ai?"
Sương Hòa chột dạ phản ứng cực nhanh, hắn hiểu được ý của Tổ Thị, da đầu lập tức trở nên tê dại.
Tổ Thị không nhìn lầm, vừa rồi khi nàng nói muốn trò chuyện với Sương Hòa, hẳn quả thực không ngờ nàng sẽ hỏi đến Cốt Dung, hắn cho rằng nàng sẽ hỏi chuyện Liên Tống cơ. Nhưng khi nàng để lộ biểu cảm vừa muốn biết đáp án lại sợ biết đáp án kia, Sương Hòa thật sự cho rằng điều Ân Lâm lo lắng vẫn trở thành sự thật... Trước khi rơi vào giấc ngủ say, tôn thượng của bọn họ vẫn chưa thành công lột bỏ ký ức về Thủy Thần, nàng vẫn còn nhớ rõ hắn.
Trong nháy mắt Sương Hòa quả thực cảm thấy tuyệt vọng, trong đầu bay qua một hàng chữ lớn... "Thủy Thần quên mất tôn thượng của chúng ta, nhưng tôn thượng chúng ta lại nhớ hắn, vậy thì hỏng rồi, đây là O kịch nhân gian gì đây!" "O kịch" ở đây có nghĩa là "thảm kịch", bởi vì Sương Hòa không biết nhiều chữ, cái từ "thảm" không biết viết, vì vậy trong tâm trí của hắn chữ "thảm" được thay thế bằng một vòng tròn. Vở O kịch nhân gian. Thảm kịch nhân gian.
Dòng chữ này ở trong đầu Sương Hòa lướt qua cũng phải hai mươi lần, Tổ Thị mở miệng, hắn không ngờ được nàng lại hỏi đến Cốt Dung. Nói thật quan hệ giữa Sương Hòa và Cốt Dung cũng chỉ như vậy. Hơn hai mươi vạn năm trước khi ở Cô Dao, hai người ba ngày thì cãi nhau một trận nhỏ, bảy ngày cãi nhau một trận lớn, một tháng sẽ xông vào đập nhau luôn. Cho nên khi nghe Tổ Thị quan tấm đến Cốt Dung, Sương Hòa tuyệt đối không cảm thấy vui vẻ chút nào, nhưng hắn lại thở phào nhẹ nhõm. Thật sự thở phào nhẹ nhõm. Tổ Thị thức tỉnh, quan tâm nhất lại là Cốt Dung, vậy nhất định là quên mất Thủy Thần rồi.
Hành trình suy nghĩ của hắn vào lúc đó là như vậy.
Hắn tự giác thấy nội tâm mình tuy rằng kinh tâm động phách, nhưng trên mặt rất không lộ ra ra biểu cảm gì, hắn không nghĩ ra vì sao Tổ Thị lại nhìn ra được. Nhưng Tổ Thị dù sao cũng đã nhìn ra. Hắn không thể không che giấu lần nữa.
Vì thế hắn che giấu bằng cách nở nụ cười nói: "Không có ai cả, ta chỉ nghĩ ngài sẽ nói đến Cốt Dung thôi. Ha hà."
Tổ Thị thở dài rất nhẹ: "Hơn hai mươi vạn năm không gặp, không ngờ Sương Hòa ngươi cũng học được nói dối." Nàng cũng không trách cứ hắn, nàng thậm chí còn cười với hắn, sau đó nói: "Chuyện này không tốt lắm đâu."
Nhưng những lời này đối với Sương Hòa rất đả kích, hắn lập tức cứng đờ: "Ta không đủ tốt sao?" Hắn ngơ ngác hỏi.
Từ khi được Tổ Thị điểm hóa, Sương Hòa là một vị thần sứ coi việc làm thần chủ hài lòng là mục tiêu cuối cùng trong thần sinh của mình, vẫn luôn hướng tới mục tiêu này để phấn đấu. Mấy vạn năm qua, Tổ Thị vẫn cảm thấy hắn rất tốt, hắn cũng vì thế mà thấy rất tự đắc, nhưng vừa rồi Tổ Thị lại nói hắn không tốt lắm, bầu trời của Sương Hòa bỗng dưng sụp đổ. Bầu trời sụp đổ rồi nên hắn không muốn giữ bí mật nữa: "Ta, ta nghĩ ngài sẽ hỏi ta về Thủy Thần."
