Sáng sớm, Chu Đãi đến chẩn trị cho Khinh Tuyết, hắn liền kinh ngạc vì bị một đôi mắt sưng đỏ và một gương mặt u buồn đập vào mắt, không, nói chochính xác thì phải là hoảng sợ mới đúng.
Hắn trợn mắt nhìn Khinh Tuyết: “Cô bị sao đấy?”
“Không sao hết!” Khinh Tuyết nhìn hắn hờ hững đáp một câu. Nàng còn biết trả lời thế nào đây, bởi vì thất vọng, nàng một đêm không ngủ, mới biến thành bộ dạng này.
Thật sự là không nói nên lời.
“Ta vẫn nghĩ Tuyết Phi nương nương là một người kiên cường, tình huốngnào cũng nhẫn nhịn vượt qua rồi xoay chuyển cục diện được, không ngờ côlại bị đả kích dễ dàng như thế! Haizzz, thật không biết rốt cục cô đãgặp phải chuyện gì?” Chu Đãi nói một lèo, nhìn như vô tình.
Nhưng thật sự là đang cổ vũ Khinh Tuyết, muốn nàng kiên cường thêm một chút, đừng gục ngã một cách dễ dàng.
Khinh Tuyết cười nhẹ: “Đúng vậy, vẫn tự nhủ phải thật kiên cường, chuyện có thế nào cũng không kích động, càng không được gục ngã dễ dàng, không ngờ lại có lúc khinh địch rồi sẩy chân. Thật nực cười.”
Nói xong nàng ngẩng đầu lên, thần sắc tươi tắn hơn rất nhiều, không tiêu cực như lúc nãy.
Là nàng tự dìm mình xuống đau thương, đáng lẽ nàng không định yêu đươngai, vô tình lại vướng lưới tình, cũng tốt, hắn vô tình đa nghi, càngkhiến nàng tắt lửa lòng nhanh hơn, tương lai tránh được việc bị tổnthương quá nhiều.
“Thái y ah, y thuật của ngươi quả nhiên cao minh, chẳng những có thể trị bệnh tật trên người, còn trị được cả tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quan/1538595/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.