Nghe tin, Ðặng Ngãi cười bảo :- Nó sợ binh Tư Mã tướng quân tới nên rút, chớ rượt theo mà mắc kế nó .Cho quân đi thám thính, quả nhiên quân Khương Duy có để mai phục thiệt.Nói về bên Ngô, Tôn Lâm thấy tướng sĩ không tận tình chiến đấu, lại một số đầu hàng Ngụy nên rút về.Khi đó, Ngô Chúa là Tôn Lượng còn nhỏ tuổi, mọi việc đều do Tôn Lâm quyết đoán, Tôn Lâm lại tàn bạo nên quân sĩ chán ghét lắm.Ý Tôn Lâm là muốn soán ngôi nên coi Tôn Lượng chẳng ra gì.Ngày kia Tôn Lượng khóc với quan Thị Lang là Toàn Kỷ rằng :- Tôn Lâm nó muốn giết ai thì giết, tác oai tác phúc, làm sao mà trừ đặng cho an xã tắc ?Toàn Kỷ vốn là quốc cựu tâu rằng :- Nếu bệ hạ thấy dùng tôi được tôi xin đem hết gan óc mà báo đáp.Tôn Lượng bảo :- Khanh với Lưu Thừa hiệp binh lại mà giữ cỗng thành, trẫm thì tự đem quân đi trừ Tôn Lâm. Việc phải giữ kín. Chớ tiết lộ ra ngoài.Toàn Kỷ xin Tôn Lượng thảo chiếu để ba quân khỏi xao động.Toàn Kỷ lãnh chiếu về nói lại với cha là Toàn Thượng, Toàn Thượng lại kể lại với vợ. Người vợ phản bội viết thư báo cho Tôn Lâm.Tôn Lâm liền cùng bốn em vây chặt Hoàng Cung, bắt hết người nhà Toàn Kỷ và Lưu Thừa.Lúc đó trời vừa sáng, bốn phía quân la ó vang lừng, Tôn Lượng được tin Tôn Lâm đã vây Hoàng Cung nên chỉ Toàn Hậu nói rằng :- Vì cha anh ngươi mà hư việc của ta ! Nói rồi cầm gươm toan chạy ra, các quan và Toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-dien-nghia/2571829/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.