Chương trước
Chương sau


[Phiên ngoại 1] Phụ quân lý tưởng

Nửa đêm, Bạch Cổn Cổn bò từ trên giường xuống, tuy rằng vẫn còn ngái ngủ nhắm cả hai mắt, nhưng bé biết được bây giờ là giờ dần, là giờ cần phải đến đắp mền lại cho Cửu Cửu rồi. Bạch Cổn Cổn khẽ gật gật đầu cho tỉnh táo lại một chút, cuối cùng cũng mở mắt ra được, bé mơ màng nhìn sang bên cạnh thì phát hiện bên cạnh không có người nào cả. Bạch Cổn Cổn thất kinh, suýt chút nữa rớt xuống giường, bé cuối cùng cũng nhớ ra, bé và Cửu Cửu đã không còn ngủ cùng phòng với nhau một tháng rồi. Cửu Cửu bị thương rồi, một tháng nàng cứ hôn mê mãi, vị thúc thúc xinh đẹp tự xưng là phụ quân của bé đang chăm sóc cho Cửu Cửu, bọn họ nằm ở phòng kế bên.

Bạch Cổn Cổn vẫn nhớ vào một ngày tháng trước. Ta Cô Châu thúc thúc đưa bé đến tìm mẫu thân, thì gặp được một thúc thúc rất xinh đẹp có mái tóc màu bạc giống bé. Thúc thúc xinh đẹp hỏi bé là ai, bé thành thực nói với thúc ấy, bé là con trai của Cửu Cửu, thúc thúc xinh đẹp lập tức  làm đổ cả chén thuốc trên tay. Bạch Cổn Cổn tò mò kỳ hỏi thúc thúc xinh đẹp kia lại là ai, vị thúc thúc đó nói, thúc ấy là phụ quân của bé.

Trong thế giới của thần tiên, phụ quân có ý nghĩa gì, Bạch Cổn Cổn tuy rằng là một tiểu tiên đồng chỉ mới về tiên giới những cũng biết được. Phụ quân có nghĩa là cha.

Lúc đó Cổn Cổn vô cùng kinh ngạc. Bởi vì bé từ lâu đã nghi ngờ chuyện Cửu Cửu nói bé là do một mình người sinh ra rồi, là người lừa bé. Nhưng bé đồng thời cũng là một tiểu tiên đồng rất nghiêm cẩn và thận trọng, không dễ bị người khác lừa dối, bé cảnh giác tránh khỏi bàn tay mềm lại đang sờ trên đầu bé của vị thúc thúc xinh đẹp kia, cẩn thận hỏi vị thúc thúc xinh đẹp kia một câu: "Người nói người là phụ quân của con, vậy thì chính là cha con rồi, nhưng Cửu Cửu nói với con rằng con không có cha, vậy làm sao để chứng minh người chính là cha của con?"

Thúc thúc xinh đẹp kia sững sờ, biểu cảm giống như có hơi buồn bã, nhìn bé hồi lâu, mới hỏi bé: "Mẫu thân nói với con như vậy sao?"

Bé thành thực gật đầu.

Thúc thúc xinh đẹp lại sờ đầu bé: "Là cha không tốt, để con và mẫu thân phải chịu khổ rồi."

Ngày đó, hai người ở bên cạnh Cửu Cửu đang hôn mê, cùng nhau chăm sóc người rất lâu.

Sau này, Bạch Cổn Cổn nghe được người tín nhiệm nhất của mình là Tạ Cô Châu thúc thúc nói, Vị thúc thúc xinh đẹp tự xưng là cha của bé là một vị tôn thần rất lợi hại trong giới thần tiên, đã từng là chủ của trời đất, chủ nhân của Bích Hải Thương Linh, thần tiên cả tứ hải bát hoang đều phải tôn xưng người một tiếng Đế Quân. Đồng thời, Tạ Cô Châu thúc thúc cũng nói với bé, vị thúc thúc này thật sự là cha của bé, là phụ quân của bé. Lúc Tạ Cô Châu thúc thúc nói chuyện, còn có một vị thúc thúc khác cầm cây thiết phiến ngồi một bên phụ họa, nói thúc ấy là đứa con hiếm muộn của phụ quân bé. Thì lập tức người hay hầu hạ bên canh phụ quân bé tên là Trọng Lâm ca ca u oán trừng mắt một cái.

