Thành Ngọc ngồi trong ngự thư phòng chầm chậm nâng chén trà uống, hoàng đế triệu kiến nàng đến để bàn chuyện, đại khái chính là chuyện hòa thân.
Kỳ thực trên đường đến đây nàng đã lờ mờ đoán ra. Sau khi hành lễ với hoàng đế trong ngự thư phòng, hoàng đế ban cho nàng ngồi, nàng liền gần như là chắc chắn. Bởi vì bình thường nàng đến ngự thư phòng chỉ để nghe giáo huấn, hoặc đứng hoặc là quỳ, tình huynh muội không biết đặt đâu của hoàng đế đều đặt hết lên người nàng, yêu càng sâu, thì quản càng nghiêm, chuyện ban ngồi cho nàng, đối với hoàng đế trước nay chưa từng có tiền lệ.
Thời gian trước Hi Vệ đang có chiến tranh, thế cục vô cùng căng thẳng, đại khái tinh thần đặt vào chiến sự hơi nhiều, hoàng đế nhìn có vẻ gầy đi không ít. Trước tiên hắn quan tâm đến bệnh phong hàn của Thành Ngọc đã khỏi hay chưa, đánh giá nàng một lượt từ đầu đến chân, lệnh cho Trầm công công đưa cho nàng một lò sưởi tay, mới nói vào vấn đề chính: "Tứ vương tử của Ô Na Tố mấy ngày trước đến cầu thân với trẫm, xin trẫm gả muội cho hắn, nói rằng mùa hạ vừa rồi ở Khúc Thủy Trạch, hắn từng thấy anh tư của muội trên sân cầu, từ đó về sau liền đem lòng thương nhớ muội, toàn tâm toàn ý đối với muội mà không màng bản thân, hi vọng có thể xin cưới muội về làm vương phi, để kết mối hòa hảo giữa hai nước.
Thành Ngọc biết, lúc này biểu cảm thích hợp nhất chính là tỏ ra kinh ngạc, vì thế nàng giả vờ tỏ ra kinh ngạc. Nhưng trong lòng nàng quả thực không cảm thấy kỳ lạ gì hết. Lúc Hi Vệ đang chiến đấu, lúc này phái nữ nhân trong tông thất đi hòa thân, hòa thân là cách liên minh tốt nhất mà hoàng đế có thể suy xét trong tình thế này. Nước Ô Na Quốc nằm giáp ở phía tây Bắc Vệ, chính là ý nghĩ đầu tiên khi nghĩ đến chuyện liên minh, cho nên nếu như nàng muốn hòa thân thì hết tám chín phần chính là gả cho nước Ô Na Tố rồi, trên đường đến đây nàng đã từng nghĩ như thế.
Tứ vương tử của Ô Na Tố Thành Ngọc chưa từng gặp, cho dù Thành Quân nói rằng vị vương tử này đã từng có duyên gặp nàng một lần ở Khúc Thủy Uyển, đừng nói đến việc sau này tình yêu nảy nở, những lời này, nàng hoàn toàn không quan tâm.
Hoàng đế ho một tiếng, Trầm công công thấy vậy đưa qua một chén trà, hoàng đế uống hai ngụm, đặt chén trà lên bàn, thấy Thành Ngọc thất thần, liền nói: "Tứ vương tử Mẫn Đạt chính là bào đệ của vương thái tử của nước Ô Na Tố, tình cảm với thái tử từ đó đã rất tốt, người này là một nhân tài, thanh chính cởi mở, văn võ song toàn, hắn đã xin hoàng huynh mình cưới muội, hoàng huynh suy nghĩ trước sau, cũng cảm thấy rất môn đăng hộ đối, cũng có ý muốn gả muội cho hắn." Thành Quân ngừng một lát, tay đặt thanh giữ giấy trên bàn, ánh mắt chăm chú nhìn lên mặt Thành Ngọc, thanh âm hòa hoãn: "Nhưng dù sao cũng là gả đi xa, hoàng huynh không muốn ép buộc muội, vì thế cho triệu muội nhập cung, cũng muốn nghe xem ý kiến của muội."
