Từ khi vào cung đến nay, Thành Ngọc luôn thức dậy vào giờ mão, sau khi tắm rửa chải đầu xong liền đi vào cung của thái hoàng thái hậu, cùng dùng thiện với tổ mẫu. Nhưng ngày hôm nay đã hết giờ mão rồi nhưng Thành Ngọc vẫn chưa ngồi dậy. Cùng nữ vén trướng lên xem thì thấy quận chúa đang nằm trong chăn run cầm cập, miệng hồ đồ nói lạnh, sắc mặt đỏ lên vì bị sốt. Cung nữ hoảng hốt, lập tức đến bẩm báo với thái hoàng thái thậu. Người liền vội vàng triệu thái y viện đến chẩn bệnh cho nàng.
Thái y viện chẩn mạch cho nàng, đưa ra kết luận quận chúa đêm qua bị trúng phong hàn. Nhưng uống một liều thuốc mạnh rồi nhưng Thành Ngọc sốt cao vẫn không hạ, người càng càng trở nên hồ đồ. Thái hoàng thái hậu nóng ruột, nhớ đế mệnh cách của nàng, cho rằng nàng ở trong cung lâu quá, mất đi nhuận trạch của linh khí bách hoa, cho nên nàng không thể động đậy như thế, liền hạ ý chỉ triệu Chu Cẩn Lê Hưởng nhập cung, lại lệnh cho họn họ đưa linh khí hoa hoa cỏ cỏ ở Thập Hoa Lâu đến đây, xem có thể nào chữa bệnh cho Thành Ngọc được không.
Chu Cẩn lĩnh chỉ, đào luyện cho các hoa hoa cỏ cỏ một hồi, luyện mấy ngày cuối cùng thì Diêu Hoàng và Tử Ưu Đàm cũng có thể hóa thành hình.
Thành Ngọc vừa bệnh đã bệnh hơn nửa tháng, lúc đầu mới bệnh, nàng hôn mê thì nhiều, tỉnh táo lại ít. Lê Hưởng ngồi canh bên giường, xếp mền chùi mồ hôi, thay nước đút thuốc thay y phục cho Thành Ngọc, bận đến nỗi không có chút thời gian rảnh tay nào.Chu Cẩn Diêu Hoàng và Tử Ưu Đàm ba nam nhân ngồi bên ngoài gian phong, cũng làm được một chút việc vừa sức với khả năng của mình: Khi Thành Ngọc tỉnh táo liền quan tâm kêu nàng nhớ đắp chăn và uống nhiều nước nóng.
Bởi vì ngoài chuyện đó ra thì cũng không tìm được việc gì làm, Chu Cẩn liền tự ý kiếm một chiếc kính đồng đặt ở bên ngoài phòng, thi triển một ít pháp thuật lên đó, ba người họ ngồi ngay ngắn tề chỉnh ở bên ngoài, ngồi quan sát trận chiến ở Quý Đan đang chiếu trên mặt kính đồng. Xem thì cũng xem rồi, thỉnh thoảng còn phát biểu một chút ý kiến, phát biểu ý kiến cũng thôi đi, lúc ý kiến không hợp nhau còn cãi nhau ầm ĩ. Chu Cẩn trầm ổn hơn, cũng bao dung hơn, nhưng Diêu Hoàng và Tử Ưu Đàm không được, bọn họ động một chút liền nhục mạ đối phương. Dưới tình huống này, Thành Ngọc tám chín phần mười đều bị tỉnh giấc, thấy Thành Ngọc tỉnh rồi, ba người họ sẽ ngừng trong chốc lát, ản ủi Thành Ngọc, cách an ủi là phân phó Lê Hưởng: "Ngươi đi rót cho nàng cốc nước nóng đến."
Lê Hưởng cảm thấy ba người họ đừng nói đời này, đời sau đời sau sau đời sau nữa, ba đời ba kiếp đều không thể nào tìm được vợ.
Thành Ngọc đại khái từ ngày thứ năm bò dậy khỏi giường. Lê Hưởng vốn cho rằng Thành Ngọc bò dậy khỏi giường chuyện đầu tiên chính là đuổi ba tên hoa yêu rảnh rỗi bên ngoài đi, nhưng Thành Ngọc không làm như thế. Nàng khoác một chiếc áo choàng dày dựa vào khung cửa, thần sắc phức tạp nhìn vào tình cảnh trên gương đồng, nhận ra trên kia là lúc nào, giống như vô cùng kinh ngạc rằng Chu Cẩn hắn còn có khả năng này. Đứng một chốc lát, liền đi vào cùng gia nhập với bọn họ.
