Chương trước
Chương sau
TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 12.1:

Đoạn quá khứ mà Thành Ngọc không thể đối diện cũng không thể nhớ lại kia, thực ra cũng không phải là chuyện xa xôi gì. Những chuyện đó chỉ phát sinh vào tháng thứ hai của mùa thu năm ngoái. Là tháng mà ở Lệ Xuyên người ta xưng là Quế Nguyệt.

Tiền triều có một tài tử nổi tiếng từng làm một bài thơ, trong bài thơ đó có một câu như thế này "Quế nguyệt vô thương, ưu tư nhập thủy bổ hán giang", vì thế cho nên sau này Lệ Xuyên liền đem tháng này xưng thành tháng vô thương, ý là vào tháng này trên khắp địa giới của Lệ Xuyên tuyệt đối không phát sinh ra chuyện xấu gì cả.

Chuyện là do Thanh Linh nói với Thành Ngọc.

Nhưng Thanh Linh lại chết vào chính tháng này. Theo lý mà nói thì vào tháng vô thương không thể chảy ra chuyện xấu này thì chuyện chết chóc là điều không thể.

Quý Minh Phong thế tử của Lệ Xuyên vương có mười tám ảnh vệ, Thanh Linh là ảnh vệ nữ duy một trong số đó, cũng từng là ảnh vệ ưu tú nhất của Quý Minh Phong.

Lệ Xuyên nằm ở vùng phía nam của vương triều Đại Hy, tiếp giáp với Nam Nhiễm, Mạc Đoi, .... , Nơi mà hơn trong người của tộc Mãn Di và Hán Di ở chung, có một vài phong tục tập quán ở đó cũng không hề giống với Trung Nguyên.

Thành Ngọc từng ở tạm trong Lệ Xuyên vương phủ gần nửa năm, tất cả những tập tục cổ xưa liên quan đến Lệ Xuyên, hơn một nửa đều là đọc được trong sách: Trong thư phòng của Quý Minh Phong cái gì cũng có, tranh sơn thủy địa lý có bao nhiêu sông bao nhiêu biển, đến cả những ghi chép bàn về phong tục tập quán cổ xưa cũng có; một nửa là nàng nghe Thanh Linh kể lại: Thanh Linh là một người hiểu biết rất rõ những câu chuyện địa đạo, những lời bàn tán kỳ quái trên phố, những mật tin của cách nước di quốc, nàng đều biết hết.

Khoảng thời gian ở Lệ Xuyên qua đi, Thành Ngọc đến nay chưa bao giờ nhắc lại lần nào, giống như những gì nàng nói với Liên Tống, bởi vì nàng không có đủ dũng khí. Bởi vì nàng luôn chịu đựng sự đau đớn và sự xấu hổ nặng nề, mà mỗi lần nhớ về nó nàng đều cảm thấy một sự giày vò vô cùng lớn, nếu không có Chu Cẩn dùng pháp thuật phong ấn những cảm xúc đó vào tận đáy lòng nàng, thì nàng cũng không biết mình phải làm thể nào để sống một cuộc đời bình thường nữa

Nàng bây giờ đã không còn là cô bé mười lăm tuổi ngây thơ vô tư, tiêu diêu tự tại không sợ hãi bất cứ điều gì nữa. Rất nhiều lúc nàng giả vờ như mình vẫn là bản thân của hồi đó, nhưng sự thật thì không thể nữa rồi.

Tháng mà Thanh Linh vừa chết, mỗi ngày nàng đều tự trách bản thân, vì sao phải đi chơi xa đến vâyh, vì sao cứ phải rời xa thành Bình An đến Lệ Xuyên? Vì sao rõ ràng là một chuyến đi chơi vui vẻ cuối cùng lại có kết cục tàn khốc như thế này?