Tuy rằng hoàng đế nói như rằng chuyện này chỉ là một cuộc nghị thân bình thường, còn là chuyện một vị vương tử anh tuấn muốn cưới một vị vương nữ xinh đẹp, khiến cho chuyện nghị thân này có thêm vài phần lãng mạn, nhưng sự thực đương nhiên hoàn toàn không phải như thế.
Trên thực tế, Thành Quân khi vừa có được tin khẩn cấp Bắc Vệ tuyên chiến từ biên cương truyền về, liền nhanh chóng truyền tin tìm Liên Tống để thương nghị, định ra kế liên minh với Ô Na Tố, lựa chọn ra một thần sứ. Nhưng tại thời khắc cấp bách này, việc đàm phán thời gian càng ngắn thì càng tốt, vì muốn liên minh lần này không có bất cứ sai sót gì, Thành Quân liền triệu vị tứ vương tử mà mùa hạ năm nay sau khi theo huynh trưởng đến Đại Hi vẫn chưa rời đi cùng huynh trưởng, đang ở lại thành Bình An vui chơi của nước Ô Na Tố vào cung mật đàm.
Mật đàm lần này là một giao dịch dễ dàng, Thành Quân hi vọng Mẫn Đạt có thể trở về nước một chuyến, giúp đỡ sứ thần của nước Đại Hi khuyên phụ vương và huynh trưởng của hắn, nhanh chóng liên minh hai nước; Mà người muốn liên minh là Thành Quân cũng sẽ đáp ứng chuyện với Mẫn Đạt, đồng ý với thỉnh cầu của hắn. Lời hứa của thiên tử, sao có thể xem nhẹ được. Mẫn Đạt nếu có dã tâm, chính tại ngày lúc đó hắn đã yêu cầu đại hi giúp hắn chiếm đoạt ngôi vị, Thành Quân cũng đều có khả năng đồng ý, nhưng vị tứ vương tử này lại yêu mỹ nhân hơn yêu quyền thế, dùng lời hứa này để xin cưới Hồng Ngọc quận chúa Thành Ngọc làm thê tử.
Điều này đương nhiên là một chuyện không thể suy nghĩ. Thành Quân liền đáp ứng.
Mẫn Đạt quả thực là tài năng trác tuyệt, sứ thần Đại Hi hôm qua vừa truyền mật thư về trên ngự án của Thành Quân, giải mật mã ra, trong thư nói chuyện liên minh đã thành, còn nói lúc bức thư này truyền đi, bốn vạn quân đội từ Sương Thực đã lùi về đến biên cảnh Ô Na Tố, đêm đó liền bí mật tiến vào Ô Na Tố, theo lệnh của đại tướng quân, tiến công tử biên giới của Ô Na Tố và Bắc Vệ, trên không trung của Bắc Vệ đốt một ngọn lửa. Hoàng thượng lúc nhận được tin, Bắc Vệ có lẽ bây giờ đã phân binh ra phòng ngự, quay về cứu viện thành thất thủ rồi, cục diện trực chiến ở phòng tuyến Miễu Đô cũng bị đánh phá, chiến thế đúng như dự liệu của đại tướng quân thuận lợi vượt qua, xin hoàng đế đừng quá lo lắng.
Liên minh đã thành, chiến tranh ở phía tây nước Ô Na Tố đã tiến triến vô cùng thuận lợi, điều này đương nhiên chính là một chuyện hỷ sự, nhưng cũng có nghĩa là thời khắc mà Thành Ngọc phải gả cho Ô Na Tố đã đến rồi.
Cho nên Thành Quân mới triệu Thành Ngọc vào cung.
