Chiến hỏa lan tràn, chỉ có trong viện của Gia Cát bốn mùa như một. Mới vừa rồi hắn gẩy đàn một hồi, viết vài chữ, hôm nay ngồi bên bàn nhỏ tự mình chơi cờ. Giáng Tụ ở bên hầu hạ, nhịn không được mà nói, “Nghe nói vết thương của y lại tái phát.”
“Ta biết.”
“Không muốn tới gặp y sao?”
Gia Cát cười nói, “Giáng Tụ, hai nước là địch không phải bạn, ngươi muốn ta trộm thông giao sao?”
Giáng Tụ hừ một tiếng, “Ngài lúc nào cũng tùy hứng làm bậy, từ lúc nào lại quan tâm đến quốc gia đại cục?”
Gia Cát cúi đầu cười ha ha, hạ xuống một quân đen, “Ta không đi thì y cũng tới. Mới rồi y cho người đưa tin, nói phải giúp Lưu Bị thủ Tây Xuyên.”
Quân cờ đó “rắc” một tiếng rơi xuống bàn đá liền nát, ngón tay dài nhỏ của Gia Cát ngưng lại giữa không trung, sắc mặt dần trắng.
“Qua lần này…” Lời hắn còn chưa dứt, bỗng nhiên hoang mang đứng dậy, không nhớ rõ bản thân muốn nói gì. Qua lần này, với tính Chu Du, đương nhiên còn có lần sau.
Nhưng… Người đó còn có thể có bao nhiêu lần sau nữa…
Rèm cửa vén lên, Chu Công Cẩn từ dưới bàn ngẩng dậy, Lỗ Túc tới bẩm, “Đô Đốc, Lưu Bị đã đáp ứng, khi đại quân ta đi qua, tất ra khỏi thành khao thưởng.”
“Rất tốt.” Y cười, “Đến lúc đó ta liền nhân cơ hội chém giết vào thành, Gia Cát không trả ta Kinh Châu, ta lại không thể tự lấy về sao?”
“Đô Đốc…” Lỗ Túc lại không cười nổi, “Sắc mặt Ngài tái nhợt, bệnh còn chưa lành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-dong-nhan-chu-lang-co/27891/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.