Chương trước
Chương sau
TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 11.2

Quốc sư và Quý thế tử đi theo sau Liên Tam và Thành Ngọc một khoảng khá xa, bởi vì ở giữa còn cách cả một dòng người tấp nập, vì thế mà không nghe được hai người đó đang nói gì.

Quốc sư trên đường đi đã cảm thấy giữa Liên Tam và quận chúa rõ ràng không phải chỉ là giao tình bình thường, nhưng quốc sư cũng không có nghĩ quá nhiều. Lúc này khi cuồng phong nổi lên, bởi vì dòng người chật cứng, bọn họ liền tìm một cây liễu già đứng một lúc.

Quý thế tử nhún người nhảy lên cây, không biết lấy đâu ra một bầu rượu, đưa lên miệng buồn bã uống từng ngụm từng ngụm.

Quý thế tử uống hết gần nửa bầu, đột nhiên hỏi quốc sư:" Đại tướng quân có phải thích A Ngọc rồi không?"

Quốc sư trầm mặc hồi lâu, hỏi:" Người là đang thảo luận chuyện tình cảm với tôi sao?" Quý thế tử mặc nhận.

Quốc sư có chút hoài nghi nhân sinh, trong mấy cuốn thoại bản lưu hành mấy năm gần đây, phàm là quốc sư đều phải hoạ quốc tàn dân, nếu không phải là cấu kết với quý phi để hại chết hoàng đế, thì là cấu kết với cha của quý phi hại chết hoàng đế. Các quốc sư bình thường đều sẽ làm ra mấy chuyện lớn. Không có cái vị làm đại sự nào mà lại đi làm cố vấn chuyện tình cảm cho người khác cả, đến cả làm cố vấn cho quý phi cũng không được.

Quốc sư không trả lời hắn, đối với vấn đề này biểu thị cự tuyệt.

Quý thế tử uống từng ngụm từng ngụm rượu, nửa ngày sau mới nói:" Ta đến muộn rồi sao?"

Quốc có chút hiếu kỳ:" Đến muộn cái gì cơ?"

Quý thế tử cũng không trả lời hắn

Trong lúc hai người nói chuyện, ngọn gió kỳ lạ đó đã ngừng lại, trong lòng quốc sư biết rõ trận gió này là do ai làm nên. Đêm trăng chính là thiên hạ của Liên Tam. Quốc sư chỉ không hiểu Liên Tam gọi đến trận cuồng phong này rốt cuộc là để làm gì.

(Làm gì là làm gì, tò mó chứ gì, cô không nói cho ta biết thì ta tự đi rình, ặc)

Quý thế tử ngẩng đầu nốc cạn bầu rượu, nói:" Trước khi đến kinh thành, ta còn cảm thấy tất cả vẫn còn kịp."

Quốc sư cảm thấy nhìn Quý thế tử như thế này có chút thê lương, mà câu nói ngắn ngủi này của Quý thế tử nhất định có ẩn chứa câu chuyện gì trong đó. Nhưng quốc sư cũng không biết nên nói gì, vì thế chỉ có thể tỏ ta tiên phong đạo cốt đứng bầu bạn bên cạnh Quý thế tử đang vắt vẻo trên cây kia, đồng thời cũng không quên chú ý mật thiết đến hai vị ở đầu kìa.

Tam điện hạ ở phía trước mang theo tiểu quận chúa rời xa khu phố náo nhiệt kia, đi qua một tiệm thịt quay, một tiệm thịt, một ngôi trà lầu, sau đó bọn họ vòng qua một con hẻm kết đầy những đèn lồng đầy màu sắc.

Quốc sư trầm mặc hồi lâu, nhìn vị thể tứ bên cạnh nói:" Người biết ta là một đạo sĩ chứ?"

Quý thế tử có chút chếnh choáng vì rượu không thể nào lý giải được vì sao quốc sư lại hỏi câu đó, mê mẩn nhìn hắn không đáp trả.

Quốc sư là không đề để ý, tự nói với chính mình:" Lúc không sử dụng pháp thuật, ta thực ra là một người mù đường."

Quý thế tử vẫn không trả lời.

Quốc sư tiếp tục nói:" Thế tử người sau khi đến kinh thành đã từng đi dạo thanh lâu chưa?"

Khuôn mặt của Quý thế tử cuối cùng cũng lộ ra chút biểu cảm, Quý thế tử:"..."

Quốc sư nói:" Hình thành có tất cả ba con phố hoa nổi tiếng nhất, hẻm Thải Y, phố Bách Hoa, Hẻm Liễu Lý, đều là những hơi quần hoa hội tụ, phố Bách Hoa và Hẻm Liễu Lý hình như không ở gần đây."

Quý thế tử:"..."

Quốc sự tự lầm bầm với chính mình:" Bất quá, đưa một cô nương đi dạo mấy khu phố hoa này thì ta thậm chí còn chưa thấy tiên đế làm như vây..." Quốc sư không rành đường không xác định quay đầu qua nhìn Quý thế tử," Người cảm thấy con hẻm lúc nãy tướng quân đưa quận chúa vào, có phải là một trong ba con phố nổi tiếng-hẻm Liễu Lý hay không?"

Quốc sư không đợi Quý thế tử đáp lời, ba chữ hẻm Liễu Lý vừa nói ra, thần sắc của Quý thế tử bỗng dưng trở nên sợ hãi, lập tức nhảy mình khỏi cành cây chạy như bay đến hẻm Liễu Lý.

Quốc sư tuy không rành chuyện phong nguyệt, nhưng hầu cận bên cạnh vị tiên đế kia cho nên cũng hiểu được ít nhiều. Quốc sư hiểu được ít nhiều ấy cảm thấy bản thân mình có thể hiểu được tâm trạng của Quý thế tử, nhưng hắn đột nhiên nhớ ra mình là ở bên phía tam điện hạ chứ không phải là Quý thế tử, quốc sư đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cũng nhanh lẹ đi theo sau.

Tam điện hạ đích xác dẫn Thành Ngọc đi vào khu phố hoa, hai người không chỉ đi vào khu phố hoa mà còn vào thanh lâu.

