Editor: Táo
Vì dưỡng bệnh cho Quách Gia, chúng tôi được bố trí cho một gian nhà hèo lánh, trước của phái mấy binh lính canh giữ.
Vào tháng 9, không phải quá lạnh, nhưng gian phòng của chúng tôi vẫn được xây thêm một cái lò sưởi ấm.
Trong không khí, tất cả đều là mùi đắng của thuốc.
Quách Gia đôi khi tỉnh lại, sẽ cùng tôi đi dạo trong sân. Căn nhà nhỏ này được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng chò dù có sạch sẽ, vẫn cảm thấy có vẻ quá trống rỗng. Chỉ có một gốc mộc lan nơi góc sân, nở hoa có vẻ đặc biệt lay động lòng người.
“Mộc lan…” Quách Gia nhìn nụ hoa đang nở kia, bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn tôi nói: “Hương mộc lan, nàng có ấn tượng gì không?”
“Ừ?” Tôi không rõ, dường như trong trí nhớ chưa từng có sự tồn tại của mộc lan.
“Có một người, nơi ở, y phục thường ngày của hắn, đều có mùi hương mộc lan.”
“Thiếp có biết không? Không phải chỉ có mình Tuân Úc trên người mới có mùi thơm quanh quẩn sao?” Còn có thể nói chuyện phiếm cùng chàng, tâm tình tôi cũng vơi đi phần nào.
Cả người Quách Gia đều gầy đi không ít, y phục phủ lên người, chỉ cảm thấy rộng đi. Nhưng đôi mắt kia, vẫn trong sáng như vậy, lóe ra ánh hào quang hiểu rõ thế sự.
“Ôn Nhiễm. Nếu ta chết, ta nhất định sẽ để chủ công sinh ra trong loạn thế này bảo vệ nàng chu toàn nhất. Nhưng ta biết rõ tính khí chủ công, không chắc sẽ giữ ước hẹn đến bao giờ. Vì vậy… có một người, ta không biết nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-nhu-tinh-dan-vi-quan-co/1042014/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.