Khi ánh tà dương hoàng kim rút đi, rốt cục Hách Liên Bá Thiên cũng đi.
Tuy rất không muốn đi, nhưng chuyện quốc gia đại sự quan trọng hơn, hắnhiểu rõ trách nhiệm của chính mình, có thể phóng túng nhất thời, nhưngkhông thể không biết giới hạn.
Khinh Tuyết chậm rãi bước vào trong thùng nước, nước ấm xua tan sự mệt mỏi, tinh lực Hách Liên Bá Thiên thật sự quá dồi dào.
Người ta nói “nhất dạ thất thứ lang” (vợ gọi chồng là lang, nhất dạ thất thứ là 1 đêm 7 lần),chỉ sợ chính là để nói về kiểu người như hắn.
Suốt một buổi chiều, hai người hoan ái vài lần, nhưng hắn không hề ủ rũ, vừa rồi còn hào hứng khoan khoái đi xử lý chính sự. Chỉ có nàng là toàn thân rã rời.
Nàng cảm thấy thân thể như không thuộc về mình nữa, xương cốt toàn thân như gẫy nát.
Ngâm mình trong làn nước ấm áp khiến nàng có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, không quá mệt mỏi nữa.
Tay nàng khẽ lướt trên da, trên làn da trắng như tuyết là rất nhiều vếtđỏ, là dấu hôn mà hắn để lại, nàng đỏ mặt, con người này cũng thật là.
Vừa chạm nhẹ vào, cảm giác run rẩy đã lan khắp tứ chi.
Mặt nàng đỏ như táo chín.
Vỗ nhẹ lên mặt nước, từng bông hoa quế lờ lững trôi trôi, do thả vào nước nóng, hoa quế càng thơm hơn, hương bay ngào ngạt.
“Nương nương, ngài có muốn nô tỳ xoa bóp thắt lưng không?” Xuân nhi đứng một bên hỏi.
Khinh Tuyết lắc đầu: “Không cần, ta muốn ngâm mình một chút.”
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh!” Xuân nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quan/1538593/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.