Editor: Táo.
Những tướng quân kia bố trí hơn một tháng, hành trình chinh chiến xem như bắt đầu. Dù sao một tiểu binh như tôi chỉ cần nghe lệnh đi theo đội ngũ là được.
Tôi và Lữ Mông tuy cùng một đội, nhưng dọc đường đi căn bản không có cơ hội nói chuyện. Hắn ở xa tôi như vậy mà.
Chiến tranh là gì? Tôi đương nhiên không biết chân tướng đánh giặc là sao, cho nên nghĩ đến hành vi của mình lúc trước quả thực là ngu ngốc đến cực điểm!
Chuyện chủ động mời tướng sĩ hiển nhiên là đã làm sai. Quay ngược thời gian, thật ra ngay từ đầu gia nhập quân doanh quyết định này đã là quyết định sai lầm. Chuyện này không hề phù hợp với kế hoạch ban đầu của tôi!
Tôi ngây thơ thế nào, lúc trước khi xuyên không, cũng từng âm thầm đắc ý có lẽ mình hơn những người khác. Dù sao tôi cũng biết một chút lịch sử, biết rõ kết cục của một vài người. Nhưng tôi quả thật không biết tự lượng sức mình, gia nhập quân doanh, hành quân đánh giặc, loại chuyện này đều là động chân tay, hiện tại còn phải cầm binh khí đi bộ trên đường xuất chinh. Nhưng tôi biết bản thân tôi mà ra đánh giặc thì chỉ có nước đào binh.
Bất lực, tôi sợ chết. Chỉ muốn trốn ở cuối cùng, không dám xông về phía trước. Giết người đoạt mạng ngườicũng giống như siêu sợ hãi khi bị giết.
Mà Lữ Mông thân mến của tôi, bước lên ngựa, đi trước đoàn quân của chúng tôi, tôi chỉ có ở phía sau xa xa chiêm ngưỡng.
Bỗng nhiên cảm thấy, khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-nhu-tinh-dan-vi-quan-co/228375/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.