Lúc Thành Ngọc gia nhập quanh gương đồng với đám Chu Cẩn để xem cuộc chiến Quý Đan, tình hình chiến tranh phát sinh ra biến hóa vô cùng gay go.
Ngày đó hoàng đế phái viên ngọc bích của quốc gia là Liên Tống đến cứu viện cho một nước nho nhỏ như Quý Đan, không chỉ là muốn cứu nước Quý Đan ra khỏi móng ngựa của Sương Thực, càng muốn hơn nữa là đuối nước có mối nguy hại như Sương Thức ra khỏi phía bắn núi Thiên Cực, cho nên sau khi nước Sương Thực đã ra khỏi lãnh thổ Quý Đan, Đại Hy vẫn không để yên, mười lăm vạn binh mã ngược lại còn vượt qua núi Thiên Cực tiến vào nước Sương Thực, chiếm lấy Hạ Lạp Thảo Than màu mỡ của bọn chúng.
Nhân lúc một phần ba binh lực của Đại Hy đang ở phía đông nam tác chiến với Sương Thực, Bắc Vệ từ bốn năm trước từ sau khi tân chủ đăng cơ vẫn luôn bị Liên Tống áp chế cảm thấy cơ hội đang ở ngay trước mắt. Bắc vệ liền đem hết lực lượng vốn có, tập kết năm mươi vạn binh mã đến biên giới Hi Vệ. Thành Ngọc ngồi trước gương đồng thấy được cảnh tượng đầu tiên chính là Diêu Hoàng từ cuộc chiến Sương Thực chiến trường chuyển đến biên giới Vệ Hi: Bắc Vệ tuyên chiến với Đại Hi.
Vì để giúp cho người hiểu biết nông cạn về quân sự như Tử Ưu Đàm có thể xem hiểu được cục diện trước mắt, Chu Cẩn còn đi làm một bản đồ quân sự, trên bản đồ quân sự có thể nhìn thấy. Nơi tiếp giáp của nước Đại Hy và Bắc Vệ, phía tây khó vượt qua được đầm nước, phía đông có núi non hiểm trở, chỉ có thể đi về phía bắc, hai quận Hồ Kỳ Trạch của Đại Hi chính là một mảnh bình nguyên. Diêu Hoàng phân tích, Bắc Vệ dốc hết toàn lực, nhân lúc binh lực của Đại Hy phân tán để xông về phía nam, lấy ưu thế binh lực "ỷ đông hiếp yếu" nhanh chóng phá vỡ phòng tuyến ở Kỳ Trạch Hồ, mở ra cửa khẩu nước Đại Hi, chủ ý muốn đi sâu vào hướng đông nam, trực tiếp lấy quốc đô Đại Hi triều.
Hồ khẩu là quốc môn, Liên Tam lấy đi mười vạn tinh binh bố trí phòng bị chặt chẽ, phóng tuyến kiên cố, có thể được xưng là bức tường thép, nhưng cho dù có kiên cố đến đâu cũng khó mà ngăn được mười vạn binh mã Bắc Vệ đột nhiên xông vào, phòng tuyến bị trấn áp.
Quận Hồ Khẩu bị mất đi trấn thủ kiên cố, chỉ trong vòng năm ngày, phía bắc Kỳ Trạch Hồ toàn bộ rơi vào hiểm cảnh.
Xét theo địa lí, phía đông Đại Hồ là một bình nguyên có hình dáng như đôi ủng, phía đông bình nguyên là đồi núi. Vệ quân đi từ Hồ Khẩu vào, tranh đoạt với quân phòng vệ của Hi triều mười ngày ở chỗ ống giày, cuối cùng chỗ ống giày rơi vào hiểm cảnh, hai vạn tàn binh của Đại Hy thối lui ở Cự Động Đàm của phía nam Đại Hồ. Kết thúc giai đoạn chiến tranh thứ nhất.
Phòng tuyến ở Hồ Khẩu tuyên cáo sụp đổ.
Năm mươi vạn quân đối đầu với mười vạn quân, thì thất bại đã là lẽ điều tất nhiên. Bất quá quân tình của Đại Hy đã kịp thời báo cáo với biên quan, quân lệnh của Hoàng đế trong thành Bình An cũng rất quả quyết, cuộc chiến Vệ Hi nổ ra đến ngày thừ sáu, thập thất vệ của Đại Hi cùng với hai mươi vạn binh mã đã lĩnh quân hỏa tốc vào chỉnh đốn, lợi dụng địa thế thuận lợi đi bằng đường thủy xông vào Kỳ Trạch Hồ để tiếp viện.