Mà cái chuyện đi dạo thanh lâu đối với tam điện hạ và quận chúa mà nói thực ra chỉ là chuyện thường ngày mà thôi

Nhưng quốc sư lần lần đầu tiên gặp phải chuyện này, không nhịn được cảm thấy có chút sụp đổ. Quốc sư cảm thấy Quý thế tử có lẽ cũng cảm thấy sụp đổ, bởi vì hắn nhìn thấy Quý thế tử một đường đuổi theo sau hai vị kia, có mấy lúc dường như muốn dỡ tường của Lục Khoái viện xuống. Điều này thôi cũng khiến cho quốc sư cảm thấy đồng tình.

Thành Ngọc ngồi trong một ngôi lầu trúc trang nhã nhìn xuống có thể nhìn thấy sông Bạch Ngọc của Khoái Lục viện, nghe danh khúc tỳ bà nổi tiếng "hải thanh...thiên ngã" của tiên tử Kim Tam Nương, mà không hề cảm thấy bản thân mình mặc một thân nữ trang sau đó ngồi bên trong một toà thanh lâu có gì đó không đúng.

Lúc nãy nàng đang đứng xem pháo hoa với Liên Tam ở Liễu Lý Hạng, vừa ngẩng đầu lên nàng đã chú ý đến cái bảng hiệu ở cưa lầu bên cạnh, nhìn thấy trên tấm bảng gỗ là ba chữ lớn "khoái lục viện" được phủ một lớp bột vàng nổi bật,đột niên nàng nhớ đến khoái lục viện có một hoa nương đàn tỳ bà số một tên là Kim Tam Nương, liền hỏi Liên Tam một câu, không ngờ rằng đã bị Liên Tam kéo vào bên trong.

Nàng hôm nay vô cùng lơ đãng, ví dụ như lúc nãy đi trên phố, khi nàng nhìn thấy mấy quầy hàng bày bán mấy lễ hội đó, trên mặt thì tỏ ra rất hứng thú, nhưng tâm tư nàng không biết đã đi tận đâu đâu. Lại ví dụ lúc này, nghe thấy âm nhạc réo rắt của tỳ bà, nàng vốn dĩ phải thật chăm chú, thế nhưng nàng lại không giữ được tâm tư mình không đặt trong tiếng tỳ bà.

Lễ tết mỗi năm,đối với nàng đều là khoảng thời gian tẻ nhạt nhất, huống hồ là đêm nay khi mà phong ấn kia đã bị giải rồi.

Nàng nhắm hai mắt lại.

Năm nay nàng tùy rằng chưa qua tuổi mười bảy, nhưng độ tuổi này đã có thể xuất giá rồi, thực ra cũng không còn nhỏ nữa, nàng lại thông minh nhạy bén, vì thế nên cho dù người ngoài có nhìn nàng thế nào đi chăng nữa thì trong lòng nàng tự nhiên cũng đã có tính toán rồi. Cái nhìn của bọn họ đối với nàng đều nhìn vào cái thân phận tôn quý của nàng và là trẻ mồ côi, nhận được sự yêu mến của thái hoàng thái hậu, cho nên chữ "cô nhi" đó cũng không tính là gì, cuộc đời của nàng có lẽ cũng sẽ vô ưu vô lo, sống sống như những gì thường ngày nàng thể hiện ra trước mặt mọi người tự tại vô lo.

Nhưng nàng mới lên sáu đã mất đi phụ thân sáu tuổi mất đi mẫu thân, chữ "cô nhi" này rơi trên đầu nàng không phải để người ta thấy được một Hồng Ngọc quận chúa là hậu duệ của thần tử trung liệt, nàng là vì đất nước mà trở thành "cô nhi", cái kiểu "thiếu niên lại trở thành cô nhi" này cũng chính là một lại tôn vinh. Ý nghĩa sâu hơn nữa của chữ "cô nhi" này là rơi thẳng vào trong tim nàng, bản thân nàng là một người không có phụ mẫu là chuyện như thế nào cớ chứ, làm sao có thể hiểu được bốn chữ đoàn tụ gia đình trong dịp lễ, nàng lại chỉ có thể quỳ trước bài vị của hai đấng sinh thanh trong từ đường mà ủy khuất và thê lương mà thôi.

Nàng lớn đến cái tuổi mười sáu này, không hề vô tư cũng không hề vô lự gì cả, thế nào gọi là bi thương, thống khổ như nào, cô độc có dáng vẻ ra sao, thực ra nàng đều hiểu. Mà sau khi gặp được Thanh Linh, trong cổ mộ Nam Nhiễm Thanh Linh vì nàng mà chết, lúc đó nàng còn chưa đến mười sáu tuổi, cái tuổi nói lớn cũng không lớn, không thể chịu đựng nỗi người khác vì nàng mà mất đi tính mạng. Hối hận là gì, hổ thẹn ra sao, tự trách như nào nàng thực ra cũng hiểu hết.

Thất tịch cầu duyên, vốn đẹp đẽ như thế nào, một đêm đẹp như thế này, trong lòng nàng lại là một mảnh trống rỗng, thực sự là không có cách nào để vui lên được. Nhưng may mắn thay bên cạnh nàng đêm nay có Liên Tam.

Nàng chưa hề suy nghĩ đến chuyện vì sao có Liên Tam ở bên lại là một chuyện may mắn, nàng chỉ cảm thấy, nếu như bắt buộc phải có một người ở bên cạnh nàng đêm nay thì người đó nhất định phải là Liên Tam, nàng mới có thể bình tĩnh được trong giây phút này. Nàng cũng không có ý tính toán qua hay gì cả. Chỉ là đêm nay, từ lúc mở mắt ra nhìn thấy chàng ở Xuân Thâm viện, nàng nghĩ, co lẽ chàng trước đây từng đối xử với nàng rất nghiêm khắc, rồi bắt bẻ và trêu chọc nàng, nhưng mỗi một câu nói của nàng, chàng đều đặt ở trong lòng. Đêm nay chàng cũng chưa từng cự tuyệt nàng điều gì, cho dù chỉ một lần, tuy rằng nhìn chàng có vẻ như rất điềm nhiên, nhưng riêng khi đối xử với nàng lại rất dịu dàng ấm áp.