Thành Quân sớm đã đáp ứng Mẫn Đạt cầu thần, điều này đã là một chuyện không thể vãn hồi rồi, hôm nay lúc đề cập chuyện này với Thành Ngọc, chàng lại nói không muốn ép nàng, muốn nghe xem ý kiến của nàng, bất quá cũng là do chàng không muốn gánh lấy hai chữ cưỡng ép vẫn có thể nhận cái gật đầu từ Thành Ngọc mà thôi.
Hắn không chắc chắn lắm về thái độ của đại tướng quân đối với Thành Ngọc, cho nên trước đây hắn có lòng gán ghép hai người, nhưng lúc này khác lúc đó khác. Nếu như trong lòng Liên Tam yêu mến Thành Ngọc, mà hắn lại cứng rắn ra lệnh ép nàng hòa thân, nói không chừng giữa quân thần sẽ sinh ra sự bất hòa, nhưng nếu như Thành Ngọc tự đồng ý, vậy thì chuyện đó lại khác đi rồi.
Hắn biết vị đường muội này của hắn thông minh, không cần hắn giải thích, cũng có thể hiểu được sự quan trọng của chuyện này, nàng trước nay đều mang trong lòng đại nghĩa, nàng sẽ tự đồng ý mà thôi.
Hắn không phải là không thương nàng, trước đây lúc nàng điên đảo tự nói cái gì mà "Chúng ta những người làm quận chúa công chúa, nói không chừng một ngày nào đó sẽ rời nước xa nhà, hòa thân nơi xa, học cái gì mà cầm kỳ thi họa a, dù sao người nước khác cũng không thưởng thực được, chi bằng cứ học mã đầu cầm của bọn họ đi", hắn lúc đó còn tức giận vì cảm thấy nàng nói bậy nói bạ, cũng từng nghĩ sao hắn có thể để cho nàng đi rời nước xa nhà đi hòa thân ở nơi xa được chứ.
Lúc đó không ngờ đến có một ngày những lời nàng nói lúc đó lại trở thành sự thật, còn hắn thì không chút do dự nào mà quyết đinh hi sinh nàng. Nhưng hắn là quân vương của một nước, chăm khắp bốn phương, lo cho vạn dân, trọng trách trên vai, hắn chỉ có thể chọn lựa như thế mà thôi.
Thành Ngọc yên tĩnh ngồi trên ghế, nàng có thể hiểu được thái độ của hoàng đế, nàng hiểu được tuy rằng hắn nói có thể cho nàng phát biểu ý kiến nhưng trên thực thế hắn hoàn toàn không hi vọng nàng có ý kiến gì. Nàng sinh ra trong hoàng gia, những điều nên hiểu nàng đều hiểu, nàng đã đi qua vạn dặm đường, cũng đọc qua ngàn quyển sách, hay ít nhất nàng đã từng giúp các thiếu niên quý tộc trong kinh thành chép rất nhiều các bài tập liên quan đến chính trị, vì thế nàng cũng có thể đoán được sóng gió ngầm đằng sau cuộc hòa thân này.
Hoàng đế hỏi nàng có ý kiến gì đối với chuyện hòa thân không, cố nhiên hoàng đế không thích nàng có ý kiến, bất quá nàng kỳ thực cũng thực sự không có ý kiến gì. Trước đây lão đạo sĩ đoán mệnh cách cho nàng nói rằng mệnh kiếp và bệnh kiếp nàng đã vượt qua rồi, nàng không cảm thấy kiếp số thứ ba của nàng vẫn có thể có lý do gì không thể vượt qua được, chỉ là trước nay vẫn không chịu nghĩ đến nó mà thôi.
Lão đạo sĩ nói nàng một khi đã đi hòa thân, thì cái mạng nhỏ bé này sẽ mất đi. Nàng trước đây quả thực rất chống đối lại chuyện này, thế giới đầy màu sắc đẹp đẽ thế này, nàng vẫn còn muốn sống thêm nữa, ai mà không muốn sống cơ chứ. Nhưng nàng bây giờ xả thân một mình gả đi xa, có thể đổi lại cho hàng vạn lê dân thoát khỏi chiến tranh. Cho dù chuyện hòa thân này sẽ khiến nàng tổn mạng, nàng cũng không thể nào nói không đồng ý.