Ngày tàn binh bảo vệ cho Hồ Khẩu ở Cự Đồng Đàm, liền có ba vạn quân đội đến trước sáp nhập vào, năm vạn binh nhanh chóng điều chỉnh, nhóm thành một đạo phòng tuyến khác, đem đại quân của Bắc Vệ ngăn lại ở bên ngoài Cự Đồng Đàm. Mà sau mười dặm của phong tuyến, huyện cực nam ở Kỳ Trạch Hồ mở ra một đại công trình, hai mươi vạn dân phu bắt đầu xây dựng từ ngọn núi phía tây đến đông Đại Hồ một lớp phòng ngự giống hệt như một bức bình phong.
Ngàn dặm ngoài kia chiến hỏa bay tán loạn, thành Bình An vẫn bình an như cũ. Thành Ngọc dưỡng bệnh trong cung hơn nửa tháng, thái hoàng thái hậu phái ma ma đến thăm bệnh, ma ma trở về bẩm báo nói quận chúa đã có khởi sắc. Thái hoàng thái hậu mới tin tưởng công lao của mấy bồn hoa cỏ mà Chu Cẩn mang vào, thấy Thành Ngọc có thể di chuyển rồi, liền truyền ý chỉ cho nàng về Thập Hoa lâu tiếp tục dưỡng thương, vì trong Thập Hoa lâu không thể nào tìm được cái gương đồng nào lớn như trong cung, mà hai mươi ngày kia bọn họ đã quen xem trên gương lớn, trong lòng đã sớm coi thường tấm kính nhỏ trong Thập Hoa lâu, lúc rời cung không nhịn được cứ đi bước một bước lại ngoái đầu lại nhìn ba lần.
Ngày mà một người bốn yêu về đến Thập Hoa lâu, hai mươi vạn viện binh của Đại Hi đã đến Miễu Đô ở cực nam Kỳ Trạch Hồ. Diêu Hoàng thở dài tất cả mười tám lần, thần sắc u ám đem chiếc gương đồng chỉ nhỏ bằng nửa người hắn chuyển đến chiến trường Sương Thực. Do đại tướng quân Liên Tống đích thân đốc chiến, chiến trường đông nam đã ngừng chiến, đuổi ngược trở lại, mọi người mới phát hiện quân viện trợ Quý Đan, đội quân chủ lực của Đại Hi mười mấy vạn binh mã đã từ núi Thiên Cực trở bề phía Bắc, mượn thuyền của Quý Đan, lợi dùng mùa này thuận gió, xuôi dòng vượt qua nam hải, quân đại hi từ hướng tây nam đổ vào đất liền, bây giờ đã trực tiếp đi đến sông đào của Kỳ Trạch Hồ.
Tử Ưu Đàm trợn mắt há mồm, bẻ ngón tay một lúc lâu, hỏi Chu Cẩn: "Ta kiến thức thiển cận, đối với phàm nhân bọn họ mà nói, lần hồi binh này tốc độ có phải là hơi nhanh rồi không?" Lại nói: "Lúc nãy ta mới liếc qua nhìn Quý Đan, tựa hồ như nhìn thấy Túc Cập, thế trận của bọn họ là do quá phức tạp gấp rút, nên bất đắc dĩ phái Túc Cập đến Quý Đan để thi pháp cho quân đội Đại Hi trở về hay sao?"
Diêu Hoàng lập tức muốn dạy cho Tử Ưu Đàm một lớp, tên của khóa học là "Mười chuyện mà một hoa yêu ngàn năm bắt buộc phải biết khi ở phàm thế". Nhưng Chu Cẩn còn ở trước mặt so đo chuyện này với Tử Ưu Đàm cũng không hay, Diêu Hoàng tốn rất nhiều sức lực để khắc chế bản thân, nghe Chu Cẩn tính tình tốt trả lời Tử Ưu Đàm: "Chuyện chiến tranh của phàm thế này, bất luận nhỏ lớn, đều liên quan đến quốc vận, đều là do trên trời sắp đặt rồi, ai cũng không thể dùng đạo pháp tiên thuật để can thiệp được, bởi vì chỉ cần dùng một chút pháp thuật thôi cũng sẽ bị phản phệ, nghiêm trọng còn bị trời phạt, đừng nói chỉ là một quốc sư nhỏ bé, cho dù là chiến thần trên Cửu Trừng Thiên lâm thế, đối diện với chiến tranh này, cùng chỉ có thế dùng cách của người phàm mà đánh một trận mà thôi. Trời phạt không phải chuyện chơi đâu."