Sông Bạch Ngọc yên bình chảy cạnh bên, trên có thanh nguyệt dưới có minh đăng, có cảnh đẹp trước mắt, có nhạc hay bên tai, giống như bản thân đang ở nơi hạnh phúc vui vẻ nhất trên nhân gian, nhưng Thành Ngọc lại không thể cảm nhận được cảm xúc đó, sau khi hai khúc nhạc kết thúc, một màn pháo hoa đột nhiên bắn lên bên sông thu hút sự chú ý của nàng, nàng liền nhân cơ hội Kim Tam Nương đang thu đan lại để rót rượu cho họ, lén lút đi khỏi lầu.

Tam điện hạ không cản nàng, cho đến khi nàng chạy ra khỏi ngôi lầu trúc nhỏ chàng mới nâng quạt lên tuy tiện vén lên nửa tấm màn che cửa số, cây quạt nhẹ nàng vạch một đường từ trái sang phải, sông Bạch Ngọc liền xuất hiện một làn sương trắng. Làn sương trắng kia không hề cao lên mà lan ra khắp mặt sông, rất nhanh đã phủ kín đầy bài cỏ bên bờ.

Liên Tam nhìn Thành Ngọc kinh ngạc đứng giữa sương mù, nhìn thấy nàng vui vẻ đưa chân đá đá làn sương trắng quấn quanh chân, lại nhìn thấy nàng lơ đãng ngồi xuống cạnh bờ sông, chàng thu lại ánh mắt, đưa cốc trà bằng sứ lên miệng nhấp một ngụm.

Nhìn thấy Thành Ngọc lạc lõng bên bờ sông, Quý thế tử đứng bên đang ngồi trên một cây Sồi gần đó lập tức phi thân qua, liền bị quốc sư cũng đang ngồi trên cây gần đó ngăn cản lại. Tay phải quốc sư nắm lấy cánh tay trái của thế tử, thanh trường kiếm chưa rút khỏi vỏ của thế tử nhẹ nhàng đặt ngang cổ quốc sư.

Ánh mắt thế tử trầm xuống: "Đây là hậu viện của thanh lâu, lúc này mà có mấy tên công tử ăn chơi đi qua, đưa một tiểu thư khuê các vào thanh lâu đã không nên rồi, vứt nàng lạc lõng ở đó, thì càng không nên!"

Quốc sư cảm thấy đêm nay đi theo tam điện hạ ra ngoài quả thật là một quyết đinh sai lầm, nhưng mà lúc này có muốn rút lui cũng không kịp nữa. Liên Tam hơn nữa là đã biết là có hắn đi theo sau thu dọn, nên mới hành sự không hề cố kỵ như vậy.

Quốc sư nhìn thấy đám sương trắng đang vậy quan lấy quận chúa, kết giới bá đạo đến mức muốn bức thổ địa phải xuất hiện,làm cho hắn có chút muốn chửi thề. Nếu như để cho thế tử chạy đến gần quận chúa, lúc hắn phát hiện ra rằng bất luận thế nào cũng không thể tiến vào đám sương mù đó, thử hỏi hắn phải trả lời thế nào cho thế tử hiểu được những hiện thần kỳ huyền diệu ở trong đó đây?

Nhìn thấy thế tử đang muốn động võ, quốc sư không nghĩ ra một phương pháp nào khác, chỉ đành ấn niệm quyết làm cho thế tử bất động. Quý thế tử đưa ánh mắt không thể tin nổi nhìn hắn, phẫn nộ nói: "Ngươi..." Quốc sư lại niệm quyết làm cho thế tử im lặng luôn.

Thế giới cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Quốc sư tâm sự với vị Quý thế tử một không thể động thủ hai không thể nói này: "Ta cảm thấy quận chúa lúc này có lẽ là muốn ở đó một mình, người cứ như thế xuất hiện, nàng tức giận thì phải làm sao, có phải không nào?"

Quý thế tử không thể nói chuyện kia căn bản không có cách nào để nói là không phải.

Quốc sư tiếp tục tâm sự với Quý thế tử: "Ngươi đi theo nàng đến đây, ta nghĩ người cũng đang lo lắng cho nàng, những tuyệt đối không phải vì khiến cho nàng chán ghét có phải không? Vì vậy ta là đang giúp người đấy, thế tử." Quốc sư chân thành nói: "Người cứ bình tĩnh trước, an nguy của quận chúa để ta là được rồi." Lại lầm bầm: "Ta cũng đang cần bình tĩnh lại một chút đã."

Nói xong quốc sư đang ngồi trên cây cũng bắt đầu trở nên trầm mặc. Hắn thầm nghĩ rốt cuộc giữa tam điện hạ và quận chúa là mối quan hệ gì đây.

Hắn cũng không đến nỗi mù, dáng vẻ của tam điện hạ trên đường đến đây, hoàn toàn là cái dáng vẻ rất yêu quý Thành Ngọc. Những vấn đề chính là tam điện hạ không phải là một phàm nhân, hắn là một thần tiền. Thần tiên thì làm sao có thể yêu phàm nhân đây?

Tương truyền, thời thế gian sơ khai, chúng thần được sinh ra từ trời đất, hồng hoang vũ trụ này thực ra đều không có thất tình cũng không có lục dục, họ được hóa ra từ trời là vì xác lập lại trật tự trời đất, điều khiển bốn mùa, sự luân phiên của nhật nguyệt, sự sinh trưởng của vạn vật. Vì thế cho nên khi các Thánh nhân ở thế gian này hình dung về chúng thần chính thường dùng câu nói: "Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu."*

(*): Nghĩa là trời đất không có tình người, xem vạn vật đều là cỏ rác.

Mà cái thế gian trong con mắt của các vị thần thuở sơ khai mà nói, đúng là không phải vấn đề có Nhân hay không hay bất nhân, họ nhìn phàm nhân cũng không khác gì các loài hổ bao sâu bọ. Phàm nhân thường cho rằng bản thân rất đặc biệt, cấp bậc so với đám sâu bọ đó cao hơn nhiều, thực ra chỉ là ảo trưởng của đám phàm nhân mà thôi. Thần tiên nhìn phàm nhân, cũng giống như nhìn thấy hổ báo sâu bọ, nhìn hổ báo sâu bọ cũng giống như nhìn phàm nhân. Tam điện hạ tuy rằng là hậu thế của chúng thần đó, nhưng thần cách thực ra chính là một một loại với chúng thần thời viễn cổ.