Thực ra những bi kịch trên thế gian này, đại đa số đều từ vui vẻ hạnh phúc khai hoa, cuối cùng kết qua thứ quả tàn khốc, bởi vì không có sự hạnh phúc lúc mới bắt đầu thì làm sao nhìn thấy được kết cục là bi thương?Trời cao có lẽ muốn cho thế nhân hiểu được đạo lý này. Thành Ngọc lúc đó không hề hiểu được những đạo lý này. Nàng vân tay còn nhỏ, chưa bước qua bao nhiêu con đường, gặp bao nhiêu nhiêu người, trải qua bao nhiêu chuyện cả, trong mười lăm năm trưởng thành trong Thập Hoa lâu, nàng chưa từng nhìn thấy một nhân gian chân thật nhất. Mà trong cái nhân gian chân thật đó, lúc nào cũng có nỗi khổ biệt ly.

Đem tất cả mọi chuyện quay lại năm Kinh Nguyên thứ ba, mùa xuân, năm ngoái. Rằm tháng giêng tết Thượng Nguyên, đây chính là thời điểm bắt đầu cho câu chuyện này.

Ngày mười lăm tháng giêng, Thượng Nguyên thiên cung ban phúc, trong cung có hội hoa đăng, trong kinh thành cũng có hội hoa đăng. Ngày này là ngày mà thiên tử và bách tính đều cảm thấy vui vẻ. Ngày thứ hai sau ngày đại khánh này, đó chính là sinh thần của Hồng Ngọc quận chúa. Mười sáu tháng giêng, Thành Ngọc vừa tròn mười lăm tuổi.

Trong số mệnh của Thành Ngọc có một hồi bệnh kiếp, năm đó quốc sư xem số tử vi, quan sát ngũ tinh vận hạn, phán rằng quận chúa nếu đủ mười lăm tuổi thì có thể vượt qua được bệnh kiếp, có thể ra khỏi thập hoa lâu. Nhưng vận mạng của Thành Ngọc, lại không khác gì so với vận mạng của người khác, cũng chính vì thế cho nên cuối cùng vẫn có đại biến. Phải biết từ lúc Tĩnh An vương gia qua đời, quốc sư đã mấy năm trường không hề gặp gỡ qua Thành Ngọc, tự nhiên cũng không thể xem lại vận mạng của nàng. Cho nên vào ngày mười bảy tháng giêng, cái vị cho rằng mọi sự đều an ổn là Chu Cẩn mang theo nàng và Lê Hưởng đi ra khỏi kinh thành, tiến về phía nam, là vùng đất Lệ Xuyên xinh đẹp mà Thành Ngọc trước giờ vẫn luôn muốn tới.

Năm đó là năm đông hàn xuân lạnh, không khí của ngày hội hoa đăng vừa qua, phía bắc của thành Bình An trở thành một vùng cây khô ngập tràn tuyết,con đường đi về phía nam lại là một màu xanh bích lục đập vào mắt, nhìn như có mấy phần ý xuân. Đi qua con sông ranh giới giữa hai vùng nam bắc, lúc này giống như nhìn thấy hai ba vị mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần đang đứng một nửa bên sông, đều là lần lượt nở ra đoá hoa mùa xuân.

Mười lăm năm rồi Thành Ngọc mới được ra khỏi thành Bình An, đi qua một ngọn núi nào đẹp đẽ tú lẹ hoặc kỳ lạ, những con sông chảy dài, chậm rãi chảy hay chảy siết, xuyên qua những thị trấn phồn hoa hoặc điêu tàn, mới hiểu được cái mà trong sách viết là "Thiên phong dụng thúy sắc" là cái màu sắc gì, "Phi hưởng lạc nhân gian" là cái âm thanh gì, "Tham sai thập vạn nhân gia" lại là cái phong cảnh như thế nào. Trên đường đi có biết bao những điều mới lạ, vì thế mỗi ngày Thành Ngọc đều cảm thấy rất hưng phấn.

