Năm mươi nghìn năm sau...
Lạc Nhi đứng dưới cầu Nại Hà, nghĩ về hình dáng của chàng của mấy nghìn năm trước, tuấn mĩ, cao ngạo, đôi mắt đó hết mực bi thương, đã năm mươi nghìn năm rồi nàng chưa được thấy mặt chàng, chỉ thấy loáng thoáng bóng lưng của chàng đi qua hoàng tuyền, phía trên cầu Nại Hà. Lạc Nhi ước gì mình có thể ở ngay trên đó, ôm chầm lấy chàng và nói rằng.
'Ta yêu chàng... Yêu chàng rất nhiều, yêu từ ánh mắt đầu tiên chàng nhìn ta, yêu chàng từ năm mươi nghìn năm trước, và bây giờ cũng vậy!'
Nhưng Lạc Nhi biết điều đó là không thể.
Lạc Nhi bất giác ngẩng đầu nhìn lên phía trên cầu Nại Hà thì bắt gặp ánh mắt thân quen ngày nào, chàng đang đứng đó và nhìn Lạc Nhi, nàng ngạc nhiên và mừng rỡ biết bao, liền nở một nụ cười thật tươi, Lạc Nhi vô thức cất tiếng hát:
'Ngộ kiến nhĩ đích mi nhãn.
Như thanh phong minh nguyệt.
Tại tự tằng tương thức đích phàm thế gian.
Cố phán lưu liên, như thời quang các thiển.
Thị trọng phùng diệc như sơ kiến.
Triền miên khiển quyển, hữu nhĩ đích tư niệm.
Ôn noãn tại ngã chưởng tâm mạn diên...'
Bạch y nam tử đứng trên cầu lắng nghe Lạc Nhi hát say đắm, quyến luyến không muốn rời đi. Mạnh Bà bước tới, vỗ nhẹ vai bạch y nam tử:
"Nên đi thôi!"
Bạch y nam tử giật mình quay đầu lại, tò mò về người con gái phía dưới rồi hỏi:
"Nàng ấy là ai vậy? Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-sinh-tam-the-bi-ngan-hoa-yeu/2622298/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.