Quốc sư không thể tưởng tượng được một tam điện hạ như vậy lại có thể phải lòng với phàm nhân. Thử nghĩ đến nếu như hoàng đế bỏ quan vấn đề chủng tộc đi yêu một con Bách linh điểu thì sẽ như thế nào? Nhưng quốc sư ngay lập tức nhớ đến hai con chim bị Thành Ngọc nướng mà hoàng đế vẫn yêu thương gọi một tiếng ái phi kia, bỏ đi, hoàng đế cũng không phải là một người bình thường gì.

Quốc sư tự nhiên cảm thấy thật mờ mịt. Cái loại mờ mịt này chính là cái loại mờ mịt khi mà giá trị quan và thế giới quan đều chịu sự thách thức.

Trước Khoái Lục viện oan yến vẫn vũ, đàn hát vui vẻ, giống như đang muốn hát lên ca khúc của nhân thế phù hoa này, hậu viện của Kim Tam Nương lại độc chỉ có một tiểu trúc lầu và một hoa xá và một vườn ươm, bên ngoài là một đoạn sông Bạch Ngọc ngăn cách với khu vườn, cảnh nhàn người cũng nhàn.

Sau khi ngọn pháo hoa cuối cùng bắn lên từ bờ bên kia sông Bạch Ngọc tàn lụi trên không trung, Liên Tống mới đứng dậy đi xuống lầu, cũng đến bên cạnh bờ sông.

Pháo hoa đã tắt, Thành Ngọc vẫn cứ nằm mãi trên bãi cỏ, hai tay gối lên sau gáy, ngây ngẩn nhìn chăm chú và bầu trời. Trên trời treo lơ lửng một ngọn trăng khuyết nửa, mây nhẹ thổi quả tựa như khói trà phiêu dật, thực ra cũng không có gì để ngắm cả.

Chàng rũ mắt nhìn nàng một hồi, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.

Chàng nghiêng đầu nhìn nàng. Rồi cũng nằm xuống bên cạnh nàng, bắt chước nàng gối đầu ra đằng sau, chỉ khác là chàng nhắm hai mắt lại.

Chàng hỏi: "Pháo hoa lúc nãy có đẹp không?"

Nàng vẫn ngước nhìn bầu trời nói: "Cũng được."

"Cũng được?" Chàng vẫn nhắm chặt mặt như vậy.

Thành Ngọc thích ngắm pháo hoa. Nhưng điều này thực ra không phải là sở thích của nàng, mà mà mẫu thân của nàng, Tĩnh An vương phi rất thích ngắm pháo hoa.

Có một số người sau khi người thân mất đi, vì để gửi gắm nỗi nhớ nhung, liền vô tình đem sở thích của người thân đó biến thành sở thích của mình, yêu hết tất cả những thứ mà người thân yêu thích, Thành Ngọc nàng cũng như thế. Sau khi Tĩnh An vương phi qua đời, nàng mới có thói quen thích xem pháo hoa này, thậm chí là một cây pháo nhỏ của đám trẻ nhỏ nhà giàu cầm trên tay chơi vào những đêm hè, cũng làm cho nàng nhìn đến bất động.

Thực ra cũng không có gì gọi là đẹp hay không, lúc nàng nhin nó trong lòng nàng đều không nghĩ đến những cái đó.

Nàng im lặng một hồi, tự nói với mình: " Muội từng nhìn thấy pháo hoa còn đẹp hơn tất cả đám pháo hoa này."

"Rất lâu trước đây vào ngày sinh thần của mẫu phi, phụ vương đã vì người mà phóng một lần pháo hoa ở Thập Hoa lâu, hoa anh đào mùa xuân, hoa sen mùa hạ, hoa cúc mùa thu, hoa sơn trà mùa đông, từng đóa hoa nở rộ trên bầu trời thành Bình An, làm sáng cả một vương thành, đó mới gọi là đẹp, từ sau đó muội không còn nhìn thấy pháo hoa nào đẹp hơn như thế nữa cả."

Nếu luận về nghe nói đoán ý thì không ai bằng được Liên Tam.

Thành Ngọc nhắc đến chuyện lúc nàng còn bé, tuy rằng câu chuyện nói ra có chút mơ hồ nhưng chàng ngay lập tức biết rằng đó là đêm nào năm nào trong lời nàng nói.

Đúng là từng có một đêm như vậy, trên bầu trời của vương thành một ngọn pháo hoa đẹp có thể sánh được với cửu thiên tiên cảnh, đêm đó Thiên bộ còn từng khen ngợi, nói rằng pháo hoa mà phầm nhân chế tạo ra có mấy phần giống như mưa hoa Mạn Đà La ỏ Đại La Thanh Vân điện, phàm nhân quả thật là không thể coi thường.

Nhưng đến ngày thư hai, người bắn pháo hoa đã bị một vị quan đem chuyện này báo cáo lên hoàng đế, nói rằng điều này quả thật là một việc làm xa hoa lãng phí, đã là người của tông thất thì không nên có thói xa hoa lãng phí này, vi phạm đến lời huấn thị của tổ tiên. Lúc đó vị hoàng đế tại vị cũng là một tên xa hoa dâm dật, nhưng đến tiên đế hắn cũng chưa từng bắn ra cái loại pháo hoa xa xỉ như thế, cho nên liền thuận theo lời của vị quan kia, phạt vị tông thất làm trái với giáo huấn của tổ tiên này cấm túc, còn cắt cả nữa năm bổng lộc của hắn. Vị Tông thất này chính là Tĩnh An vương gia.

Mà một năm đó cũng xảy ra rất nhiều chuyện, Bắc Vệ vừa có tân chủ, chỉ huy toàn quân tràn về phía năm, hòng đoạt lấy biên giới hai nước Hy vệ, Tĩnh An vương phụng mệnh xuất chinh bức lui Bắc Vệ, nhưng lại không may lại bài ở dốc Tử Hoành, bỏ mạng ở chốn sa trường. Tĩnh An phu phụ tình thâm, Vương Phi không thể chịu đựng được đả kích, sau khi nghe tin liền đổ bệnh, không lâu sau cũng đau khổ mà qua đời. Tĩnh An vương phủ chỉ còn lưu lại một đứa trẻ non nớt. Lúc đó Lão Trung Dũng hầu còn thở dài một tiếng nói đứa trẻ kia cũng thật là đáng thương quá đi.