Cái vị Ngọc tiểu công tử vừa mới bước chân ra ngoài thành Bình An để biết được thế gian đầy hoa mỹ này, giống như cá gặp nước, ngựa thoát dây cương chim sổ lồng, chính là dùng hai chữ tự tại để có thể hình dung được. Trên đường đi nàng vui vẻ hưng phấn, chỉ mấy ngày sau đó số ngân lượng mang theo chỉ còn lại có hai ba đồng. Nhìn thấy Chu Cẩn tức giận đến mức không thèm nói chuyện với nàng, nàng cũng không quan tâm, dùng một chiếc vòng phỉ Thúy để bao một vị lão đầu kể chuyện có kiến thức sâu rộng trò chuyện. Nhìn thấy Chu Cẩn tức giận đến mức không cho phép Lê Hưởng nói chuyện với nàng, nàng cũng không quan tâm, bán một cái áo khoác tự mình chạy đến tửu lầu của người Hồ để nghe một cô nhạc cơ người Hồ đàn tiểu khúc. Nhìn thấy Chu Cẩn cuối cùng cũng tức thành thói quen không thèm để tâm nàng nữa, nàng càng không quan tâm, còn chớp lấy cơ hội đó để làm một chuyện lớn: Nàng đem viên Ngọc Hoa Thông của Chu Cẩn chuộc thân cho một kẻ nghèo cùng đang mãi nghệ trong tửu quán của người Hồ...

Chu Cẩn đi theo sau Thành Ngọc hết chuộc vòng Phỉ Thúy chuộc áo choàng lại còn phải chuộc cả ngọc Hoa Thông của chính mình, cứ mỗi lần bước ra từ tiệm cầm đồ hắn đều nhịn không được mà ngẩng đầu lên trời mà tự hỏi bản thân lần này đến lần khác, bản thân hắn vì sao lại đưa cái người hay gây hoạ này từ Bình An thành thả ra. Lại nhìn cái tên gây hoạ kia còn không tự tỉnh giác, còn vui vẻ mà ngồi cắn hạt dưa nói chuyện với lão đầu kể chuyện về hai mươi bốn cách cắn dưa, Chu Cẩn liền hận không thể ném cái tên gây hoạ kia ra ngoài cửa sổ cho xong chuyện.

Nhưng không ngờ tới hắn còn chưa ném Thành Ngọc đi thì Thành Ngọc đã ném hắn đi trước rồi.

Đó chính là đêm mười lăm tháng hạ.

Đêm mười lăm tháng hai, ba người bọn họ vì để thưởng thức cái cách "Nguyệt chiếu Dạ Bích" mà đi dạo đến núi Ỷ La.

Theo như lời đồn chốn thôn dã, sâu trong sườn Dạ Bích núi Ỷ La có rất nhiều sơn tinh dã yêu, nơi đây thường có những đạo yêu hoang dã đến đây để săn luyện yêu đan, để tăng trưởng tu vì. Nhưng tất cả những yêu mà quỷ quái hay là những kẻ luyện hoá yêu đan, dù sao cũng cách nơi ở của phàm nhân rất xa vời, vì thế nên không có mấy phàm nhân đem tin vào lời đồn này, chỉ cho rằng đó là do người đi trước bịa ra để dọa con nít khóc đêm mà thôi. Mấy người Thành Ngọc bọn họ cũng không coi chuyện này là sự thật.

Nhưng, khi bọn họ trèo lên sườn Dạ Bích, lại thực sự nhìn thấy một tên dã đạo nhân đến đây để săn yêu

Mấy tên đạo nhân có căn cốt, tu vi cũng không đồng nhau, liếc mắt nhìn thấy chân thân của Chu Cẩn và Lê Hưởng. Đạo nhân kia tâm tà, không quan tâm đó là thiện yêu hay ác yêu, chỉ cảm thấy hai con yêu này linh lực dồi dào, có lẽ là trăm năm khó gặp được, liền mở trận săn yêu ra, muốn bắt hai người để lấy yêu đan.

Trong mắt Thành Ngọc Chu Cẩn không có gì là không làm được, nhưng đến nàng cũng không biết một Chu Cẩn như vậy lại có tử huyệt. Tử huyệt của Chu Cẩn chính là đêm trăng tròn mười lăm: Bởi vì hơn trăm năm trước từng bị thương nặng, vết thương này thực ra trước nay chưa từng hoàn toàn thuyên giảm, bình thường thì không có gì đáng ngại, nhưng cứ đến đêm trăng tròn lại khiến hắn hoàn toàn mất hết pháp lực.