Nghe thấy cái tên này, Tổ Thị chậm rãi mở to hai mắt: "Thủy Thần?" Nàng hỏi lại: "Ý ngươi là Thủy Thần?" Nàng lại hỏi ngược lại hai lần.
Sương Hòa kiên trì gật đầu, nói: "Vâng".
Tổ Thị khẽ nhíu mày, giống như đang suy nghĩ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Sương Hòa: "Tại sao ngươi cảm thấy ta sẽ hỏi ngươi về Thủy Thần?" Nàng hơi dừng lại, trong mắt hàm chứa sự nghi hoặc: "Có lẽ bởi vì chuyển thế lại ngủ say, có rất nhiều chuyện quá khứ ta đều không nhớ rõ lắm. Chẳng lẽ trong quá khứ mà ta nhớ không rõ, Thủy Thần đã giáng sinh, hơn nữa còn có mối quan hệ đặc biệt nào đó với ta sao?"
Trong lòng Sương Hòa kêu lộp bộp một tiếng. Hắn vốn đơn thuần, lại thẳng thắn, có thể không quá thông minh, nhưng hắn không ngu ngốc. Nhìn phản ứng của Tổ Thị, thì hắn đoán nàng thật sự đã quên Thủy Thần rồi, nhưng cũng nhờ hắn, mà sau khi hoàn toàn quên mất Thủy Thần rồi, lại khiến nàng sinh ra hứng thú với hắn... Sương Hòa quả thực muốn chết cho rồi. Trước nay nàng vốn thông minh trí tuệ, hẳn phải nói như thế nào, mới có thể khiến cho nàng tin tưởng rằng nàng và Thủy Thần thực sự không có quan hệ gì đặc biệt đây? Nàng tuy ngây thơ, nhưng cực kỳ không dễ lừa gạt, cả Cô Dao có thể lừa được người của nàng chỉ có mình Tuyết Ý thôi, lúc này hắn đi mời Tuyết Ý đến làm cứu binh còn kịp không đây?
Đang lúc Sương Hòa đổ mồ hôi như mưa, thì giọng nói của Tuyết Ý lại chen vào rất đúng lúc: "Thời đại Hồng Hoang, trong năm vị thần Tự Nhiên chỉ có Thủy Thần chậm chạp chưa giáng sinh, trước khi cửa Nhược Mộc mở ra, không phải tôn thượng lúc nào cũng tâm niệm chuyện này sao?"
Sương Hòa ngẩng đầu nhìn lại, thấy Tuyết Ý đang cùng với Ân Lâm và Chiêu Hi đi tới. Cách ba trượng, ba người họ đứng lại, khom người bái lạy Tổ Thị. Sương Hòa lúc này mới nhớ tới hắn còn chưa bái lạy thần chủ, vội vàng theo mọi người bái lạy một lần, mặc dù khom người bái lạy, ánh mắt lại luyến tiếc rời khỏi gương mặt Tổ Thị, thấy thần chủ bọn họ mỉm cười, bàn tay trắng nõn hơi thò ra dưới ống tay áo lưu vân rộng rãi, hơi hơi hạ thấp xuống, đó là động tác quen thuộc của nàng, nghĩa là cho bọn họ miễn lễ, sau đó nàng nhìn về phía Tuyết Ý, giống như rất tò mò hỏi: "Khi đó ta rất chờ mong Thủy Thần giáng sinh sao?" Rồi lại giống như buồn bã: "Thế mà ta lại không nhớ chút nào."
Thấy phản ứng này của Tổ Thị, Sương Hòa lập tức thấy căng thẳng, nhưng Tuyết Ý, quả thật không hổ là một vương giả trong làng nghiêm trang nói bậy, hắn không hề tỏ ra căng thẳng gì, biểu cảm trên mặt chân thành đến mức khắp bát hoang này không có ai chân thành được như hắn: "Dù sao cũng là chuyện của rất lâu về trước rồi." Tuyết Ý mỉm cười nói: "Thêm vào việc hồn phách của Tôn Thượng từ trong ánh sáng quy vị, đã tiến vào luân hồi phàm thế, luân hồi xoá đi trí nhớ người, chút chuyện cũ không quan trọng tôn thượng không nhớ được cũng rất bình thường. Chỉ là lúc trước chúng ta đều nhìn thấy tôn thượng rất chờ đợi đối với việc Thủy Thần giáng sinh thế nào, Sương Hòa lúc nào cũng ghi nhớ ở trong lòng. Thủy Thần cuối cùng đã sinh ra từ bảy mươi ngàn năm trước, nên hắn mới nghĩ rằng có thể ngài sẽ quan tâm đến vấn đề này, vì thế nên hắn mới nghĩ rằng ngài định hỏi chuyện của Thủy Thần." Nói đến đây, giống như bất đắc dĩ mỉm cười: "Tính Sương Hòa là như vậy, trong lòng không giấu được chuyện gì, tôn thượng ngài cũng biết mà."