Chủ trời đất là gì, cái gì là Bích Hải Thương Linh, cho đến cái gì gọi là đứa con hiếm muộn , Bạch Cổn Cổn cũng không phải rất hiểu, nhưng vị thúc thúc xinh đẹp đó, thật sự là phụ quân của bé sao? Bé hơi phấn khởi, lại hơi căng thẳng, có hơi thấp thỏm lại thấy hơi lo lắng.

Lúc ẩn cư với Cửu Cửu ở phàm giới, Bạch Cổn Cổn từng nghĩ rất nhiều lần, nếu như bé có cha thì vị cha này sẽ như thế nào. Phụ quân lý tưởng trong tưởng tượng của bé, có thể là không thể đẹp bằng Cửu Cửu những trù nghệ nhất định sẽ cao hơn Cửu Cửu, kiếm thuật cũng không cần phải tốt hơn Cửu Cửu, người còn phải dậy đúng giờ, và không bao giờ đạp mền lúc ngủ.

Vì thế trong buổi trưa mà bé tin chắc tám chín phần vị thúc thúc xinh đẹp kia chính là cha của bé, là sau khi Bạch Cổn Cổn chủ động đi tìm mẫu thân bé trong phòng, để cùng với phụ quân bé chăm sóc mẫu thân một lúc, còn mang theo tâm trạng phấn khởi, căng thẳng, thấp thỏm và lo lắng, tiến hành một cuộc đối thoại có ý nghĩa trọng đại với phụ thân.

Bạch Cổn Cổn ngồi trên một chiếc ghế thái sư còn cao hơn bé một cái đầu, bởi vì chân không thể chạm đất cho nên hơi mất đi uy nghiêm, bé cố gắng giữ cho lưng mình thẳng tắp, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, cố gắng tạo ra một cảm giác thật trầm ổn.

Bé thận trọng nhìn cha bé đang ngồi bên cạnh Cửu Cửu: "Tạ Cô Châu thúc thúc nói người đúng là cha con, còn nói con nên gọi người một tiếng phụ quân, nên hôm nay con đến tìm phụ quân, thực ra là có vài vấn đề rất quan trọng muốn hỏi người."

Người vốn đang cầm khăn ướt để lau tay cho Cửu Cửu, nghe thấy bé tự nhiên lại nói ra hai từ phụ quân, khóe miệng khẽ động. Bạch Cổn Cổn nhìn ra rằng người đang cười, mới thở phào một hơi. Nhưng vừa nhớ đến sự quan trọng của cuộc trò chuyện này, lại lập tức thẳng người trở lại.

Phụ quân bé để khăn vào trong bồn rửa mặt, lại đặt tay của mẫu thân vào trong mền đặt ngay ngắn sau đó mới nhìn bé, đánh giá bé một lượt từ trên xuống dưới: "Cổn Cổn, con ngồi thẳng như vậy làm gì?"

Bạch Cổn Cổn không dám lơ là,  trịnh trọng nhìn phụ quân bé: "Bởi vì vấn đề con muốn hỏi phụ quân, rất nghiêm trọng."

Phụ quân bé nhìn bé một hồi: "Vậy con hỏi đi."

Bạch Cổn Cổn dùng cái cách như đang hỏi chuyện, cố tỏ vẻ nghiêm túc: "Trù nghệ của người giỏi hơn mẫu thân chứ?"

Phụ quân bé trầm mặc hồi lâu mới nói: "Ta cảm thấy cũng được."

Trọng Lâm ca ca vào lấy bồn ngọc đi suýt nữa thì té ngả.

Bạch Cổn Cổn gật gật đầu, tuy rằng chỉ có một chút chênh lệch, nhưng cũng có thể hiểu được trù nghệ của phụ quân không hề cao minh bằng mẫu thân, Bạch Cổn Cổn có hơi thất vọng, bé thở dài một hơi: "Vậy vấn đề thứ hai, kiếm thuật của phụ quân giỏi hơn mẫu thân chứ?"

