Âu Dương Liệt vận khí màu đen đánh Mạnh Bà một chưởng thật mạnh.
Mạnh Bà may mắn tránh được chưởng này, hướng Ma Vương cảnh cáo:
"Ngươi đừng quên đây là hoàng tuyền, dù có là ma vương đi chăng nữa, cũng không địch nổi hàng vạn quỷ sai ở đây, tốt nhất ngươi nên cút đi!"
Âu Dương Liệt cười lớn, sau đó mặt lạnh như băng, đôi mắt hung hãn, lại một lần nữa tung chưởng đánh Mạnh Bà.
Bà ấy vẫn tránh được, Âu Dương Liệt buông lỏng tay nói:
"Được! Ta đi, nhưng... Ta muốn xin của Bà một đóa bỉ ngạn."
"Được! Ngươi muốn bấy nhiêu thì cứ lấy, trừ đóa bỉ ngạn dưới kia."
Mạnh Bà chỉ tay vào Lạc Nhi nói.
Âu Dương Liệt cười nhẹ: "Hưm... Tiếc rằng đóa ta muốn, chính là nó!"
Nói rồi hắn dùng tốc độ nhanh nhất tóm lấy Lạc Nhi.
Lạc Nhi hốt hoảng la lớn:
"Buông ta ra! Thả ta ra!"
Sau đó nằm trọn trong vòng tay của Âu Dương Liệt, hắn lạnh lùng nói: "Thả ngươi! Không có khả năng."
Lạc Nhi cố vùng vẫy thoát khỏi hắn, nhất định phải thoát khỏi hắn, nếu bị hắn bắt đi, nàng sẽ chết, hắn sẽ lấy hết máu của nàng. Sau đó là từng cánh hoa đến từng chiếc lá sẽ bị hắn ăn mòn, nàng còn muốn đi tìm chàng, không thể chết như vậy được.
Lạc Nhi nghẹn ngào nói: "Ngươi..."
Mạnh Bà phía sau đưa tay lên trời phát ra ánh sáng tỏa khắp hoàng tuyền cùng với tiếng sấm chớp vang dội:
"Vạn quỷ sai nghe lệnh! Giết ma vương đoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-sinh-tam-the-bi-ngan-hoa-yeu/2622297/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.