Sương Hòa bội phục Tuyết Ý chết đi được, nói hươu nói vượn lại vừa thành khẩn vừa có lý có tình như thế, hắn nghe mà thấy sửng sốt không thôi, chính hắn cũng tin là mình vì nhớ rõ chuyện Tổ Thị vẫn chờ đợi Thủy Thần sinh ra, mới nghĩ Tổ Thị sẽ chủ động nhắc tới Thủy Thần với hắn luôn.
May mắn thay, Tổ Thị cũng tin, trên mặt lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là vậy." Nàng trầm ngâm nói. Rũ mắt nhớ lại một lát, tiếp theo, nàng nhìn Ân Lâm và Chiêu Hi vẫn yên tĩnh đứng một bên nói: "Hình như ta có hơi nhớ, ta hẳn là từng chờ mong Thủy Thần giáng sinh." Lại cười cười: "Đúng rồi, ta có phải còn làm cho hắn một cái trống bỏi, chờ hắn sinh ra sẽ tặng cho hắn không?"
Ân Lâm hơi khựng lại, không lập tức trả lời, Chiêu Hi nhìn qua Ân Lâm, nói trước: "Thời gian ta đi theo Tôn Thượng không lâu bằng Ân Lâm, cũng không biết chuyện cái trống bỏi kia, nếu tôn thượng đã tặng vật này cho Thủy Thần lâu rồi vậy thì có lẽ Ân Lâm biết." Dứt lời liếc Ân Lâm một cái, sau đó liếc nhìn Tuyết Ý một cái. Trong bốn đại thần sứ ngoại trừ Sương Hòa có đầu óc không tốt, ba người khác từ trước đến nay đều rất ăn ý, trong lòng mọi người biết rõ, lời này của Chiêu Hi cộng thêm hai cái liếc mắt phía sau, là hy vọng Ân Lâm cố gắng phát huy, nếu phát huy không tốt, Tuyết Ý có thể kịp thời giúp hắn nói dối.
Ân Lâm lại nhìn Chiêu Hi một cái, chuyện cái trống kia, hắn quả thực có biết một ít.
Hắn là thần sứ đầu tiên được Tổ Thị điểm hóa, lúc nàng vừa tròn hai vạn tuổi, thì hắn đã ở bên nàng rồi. Lúc đó Tổ Thị không có thất tình lục dục, nhìn qua tuy u tĩnh lãnh đạm, nhưng lại cực kỳ ngây thơ, cũng thường xuyên có những hành động ngây thơ. Trong núi Cô Dao có một cây cổ thụ đàn hương, trước khi Tổ Thị sinh ra đã bắt rễ bên bờ biển Trường Sinh, đôi khi lão lại kể với hắn về thời thơ ấu của Tổ Thị.
Nói Tổ Thị lúc hơn bảy ngàn tuổi, có một buổi tối nằm mộng dự đoán hỏa thần sắp giáng thế, vì thế ngày hôm sau nàng đã đến hậu sơn, tìm được một loại mỹ ngọc, nói với lão đàn hương rằng nàng muốn làm một cái trống bỏi tặng cho Hỏa Thần làm quà sinh nhật. Tổ Thị khi đó, thực ra căn bản không hiểu việc có được tình bằng hữu là gì, chỉ là bởi vì năm đó khi nàng sinh ra, Mẫu Thần đi tới Cô Dao mang cho nàng một con cửu liên hoàn, đó là vị thần tự nhiên đầu tiên trên thế gian... Thần Nữ Oa trước khi bổ trời ngủ say tự tay làm một món quà mừng sinh nhật để lại cho nàng. Sau khi nhận được cửu liên hoàn kia, tiểu Tổ Thị cũng tự hiểu là nên làm một món đồ thú vị tặng cho thần tự nhiên của hậu thế để chúc mừng ngày giáng sinh của bọn họ.