Tử Huyền Đàm cư nhiên vẫn nửa hiểu nửa ngờ, ngây thơ hỏi Chu Cẩn: "Cư nhiên không thi pháp? Vậy bọn ho sao có thể nhanh như thế?"
Diêu Hoàng cảm thấy Tử Ưu Đam hắn thực sự là quá mức ngu xuẩn rồi, không thể tiếp tục nghe nổi sự ngu xuẩn của hắn, không cách nào khống chế được mà đuổi Chu Cẩn đang ở trước mặt qua một bên giải thích với hắn: "Trên chiến trường Quý Đan mười mấy vạn quân quả thực là hồi binh rất nhanh, nhưng chuyện này không hề liên quan gì đến chuyện dùng thần thông đạo pháp gì cả, chủ yếu là dựa vào quyết sách quả đoán của đại tướng quân của họ, an bài hợp lý, lại hiểu thiên tướng, được mùa này gió đông thích hợp để đi từ Nam Hải qua, tạo thuyền vượt biển, mượn gió đông tây hạ dùng đường thủy để trở về đại hi, có thể về đất liền nhanh gấp bội." Thực sự là không chịu nổi trợn mắt nhìn Tử Ưu Đàm một cái: "Cái gì cũng không hiểu, như ngươi cũng xứng đáng làm hoa yêu sao?"
Tử Ưu Đàm lúc đó muốn xông qua bóp chết Diêu Hoàng, liền bị Chu Cẩn ngồi kế bên ngăn lại.
Thành Ngọc di chuyển ghế qua một bên, tránh xa ba người kia một chút. Lúc này cảnh tượng trên gương đồng đã trở về chiến trường Hi Vệ, phạm vi là từ trên cao xuống: từ Miêu Đô Huyện của cực nam Kỳ Trạch Hồ, cho đến đường phòng tuyến đã xây dựng xong giữa Đông Bộ sơn, giống như một cánh cửa sắt màu đen khổng lồ, che chắn toàn phần cổ giày của bình nguyên hình chiếc giày kia. Phòng tuyến Miễu Đô xây dựng thành công, năm vạn binh sĩ ở canh giữ cách đó mười dặm không còn hăng hái chiến đấu nữa, vừa đánh vừa lùi, lùi đến phía sau phòng tuyến vừa mới xây, vừa vặn tập hợp lại cùng với mười bảy vạn đại binh đến tiếp viện.
Có hai mươi hai vạn đại quân trấn thủ, đạo phòng tuyến thứ ba giống như từ trên trời rơi xuống, lại giống như từ dưới đất chui lên, đứng chắn trang trước hơn bốn mươi vạn Vệ quân, mạnh mẽ áp chế công kích của bọn chúng.
Hai quân đối đầu. Nhìn từ trên cao xuống, lại không hề nhìn thấy binh đao khói lửa, tất cả đều là ngừng lại. Sương mù che mất, tựa như một tấm bản đồ mờ ảo.
Thành Ngọc cau mày nhìn một lúc, ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào gương đồng, hỏi một câu chuyên nghiệp hơn Tử Ưu Đàm nhiều: "Chúng ta hồi quân tuy nhanh chóng, các binh sĩ vội vàng hành quân để ứng viện cho kịp, nhưng vũ khí lương thực đều để ở phía sau, đừng nói trong vòng mười ngày mới có thể đưa đến. Hai mươi hai vạn người này kết thành một tuyến phòng vệ mới nhìn thì giống như rất kiên cố, nhưng vũ khí lại có hạn. Bọn có điều binh khiển tướng như thế nhanh thì có thể dọa cho Vệ quân một trận, nhưng bọn có có lẽ cũng hiểu từ sự thiếu xót của vũ khí, mấy ngày này e là phải chịu sự mạnh mẽ tấn công không ngừng. Vũ khí không đủ, thì cho dù có hai mươi hai vạn binh sĩ, chúng ta cũng không nhất định có thể giữ được phòng tuyến này."
Chu Cẩn còn đang ngăn Tử Ưu Đàm đang muốn liều mạng với Diêu Hoàng, nhất thời khó mà phân tâm để trả lời Thành Ngọc.