Nhưng mà lúc đó, lão Trung Dũng hầu bất quá cũng chỉ là thở dài một hơi như vậy thôi, tam điện hạ bất quá cũng chỉ nghe như vậy thôi, chuyện này đối với chàng mà nói, bất quá là một đám khói không có chút ý nghĩa nào mà thôi.

Nhưng lúc này đứa trẻ đó đang nằm ngay bên cạnh chàng.

Khi nàng nhắc về chuyện đó với chàng, chàng đã cố gắng hết sức tỏ ra lãnh đạm, nhưng chàng lại từng nhìn thấy bốn mùa từ sâu trong nội tâm của nàng.

Cũng không biết lúc này đây nàng đang trốn trong mùa nào trong nội tâm của chính mình. Dáng vẻ này của nàng, có chút khiến chàng đau lòng.

Tam điện hạ nhấc tay lên.

Cùng với đó một âm thanh trong trẻo như tiếng bồ câu vang lên, tựa như có một vết mực nhàn nhạt vẽ lên bầu trời khiến cho cả bầu trời đột nhiên xuất hiện lên ngàn vạn quang châu, lúc quang châu nổ tung liền có một âm thanh vang lên như muốn khuynh đảo cả thiên hà, đám mây nhẹ nhàng di chuyển trên bầu trời bất ngờ bị tản ra. Thời điểm tiếng nổ đó vang lên, hoa Màn Đà La bảy màu nở rộ bao trùm cả bầu trời phía nam. Bầu trời mỹ lệ huyền ảo, hoa Màn Đà La bảy sắc bỗng tàn lụi trong phút chốc, đóa Ưu Đàm Bà La cũng theo đó phóng lên theo, mà sau đó lại có một đóa Kim Bà La, Câu Tô Ma và nhiều loại hoa khác nữa cũng lần lượt được bắn lên mà tỏa hương thơm phức...một tràng pháo hoa nữa lại được bắn lên, so với tràng pháo hóa của đêm xuân mười năm về trước càng hoành tráng hơn.

Vị quốc sư nãy giờ vẫn ngồi xổm trên cành cây quan sát động tĩnh của tam điện hạ liền rớt từ trên cây xuống, cũng kéo theo Quý thế tử rơi xuống cùng.

Trong mắt người phàm, có thể chỉ cảm thấy tràng pháo hoa này thật hoành tráng, không một tiếng động đột nhiên bắn lên, trong khoảnh khắc chiếu sáng cả tòa thành, thật đáng trầm trồ. Nhưng trong mắt quốc sư, đám quan lại Khâm Thiên Giám không phải ăn không ngồi rồi, đương nhiên cũng nhìn ra được.

Thành Ngọc nằm bên bờ sông bị cảnh đẹp làm cho chấn động, ngửa đầu nhìn cơn mưa hoa đầy trời lẩm bẩm: "Trời đất ơi..."

Quốc sư và Thành Ngọc cùng một lúc hô lên một lời thoại:" Trời đất ơi..." Phải biết rằng từ khi tiên đế cưỡi hạc về tây đến nay, Quốc sư đã không còn phải bị bức đến mức phải nói ra ba từ "Trời đất ơi..." nữa.

Tràng pháo hoa này, quả thực là không hề giống với phong cách của người phàm, cộng thêm đám người Khâm Thiên Giám ngày mai nhất định sẽ bẩm báo lên trên, hoàng đế nhất định sẽ mời hắn vào để giải thích rõ ràng chuyện này. Hoàng đế muốn hỏi điều gì quốc í cũng rất rõ ràng, không ngoài chuyện trên trời có điềm gì giáng xuống thì chính là có thiên ý gì? Hắn cũng không thể nói với hoàng đế rằng, đây chẳng phải thiên ý gì, tất cả đều là do các thần tiên cũng muội sống qua ngày, cũng muốn lấy lòng các cô nương xinh đẹp, khiến cho nàng vui vẻ?

Quốc sư phiền não nghĩ, ân, may mà lúc nãy mới làm cho Quý thế tử im lặng nếu không lúc này cũng không biết khi thế tử hỏi hắn mấy chuyện này, hắn cũng không thể nghĩ ra phải trả lời hắn một sớm một hồi được.

Nghĩ đến chuyện này quốc sư không kìm lòng được mà liếc nhìn thế tử một cái, nhưng thế tử chính là có cái bổn sự này, đôi mắt hắn vô cùng rõ ràng muốn biểu đạt câu hỏi"đây là cái gì?"

Quốc sư trở nên sầu não, suy nghĩ hồi lâu, tìm một miếng vải bịt luôn mắt của thế tử lại.

Gần bờ sồng, Thành Ngọc tuy rằng rất chấn kinh, nhưng sau khi chấn kinh nàng lại rất vui vẻ, liền cảm thán một câu không thể nghĩ đến được:" Đây là sanh thần của vị thần tiên nào trên trời sao? Chơi lớn thật."

Tam điện hạ mặt không cảm xúc ừ một tiếng.

Nhưng mà làm gì có sánh thần của vị thần tiền nào có thế chơi lớn đến vậy. Ví dụ như Thiên Quân bệ hạ có một năm qua sanh thần, muốn nhìn thấy các huyễn ảnh của các loại Phật hoa, đã chỉ đích danh cái vị chấp chưởng bách hoa là tam điện hạ, chàng cũng không hề làm lớn như vậy, chỉ đơn giản làm một chút gì đó tượng trưng trên tầng trời thứ ba mươi hai Bảo Nguyệt Quang mà thôi. Đó là phụ vương của tam điện hạ đấy.

Tam điện hạ ngẩn người nhìn mấy ngón tay của mình. Lúc nãy chàng, ngón tay chàng là đang run rẩy sao?"

Chàng vốn dĩ chỉ muốn làm một tràng pháo hoa đơn giản ở bên bờ sông đối diện kia, để kéo cái nội tâm thê lương không cách nào thoát ra nổi của Thành Ngọc ra. Nhưng lúc này đúng lúc có gió nhẹ thổi qua, và bởi vì hai người ở rất gần nhau, gió đêm khẽ thổi mấy cọng tóc của Thành Ngọc phất nhẹ qua một bên mặt chàng. Ngọn gió đêm nhẹ nhàng là thế nhưng lại khiến trái tim chàng khẽ lay động, chính là lúc chàng đang thi triển pháp thuật thì nó bỗng dưng rung lên một cái

Tam điện hạ đã hơn ba vạn năm trời chưa từng thi triển pháp thuật mà xảy ra chút sự cố nào. Thế nhưng hôm nay chỉ là một loại pháp thuật cỏn con lại xảy ra sự cố.