Sau khi làm xong trống bỏi đó không lâu, lão đàn hương và Tổ Thị lần đầu ra khỏi Trung Trạch, đi thăm Tạ Minh.
Bọn họ ở bên cạnh Thiếu Hòa Uyên ở Nam Hoang, nhìn thấy tiểu hỏa thần Tạ Minh được Sắt Già Phong Chủ ôm trong ngực. Cô nhóc yên tĩnh mở to đôi mắt đen nhánh tò mò nhìn Tổ Thị. Tổ Thị lắc lắc trống bỏi chọc đứa nhóc, chọc một hồi, mới ngửa đầu tò mò hỏi Sắt Già: "Năm thần Tự Nhiên đã giáng sinh bốn người, chỉ còn Thủy Thần chưa giáng sinh, Sắt Già ca ca có biết Thủy Thần khi nào sẽ giáng sinh không?"
Tạ Minh nhỏ trong ngực Sắc Già lập tức mở mắt thật to vươn tay đánh trống bỏi trước mặt, hừ hừ hai tiếng, Sắc Già buồn cười vuốt ve trán bé con, nhìn về phía Tổ Thị: "Ngươi không thể gọi ta là ca ca, nó sẽ tức giận." Lại nói: " Ngươi là thần tiên tri, ngay cả ngươi cũng không thể biết Thủy Thần khi nào sẽ sinh ra, thì ta càng không biết."
Nghe câu trả lời của Sắt Già, Tổ Thị hơi thất vọng, nàng khẽ thở dài: "Ta chưa từng mơ thấy Thủy Thần." Suy nghĩ một hồi lại nói: "Nhưng ta cảm thấy hắn cũng sắp sinh ra rồi." Sau lại ngây thơ hỏi Sắc Già: "Ta đang suy nghĩ xem ta có nên làm một cái trống bỏi để tặng cho Thủy Thần hay không, Sắt Già ca..." Mắt thấy Tiểu Tạ Minh nhíu mày im lặng, lại muốn đưa tay đánh trống, nàng lập tức sửa lời: "Sắc Già." Còn lui về phía sau hai bước, cách một khoảng hỏi Sắc Già: "Ngươi nói ta làm một cái trống bỏi màu lam cho Thủy Thần, hắn sẽ thích chứ?"
Khi đó Sắc Già cũng chỉ hơn hai vạn tuổi, cảm thấy cùng vui, nghe nàng nói vậy thật đúng là nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của nàng, sau đó trịnh trọng trả lời câu hỏi của nàng: "Trống bỏi thì ai mà không thích chứ, mấy đứa nhỏ đều thích." Vừa nói vừa nhận lấy cái trống bỏi trong tay nàng, cúi đầu dịu dàng chọc tiểu Tạ Minh trong ngực. Tiểu Tạ Minh ngáp một cái, nể mặt cười với Sắc Già.
Sau khi đi đến Thiếu Hòa Uyên tặng lễ vật xong, lão Đàn Hương và Tổ Thị lại trở về Cô Dao.
Không lâu sau khi trở về Cô Dao, Tổ Thị đã làm ra một cái trống bỏi màu xanh lam. Đó hẳn là mối nhân duyên đầu tiên của Tổ Thị với Liên Tống.
Sau khi Ân Lâm trở thành thần sứ của Cô Dao, động phủ Linh Lộ của Tổ Thị là do hắn quản lý. Hắn đã từng nhìn thấy cái trống bỏi màu lam ngọc kia, mặt trống trắng sáng, chuôi trống có hai hạt trai màu đen tròn trịa rũ xuống, được làm rất tinh xảo. Nhưng Ân Lâm chưa từng hỏi Tổ Thị về chuyện chiếc trống kia.