Diêu Hoàng cho Chu Cẩn chút mặt mũi, quan trọng là do hắn đánh không lại Tử Ưu Đàm, không tiếp tục cùng hắn giằng co, sầu muộn đừng ở trong góc lấy túi nước đá chườm trên trán, u uất nói với Thành Ngọc: " Vị đại tướng quân Hi triều này không thể xem thường được, ba đạo phòng tuyến ở Kỳ Trạch Hồ đều là do hắn tự thiết kế, người xem, cho dù hắn không có ở đó, thì sau khi Bắc Vệ toàn lực tuyên chiến với Hi triều, đội quân canh giữ của Kỳ Trạch Hồ không hề rối loạn. Bất luận là chống lại hay là thối lui, đều có thể xử lý rất rõ ràng, đợi đến khi Thập thất vệ và quân cứu viện đến, xây lên phòng tuyến thứ ba là để đối đầu trực tiếp với Vệ quân." Diêu Hoàng nâng mắt: "Có thể chuẩn bị cẩn thận đầy đủ đến mức này, sao có thể phạm phải sai xót tầm thường như người lo lắng chứ." Nói đoạn nhẹ nhàng gẩy gẩy gương đồng, trên mặt gương lập tức bị chiếm cứ bởi Kỳ Thạch Hồ xanh biếc, tô điểm trên đó là rất nhiều chiếc thuyền lớn, binh sĩ cũng đám dân phu anh đầu tôi đuôi ra sức vớt lên từng bao gì đó được bọc rất kỹ. Diêu Hoàng chỉ vào trong Kỳ Trạch Hồ mênh tông tĩnh mịch kia: "Bắc Vệ có lẽ có chết cùng không nghĩ đến, dưới đáy hồ chính là kho vũ khí." Hắn mang theo chút thưởng thức: "Ai có thể nghĩ đến vị đại tướng quân nước hi triều này sớm đã bí mật giấu đầy vũ khí cung tiễn ở đây từ nhiều năm về trước."
Chu Cẩn cuối cùng cũng khống chế được Tử Ưu Đàm, nghe Diêu Hoàng nhắc đến Liên Tống, tiếp lời nói: "Hồi quân bằng đường biển từ Quý Đan, tựa hồ như chưa hề gặp được Liên tướng quân." Ngừng lại một lát, trên mặt hắn xuất hiện sự nghi ngờ: "Mười lăm vạn tinh binh của Đại Hi lẽ nào vẫn chưa hoàn toàn trở về Đại hi để viện trợ cho Miễu Đô sao, còn chiến lược gì mới mẻ mà chúng ta chưa chú ý đến sao?" hắn nhướng mày, nói với Diêu Hoàng: "Ngươi thử tìm xem Liên tướng quân bây giờ đang ở đâu."
Diêu Hoàng ngưng thần tìm hết nửa ngày, lại thêm nửa ngày nữa, đối diện với một bờ hồ tĩnh mịch trong gương đồng có chút khó hiểu: "Lẽ nào Túc Cập đi với hắn, vì thế nên pháp lực của chúng ta không có cách nào khiến cho hắn hiện thân trên gương đồng?"
Chu Cẩn ra tay giúp Diêu Hoàng, hai người hợp lực cũng không có tác dụng. Tử Ưu Đàm còn nhỏ, tính tình chân thật, thấy Chu Cẩn và Diêu Hoàng gõ gõ trên gương đồng nửa ngày nửa ngày, gương đồng vẫn không nghe lời, tức giận giùm hai người họ, đưa tay ra đập vào gương đồng hai cái, kết quả đập cho gường đông lăn xuống đất một vòng vỡ nát.
Diêu Hoàng bị Tử Ưu Đàm làm cho khiếp sợ, sau khi phản ứng lại lập tức nổi giận đùng đùng, Thành Ngọc thấy Diêu Hoàng vẫn chưa chừa, lại muốn qua đập Tử Ưu Đàm, vội vàng trốn đi. Vừa giúp bọn họ đóng cửa, liền nghe bên trong một trận trời long đất lở.
Lê Hưởng đến đưa trà, thấy Thành Ngọc đang đứng bên ngoài hóng gió, có chút muốn nói lại không. Chuyện giữa Liên Tống và Thành Ngọc, ba nam nhân kia không biết, nhưng nàng lại rất rõ. Tuy rằng mười ngày nay Thành Ngọc đều đi theo đám người Chu Cẩn xem gương đồng đến quan sát chiến trận, Thành Ngọc chưa từng chủ động nhắc đến Liên Tống, cũng không từng biểu hiện ra sự lo lắng của nàng với hắn, nhưng Lê Hưởng vẫn mãi ghi nhớ ngày hôm đó khi Thành Ngọc nói với nàng rằng nàng với Liên Tam vốn là một đôi tình lữ trời định trong ánh mắt nàng ngập tràn ánh sáng.