Kết quả của sự cố này lại tạo ra động tĩnh lớn đến như vậy.

Những ngọn pháo hoa tàn lụi trên không trung hoá thành vô số những tia sáng trơi xuống nhân gian,giống như những chú đom đóm khẽ phát ra ánh sáng lấp lánh, thế nhưng lại cõ vô số màu sắc, lại giống như là có ý thức, ở giữa không trung mà cười đùa rượt đuổi. Thành Ngọc tò mò đưa tay ra bắt lấy bọn chúng, nhưng những tia sáng nhỏ bé đó lại không phải là đom đóm thật cho nên khó mà có thể bắt được, nhưng nàng phát hiện bọn chúng đang lưu luyến bám trên đuôi váy nàng.

Bọn nó thích tụ tập lại bên góc váy nàng, lúc nàng di chuyển, bọn nó cũng nhẹ nhàng di chuyển theo, giống như một dãy ánh nhiều màu có sinh mệnh vậy, nàng di chuyển nhanh chúng cũng nhanh nàng chậm lại chúng cũng theo nàng chậm lại.

Nàng không nhịn được mà trêu đùa với chúng, nhấc váy lên khẽ xoay một vòng, đuôi váy bay múa trông giống như làn sóng, chầm chậm, sau đó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh hơn nưax những điểm sáng đi theo nàng giống như đã ngây ngất không còn chịu nổi cái tốc độ chóng mặt đó mà tan biến mất, Thành Ngọc vui vẻ mà cười rộ lên.

Tam điện hạ bị nụ cười đó làm cho hồi thần, lúc ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy dười bầu trời tràn ngập hoa Ưu Đàm Bà La, có một bạch y thiếu nữ đang nhấc váy quay vòng vui vẻ. Sau khi pháo hoa tản đi còn lại chút điểm sáng quấn quýt lấy góc váy nàng, giống như đem ánh trăng thêu vào trong góc váy của nàng vậy.

Nàng không biết nhảy mủa, theo bản năng muốn làm cho những điểm sáng kia tản đi. Đuôi váy trắng kia bây giờ giống như một bọt sóng, nhẹ nhàng quấn lấy nàng. Chàng thường hay cảm thấy màu trắng làm cho nàng trở nên ngây thơ, nhưng giây phút này đây lại cảm thấy chỉ màu trắng mới khi làm ra những hành động ấu trĩ này lại có thể khiến cho người ta động lòng.

Nàng đột ngột dừng lại, giống như có chút chóng mặt mà đỡ lấy trán, nhìn những điểm sáng dưới đuôi váy kia đang tản đi, giống hệt như những bọt sóng đụng phải tảng đá mà văng tung toá, thật lòng cảm thấy vui vẻ mà cười rộ lên:" Vui thật." Vạt áo trắng được may từ lụa và gấm được xếp chồng lên nhau vẫn còn lắc lư mãi, rồi chầm chậm phập phồng bên chân nàng, giống như những làn sóng biển.

Nhưng nếu như là sóng biển vậy thì ở trên sóng biển, vẫn thiểu một chút màu xanh lam. Tam điện hạ không làm chủ được bản thân mà khẽ phất chiếc quạt.

Trong phút chốc Thành Ngọc đột nhiên trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn thấy những điểm sáng vừa tản đi đó lại dần dần tụ lại bên gấu váy nàng. Dưới váy là màu trắng, bên trên một chút là màu xanh nhạt, rồi thêm một tầng màu lam đậm. Màu làm là biển, màu trắng là sóng, đó chính là dáng vẻ của biển.

Nàng chỉ kinh ngạc trong phút chốc, rồi không nhịn được mà quay thêm hai vòng, lúc ngừng lại lại nhìn thấy ở trong làn sóng màu xanh nhạt vẽ thành những điểm sáng màu bạc hình đuôi cá, giống như một chú cá như ẩn như hiện trong làn váy.

Nàng khiếp sợ nhìn xuống vạt áo mình, một lúc lâu, nàng đưa tay ra thử chạm vào đuôi cá kia, không ngờ đến ngay tức khắc có một chú cá nhảy ra, quấn lấy ngón tay nàng, sau đó nhảy luôn vào lòng bàn tay nàng

Thành Ngọc cao hứng vô cùng, cẩn thận dùng hai bàn tay bảo vệ con cá bạc nhỏ kia, vội vàng muốn khoe với Liên Tam, trong lúc quỳ xuống không cẩn thận bị đạp vào gấu váy. Đêm nay tam điện hạ vốn dĩ có chút lơ đãng, nhìn thấy nàng ngã xuống, chỉ kịp đưa tay ra đỡ lấy eo nàng.

Một khắc sau, chàng đã bị nàng đè dưới đất.

Chàng nằm trên mặt đất, tay trái ôm lấy eo nàng, khiến nàng không nghiêng không lệch nằm luôn trên người chàng. Hai tay nàng vẫn giữ lấy con cá bạc nhỏ, để ở ngực ngăn giữa bọn bọ. Vừa phản ứng lại đã nhận ra tình cảnh ở bên dưới mình, nàng từng chút di chuyển hai tay, lén lút nhìn một cái, chắc chắn con cá kia vẫn an toàn, nàng mới từ cái tư thế nực cười đó ngẩng đầu lên

Áo mùa hè đơn bạc, chàng có thể cảm thấy tràn đầy trên cơ thể mình, chính là sự ấm áp và mềm mại, mang theo chút hơi thở thanh mát ngọt ngào

Sợ kinh động đến có cá trong tay, cho nên nàng không lập tức đứng lên, mà cẩn thận đưa cho nàng nhìn con cá trong tay trước, mang theo chút ngây thơ hỏi chàng: "Có phải rất thần kỳ không?"

chàng nhìn nàng cũng không trả lời. Nụ cười trên mặt nàng lập tức thu lại, nàng giống như có chút thất vọng. Chuẩn bị bò khỏi người chàng, cẩn thận đặt chú cá bãi có phía trên, sau đó chống người ngồi dậy, nhưng lúc nàng muốn đứng dậy, tay phải chàng chợt giữ chặt lấy eo nàng.

