Chương trước
Chương sau
“Nàng có trách ta không?” Vào đến trong phòng, Hách Liên Bá Thiên lên tiếng hỏi.
Khinh Tuyết mỉm cười dịu dàng, lắc đầu: “Không trách.”
“Tại sao?” Hách Liên Bá Thiên nhìn sâu vào mắt Khinh Tuyết, hắn muốn từánh mắt nhìn ra ý nghĩ chân thật trong lòng nàng, là thật lòng nghĩ vậyhay chỉ là chót lưỡi đầu môi.
“Hoàng thượng đã quyết định như vậy, nhất định là có chỗ khó xử củaHoàng thượng. Thần thiếp sao có thể trách móc gì chứ!” Nàng dịu dàng trả lời, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn.
Vì sao gần nhau như thế, thân mật đến vậy, mà hai con tim vĩnh viễn cũng chẳng thể tương phùng?
Từ khi giả điên, nàng rất cảm động.
Nhưng chung quy, hắn là đế vương, trái tim hắn không thể chỉ có một mình nàng.
“Thật sao?” Hắn nhướng mày, hỏi. Nàng cúi mặt, chăm chú ngắm nghía máitóc mình, nàng biết, câu trả lời Hách Liên Bá Thiên muốn nghe không phải câu này, vì thế cười nói: “Thần thiếp không trách cứ gì quyết định củaHoàng thượng, nhưng không xử lý Hoa Phi dứt khoát, thật lòng thần thiếpkhó chịu biết bao nhiêu, hơn nữa thần thiếp cũng lo sợ, thế lực ở NhậtLiệt Quốc của Hoa Phi không nhỏ, thần thiếp thân cô thế cô, nói khôngchừng, một ngày nào đó… cô ta lại Đông Sơn tái khởi…”
Mới nói nửa chừng, đã bị Hách Liên Bá Thiên cắt lời: “Cô ta không có cơhội Đông Sơn tái khởi, cũng sẽ không có cơ hội tổn thương tới nàng mộtlần nữa, trẫm cam đoan với nàng!”
Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn, gương mặt tuấn tú chậmrãi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mà hắn nhung nhớ đã bao ngày,lời tình tự nỉ non hắn mớm qua môi nàng: “Trẫm muốn làm thế này đã từlâu …” Má nàng ửng hồng phơn phớt. Tim không tránh khỏi chuyện đập loạnnhịp.
Ngón tay thon dài của hắn như có ma lực, cách một lớp vải áo, khẽ lướttròn trên lưng nàng, một vòng lại một vòng. Nàng giống như một mặt hồyên ả, bị hắn gợn lên từng đợt sóng tròn.
Thân thể không kiềm chế được run run, đến lúc này nàng mới phát hiệnrằng, thì ra chính bản thân nàng cũng khát khao những cái vuốt ve củahắn.
“Tuyết Nhi… Tuyết Nhi của Trẫm…” Thanh âm của hắn vì nồng nhiệt say đắm mà đứt quãng nặng nề, kèm theo sự quyến rũ rất riêng.
Có lời nào êm tai đến thế, nhẹ nhàng truyền vào tai nàng, chậm rãi tiến vào tim nàng.
“Hoàng thượng…” Khinh Tuyết khẽ gọi.
Hắn hôn nàng, nói: “Gọi ta là Bá Thiên…”
Khinh Tuyết có vài phần ngạc nhiên, nhưng dưới thế công mãnh liệt từ đôi môi mỏng gợi cảm của hắn, nàng vô lực chống cự, chỉ có thể nhẹ nhàng nỉ non: “Bá… Thiên…”
Như lời ca bềnh bồng mây nước.
Trái tim Hách Liên Bá Thiên tan chảy hoàn toàn.
Hắn ôm nàng chặt hơn, một tay kéo đai lưng, đai lưng thêu hoa lan nhanh chóng trượt xuống.
Vạt áo nàng mở rộng, lộ ra làn da trong suốt như bạch ngọc, vẻ quyến rũtận xương. Nàng thật là sự kết hợp của thiên sứ và ác quỷ, cực phẩm độcnhất của đất trời.
Đôi mắt trong suốt như đá quí giờ mê man đắm đuối, dung nhan như ngọc,mặt mày như họa, đẹp không dời mắt đi được, mũi nhỏ nhắn cao thẳng, môikhông son vẫn đỏ, đẹp không gì sánh nổi.
Dáng nàng thon thả, nhìn tưởng mảnh khảnh nhưng vẫn có da có thịt. Mỗimột tấc trên người nàng đều vừa vặn, thêm một chút là béo, giảm một chút là gầy, làn da trơn láng như tơ lụa, nõn nà mướt mịn.