Tổ Thị lần đầu tiên nhắc tới Thủy Thần trước mặt Ân Lâm, là gần đến thời kỳ bốn vạn tuổi trưởng thành của nàng, nàng mơ một giấc mộng tiên tri về Thủy Thần. Trong giấc mơ đó, nàng đoán trước vị thần Tự Nhiên sau hơn hai mươi vạn năm mới có thể giáng sinh kia có mối tiên duyên với nàng. Sau đó, trong giấc mơ dài hàng chục ngàn năm về Thủy Thần, nàng gần như mơ hồ liên hệ những giấc mơ với thực tế. Thủy Thần ở trong lòng nàng không còn là một vị thần tự nhiên đơn thuần, mà hắn đã trở thành người đặc biệt nhất đối với nàng. Nàng đương nhiên không thể dùng món quà đơn giản, ngây thơ như trống bỏi để chúc mừng sự giáng sinh của Thủy Thần nữa.
Ân Lâm còn nhớ, đó là hai mươi bốn vạn năm trước, đêm trước khi cửa Nhược Mộc mở ra. Vị thần sáng thế Thiếu Quán cuối cùng trên thế gian cũng biết được vận mệnh của mình, đến Cô Dao tìm Tổ Thị xin trợ giúp, hy vọng người có thể giúp nàng mở cánh cửa Nhược Mộc, chuyển nhân tộc đến phàm thế.
Tổ Thị đồng ý thỉnh cầu của Thiếu Quán, cũng chữa khỏi vết thương vì tìm kiếm cách mở cửa Nhược Mộc nên bị độc mộc đâm vào của nàng. Thiếu Quán muốn báo đáp Tổ Thị, hỏi nàng muốn cái gì không. Tổ Thị suy nghĩ một lát, sau đó hỏi Thiếu Quán: "Ta nghe hoa cỏ bên ngoài núi nói, ngươi rất giỏi âm luật, trên thế gian chỉ có Mặc Uyên thượng thần được xưng là U Lan quân tử mới có thể tranh phong được với ngươi, đây là sự thật sao?"
Mắt mày Thiếu Quán Quân cong cong: "Nếu người khác hỏi ta, ta nhất định sẽ nói với họ là thắng Mặc Uyên toàn diện." Nàng đến gần Tổ Thị một chút: "Nhưng người là bằng hữu của ta, ta sẽ nói thật cho ngươi. Trong bát âm, luận kim thạch thổ cách, Mặc Uyên không bằng ta, nhưng luận ti mộc mão trúc, ta không bằng hắn." Nói xong lại mỉm cười: "Chẳng qua ngươi hỏi ta cái này, là muốn làm gì đây?"
Mặt nạ thanh ngọc che khuất biểu cảm của Tổ Thị, chỉ có thể nghe được giọng nói dịu dàng mềm mại của nàng, không nhanh không chậm vang lên: "Ta muốn ngươi dạy ta cách chế tạo tiêu, ta muốn tạo một cây linh tiêu tuyệt thế vô song, không vật nào trong thiên hạ có thể sánh được."
Đây hiển nhiên là một câu trả lời ngoài dự liệu của Thiếu Quán quân, nàng nhướng mày: "À? Phải biết linh tiêu cần phải xứng với người thổi, nhưng theo ta được biết, Quang Thần không thông âm luật, vả lại cả Cô Dao hình như đều không có người nào thông âm luật, cho nên..." Nàng chống má, cực kỳ hứng thú nhìn Tổ Thị: "Vì sao ngươi muốn chế tạo một cây linh tiêu như vậy?"
Mấy vạn năm cùng với những giấc mộng dài làm cho Quang Thần hiểu được một chút thất tình, nhưng mặc dù hiểu một chút tình cảm, nhưng cũng là cảm giác rất yếu ớt nông cạn, bởi vậy nàng vẫn duy trì cái sự ngây thơ vụng về này, cũng không biết ngượng ngùng cùng khó xử là gì, vô cùng thẳng thắn nói cho Thiếu Quán: "Bởi vì Tân Thần Kỷ mới sinh ra một Thủy Thần rất giỏi thổi tiêu, nhưng hắn kén chọn, ánh mắt lại rất cao, ở thời đại của hắn, không ai có thể làm ra một cây tiêu hợp ý của hắn. Hắn vẫn luôn muốn có một cây linh tiêu, ta nhìn thấy sự thất vọng của hắn, cho nên muốn làm một cây tiêu vừa ý tặng cho hắn."
Thiếu Quán cảm thán: "Tình nghĩa giữa các vị thần tự nhiên của các ngươi thật sự là..."
Tổ Thị ngắt lời cô: "Hắn không phải là một vị thần tự nhiên bình thường, hắn là vị thần có duyên với ta."