Nàng từ nhỏ đã nhờ lê dân Đại Hi phụng dưỡng mà trưởng thành, cho dù nàng vì họ mà chết thì cũng rất đáng. Vận mệnh này tuy rằng tàn khốc nhưng có lẽ nàng đã sớm dự liệu được duyên cố của ngày hôm nay rồi, nàng không hề tự thương hại mình, cũng không quá mức bi thương.
Nàng từng đến Minh Ti, biết được người ta sau khi chết u hồn sẽ trở về địa phủ, qua Tư Bất Đắc Tuyền, qua Đoạn Sanh Môn, uống nước Vong Xuyên, lên Luân Hồi đài, vào trong cây vãng sanh, sau đó giống như một tờ giấy trắng đầu thai vào một nơi mới, làm một người mới. Điều đó tựa như cũng không có gì phải cảm thấy đáng sợ.
Đến Ô Na Tố, cũng giống như đến một nơi mới mẻ mà cô độc, chặt đứt tiền trần, làm một người hoàn toàn mới, điều này so với sau khi chết đi đọa vào Minh Ti có gì khác biệt chứ?"
Bởi vì nàng chưa hề nói với hoàng đế về những điều mà lão đạo sĩ kia năm xưa đã nói với nàng, nàng ôm lấy lò sưởi tay, nghĩ ngợi một hồi, trả lời hoàng đế: "Hoàng huynh nếu như cho rằng đây là một mối nhân duyên tốt, vậy thì nhất định là một nhân duyên tốt rồi, thần muội sẽ nghe theo sự sắp xếp của hoàng huynh."
Về đến Thập Hoa lâu đã là buổi chiều. Sau trận tuyết buổi trưa, lúc này đây tuyết tuy đã ngừng rơi, nhưng sắc trời vẫn còn u ám. Trong viện đèn lồng đã lên sáng trưng, ánh đèn rọi lên nền tuyết trắng, phải nói là rất có phong vị.
Xuyên qua bức bình phong, Thành Ngọc thấy Lê Hưởng đang ngồi dưới cây Vân Tùng che mặt khóc, Diêu Hoàng đứng một bên dịu dàng an ủi. Tổ hợp này nhìn quá mức là mới mẻ, khiến cho Thành Ngọc sửng sờ, lòng hiếu kỳ khiến cho nàng phải đi đến hỏi thăm.
Theo lý mà nói lúc nàng vừa vào cửa bọn họ nên phát hiện ra nàng rồi, nhưng bởi vì Lê Hướng vẫn đang đắm chìm trong bi thương, Diêu Hoàng vừa hóa hình chưa lâu, vẫn chưa khống chế được thân thể quá mức thành thục, cho nên khi Thành Ngọc đã đến gần dưới hành lang rồi, hai người kia vẫn chưa hề phát hiện, còn đang nói chuyện với nhau.
Lê Hưởng vừa khóc vừa nói: "Ta nói với Chu Cẩn, chúng ta có thể nào tìm một nơi mà không ai biết nàng, cùng nàng an ổn trải qua kiếp này là được rồi, nhưng không ngờ Chu Cẩn hắn lại vẫn cứ lạnh lẽo tuyệt tình như thế, hỏi ta "Ngươi có nhớ, mỗi một kiếp, đến thời khắc cuối cũng, ngươi lúc nào cũng cầu xin ta như thế, nhưng đáp án của ta trước nay chỉ có một". Lê Hưởng hận đến mức thanh âm đều khàn đi: "Ta đương nhiên nhớ, bảy kiếp trôi qua, mỗi một kiếp, cuối cùng đều là hắn giết nàng!"