Hắn chậm rãi ngậm vành tai nàng, nhẹ nhàng day cắn, cho đến khi nàng run rẩy.
Cảm giác chới với hưng phấn truyền khắp tứ chi nàng, nàng không kiềm chế được rên lên một tiếng
Hắn đưa tay lôi kéo, cung y màu lam nhạt chậm rãi trượt xuống, lộ ra thân hình tuyệt vời, quyến rũ mê người.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên tấm thân bé nhỏ, cắn nhẹ từng cái, lưu lại trênlàn da trắng nõn của nàng là một chuỗi những dấu hôn của hắn.
Dấu hôn đỏ tươi san sát trên làn da ngọc ngà.
Tay hắn linh hoạt mơn trớn mỗi tấc da thịt, nhiều năm chinh chiến khiếnlòng bàn tay hắn dầy đặc vết chai, ma sát ra những cơn run rẩy kíchtình.
Đồng tử hắn dần chuyển màu đỏ, nhãn thần ngập tràn dục vọng.
Trong vòng tay hắn, nàng như một đóa hoa nở rộ, tỏa ra hào quang chói mắt.
Hắn giơ tay lên, khẽ rút một cái, cây trâm giữ búi tóc trên đầu nàng rời khỏi vị trí, mái tóc đen dài xõa xuống, chảy dài trên tấm lưng bạchngọc.
Hách Liên Bá Thiên nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trên lưng nàng, nhãn thầncó mấy phần phẫn nộ, hắn nhẹ giọng hỏi: “Lúc ấy hẳn là nàng đã rất đau?”
Khinh Tuyết đang trong cơn mê tình có chút sửng sốt, hai mắt mở to, thất thần một chốc mới hiểu ra là hắn hỏi về vết sẹo trên lưng.
Nàng vẫn nhớ trước đây hắn đã từng hỏi đến chuyện đấy, nàng không trảlời hắn, sau đó hắn cũng không nhắc lại, nàng vẫn cho rằng, kỳ thật, hắn cũng không quá để tâm chuyện đó.
Chẳng qua là thuận miệng hỏi thế thôi.
Nhưng Khinh Tuyết không hề biết, Hách Liên Bá Thiên đã cho người đi điều tra thân thế của nàng. Câu trả lời cho vết sẹo trên lưng nàng, hắn đãđược nghe từ lâu.
Lúc này, hắn là thật sự đau lòng, câu hỏi vừa rồi cũng không phải là thuận miệng mà hỏi.
Khinh Tuyết lắc đầu: “Thiếp không nhớ, khi đó thiếp còn rất nhỏ, đã quên rồi.” Nàng là quên thật, đau đớn như thế nào, nàng thật sự không nhớ.
Nàng chỉ biết, có đau đớn thế nào, đều không bằng khoảnh khắc nàng nhìn thấy xác mẫu thân lạnh ngắt trên đất.
“Xuống tay thật nặng, đã nhiều năm rồi vẫn không mờ sẹo.” Hắn nói, khép hờ hai mắt, khẽ hôn lại cắn lên vết sẹo.
Khinh Tuyết gượng cười đau khổ, đã là xuống tay thì sao có thể khôngnặng chứ? Chỉ sợ, thế này đã là nương tay lắm rồi, không đẩy nàng đếnthế giới bên kia cùng mẫu thân, đã tính là sự nhân từ của mụ đàn bà đó.
Nhưng nàng sẽ khiến mụ đàn bà đó phải hối hận vì chuyện đó.
Nàng nhắm mắt lại, không muốn nghĩ nữa, cười: “Hẳn là rất khó coi?”
“Chỉ cần là ở trên người nàng, sẽ không còn khó coi chút nào.” Lời nàycủa hắn không phải nói cho có lệ, mà là chân tâm thật ý, hắn yêu nàng,thế nên không thấy vết sẹo kia khó coi.
Nàng giơ tay xoa lên lưng, muốn che vết sẹo, lại bị Hách Liên Bá Thiên giữ lại, hắn kéo tay nàng kề lên môi, âu yếm đặt nụ hôn.
“Đừng che, cũng đừng suy nghĩ, có chuyện gì đã có ta!” Hắn nói, ngữ khí tình tứ.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn xúc động, rướn người chủ động hôn hắn, răng môi quấn quít.
Lưỡi trượt trên lưỡi.
Như muốn được quấn quít trọn đời trọn kiếp.