Có lúc Thành Ngọc sẽ như thế, trong lòng càng hoang mang, trên mặt càng trấn tĩnh. Lê Hưởng chần chừ, quận chúa những ngày này tỏ ra vô cùng trấn tĩnh, trong lòng cũng không biết đang bất an lo lắng điều gì. Nàng nhất thời cảm thấy buồn thay Thành Ngọc, nhất thời có chút sợ hãi. Sợ Thành Ngọc một ngày nào đó không thể không chế được bản thân, vì để giúp đỡ Liên Tam, mà đem quân tình trong gương đồng truyền cho hoàng đế.
Tuy rằng quận chúa trước nay đều là người biết nặng biết nhẹ, nhưng mà không phải nói các cô nương khi rơi vào lưới tình đều biến thành đồ ngốc sao?
Lê Hưởng đắn đo một lúc lâu, cảm thấy nàng vẫn là nên mở cánh cửa này. Nàng đến gần Thành Ngọc, vừa quan sát thần sắc của nàng, vừa trù trừ nói: "Có một chuyện Chu Cẩn quên dặn dò quận chúa..."
Thành Ngọc quay người qua nhìn nàng.
Lê Hưởng chậm rãi nói: " Những quân tình trong gương đồng, quận chúa...xem thì cũng xem thôi, tốt nhất đừng tiết lộ cho phàm nhân." Nói đoạn cố gắng định thần lại: "Bởi vì thiên cơ không thể làm loạn, nếu như làm loạn thiên cơ, hậu quả không chỉ những yêu hoa nhỏ bé mà ba người Chu Cẩn Diêu Hoàng có thể chịu được." Thấy Thành Ngọc sửng sốt, lập tức nói: "Đương nhiên ta biết quận chúa người trước nay đều biết nặng biết nhẹ, ta chỉ là..."
Thành Ngọc như hiểu ra cười nói: "Ta biết mà, tỷ sợ ta nhịn không được mà giúp chàng." Nàng nói. "tỷ không cần lo đâu."
Lê Hưởng thấy nàng đang nhìn mình cười chua xót. Thành Ngọc rất ít khi có biểu cảm như thế, vì thế một khi đã tỏ ra như thế, liền khiến người ta vô cùng kinh ngạc. Đó cũng là cười, nhưng lại là một nụ cười châm biếm: "Chàng không cần ta giúp chàng gì cả." Nàng nhàn nhạt nói.
Lê Hưởng hồ nghi gật gật đầu, lại nghi ngờ bản thân mình có khi nào nhìn nhầm rồi không, suy nghĩ một hồi, đến bên cạnh an ủi nàng: "Đến Diêu Hoàng đều khen Liên Tướng quân lợi hại, vậy thì chàng nhất định rất lợi hại rồi. Diêu Hoàng làm chủ quốc vận của thiên hạ, các danh tướng đời này hắn cũng không coi trọng ai. Vì thế cho dù không cần quận chúa đến làm loạn thiên cơ để giúp tướng quân. Chàng cũng nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, quận chúa không cần lo lắng."
Thiếu nữ nghe được những lời này, khẽ nghiêng đầu, tựa hồ như thất thần một lúc, rất lâu sau, không biết nghĩ gì mà cười cười: "Đúng thế." Giống như nàng rất tán đồng, sau đó có chút hứng thú nhìn về phong cảnh phía xa xa, qua một lúc lâu, nàng nhẹ giọng nói: "Chàng cũng không cần ta giúp chàng gì cả, thiên hạ có điều gì có thể làm khó chàng chứ." Nàng rũ mắt nhìn xuống lại cười: "Ta là một phàm nhân, trước đây đều là không tự lượng sức mà thôi." Nụ cười ngừng lại trên khóe môi có chút mềm mỏng, còn có chút yêu kiều, rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt nàng lại là một mảnh trống rỗng, không có chút độ ấm nào.
Trái tim Lê Hưởng nảy lên một nhịp, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhất thời lại không biết điều không đúng đó là gì.