Thiếu Quán: "..."
Khi đó Ân Lâm đứng hầu ở một bên, tự mình nghe thấy cuộc đối thoại này. Thiếu Quán thấy lạ vì một Quang Thần vô tình vô dục lại có tiên duyên, nên cứ đuổi theo Tổ Thị hỏi thêm mấy câu, sau đó mới đồng ý dạy nàng cách làm tiêu.
Hai người ở trong động bế quan bốn mươi chín ngày, chế thành một cây tiêu bạch ngọc sáng bóng, chính là sáo Vô Thanh mà hậu thế vẫn xưng tụng kia. Nhưng bởi vì Tổ Thị quả thực không giỏi nhạc lý nên khi linh tiêu kia sắp thành rồi, hơn nữa vẫn phải dựa vào Thiếu Quán, cho nên Tổ Thị cũng không cảm thấy cây tiêu này là do nàng chế tạo, cũng không muốn nhận hư danh chế tạo nó, nên đã tặng cho Thiếu Quán, tính làm thứ gì khác cho Thủy Thần. Nhưng nàng còn chưa nghĩ ra nên làm cái gì, thì thời điểm cửa Nhược Mộc mở đã đến.
Ân Lâm vẫn không thể quên, khi đó Tổ Thị tràn đầy tiếc nuối khẽ than, nói nợ lễ mừng sinh nhật của Thủy Thần, chỉ có thể đợi nàng trở về sau đó làm cái khác rồi. Nàng không nhắc tới cái trống bỏi kia, Ân Lâm cảm thấy hẳn là nàng đã quên nó rồi. Sau đó, đêm trước khi cửa Nhược Mộc mở ra, hắn vẫn âm thầm nhớ tới chiếc trống bỏi kia, lẻn vào trong động Linh Lộ, trộm cái trống bỏi kia ra, sau khi cửa Nhược Mộc mở ra, mang theo nó vào chỗ hắn đã sắp xếp cho Tổ Thị ngủ say hơn hai mươi vạn năm.
Đó là nơi cuối cùng đặt chiếc trống.
Nhớ lại đến đây, cho dù là Ân Lâm thì cũng khó tránh khỏi thấy buồn bã.
Chiêu Hi gọi hắn một tiếng: "Ân Lâm?"
Lúc này hắn mới lấy lại tinh thần.
Ân Lâm phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng ho khan, hơn ba mươi vạn năm thế sự chuyển dời làm hắn cảm thấy vừa tang thương lại vừa thổn thức, nhưng hắn cũng không phải là người xuân bi thu thương gì, lập tức sửa lại tâm trạng, nghiêm nghị trả lời Tổ Thị về cái trống bỏi kia: "Tôn thượng khi đó có làm một cái trống bỏi cho Thủy Thần." Hắn dừng một chút, nghiêm mặt nói bừa: "Nhưng Thủy Thần chậm chạp không giáng sinh, Cốt Dung lại thích cái trống kia, người đã tặng nó cho Cốt Dung rồi." Giữa đôi lông mày của Tuyết Ý khẽ động, liếc nhìn Ân Lâm một cái, Ân Lâm nhìn lại Tuyết Ý một cái, tiếp tục mặt không đổi sắc nóii với Tổ Thị: "Về sau, trong thiên địa có rất nhiều đại sự để bận rộn, tôn thượng cũng không rảnh suy nghĩ chuẩn bị lễ vật sinh nhật khác cho Thủy Thần nữa, nên việc này đã gác lại không còn nhắc tới nữa."
Tổ Thị giật mình: "Thì ra là như vậy sao?" Nàng hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng: "Vậy hôm nay, nếu ta đã trở lại, có phải nên bổ sung lễ vật cho hắn hay không?" Trong giọng nói chứa một chút thì thầm cùng không xác định, giống như là tự nói, lại giống như là đang bàn với với bọn họ.