Hắn mạnh mẽ hút hết nước bọt của nàng.
Hai người quấn quít chặt chẽ.
Không gian ngập tràn tiếng thở dốc dồn dập.
Rốt cục không kiềm chế được nữa, hắn đặt nụ hôn sâu lên môi nàng, nhẹ nhàng đè lên thân thể đã mềm oặt.
Dứt khoát tiến vào.
* * *
Ánh nắng ấm áp của trời thu chiếu qua cửa sổ.
Nữ tử nhẹ nhàng dựa vào người nam tử, thân hình trắng nõn, chỉ khoác một tấm áo mỏng, nhãn thần nhu mì: “Sáng nay Hoàng thượng không lên triều,ngài có muốn đi xem xét xem có chính sự gì quan trọng chưa?
“Nàng không thích trẫm ở cùng nàng sao?” Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn nàng một cái, hỏi.
Khinh Tuyết cười nhẹ: “Tất nhiên là Tuyết Nhi thích, nhưng Tuyết Nhikhông muốn vì thế mà Hoàng thượng lỡ chuyện chính sự, hậu thế bêu danh.”
Hách Liên Bá Thiên cúi mặt xuống tóc nàng, một mùi hoa sâu kín thần bíđưa vào mũi hắn. Hắn nhẹ nhàng nói: “Trẫm không ngại vì Tuyết nhi mà bịhậu thế bêu danh!”
Vài phần vui đùa, vài phần chân thật, đôi mắt sâu của hắn lóe ra từngtia sáng màu lam, khiến người khác không thể nhìn ra là hắn đang thậthay đùa.
Khinh Tuyết nhìn vào mắt hắn, chỉ thấy như muốn chết chìm.
Rồi sau đó cười: “Tuyết Nhi không muốn thế!”
Hách Liên Bá Thiên cúi đầu: “Trẫm đã dặn Tiểu Lưu Tử thu hết tấu chươnglại rồi, đầu giờ chiều trẫm đi xử lý, lúc này đừng nói chuyện chính sự,trẫm muốn được ở cùng nàng một lúc.”
“Dạ.” Khinh Tuyết gật đầu, không nói gì nữa.
Nàng gối đầu trên đùi hắn, bỗng nhiên cảm thấy, tư thế này thật sự rấtthoải mái, êm ái dễ chịu, giờ phút này, nàng như quên mất mục đích củabản thân, quên mất thân phận của hắn.
Hai người bọn họ, chỉ đơn thuần là một người đàn ông và một người phụnữ, hai người yêu nhau đang nương tựa một cách rất đơn thuần.
Gió thu lướt nhẹ, mang theo hương hoa, ảm đạm mà ngào ngạt, khiến lòng người tan chảy. Nàng mỉm cười thỏa mãn.
“Nàng có thanh thản không?” hắn đột nhiên lên tiếng.
Khinh Tuyết ngẩng mặt, nhìn hắn: “Người nói gì?”
“Nàng có từng yêu trẫm không?” Hắn hỏi.
Khinh Tuyết sửng sốt, trong nháy mắt, cảm giác dễ chịu biến mất khôngcòn chút gì, vấn đề này, nàng chưa từng nghĩ tới, không dám nghĩ, cũngkhông thể nghĩ.
Yêu.
Chữ này quá nặng nề, không thích hợp để suy nghĩ. Nàng không nghĩ được rằng, hắn sẽ hỏi câu này.
Sau khi sửng sốt, nàng mỉm cười, nhưng chỉ có bản thân nàng mới biết,lòng nàng chưa từng thả lỏng, nhưng không biết phải diễn đạt thế nào.
“Còn Hoàng thượng có yêu Tuyết Nhi không?”
“Trẫm đang hỏi nàng.” Hắn trả lời độc đoán, nhìn Khinh Tuyết chằm chằm, nhìn mặt nàng khẽ biến sắc, lòng hắn chua xót.
“Đương nhiên là Tuyết Nhi yêu Hoàng thượng.” Nàng trả lời, nhưng rốt cục lời này là thật hay giả, chính bản thân nàng cũng không dám tìm hiểuđến tận cùng.
Hắn chưa từng nói tiếng yêu. Nàng cũng chưa từng nói tiếng yêu.
Khinh Tuyết đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Mặc kệ kích tình mê đắm thế nào, hai người bọn họ đều duy trì một tia lý trí, chưa từng mê loạn hoàn toàn.