Phụ quân bé lần này đáp rất nhanh chóng: "So với mẫu thân con, thì giống như trời vời đất vậy, ta là trời, nàng ấy là đất." Nghĩ một hồi mới sửa lại: "Không, ta là trời, nàng ấy là đáy biển."

Bạch Cổn Cổn ngạc nhiên há miệng, cảm thấy rất phấn khởi, không nhịn được mà hỏi tiếp: "Vậy phụ quân người có dậy đúng giờ, nửa đêm có đạp chăn không?"

Phụ quân bé lại trầm mặc một hồi, sau đó rất chân thành trả lời bé: "Đương nhiên."

Bé nghĩ một chút: "Đương nhiên dậy đúng giờ, đương nhiên không đạp chăn phải không?"

Phụ quân bé trầm ổn gật đầu: "Ừ."

Trọng Lâm ca ca thu xong bồn ngọc, liếc nhìn phụ quân một cái, biểu cảm đó, giống như muốn nói lại không, lại giống như một lời khó nói hết, nhưng cuối cùng vẫn không nói gi, bê bồn ngọc lên cúi người lui xuống.

Bạch Cổn Cổn ngồi trên ghế tổng kết một hồi, cảm thấy bé vẫn khá hai lòng đối với người phụ quân này. Tuy rằng trù nghệ của phụ quân không bằng mẫu thân, nhưng chỉ chênh lệch một chút, huống hồ kiếm thuật người tốt như vậy, còn dậy đúng giờ không đạp chăn, tuy rằng không tính là quá lý tưởng nhưng cũng xem như là một phụ quân vừa lý tưởng, khóe miệng bé lộ ra ý cười vui vẻ. Phụ quân bé cũng giống như thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này, một đĩa bánh ngọt đột nhiên lọt vào tầm mắt của Bạch Cổn Cổn. Bạch Cổn Cổn đột nhiên nhớ lại một vấn đề vô cùng quan trong nhưng lại bị bé quên mất, nhanh chóng ngồi thẳng lại: "Phụ quân, con còn một vấn đề nữa."

Phụ quân bé cũng ngồi thẳng lại: "Con nói đi."

Bạch Cổn Cổn đưa hai tay ra, một tay giơ ba ngón, tay còn lại giơ bốn ngón: "Ví như, mẫu thân làm bốn cái bánh mặn, sau đó để trên hai chiếc đĩa, một đĩa ba cái, một đĩa bốn cái, vậy trong nhà chúng ta, phụ quân cảm thấy, chúng ta nên chia như thế nào?"

Phụ quân bé nghĩ một chặp: "Con ba cái, mẫu thân con bốn cái."

Bạch Cổn Cổn hoàn toàn không ngờ được, cho dù là trở về tiên giới, thì nếu Cửu Cửu làm bảy cái bánh bé vẫn chỉ có thể ăn ba cái. Bé không thể tiếp nhận sự thật này nên ngồi ngẩn ngơ trên ghế.

Phụ quân nhìn thấy bộ dạng của bé, thử thăm dò nói: "Hay là Cổn Cổn của chúng ta hiếu thuận, cảm thấy nên đưa cho phụ quân ba cái còn mẫu thân bốn cái, phải không?"

Bạch Cổn Cổn cảm thấy câu trả lời này thật sự là quá mức đau lòng rồi, bé nhìn phụ quân bằng ánh mắt không thể nào tin được, run run rẩy rẩy bỏ xuống khỏi ghế, một lời không nói đi ra bên ngoài. Bóng lưng bé nhỏ tràn ngập sự bi thương và cô độc. Lúc bé vừa bước đến cửa, phụ quân bé cuối cùng cũng ý thức được vấn đề, chân thành muốn vãn hồi: "Cổn Cổn, chia cho con ba cái là do phụ quân suy nghĩ chu toàn, sợ con ăn nhiều bánh, sẽ bị sâu răng."