Ân Lâm yên lặng một lát, trong lòng hắn vốn rất muốn nói với nàng không cần bổ sung gì, đợi đến mở miệng, lại đột nhiên nhớ tới trước khi cánh cửa Nhược Mộc mở ra, Tổ Thị lần cuối cùng nhắc với hắn về vị Thủy Thần chưa giáng sinh kia, khiến nàng không cách nào buông xuống. Nàng nói: "Món quà chúc mừng sinh nhật nợ hắn, chỉ có đợi ta trở về sau đó làm cho hắn thôi, đến lúc đó ta muốn làm một cái gì đó ta mà ta sở trường nhất, hắn cũng sẽ yêu thích." Trong tiếng nói nhẹ nhàng than thở kia, hàm chứa cảm xúc tiếc nuối và buồn bã, cũng bao hàm sự yếu ớt, không dễ để cho người ta phát hiện, lại uyển chuyển chờ đợi người khác phát hiện, giống như đây là lời cầu nguyện mà nàng khao khát nhất trên đời, nàng khát vọng rằng nó có thể thực hiện được.
Nhưng ai có thể ngờ được, khi Quang Thần phục quy ở Tân Thần Kỷ mà Thủy Thần giáng sinh, rồi thức tỉnh, tình huống giữa hai người họ lại thành như vậy. Ân Lâm trầm mặc, đè lý trí xuống, thấp giọng trả lời Tổ Thị: "Nếu tôn thượng muốn bổ sung lễ vật này, vậy thì cứ bổ sung đi." Hắn dừng một chút, ôn nhu bổ sung một câu: "Tôn thượng có thể làm một thứ ngài sở trường nhất, và Thủy Thần cũng yêu thích."
Tuyết Ý có chút kinh ngạc nhìn Ân Lâm. Lúc đấy, Ân Lâm không nhìn lại hắn.
Tổ Thị khép hai tay lại, đặt cằm lên đầu ngón tay trắng như băng tuyết. Đây là một động tác hoạt bát, mềm yếu mà hơn hai mươi vạn năm trước Tổ Thị không biết làm.
Quang Thần mặc dù sinh ra ở thời Hồng Hoang, là một vị thần Hồng Hoang, nhưng bởi vì sức mạnh dự đoán tiêu hao quá nhiều sức mạnh tinh thần, nàng là một vị thần chỉ cần động một chút là có thể ngủ say cả ngàn năm vạn năm để nuôi lại sức mạnh tinh thần. Thời gian Quang Thần thanh tỉnh tồn tại, tổng quản Ân Lâm thầm cộng lại, chỉ qua là hơn năm vạn năm, thực ra có thể tính là một tiểu nữ thần hơn năm vạn tuổi có bối phận cao mà thôi.
Một vị nữ thần lại có gương mặt hồn nhiên, thanh ngọt, thiếu nữ như vậy, khi làm động tác như vậy, chỉ làm cho người ta cảm thấy đáng yêu, cũng sẽ không cảm thấy có gì không hợp, thậm chí đối với Ân Lâm mà nói, còn làm cho hắn sinh ra một chút cảm giác hoảng hốt nàng vẫn còn lịch kiếp tu hành ở phàm thế của vương triều Đại Hi.
Thiếu nữ ngây thơ hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói với hắn: "Thủy Thần đã là một thanh niên, ta nghĩ hôm nay hắn có lẽ không thích trống bỏi nữa, vậy ta làm nến tặng hắn đi, ngươi nói có được hay không?"
Ân Lâm nhìn nàng, đè nén suy nghĩ trong lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Người giỏi cung nỏ nhất thế gian chính là tôn thượng, tôn thượng tặng cung nỏ do mình chế tạo, Thủy Thần nhất định sẽ rất trân quý."
Nàng mím môi mỉm cười, bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra là nàng rất vui: "Cái đó tốt." Nàng nhẹ giọng: "Chuyện vui vẻ kia nói đến đây thôi. Nàng hơi dừng lại và nhìn về phía ba người đang đứng trước mặt: "Tiếp theo ta sẽ nói chính sự."
Ba người nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về Tổ Thị.
Nàng vẫn ôn hòa như cũ, ngữ điệu thậm chí cũng nhẹ như trước, nhưng nội dung lời nói là khiến cho ba người họ sững sờ tại chỗ.
Nàng nói: "Khánh Khương đã trở lại chưa?" Ta mơ thấy hắn đã giết ta, ngay lúc ta chuẩn bị hiến tế cho Bát Hoang lần nữa."
7.10.2022
Chị Bảy:
Có ai người đoán được đại BOSS là Khánh Khương không? Nhân tiện, các ngươi còn nhớ Khánh Khương là ai không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]