“Vậy Hoàng thượng trả lời đi, Hoàng thượng có yêu Tuyết Nhi hay không?”Khinh Tuyết hỏi lại, cười thật thuần khiết, không cho hắn cơ hội trốntránh. Nàng không hề nhận ra, thì ra bản thân lại trông chờ được biếthắn có yêu nàng hay không đến thế.
Điều này có ý nghĩa gì, nàng không muốn nghiền ngẫm, nàng chỉ biết mộtđiều, giờ phút này, nàng thật sự rất muốn rất muốn nghe được hắn nóitiếng yêu.
Quản chi là giả.
Hách Liên Bá Thiên nhìn vẻ mặt nàng, nghe câu “Đương nhiên là Tuyết Nhiyêu Hoàng thượng.” xong, chung quy hắn cảm thấy câu đó không xuất pháttừ đáy lòng, giống như nói cho có lệ.
Nàng … không yêu hắn sao?
Vừa nghĩ đến kết quả này, hắn liền cảm thấy rối bời, hơn nữa có chút khó chịu.
Trái tim hắn trở nên nặng nề, nhìn nàng: “Đương nhiên là trẫm yêu nàng.”
Cuối cùng cũng nói ra lời.
Hắn yêu nàng, khoảnh khắc nhìn thấy nàng hôn mê bất tỉnh, hắn nhận ra, hắn đã yêu nàng.
Nhưng còn nàng thì sao?
Nàng thật sự yêu hắn sao?
Nghe hắn nói xong, Khinh Tuyết cười, cười thật vui vẻ, mắt cong congthành hình trăng non, chỉ có bản thân nàng biết, nàng thật sự rất vuivẻ, một câu này, mặc kệ thật giả thế nào, đều khiến nàng vui vẻ.
Nở nụ cười ngọt ngào như mật, nàng vòng tay ôm chặt lấy hắn.
Nàng vùi mặt vào lòng hắn, trên người hắn là khí tức đàn ông đặc trưngcủa hắn pha với mùi Long Diên Hương, khiến nàng trầm mê không thôi.
Hắn tỉ mỉ vuốt tóc nàng, sau đó nói: “Tuyết Nhi, nàng có tâm nguyện gì sao?
Hắn biết, nàng đến Nhật Liệt Quốc là có mục đích, thám tử báo lại rằng,trước kia nàng vốn là cô con gái bị quên lãng của Lâu gia, tại thời điểm lựa chọn cống nữ, nàng đã chủ động xin đi giết giặc.
Theo lý mà nói ngoài lý do đó không còn lý do nào khác, nhưng hắn hiểunàng, hắn biết nàng quyết không làm cống nữ chỉ vì một lý do đơn giảnđó.
Nhưng mục đích thật sự của nàng là gì, hắn thật sự không rõ ràng lắm,bởi vì bản thân nàng rất bí ẩn. Nhưng hắn vẫn hy vọng, nàng có thể nóira, chỉ cần là điều hắn có thể làm, hắn nhất định sẽ thay nàng hoànthành.
Khinh Tuyết không dự đoán được Hách Liên Bá Thiên sẽ hỏi như vậy, nàngngẩng mặt nhìn hắn, dường như muốn xác định xem, khi nói lời đó, lònghắn suy tính điều gì.
Vẻ mặt hắn thật sự chân thật, nhãn thần tràn ngập sự trìu mến.
Lòng nàng run lên, có chút nghẹn ngào, đáy lòng hốt hoảng.
Hắn thấy nét mặt nàng thay đổi, vì thế lại nói tiếp: “Chỉ cần đó là tâmnguyện của nàng, chỉ cần đó là điều mà trẫm có thể làm được, trẫm đềuhoàn thành thay nàng.”
Hắn muốn nghe nàng nói ra… đích thân nói ra
Khinh Tuyết suy nghĩ, không biết có nên nói ra không, tuy ánh mắt hắnrất chân thành, nhưng nàng cũng không dám mạo hiểm, nàng sợ nếu hắnkhông chịu giúp nàng, tất cả sẽ thành công cốc.
Chỉ một mình nàng sẽ không thể báo thù.
Nàng từ từ cúi mặt.
Nhìn ra sự do dự của nàng, hắn đưa tay nâng cằm nàng, âu yếm nói: “Nóicho trẫm nghe, trẫm đáp ứng với nàng, trẫm nhất định sẽ thay nàng hoànthành.”
Khinh Tuyết nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi sau đó hỏi: “Hoàng thượng không trách Tuyết Nhi tiếp cận ngài vì có mục đích sao?”
Hách Liên Bá Thiên lắc đầu: “Không trách.”
Rốt cục Khinh Tuyết cũng mở miệng, giờ phút này, nàng thật sự thấy sự chân thành từ mắt hắn.
