Editor: Táo
Tuyết rơi dày, cứ thế kéo dài tới hơn một tháng. Đập vào mắt, chỉ là khoảng không màu trắng, trắng đến hoang vắng, theo tôi là vậy.
Trong tháng này, tôi dành gần như cả ngày ở trong nhà để pha trà sưởi ấm. Quách Dịch đã năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú, hai tròng mắt đen nhánh rõ ràng, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một soái ca, hiện tại còn rất ngoan và hiểu chuyện.
Một tháng này, chàng cũng ở lại trong phòng cùng tôi, tôi kể cho chàng nghe những câu chuyện cổ tích, tiểu thuyết võ hiệp, hát các bài pop balad, làm tất cả mọi thứ.
Quách Gia cũng ở nhà nhiều hơn thường, phụ tử bọn họ chung phòng, tán gẫu cấp độ rất cao, thiên hạ đại thế, các nhân vật anh hùng. Quách Gia rất nghiêm túc kể cho Quách Dịch nghe, Quách Dịch cũng rất kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng còn gõ nhẹ cái đầu nhỏ của thằng bé. Tôi ở bên nhìn thấy cảnh này, không khỏi bật cười.
Nếu thời gian cứ dừng lại ở thời điểm này thì tốt biết bao. Nhưng cứ mỗi lần trải qua khoảng thời gian tốt đẹp, đều muốn nó mãi dừng lại.. Nhiều kỳ vọng như vậy, cuối cùng thời gian vẫn nên dựa theo bước chân của chính mình không nhanh không chậm mà đi qua.
Rồi Quách Dịch cũng sẽ trưởng thành, còn chúng tôi sẽ già đi. Nếu có thể ban cho tôi cơ hội cùng Quách Gia cùng nhau già đi, vậy thì quá tốt. Chỉ là, có thể có cơ hội này sao?
“Gần đây chủ công nhận được tin, Viên Thượng đã trốn sang Ô Hoàn.” Ngày đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-nhu-tinh-dan-vi-quan-co/1042010/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.