Có thể tượng tượng ra được kết quả của cuộc chiến này: Chu Cẩn thân mang trọng thương, ba người bất đắc dĩ chạy trốn dưới trăng, nhưng các đạo sĩ kia lại đuổi sát phía sau không rời.

Lúc này Chu Cẩn vì trọng thương mà hôn mê không tỉnh, pháp lực của Lê Hưởng cũng chỉ đủ để cõng Chu Cẩn kéo theo Thành Ngọc chạy, dưới sự truy cùng đuổi tận của đám đạo sĩ kia tạm bảo vệ được mạng của ba người mà thôi. Nhưng mắt thấy Lê Hưởng sắp không trụ được nữa, cứ chạy trốn mãi như vậy mãi cũng không chạy khỏi đường chết.

Trong tuyệt cảnh đó, người mà bọn họ lúc nào cũng xem như một đứa trẻ, Thành Ngọc lại thể hiện ra sự trầm ổn khó thấy, nhanh chóng lấy bộ y phục đầy máu của Chu Cẩn mặc vào người mình, đè thấp giọng nói với Lê Hưởng:" Lê Hưởng tỷ tỷ, cho tỷ ba nhiệm vụ." Nàng đưa một ngón tay lên:" thứ nhất, biến ta thành hình dáng của Chu Cẩn." Lại đưa thêm một ngón nữa:" Thứ hai, cho ta một con ngựa có thể kiên trì được hơn một nén hương thời gian." Ngón tay kia cũng đưa lên:" Thứ ba, đợi đến sau khi muội dụ bọn họ đi, mang Chu Cẩn đến nơi an toàn trong thời gian một nén hương, tỷ làm được chứ?"lúc nói ra lời này, giọng của nàng rất trầm ổn, tuy sắc mặt có chút trắng bệch nhưng ánh mắt lại không có chút gợn sóng nào.

Lê Hưởng hít sâu một hơi kéo tay áo của nàng lại, nàng nhìn thẳng vào Lê Hưởng:" Lê Hưởng tỷ tỷ, đây là con đường sống duy nhất của chúng ta, bọn họ dù có bắt được ta cũng không thể làm gì một phàm nhân như ta, bất quá là giày vò thể xác một chút, đợi đến khi ánh trăng bị che đi Chu Cẩn tỉnh lại rồi, các người tìm cơ hội đến cứu muội là được." Lời vừa nói xong đã đẩy Lê Hưởng ra, liếc nhìn xung quanh tìm chỗ để trốn, sau đó chạy thẳng vào sâu trong rừng.

Thành Ngọc hiểu Lê Hưởng không phải là người cố chấp như Chu Cẩn, mà nàng mỗi một chủ ý khi chuyện lớn xảy ra, không cách nào vãn hồi được thì nhất định sẽ răm rắp nghe theo.

Quả nhiên, khi nàng chạy qua một cây Thông già liền thấy vóc người mình bỗng chốc cao lên, mà dưới ánh trăng có một con tuấn mã trắng như tuyết chạy ra từ khu rừng, bốn vó ngựa chạy như bay đến bên nàng.

Thành Ngọc tuy không biết võ công những kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng các đệ tử trong tông thất chính là không ai có thể vượt qua được, tiếng vó ngựa vang lên bên tai, nàng xoay người nhảy lên trên lưng ngựa, hình ảnh đám đạo sĩ ngự kiếm bay qua một con sườn núi nhỏ tiến vào trong mắt nàng. Mắt thấy ngọn hoả lân âm u chiếu lên khuôn mặt đáng sợ của đám đạo nhân, Thành Ngọc chưa từng ngừng lại một giây phút nào, điểu khiển ngựa trực tiếp phi thẳng vào nơi sâu nhất của núi Kỳ La.