Cổn Cổn lạnh lùng quay đầu, ấm ức nói: "Đừng có ăn hiếp trẻ nhỏ không hiểu chuyện, bánh ngọt ăn nhiều mới sâu răng, bánh mặn ăn nhiều không sao cả." Nói xong rất có khí chất mở cửa bước ra.

Trong lòng Bạch Cổn Cổn, bài thi bé tự ra cho phụ quân, phụ quân bé hoàn toàn không qua được, bé không hài lòng với người cha này chút nào. Còn cảm thấy làm một tiểu tiên đồng thật sự rất gian nan. Tuy rằng bé không hề biết, thực ra làm một tiểu tiên đồng không hề gian nan, chỉ có làm tiểu tiên đồng của Bạch gia thì mới gian nan mà thôi.

Mà đêm này, trên đường đến phòng kế bên để giúp mẫu thân đắp lại chăn, Bạch Cổn Cổn không cẩn thận lại nhớ đến những chuyện khiến cho bé ưu sầu kia mà thở dài một hơi, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Cửu Cửu ra.

Bên cạnh chiếc giường gỗ màu đỏ, một viên dạ minh châu đang phát sáng, ánh sáng dịu dàng tràn ngập cả gian phòng. Bạch Cổn Cổn nâng mắt nhìn vào trong, lại không hề nhìn thấy Cửu Cửu, chỉ nhìn thấy một bóng lưng nằm nghiêng như núi ngọc sơn đổ xuống đang nằm, mái tóc bạc chảy dài như như dòng thác, bé biết đó là phụ quân.

Phụ quân tuy không quay người lại, nhưng Cổn Cổn biết được người vẫn chưa ngủ, bởi vì lúc này người đang nâng tay lên, kéo mền lại. Bạch Cổn Cổn nửa mê nửa tỉnh như bị mộng du đi qua đây cuối cùng cũng hiểu được, không thấy Cửu Cửu không phải vì Cửu Cửu không có ở đây mà là Cửu Cửu đang nằm trong lòng phụ quân, ở phía bên trong giường, lúc này đây phụ quân đang kéo chăn lên đắp cho Cửu Cửu.

Bạch Cổn Cồn vừa phản ứng kịp lại cuối cùng nhớ ra, thực ra cả tháng nay, tuy rằng mỗi tối vào giờ dần Cổn Cổn đều thức dậy giúp Cửu Cửu đắp lại chăn, nhưng mỗi lần Cửu Cửu đến cửa phong đều khóa lại, bé không cách nào mở được, sau đó lập tức trở về lại, bò lên giường tiếp tục ngủ, có thể đi vào phòng Cửu Cửu thì đêm nay là đêm đầu tiên.

Thấy cảnh tượng này, trong lòng Bạch Cổn Cổn nghĩ, Ồ, hóa ra tháng này phụ quân đều giúp Cửu Cửu đắp chăn, được rồi, tuy rằng vị phụ quân này và phụ quân trong lý tưởng của bé vẫn có chút chênh lệnh, nhưng mà điểm này người đã làm rất tốt, xem ra người cũng rất biết chăm sóc cho Cửu Cửu.

Bé hoàn toàn không nghĩ đến mẫu thân vẫn còn đang bị thương hôn mê, khả năng nửa đêm đá chăn là không cao, đá chăn ra đương nhiên phải là người khác. Nhưng dù sao bé vẫn còn nhỏ, tâm tư vẫn còn đơn thuần, vì thế chỉ chút cảm động đơn thuần này thôi cũng đủ khiến cho bé hơi thích vị phụ quân này rồi, cho nên bé rất yên tâm mà rời khỏi phòng của Cửu Cửu, ngọt ngào đi vào trong giấc ngủ.

9/3/2020

Một chút phiên ngoại Thất tỷ vừa viết, cảm thấy đáng yêu quá nên phải ngồi dậy dịch...thật là bà seven là đứa em này ăn không ngon ngủ không yên mà. 

Tội nghiệp Cổn Cổn, chưa gì đã thấy cuộc sống trước mắt của bé sao mà khó khăn đến vậy.

Đông Hoa đế quân, người đến đích tử còn lừa dối, thật là không từ thủ đoạn

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.