Khi ý thức của y mơ hồ, đã mơ một giấc mộng.
Trong mơ, núi xa sông dài, y đạp trên một vùng hoa rơi, bước đến bên bờ nước.
Khi tới gần, thấy người kia đang dựa vào tảng đá lớn bên sông, ngủ say.
Y nhìn dung nhan như ngọc của hắn, bất giác vươn tay, đuôi mày, khóe mắt, gương mặt, môi đỏ, cổ… Người kia bỗng mở đôi mắt, sáng như ngàn sao, rõ như thu thủy.
“Đô đốc, bệnh của Đô đốc, chỉ có tại hạ chữa được.”
“Đô đốc đồng ý, từ trước đến nay đều dứt khoát, nếu Đô đốc không thủ được Tây Xuyên thì Chúa công nhà ta làm, có gì không được?”
“Cởi xiêm y của tại hạ cũng không động thụ, chẳng lẽ Đô đốc kỳ thực không hiểu đạo trong đó?”
“Nghe nói Đô đốc bệnh nặng, đặc biệt đến thăm…”
“Đô đốc gả phu nhân cho Lưu Bị, không bằng Đô đốc gả Gia Cát…”
Đô Đốc… Đô Đốc…
Phải rồi, người nọ cho đến bây giờ trong giọng luôn mang theo ý cười, nâng cao âm cuối, giả bộ gọi y Đô đốc.
Một tiếng “Công Cẩn” đó nhất định là vì y bệnh đến mơ hồ, tưởng tượng ra thôi.
Y rõ ràng hiểu cả, nhưng trong lòng vẫn không dằn nổi nối xót xa đau đớn, chậm rãi mở mắt, tỉnh lại.
Nhìn đến nơi nào cũng thấy mọi người khóc đỏ mắt, y trở mình một cái, cười nói, “Làm gì vậy, ta còn chưa chết mà.”
Bất tri bất giác, đã học phải cái bệnh nói gì cũng cười của người kia.
Lỗ Túc nằm sấp bên giường y, y nắm tay hắn, chống người dậy, “Nếu Lưu Bị đã biết kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-dong-nhan-chu-lang-co/27892/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.