Giống như dự đoán của Thành Ngọc, đối diện với hai mươi hai vạn đại quân cố thủ phòng tuyến Miễu Đô, Bắc Vệ nhân lúc quân khí giới của Đại Hi vẫn chưa đến mạnh mẽ tiến công, muốn dùng tốc độ nhanh chóng để phá vỡ tuyến phòng vệ này. Bắc Vệ vô cùng tự tin, vẫn luôn cho rằng Đại Hi triều nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được ba ngày mà thôi, lại không ngờ đến ngày thứ tư tuyến phòng vệ kia vẫn vững chắc như núi, ngược lại bọn họ ngày thứ năm bởi vì hậu phương không thể nào tiếp viện mà không thể không ngừng lại để tu chỉnh. Mà tại ngày tiếp theo, mười vạn binh mã từ Quý Đan đã đến Miễu Đô, khiến cho tính toán của Bắc Vệ trong việc phá bỏ phòng tuyến Miễu Đô bị rớt lại phía sau, trận chiến này cuối cũng cũng tiến vào giai đoạn hai bên trực điện giao đấu với nhau.
Trước tiền tuyến hai bên giao đấu với nhau ba ngày, trong thành Bình An Thành Ngọc bị hoàng đế triệu kiến vào cung. Được biết hoàng đế cho truyền Thành Ngọc, Tử Ưu Đàm giống như bị sét đánh, trong lòng nhói một cái, bởi sau khi bị Diêu Hoàng đánh vì đập vỡ chiếc gương đồng, hắn cảm thấy lần này hắn quả thực sai. Hắn là một hoa yêu có suy nghĩ, ngẫm nghĩ lại cảm thấy bản thân vẫn là nên bù đắp, liền đến trong hoàng cung trộmlấy chiếc gương mà mọi người đều yêu thích để trả lại cho Diêu Hoàng.
Lúc thái giám đến truyền Thành Ngọc vào cung, phản ứng đầu tiên của Tử Ưu Đàm là có người phát hiện chiếc gương đồng bị mất rồi, hoàng để là đang muốn đem chuyện này tính hết lên đầu Thành Ngọc, triệu nàng vào cung để trách phạt nàng. Hắn nói cái gì mà không muốn để cho Thành Ngọc chịu tội thay hắn, nhất quyết muốn đi cùng nàng vào hoàng cung để tự thú. Diêu Hoàng thấy Tử Ưu Đàm ngốc mà sầu não, nói với hắn chỉ là một cái gương đồng thôi, cho dù bị phát hiện bị mất đi chăng nữa, thì chuyện này cũng không phải là chuyện mà hoàng đế đích thân lo được, dù gì thì một hoàng đế một ngày cũng đã bận rất nhiều việc rồi.
Tử Ưu Đàm bán tín bán nghi, tìm Chu Cẩn hỏi thử, nhưng Chu Cẩn lại giống như không hề nghe hắn hỏi, chỉ xuất thần nhìn Thành Ngọc đã thay xong y phục, trên mặt có chút âu lo.
Cho đến khi Thành Ngọc ngồi trên xe ngựa rời đi, Chu Cẩn vẫn còn đứng đó cau mày, rất lâu sau, hắn thở dài một hơi: "Ngày này cuối cùng vẫn đến rồi."
Diêu Hoàng đứng một bên sửng sốt: "Ngươi nói là..."
Ánh mắt Chu Cẩn nhìn về phía chiếc xe ngựa đã biến mất cuối con đường, cười khổ nói: "Kiếp số thứ ba của nàng..."
Kiếp số thứ ba của Thành Ngọc, là tình kiếp, có lẽ nàng phải đi hòa thân ở nơi xa rồi.
Diêu Hoàng nhìn Chu Cẩn, dần càu mày lại: "Ta cứ cảm thấy đời này, trong lòng ngươi có rất nhiều tâm sự."
Chu Cẩn nhàn nhạt cười: "Ngươi đang nói đến ba kiếp số của quận chúa sao?"
Diêu Hoàng trầm mặc một lúc, đột nhiên lại nói: "Kỳ thực rất lâu về trước ta đã cảm thấy thật kỳ lạ, ngươi tựa hồ như vẫn luôn cố gắng trốn tránh một người."
Chu Cẩn nhướng mà, có chút hiếu kỳ nhìn Diêu Hoàng: "Ô? Ta đang trốn ai thế?"
Diêu Hoàng nhìn hắn: "Liên đại tướng quân."
Liền thấy Chu Cẩn sững người.