Nàng kinh hãi, ngẩn người một lúc, sau đó tựa như lập tức nghĩ ra một lý do với hành động này của chàng: "A, là lúc nãy muội ngã xuống sao, làm cho Liên Tam ca huynh cũng ngã xuống sao? Huynh ngã có đau không? Muội không phải đụng vào vết thương của huynh rồi chứ?"

Cảm xúc gợn sóng mạnh mẽ trong mắt chàng, nhưng cuối cùng cũng đã bình trở lại, không chút gợn sóng trả lời nàng: "Không có."

Nàng không quá tin tưởng chàng: "Nói dối." Nhưng cũng không dám đụng đậy nữa, nghĩ một chút lại nói, chính là tư thế này đưa tay ra thăm dò, lần mò trên người hắn.

Ngón tay kia có chút khẩn trương chạm vào đầu vai hắn, sự xúc chạm đều mang theo chút thăm dò, vô cùng dịu dàng. Nhưng chính cái sự thăm dò này tựa như mang theo chút dụ hoặc, bàn tay nàng nhẹ lướt qua bờ vai chàng, rồi xuống xương bả ai, trong lúc vô tình chạm vào đó, tựa như sao hỏa đang lướt qua làn da. Nhịn không được mà trở nên bất động. Giọng nàng trở nên lo lắng: "Không đau sao?" Ngón tay me theo cổ hắn lần xuống ngực, sống lưng rồi đến eo.

Động tác của nàng dụ hoặc chàng. Khuôn mặt của nàng cũng như vậy. Trên trán nàng là một tầng mồ hôi mỏng, là do lúc này chơi đùa cùng với những đốm sáng kia mà ra, vầng trán mi mày và gò má cũng có chút ửng đỏ. Tựa hồ như bị ăn mắt chàng buộc chặt, nàng nhẹ cắn lấy môi dưới. Chỗ mỗi bị răng cắn nhẹ vào dần dần chuyển sang màu hồng nhàn nhạt. Mày, mắt, môi, còn có tầng mồ hôi mỏng kia, đều ở rất gần chàng. Là tuyệt sắc. Đôi mắt tam điện hạ bỗng trở nên u ám.

Chàng trước này đều biết nàng chính là tuyệt sắc như vậy

Chàng nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở bên bờ sông.

Hai năm trước cũng là mùa xuân như thế này, lúc chàng đi du hồ đột nhiên gặp mưa rơi, nhìn thấy trong ngôi đình nhỏ bên bến cảng là một quầy bán ô, cho nên mới đi vào ngôi đình. Lúc này chàng nhìn thấy nàng đang ngồi ôm sọt ô  ngủ gật. Đầu tiên chàng cũng không hề chú ý đến nàng, đợi cho đến khi nàng mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy sau khi ngủ gật nhìn vào chàng, bởi vì tầm mắt nàng quá sáng rỡ, chàng mới thu hồi thần trí của mình từ cơn mua xuân ngoài kia để nhìn nàng. Bên ngoài đình cơn mưa vẫn liên miên, trong đình lại rất yên tĩnh, nàng nhẹ nâng mắt lên nhìn chàng, khuôn mặt đó tuy vẫn chưa trưởng thành những thật sự là rất xinh đẹp. Chàng ngẩn ra. Nhưng không hề nghĩ đến khuôn mặt đó, con người đó, có một ngày lại có một ngày khiến cho chàng...khiến cho chàng làm sao thế này?"

(Chậc chậc...)

Chàng nâng mắt lên chợt đụng phải ánh mắt của nàng, chỉ trong một phút đó, trái tim chàng đột nhiên trầm xuống, những động tác dụ hoặc của nàng, khuôn mặt của nàng dụ dỗ hắn, nhưng đối mắt kia lại có thể trong sáng không gì có thế sánh bằng.

Đôi mắt trong sáng đó, vừa ngây thơ, vừa đơn thuần, cảm thấy như không hiểu được thế sự.

Chàng đột nhiên đẩy nàng ra.

Thành Ngọc ngây ngốc tại chỗ, Nhìn chàng chậm chạp ngồi dậy, không nói chuyện chỉ sửa sang tay áo, nàng vốn có thể cảm được được chàng đang tức giận. Chàng lại tức giận rồi, chàng hỷ nộ vô thường là thường thấy, nhưng mà cũng có chút đáng sợ, nhưng nàng trước nay chưa từng sợ, khiến nàng cảm thấy phiền não chính là căn bản không biết hắn đang tức giận điều gì, vì thể nàng mới khẽ nhướng mày, hỏi chàng: "Muội đụng trúng chỗ đau của Liên Tam ca ca rồi sao?"

Chàng im lặng một hồi lâu, mới nhàn nhạt nói: "Không có." Nói đoạn muốn quay người rời khỏi.

Nàng giống như bản nàng kéo lấy tay áo của chàng: "Vậy Liên Tam ca ca huynh đang muốn đi đâu vậy?"

Chàng chưa quay người, nửa ngày sau mới trả lời: "Đêm nay muội vốn dĩ muốn ở một mình, ta đi theo muội lâu như vậy, muội có lẽ cảm thấy phiền rồi."

Nàng có chút kinh ngạc: "Muội không phiền mà." Nàng buột miệng nói ta, kéo tay áo của hắn chặt hơn, mặt không biểu cảm ngẩng đầu nhìn chàng, giống như không hiểu: "Liên Tam ca ca, huynh vứt muội ở đây một mình, rồi đi đâu?"

"Ta chỉ trở về trúc lầu ngồi thôi." Chàng đưa tay ra gỡ lấy bàn tay của nàng trên ống tay áo.

Nàng lại không chị bỏ ra, ngón tay nàng càng siết chặt ống tay áo của chàng, thấp giọng nói: "Là huynh thấy phiền muội thì có."

"Cái gì?" Liên Tam nhất thời cảm thấy mình không nghe rõ nàng đang nói gì.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, ủy khuất lớn giọng lặp lại lần nữa: "Muội không phiền huynh, là huynh phiền muội!"

Chàng dừng tay lại.

Nàng tiếp tục nói: "Bởi vì đêm nay muội không khống chế nổi bản thân, cứ ầu sầu phiền não, vì thế huynh thấy muội phiền."