Mấy tên đạo nhân đó cũng ngẩn người trong chốc lát, nhưng lại chưa từng dừng lại, ngự kiếm nhanh chóng đuổi theo

Thành Ngọc từ nhỏ đã trưởng thành trong Thập Hoa lâu, người thân thiết nhất bên cạnh hơn nữa chính là Yêu, vì thế yêu có tập tính gì, Thành Ngọc nàng thực ra là vô cùng hiểu rõ. Người trên thế gian thích phân chia ra thiện yêu và ác yêu, nhưng chúng yêu bọn họ tự mình chỉ chia ra làm yêu cách và yêu vô cách. Yêu có yêu cách, yêu có cách cũng có ăn thịt người, nhưng nhưng những loài yêu này chỉ vì tu luyện mà nuốt pháp cũng có một thân đạo cốt, không ăn bào thai nhục thể

Ý là nói yêu có cách , chỉ ăn pháp lực của những tăng nhân tu đạo , những người có tu luyện, không ăn người phàm không có pháp lực, chỉ có những yêu vô cách mới đến cả mấy thứ vô vị như máu thịt của phàm nhân cũng không tha. Mà càng là yêu cách thì càng thích ở sâu trong trong núi nơi mà không có bất cứ dấu tích nào của con người, đây cũng chính là lý do Thành Ngọc cố ý cưỡi ngựa điên cuồng chạy vào trong núi sâu.

Trong tông thất nàng là một quận chúa, có lẽ người ngoài cũng quên mất nàng là con cháu nhà tướng, từ nhỏ đã thông suốt các loại binh thư, biết rằng trong ba mươi sáu kế sách có nhiều kế sách mà bất cứ bất cứ lúc nào cũng đều rất hữu dụng, ví dụ như "lấy mận thay đào, hoa nở trên cây, còn có mượn đao giết người.

Ngựa đi vào trong núi sâu, bởi vì con bạch mã này là do Lê Hưởng biến ra từ một con thỏ hoang trong núi, cho nên đối với những đường tắt trong núi vô cùng quen thuộc, cộng thêm trong núi sâu quả thực có rất nhiều các loại sơn yêu chuyên ăn thịt người để tu luyện, cảm nhận được khí tức của đám đạo nhân kia, liền lũ lượt hiện hình xông đến, thực sự giống như những gì Thành Ngọc muốn, giúp nàng cản lại đám đạo nhân đang đuổi sát theo chân nàng.

Bạch mã chở Thành Ngọc một đường tiến vào bên trong, lại đi ra từ một nơi khác, âm thanh đám yêu vật phía sau đang đánh giết với đám đạo nhân kia ẩn lại sau bóng cây, đã không còn nghe thấy nữa.

Thành Ngọc vốn dĩ có chút lo lắng rằng bản thân có khi nào lại tính sai một vài chỗ, bởi vì núi Ỷ La là một ngọn núi hoang dã, có yêu cách thì cũng khó mà không có yêu vô cách, nàng vì muốn mượn đao giết người mà xông đại vào trong núi sâu, thực ra cũng đã đem tính mệnh của bản thân mình ném vào chỗ nguy hiểm. Cách mà nàng nói với Lê Hưởng chỉ có duy nhất một đường sống, nhưng kỳ thực thì cách này đối với nàng cũng có thể là con đường chết, nàng đều hiểu hết. Bởi vì rơi vào thời khắc nguy cấp nên nàng mới cược với ông trời một ván mà thôi.

Thành Ngọc lúc mười lăm tuổi chính là như vậy, Ngọc tiểu công tử ở trong thành Bình An không sợ trời không sợ đất, co được dãn được, dám đánh cược, dám thua. Nàng tự cảm thấy đêm nay quá là may mắn, sờ vào ngực cánh hoa của Chu Cẩn được cất trong túi gấm vẫn còn rất tươi, có thể biết là Chu Cẩn cũng không sao.

Bạch mã mang theo nàng đến một con đường phía sau núi Ỷ La, Thành Ngọc cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.

Nhưng hơi còn chưa thở ra hết một nửa, thì một nhóm người thô kệch cầm đao xông ra. Chính là đám sơn tặc đóng trại tại núi Bích An Vân bên cạnh.

Trùng hợp là lúc này khi ra khỏi núi, phép thuật mà Lê Hưởng dùng lên người nàng đã hết tác dụng, cho nên đám sơn tặc nhìn nàng không phải là một thiếu niên, mà là một tiểu mỹ nhân đang độ tuổi đẹp nhất đang đi một mình.