"Ta nói đúng rồi chứ?" Diêu hoang ngưng mắt nặng nề nói: "Nói đến mới nhớ hình như vị đại tướng quân này cùng tên với con trai của thiên quân, cho nên không phải hắn chính là..."
Chu Cẩn cười, nụ cười đó giống có chút bội phục, lại có chút bất lực: "Ngươi đoán đúng rồi, hắn quả thực là vị thủy thần kia. Đời này, trần gian rất náo nhiệt đúng không?"
Diêu Hoàng kinh ngạc: "Trách sao ngươi cứ luôn tránh hắn." Lại có chút khó hiểu: "Nhưng không phải ngươi từng nói, tôn thượng trước khi ra đi đã gia trì cho ngươi, vì thế thế gian này trừ những vị thần từ thời hồng hoang, không ai có thể nhìn thấu được chân thân của ngươi sao. Mà chuyện những người bên cạnh quận chúa đều là những người đắc đạo, trong tông thất cơ hồ đều biết hết, ngươi sợ gì chứ?"
Nói đến đây, hắn suy nghĩ một chút, phảng phất như đột nhiên hiểu ra, có chút ngạc nhiên nhìn Chu Cẩn: "Ta biết người đang lo lắng điều gì, ngươi đang lo nếu như gặp gỡ, cho dù thủy thần không thể nhìn ra được chân thân của ngươi, nhưng vạn nhất hắn hoài nghi lai lịch của ngươi, đến cuối cùng sẽ liên lụy đến tôn thượng, như vậy thì không tốt, phải không?" Hắn không cho rằng như thế cười cười: "Nhưng dù cho thủy thần hắn thông tuệ tuyệt luân, lại có thể suy một thành ba. Hoài nghi tôn thượng không phải là người tầm thường, nhưng nhờ vào phúc của minh chủ đời đầu, tôn thượng như hôm nay có được nhục thể phàm thai, không có bất cứ một chút tiên trạch hay thần tính nào, đích đích xác xác chỉ là một phàm nhân, hắn lại có thể hoài nghi điều gì? Nếu như là thần tiên, cho dù tiên trạch bị áp chế, tiên thể chung quy cũng là tiên thể, không giống với phàm thể, nhưng tôn thượng đời này đã có một phàm thế như thế bảo vệ nàng, có thể nói là tuyệt đối chắc chắn, ngươi vì sao lại cẩn thận như thế?"
Đối với những luận điểm chân thành khó được mà hắn nói, Chu Cẩn hoàn toàn không phản đối, thậm chí còn vô cùng tán đồng gật đầu: "Những gì ngươi nói đều không sai." Hắn khẽ thở dài một hơi: "Nhưng vì sao ta lại cẩn thận như thế...hay có lẽ là bởi vì sau khi thủy thần giáng sinh, ta từng ở Nam Hoang một đoạn thời gian, không thể xác định lúc đó hắn đã từng gặp ta chưa." Diêu Hoàng không nói gì, không ngờ đến chính là vì nguyên nhân này, nghĩ một hồi, gương mặt buồn rầu u ám kia cuối cùng cũng xuất hiện một chút ánh sáng: "Đúng rồi, ta còn một cách." Chu Cẩn biểu thị nguyện ý lắng nghe.
Diêu Hoàng suy nghĩ nói: "Những thần thị sau này trong bát hoang tuy hắn không biết, nhưng chúng ta lại biết, đương nhiên ngươi cũng biết, thủy thần và tôn thượng có nhân duyên trời định, nếu như thủy thần trùng hợp cũng đang ở đời này, có lẽ chúng ta hoàn toàn không cần thiết phải để cho quận chúa hòa thân, có lẽ thủy thần sẽ hóa giải được..."
Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Chu Cẩn trầm giọng cắt ngang. Thanh niên trước nay vẫn luôn trầm ổn lúc này mặt mũi lại hằm hằm, giữa lông mày có chút lạnh lùng nghiêm túc: "Đến ngươi cùng hồ đồ rồi sao? Kiếp này, chúng ta không thể nhúng tay vào." Hắn yên tĩnh ngước lên bầu trời phía xa xa: "Sứ mệnh của ta là giúp nàng thuận lợi độ kiếp, thuận lời quy vị, sau khi kéo thủy thần vào chuyện này, thế cục tất sẽ sinh ra thêm nhiều chuyện khó lường, ta không thể mạo hiểm."
"Nhưng..." Diêu Hoàng muốn phản bác, nhưng nhìn thấy thần sắc nghiêm khắc của thanh niên trước mặt, nhất thời cũng không nói thêm gì nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]