Diêu Hoàng vỗ lưng giúp nàng bớt tức giận: "Ngươi đây là do bực tức thôi." Hắn nói: "Nàng vốn dĩ đã vô tình vô ái cũng vô dục, sau khi phục sinh phải vào phàm giới để chuyển thế, kiếp này qua kiếp khác, vốn chính là học được nhưng hỉ nộ ái ố dục si của phàm nhân. Sau khi học được đủ các loại tình cảm này, vậy thì lần lịch kiếp lần này sẽ có thể kết thúc rồi, có đợi thêm đi nữa cũng không có ý nghĩa gì, thực chất còn sẽ ngáng đường nàng, Chu Cẩn làm như thế kỳ thực cũng không thể trách hắn được.
Lê Hưởng cắn cặt chiếc khắn tay, cúi đầu rơi lệ: "Nhưng đời này nàng khác rồi, nàng có hỉ nộ ái lạc, nàng đáng yêu linh động như thế, Chu Cẩn hắn sao có thể đành lòng, sao hắn có thế giương mắt mà...."
Diêu Hoàng cắt ngang lới nàng: "Chu Cẩn cũng không đành lòng, nhưng kiếp này nàng đến thế gian, chính là vì để hoàn thành ba kiếp số này. Vì muốn đạt được một nhân cách hoàn chỉnh, nàng đã trải qua mười sáu kiếp tu hành rồi, nếu như tránh đi kiếp này, hoàn thành không được chuyện học tập ở kiếp này, thì nàng còn phải trải qua thêm một kiếp nữa. Nhưng năm đó Minh Chủ đời đầu chỉ tạo cho nàng có mười bảy phàm thân thôi, nếu như kiếp này không thành công, lấy năng lực của chúng ta và Chu Cẩn, lại đi đâu để có thể giúp nàng tìm được một phàm thể mà người ngoài không thể nhìn thấu cơ chứ? Kiếp sau chúng ta sao có thể đảm bảo được nàng có thể ở trên nhân thế mà an ổn tu hành, không bị người ta nhìn thấu, không bị người ta tranh đoạt? Đến lúc đó sẽ sinh ra biết bao nhiêu chuyện khó lường, chỉ sợ chúng ta căn bản không thể nào không chế được."
Lê Hướng chùi nước mắt: "Ta cũng biết...nhưng ta chỉ là không đành lòng, kiếp này nàng và nàng sau khi đã tu hành xong xuôi quy vị làm thần rồi vẫn là một người không? Trong mắt ta không phải a, ta cũng không mong cầu có thể ở bên cạnh nàng thêm mấy mươi năm, cho dù chỉ cho ta ở cạnh nàng thêm mấy năm nữa thôi cũng được..."
Diêu Hoàng khẽ thở dài: "Hai kiếp trước, ứng rồi, cũng hóa rồi, có lẽ lần này có thể hóa giải cũng chưa biết được, Đừng có oán trách Chu Cẩn nữa, nếu như kiếp số thứ ba này cũng có thể hóa giải được, vậy thì không cần nàng lấy tính mạng để học được những tri thức đó..." Hắn vừa quay người vừa nói: "Vậy, đợi nàng học được những sự gánh vác của phàm nhân là gì, những sự lo lắng sợ hãi của phàm nhân là gì, yêu là gì, sự ngọt ngào cay đắng của tình yêu là gì, hoàn thành sự tu hành của kiếp này, ta đảm bảo Chu Cẩn tuyệt đối sẽ không giống như mấy kiếp trước nữa. Ngươi phải biết hắn không phải người có trái tim sắt đá, hắn cũng không đành lòng, vì thế ngươi có thời gian thì cứ ở bên nàng..." Diêu Hoàng đột nhiên im bặt, đôi mắt tinh tường mở lớn: "...Hoa chủ."
Trong hành lang phía không xa kia, ánh tuyết phiêu dật có một thiếu nữ chăm chú nhìn bọn họ một lúc lâu, sau mới khàn giọng nói: "Lúc nãy các người, là đang nói ta?"