Trong kịch bản của các vở kịch, phàm là giai nhân gặp phải thổ phỉ, đều sẽ bị cướp về làm áp trại phu nhân, Thành Ngọc đi theo Hoa Phi Vụ xem kịch nhiều năm, điều này nàng cũng biết được ít nhiều.

Trên thế gian chỉ có những điều mình chưa biết được thì mới đáng sợ, Ngọc tiểu công tử nàng dựa vào sự thông minh, luôn luôn tỏ ra kiêu ngạo khinh đời, cảm thấy đến cả đám sơn yêu đã đạo nàng còn có thể dùng cách để thoát được, vậy mà lại sợ mấy người phàm này sao?

Cho nên khi Thành Ngọc bị mấy tên lỗ mãng kia trói hay tay lại nàng cũng không hề cảm thấy sợ hãi bao nhiêu, trong lòng còn nghĩ, các đám sơn phỉ này quả thực làm rất tốt bổn phận của một sơn phỉ, làm việc cũng rất hợp lý, thật thà cần mẫn mà đi cướp bóc, cướp không được tiền thì cướp sắc, rất hiểu chuyện, so với đám yêu quái ăn thịt người để tu luyện hay đám yêu đạo kia tốt hơn nhiều, ít nhất vẫn là nàng hiểu rõ lĩnh vực này.

Đối mặt với người bình thường, chuyện gì cũng dễ giải quyết, trong những con người bình thường còn có ai thông mình hơn nàng sao? Thật sự là rất khó có nha.

Nhưng nàng đã sợ hãi nguyên một đêm, lúc này quả thực có chút mệt mỏi, không thể lập tức đấu trí đấu dũng với bọn người kia được, nàng dự định để ổn định lại tinh thần một chút, nghĩ ngơi một lúc đã. Nhưng trong lòng nàng lại rất cảm khái, cảm thấy đêm nay thật đặc sắc.

Thành Ngọc của mười lăm tuổi chính là không sợ hãi, phóng khoáng, tự phụ như vậy đấy.

Nhưng hiển nhiên sự đặc sắc của đêm nay không thể cứ như thế mà dừng lại được.

Đám người lỗ mãng này hôm nay chỉ nhẹ nhàng dễ dàng mà cướp được một mỹ nhân như hoa như ngọc là Thành Ngọc về làm áp trại phu nhân, trong lòng có chút tự đắc, không khỏi dễ phạm phải sai lầm, nhấc Thành Ngọc lên đưa trở về sơn trại, thì gặp phải một công tử đi một mình trên đường, đến cả trang phục của thanh niên kia còn chưa nhìn rõ, đã như đám ong vỡ tổ xông về phía công tử kia đến chém giết.

Những không may là vị công tử này, hắn là một vị công tử có đeo bội kiếm

Hai tên lâu la nhấc Thành Ngọc đặt cuối đám sơn phỉ kia, cho nên Thành Ngọc không thể nhìn thấy được khuôn mặt của thanh niên kia, chỉ chú ý đến lúc thanh niên lấy thanh kiếm bên hông ra, trên chuôi kiếm tựa như ánh lên chút ánh sáng màu xanh lam.

Thành Ngọc thầm nghĩ, có thể ở dưới trời đêm như thế này lại phát ra ánh sáng dễ thấy như vậy thì nhất định là viên đá quý có giá trị liên thành rồi, hơn nữa ngày sau ánh trăng tròn vành vạnh mới bị một đám mây che đi. Tầm mắt đột nhiên tối lại trong phút chốc, lập tức nghe thấy tiếng đao kiếm vang lên bên tai, âm thanh đó có chút hỗn độn.

Thành Ngọc chớp chớp mắt lại mở mắt ra, cố gắng thích ứng với bóng đêm khi ánh trăng bị mây che lại, lại chỉ nhìn thấy cách đấy không xa thanh niên kia trở tay cầm lấy kiếm, đã phá được vòng vây của đám sơn phỉ, mà đám sơn phỉ ở phía sau hắn giống như đám cà rốt bị nhổ ra khỏi bùn, đã sớm ngã xuống thành một đoàn. Tất cả tựa như chỉ phát sinh ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ là khoảnh khắc mà ánh trăng bị mây che mất.