Chàng xác thực có chút phiền loạn, nhưng sự phiền loạn đó khiến chàng cảm thấy rất lạ lẫm, những cũng không phải là bởi vì vô số lần trầm mặc của nàng đêm nay, không phải vì sự khổ sở mà nàng chôn chặt trong lòng không chịu thể hiện ra, cũng không phải bởi vì nàng đang chịu đựng những giọt nước mắt nghẹn ngào. Chàng biết là là vì sao. Chàng cuối cùng cũng thở dài một hơi: "Không phải vấn đề ở muội."

"Không phải vấn đề ở muội, vậy thì vấn đề nằm ở ai?" Nàng giống như thực sự nghi hoặc, trong ánh mắt lại hiện ra chút ngây ngô. Nàng trước nay chính là ngây ngô như vậy, đứa bé được các yêu hoa trong thập hoa lâu nuôi lớn, không nhiễm trần thế, giữa mi mắt có chút linh huệ, bây giờ trong đôi mắt, là sư ngây thơ không chút tà niệm mà người đời không bao giờ có thể học được. Lúc bắt đầu, chàng chính là tích cái sự ngây ngô này của nàng.

Nhưng gần đây, sự ngây ngô đó lại làm chàng thấy tức giận. Nàng chớp chớp mắt, còn mang ra ánh mắt không nhiễm thế sự đó hỏi chàng: "Liên Tam ca ca, vậy là vấn đề nằm ở ai?"

Càng khiến chàng tức giận hơn nữa, bởi thế nên chàng lại trở mặt lạnh lùng nói: "Đúng, là do muội." Còn cứng rắn gỡ tay nàng ra, thu lại ống tay áo, chuẩn bị trở về ngôi trúc lầu để bình tĩnh lại.

Nàng đột nhiên cao giọng nói: "Không được đi!"

Nhưng lại không thể cản được bước chân của chàng.

"Muội biết mà." Chỉ ba chữ thôi, âm thanh nàng lại hiện ra chút hoang mang, nàng cấp tốc nói thêm: "Không có ai yêu thích ta đau thương, sầu khổ như vậy, nhưng ta là không thể không chế được, đêm nay, ta..."

Chàng dừng lại bước chân, mới biết rằng nàng đang khóc, âm thanh khi cực khi hoảng loạn vì nàng muốn ép xuống như lại không thể cho nên trở nên nấc nghẹn.

Cuối cùng một khi một đóa hoa Ưu Đàm Ba La nữa lụi tàn, đám đom đóm kia bên bờ sông Bạch Ngọc cũng theo đó mà tiêu tán. Cả nhân gian như chìm vào một mảnh tĩnh mịch, trên lầu trúc tiếng tỳ bà vang lên, trong đêm tối yên tĩnh đó, âm thanh có chút u buồn.

Nàng lại mở miệng lần nữa, đã áp chết được tiếng khóc: "Muội biết muội cái gì cũng không nói sẽ khiến huynh phiền lòng, huynh nói đúng, đúng là do muội."

Chàng quay người lại, nhìn thấy dưới ánh trăng sáng, đôi mắt nàng cho chút ướt ắt, chóp mũi đỏ hồng, những lạ cố nén nước mắt vào trong để không phải bật khóc lần nữa, hai tay nàng bấu chặt vào nhau: "Huynh muốn biết Chu Cẩn đã phong ấn muội những gì, đúng chứ, những chuyện này muội không muốn nói cho huynh biết, là bởi vì muội không muốn nhớ lại."

Đến mắt thường cũng có thể hai tay nàng đang nắm nhau rất chặt, giống như đang cố lấy hết dũng khí: "Những chuyện đã qua đều không có cách nào có thể vãn hồi được đó, muội đều chỉ muốn đem chúng nó phong ăn vào nơi sâu nhất trong lòng mình. Muội cũng không có cách nào có đủ dũng cảm để có thể nhớ lại, hoặc nói với huynh, bởi vì điều này quá đau buồn rồi, muội nhất định sẽ khóc mất, huynh không thích muội như vậy phải không. muội cũng không thích muội như vậy."

Nàng chậm chạp ngẩng đầu: "Nhưng nếu như Liên Tam ca ca huynh nhất định phải biết, muội có thể nói cho huynh biết."

Nàng hiểu lầm lý do chàng tức giận,

Nhưng chàng nhìn nàng, lại không thể đính chính là hiểu lầm đó. Vòng vo một hồi, họ lại quay trở lại với vấn đề đầu tiên của đêm nay. Trong nội tâm đầy đủ bốn mùa của nàng không thể tìm thấy đoạn quá khứ bị Chu Cẩn phong ấn này, chàng vốn dĩ nghĩ rằng có thể thể dùng phương pháp khác, không nghĩ đến nàng sẽ chủ động nói với chàng. Thật sự là trùng hợp mà.

Chàng thở dài một hơi: "Muội định nói cho ta biết bao nhiêu?" Chàng hỏi nàng

"Toàn bộ." Nàng cắn chặt môi.

Ánh mắt chàng dừng trên khuôn mặt nàng một hồi lâu, lại nhìn vào bàn tay đang vặn vẹo đến mức chuyển sang màu tím của nàng. Hồi lâu, chàng mới đưa tay ra gỡ mười ngón tay của nàng ra, nắm đôi bàn tay đó vào trong lòng bàn tay. Chàng nhìn vào mắt nàng: "Chuyện này ta nghĩ nên để cho muội nói ra, không phải là để muội khổ sở, A Ngọc." Chàng trầm mặc nói: "Là mà để cho muội đối mặt với nó."

"Muội." Nàng cứng người, muốn đưa tay lên che hai mắt lại, nhưng lại không thể, bởi thế cho nên nàng chỉ có thể nhắm chặt hai mắt: "Muội là không thể đối mặt với nó." Nàng nhẹ nhàng trả lời nàng, một giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi cuối cùng cũng rơi xuống.

25/11/2019

-----------

💚Dịch bởi Quá khứ chậm rãi💚Vui lòng không mang đi nơi khác, nếu mang đi nhớ ghi nguồn, vì đó chính là sự tôn trọng tối thiểu đối với công sức của dịch giả.

-----------

Ta dạo này bị mê mệt với ông Yuan nhà tui nên hơi bị lơ là bên này, nhìn các vị tiên hữu thứ lỗi nha...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.