Tám chữ giống như con sóng khổng lồ đánh vào đầu bọn họ, Mẫu Đơn Diêu Hoàng đã nhìn quen thế sự, trước nay đều rất ung dung, lúc này đây lại nhịn không được cảm thấy hoảng loạn, thanh âm cũng mất đi sự trấn định: "Hoa chủ nghe nhầm rồi, chúng ta..." Nhất thời không biết nên lấy tìm cớ gì.
Lê Hưởng vội vàng giúp đỡ, nhưng nàng trước nay vẫn không quá thông minh, mà lần này vì nàng đang cảm thấy gấp gáp nên trí thông minh cũng không thể nào vượt quá được tiêu chuẩn bình thường. Nàng không kịp suy nghĩ đã bịa chuyện: "Chúng ta chỉ đang nói về Tử Ưu Đàm thôi,Tử Ưu Đàm hắn cũng giống như Hoa chủ người, hắn cũng có ba kiếp số, nhưng bởi vì không có cảm xúc, vì thế mới phải đến phàm giới học phàm nhân bọn họ..."
Diêu Hoàng cảm thấy tuyệt vọng.
Chính lúc hắn dự cảm như trời sắp sụp đến nơi, thì Chu Cẩn vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Thành Ngọc, tay khẽ nhấc lên, thiếu nữ kia đã ngã vào trong lòng hắn. Chu Cẩn trầm mặt nhìn Lê Hưởng, tức giận nói: "Ngươi cảm thấy những lời nói này của ngươi sẽ làm cho nàng tin được sao?" Diêu Hoàng trầm mặc không nói, Lê Hưởng tự biết mình đã gây họa rồi, nhưng lại lo lắng sợ Chu Cẩn làm gì nàng, tự cổ vũ mình, thút tha thút thít nói: "Ngươi, người xóa đi ký ức của nàng lúc nãy là được rồi, đừng nên làm chuyện gì khác nha."
Lê Hưởng rụt cả người.
Chu Cẩn bế Thành Ngọc đang bất tỉnh nhân sự lên, đi được hai bước, lại lùi lại ngoái nhìn , dặn dò hai người kia: "Nàng bắt buộc phải là một phàm nhân để trải qua kiếp này, những chuyện kia tuyệt đối không để nàng biết, các ngươi về sau ngàn vạn lần không được sơ suất như thế nữa."
Thấy Chu Cẩn đã bế Thành Ngọc vào trong lầu, Diêu Hoàng mới che trán muốn trở về phòng, không ngờ tên Tử Ưu Đàm lại chui ra, một mặt kinh hãi: "Lúc nãy các ngươi nói ta đều nghe thấy cả rồi." Đầu tiên hắn không đồng ý cách Lê Hưởng bịa chuyện nói hắn không có cảm xúc, sau đó mới chăm chú nhìn Diêu Hoàng, cảm thán: "Trời ạ, hoa chủ của chúng ta, nàng hóa ra không phải là phàm nhân, rõ ràng từ hình hồn thể phách đều không khác gì một phàm nhân mà!"
Diêu Hoàng nhịn không được day day mi tâm, hắn lại muốn dạy dỗ cho Tử Ưu Đàm, bài học tên là "Mười chuyện mà một hoa yêu ngàn năm bắt buộc phải biết khi phụ tá cho hoa chủ". Hắn cố nhịn nhưng không nhịn được, hỏi Tử Ưu Đàm: "Ngươi cái gì cũng không biết, ngươi sao lại được Chu Cẩn cho vào Thập Hoa lâu thế hả?"
Tử Ưu Đàm hôm nay tính tình tốt hơn nhiều: "Thật đấy, ta quả thực chưa từng hỏi Chu Cẩn vấn đề này, hắn rốt cuộc vì sao lại chọn ta đến đây?" hắn cố nhớ lại một lúc, nhíu nhíu mày nói.
Diêu Hoàng không muốn nói gì thêm với hắn nữa, cảm thấy quá mức mệt mỏi rồi, kiền day trán rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]