Hai tên lâu la canh giữ Thành Ngọc và mấy tên sơn tặc đứng yên một chỗ phía sao giờ mới hồi thần, biết rằng đã đụng tới Tu La, liền ô oa oa kêu lên thảm thiết chạy ngược lại vào núi để giữ mạng. Thanh niên kia động tác nhanh nhẹn, đứng ở đó cũng khá lâu, nhìn không giống như muốn đuổi theo sau, cũng không có ý định thu kiếm vào để rời đi.

Thành Ngọc hoàn toàn quên mất hai tay hai chân mình đang bị trói lại, nếu như là một người bị ném vào tình thế thập phần nguy hiểm như thế này, thì điều đầu tiên nàng nên làm lúc này chính là kêu cứu thanh niên kia.

Cả người nàng vẫn đang chìm trong cảm giác chấn kinh, trong chấn kinh nghe được một âm thanh nhỏ bên tai: "Cô có nhìn thấy không, hắn từ đầu đến cuối đều chưa từng rút kiếm ra khỏi vỏ, nghe nói kiếm khách đỉnh cấp nếu như cảm thấy máu của đối phương không sạch sẽ gì sẽ không làm bẩn thanh kiếm trong tay, lúc giao đấu tuyệt đối không rút kiếm ra, hóa ra lại là sự thật."

Thành Ngọc lúc này mới hồi thần, nhỏ giọng nói với cây hoa Nhung bên cạnh: "Ngươi đang nói chuyện với ta sao?"

Cây hoa Nhung kia cười rộ lên: "Suỵt, thính giác của cao thủ thường rất linh mẫn, hắn mà nghe thấy cô nói chuyện với ta, sẽ nghe được tiếng của cô, di, hắn đến rồi kìa."

Trước khi thanh niên kia đến cạnh Thành Ngọc, mây đen cũng đã tan đi làm lộ ra ánh trăng sáng rỡ, cảnh sắc trước mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Thành Ngọc khẽ ngẩng đầu lên, ánh trăng sáng rỡ, thanh niên kia cũng cụp mắt nhìn nàng, ánh mắt rơi lên vết máu dính trên mặt nàng.

Chính là ở góc độ này, Thành Ngọc cuối cùng có thể nhìn rõ khuôn mặt của thanh niên kia rồi, mi mày giãn rộng, ánh mắt trong trẻo, mũi cao môi mỏng, tuấn lãng tinh xảo, trên mặt lại không có chút biểu cảm nào, dáng vẻ có chút lạnh lùng, nhưng loại lãnh đạm này lại không giống với loại lãnh đạm không muốn để ý đến người khác như Chu Cẩn, trong sự xa cách mang theo chút sắc bén, tựa như ngọn gió phương bắc thổi vào ánh trăng, lại giống như ánh tuyết xuyên qua kiếm ảnh.

Thành Ngọc từ nhỏ sống trong Thập Hoa lâu đã quen nhìn thấy mỹ sắc, thực sự rất khó để có cảm giác gì với vẻ đẹp, vì thế lần này nhìn thấy vẻ đẹp và sự lạnh lùng trong ánh mắt của thanh niên này, cũng không có suy nghĩ gì khác nữa, đến khi phản ứng kịp rằng nàng đang cần sự giúp đỡ của thanh niên kia.

"Phiền ngươi giúp ta mở sợi dây thừng này ra được không?" Nàng đưa hai tay đang bị cột chặt lên trước mặt thanh niên kia, cùng với nụ cười ngoan ngoãn như lúc nàng khẩn cầu Chu Cẩn.

Thanh niên kia không lập tức động thủ mà nói: "Ngươi không sợ?"

Nàng hiếu kỳ hỏi lại thanh niên kia: "Ta nên sợ sao?"

Thành niên nói: "Có lẽ ta cũng là người xấu."

