Editor: Táo
Một ngày nữa.
Mỗi ngày thức dậy, tôi vẫn rất cẩn thận mở thử đôi mắt kia ra. Nhưng cuối cùng vẫn là một vùng đen kịt.
Mà lúc này, tôi ấn lên bụng mình, cảm nhận từng chút một sự tồn tại của tiểu sinh mệnh kia. Bằng cách này, cũng loại bỏ được những ý nghĩa tiêu cực trong đầu mang lại. Tôi có thế hi vọng nói với bản thân mình, tôi chắc chắn sẽ bình thường lại, vì con của chúng tôi, tôi phải nhìn thấy mọi thứ.
Dùng nước, táp vào mặt. Nghe Kỳ Nguyệt nói Quách Dịch sớm đã ngoan ngoãn dậy đi học.
Tôi không thể không mỉm cười.
Lúc ra khỏi phòng phơi nắng, bỗng nhiên chợt nghe ra từng đợt ồn ào trong tiền viện
“Xảy ra chuyện gì sao?” Tôi nghiêng đầu hỏi Kỳ Nguyệt.
“Không rõ, hay là để ta đỡ phu nhân đi xem một chút.”
“Đừng nói ta ở đây.” Đột nhiên, một giọng nói đột ngột vang lên.
Tôi có thể nghe ra, là giọng nói nam nhân không có nhiệt độ ngày hôm trước!
Hắn, hắn cứ như vậy lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở hậu viện?
Kỳ Nguyệt rõ ràng cũng bị hoảng sợ, khẽ kinh hô một tiếng.
Tiếng vang của tiền viện vẫn không thấy ngừng.
Tôi không thể không hỏi hắn: “Có ai đó đang tìm kiếm ngươi bên ngoài vậy?”
Hắn không trả lời ngay lập tức, mãi một lúc lâu sau tôi mới nghe hắn có vẻ rất bất đắc dĩ: “Là thê tử ta.”
Tôi không nói gì, hắn là người này, còn ở lại nơi này, hóa ra chỉ là vì muốn tránh thê tử của hắn sao?
Kỳ Nguyệt kéo ống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-nhu-tinh-dan-vi-quan-co/1042020/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.