Trong lòng Thành Ngọc nghĩ đến được ngươi cũng là một phàm nhân, ngươi có thể xấu đến mức nào chứ. Lúc đó nàng vẫn còn đơn thuần, không biết yêu nếu là yêu xấu, cũng bất quá là ăn người hóa cốt mà thôi, cũng vẫn sẽ lưu lại một phần hồn; mà người nếu như là người xấu, không thể để cho thần hồn đều biến mất cả, mà là làm cho người ta sống không được chết cũng không xong; Con người thực ra lợi hại hơn yêu nhiều.

Trong lòng nàng phủ định, ngoài miệng lại nói: "Nếu như ngươi là người xấu, vậy thì muốn bắt ta về làm áp trại phu nhân, nếu như ta không trốn được, ngươi đẹp trai như thế này, ta cũng không thiệt thòi lắm." Lúc nàng nói những lời này, chính là bởi vì nàng thực sự nghĩ như thế, cũng không có ý chọc cười gì cả, nàng cũng không biết những lời này nghe có chút giống như chọc cười, có chút tùy tiện. Thanh niên kia nhíu mày.

"Quý thế tử sao có thể dễ dàng tức giận như thế?" Nàng không biết lời nói của mình đã phạm vào cấm kỵ của thanh niên kia, liền cảm thấy có chút lúng túng

Thanh niên kia nhướn mày: "Ngươi từng gặp ta?"

Hai tay nàng chỉ chỉ vào bội kiếm của hắn: "Năm thứ nhất Kinh Nguyên, lúc tân hoàng đế đăng vị, trong các bảo vật mà Bách Lệ quốc dâng lên, có một đôi lấy độc sơn ngọc khắc thành viên ngọc bội vô cùng chói mắt, lúc đó ta nhìn trúng viên Ngọc Thụ Thanh Vân bội này, liền đi tìm hoàng đế biểu ca để thỉnh cầu, người lại nói ngọc thích hợp với quân tử, thế tử của Lệ Xuyên vương là nhân tài cao khiết, giống như cây ngọc thụ trước đình, rất hợp với miếng ngọc bội này, người liền đem miếng ngọc bội này thưởng cho Vương thế tử."

Nàng cong miệng cười: "Ta chưa từng gặp thế tử, lại nhìn thấy ngọc bội của ngươi, những thứ ta từng thích cả đời này ta cũng không quên. Ta và quý thế tử cũng tính như là có một đoạn tiền duyên đi, vì thế Quý thế tử người...." nàng đưa hai tay lên thử do thám, ngoan ngoãn mỉm cười: "Ngươi có thể giúp ta mở sợi dây thừng này được không."

Quý Minh Phong bất động thanh sắc, nhìn nàng một lúc lâu: "Ngươi là vị quận chúa nào?"

Hai tay nàng đưa lên nãy giờ có chút mỏi: "Ta là Hồng Ngọc của Thập Hoa lâu." Đưa tay ra phía trước: "Dây thừng."

Quý Minh Phong thấp giọng nói: "Hồng Ngọc, Thành Ngọc." Đôi môi lãnh đạm khẽ cong cong, chính lúc đó Quý Minh Phong cúi người xuống, cũng vì thế mà Thành Ngọc không hề nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt hiếm thấy trên mặt của hắn lúc đó.

28/11/2019

-----------💚Dịch bởi Quá khứ chậm rãi💚Vui lòng không mang đi nơi khác, nếu mang đi nhớ ghi nguồn, vì đó chính là sự tôn trọng tối thiểu đối với công sức của dịch giả.

----------

Gửi lại lời của chị seven đến các tiên lữ, mọi người xin hãy yêu thương Quý thế tử một chút, vì ảnh cũng tội nghiệp, rõ ràng là được xây dựng theo hình tượng nam chính nhưng mà lại đụng phải anh Tam, vậy là hết cơ hội.

Ta nói vậy chứ ta vẫn chưa tha thứ cho anh vụ anh mắng chị "Nọc" đâu đó...

Hơm nay đăng hơi khuya khoắt một chút, mọi người còn ai thức không nè....cơ mà đọc xong cho ta cái bình luận được không nhỉ.., để ta biết thì là mọi người có đọc truyện của ta thôi chứ không có ý gì hết cả. Aizzzzz
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.