Có lẽ, hắn thật sự sẽ thay nàng hoàn thành tâm nguyện.
“Thiếp muốn báo thù cho mẫu thân.” Nàng chậm rãi nói, vừa nhắc đến mẫu thân, nhãn thần nàng lại tràn ngập sự đau khổ.
Hách Liên Bá Thiên nghe thấy thế không chút kinh ngạc, bởi vì hắn đã suy đoán ra khả năng này, hắn biết, nếu nàng không phải gian tế, tám chínphần mười là vì chuyện của mẫu thân mà đến đây.
“Là ai giết mẫu thân nàng? Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?” Hắnhỏi. Bởi vì chuyện xảy ra đã lâu, hơn nữa Lâu Thừa tướng xử lý cẩntrọng, chuyện năm đó không một ai hay biết, ngay cả thám tử cũng khôngthể dò ra là đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là Nhan thị đã qua đời độtngột, nhưng sự tình sao chỉ đơn giản như thế được.
“Là thê tử của Lâu Cương Nghị, tam quận chúa phủ Nam thân vương – LâmThành Ngọc, không, nói cho chính xác thì Lâu Cương Nghị mới là kẻ đầusỏ, nếu không phải vì ông ta, mẫu thân thiếp sao có thể chết đi như vậychứ!” Nhớ tới cảnh tượng năm đó, Khinh Tuyết không kiềm chế được runrẩy.
Cảnh tượng khi nhìn thấy xác mẫu thân, như ghi tạc vào đầu nàng, vĩnhviễn cũng không thể quên. Nàng túm chặt vạt áo trước ngực đến mức taytrắng bệch, nhãn thần đau đớn sâu sắc, tràn ngập hận thù, như muốn giếtngười: “Bọn họ thật sự tàn ác, mẫu thân rất nhu mì, mẫu thân chưa từngchủ động tranh giành tình cảm, mẫu thân rất thiện lương, nhưng bọnchúng… Bọn chúng lại hạ độc thủ với bà.”
Nàng nói xong, có chút không khống chế được cảm xúc, nàng chưa từng kểcho ai nghe chuyện đã xảy ra ngày đó, suốt mười mấy năm qua, chuyện nàyđã đè nặng lòng nàng, lúc này trải lòng, nàng mới biết, chịu đựng chuyện này là việc vất vả đến thế nào.
“Lâm Thành Ngọc kia hận mẫu thân xinh đẹp, vì thế dùng dao nhỏ, rạchtừng nhát từng nhát lên mặt mẫu thân, máu cứ rỉ xuống từng giọt từnggiọt một, mụ ta hận mẫu thân có tài nghệ xuất chúng, vì thế dùng kimxuyên vào mỗi đầu ngón tay của thân. Thứ kim đó dài cả năm tấc, dài tậnnăm tấc đấy!” Dứt lời, Khinh Tuyết rơi lệ.
Nàng nắm chặt lấy quần áo, nghẹn ngào đến mức dường như không nói được nữa.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, tất cả đã là quá khứ rồi!” Hách Liên BáThiên nhìn dáng vẻ mất mát của Khinh Tuyết, lòng đau nhức nhối, hắn ômlấy nàng, nặng nề nói.
Nhưng Khinh Tuyết đã không ngừng được nữa, từng lời đau đớn lại vanglên, hung hăng xuyên qua lồng ngực hắn, truyền vào trong tai hắn: “Thiếp hận mụ ta, mụ ta muốn giết mẫu thân cũng bỏ qua đi, vì sao phải tra tấn mẫu thân như vậy chứ, thiếp đi cầu xin Lâu Cương Nghị, van cầu ông tađi cứu mẫu thân, nhưng ông ta dửng dưng vô tình, chỉ lo hoan ái cùngthập tam di thái, đến lúc ông ta chịu đi, mẫu thân đã ngọc nát hươngtan, giây phút thiếp lật tấm vải che mặt mẫu thân, chỉ cảm thấy toànthân trống rỗng! Chỉ cảm thấy đất trời sụp đổ.”
Hách Liên Bá Thiên không nói gì, chỉ ôm chặt lấy nàng, hắn biết, điều mà nàng cần lúc này, là một vòng ôm chứ không phải bất cứ thứ gì khác.
Nữ tử này, thì ra nàng từng phải chịu nhiều đau đớn đến vậy.
Khó trách, mỗi lần trốn trong góc tối, vẻ mặt nàng vô cùng đua xót. Thìra, lòng nàng cất giấu đoạn kí ức không thể chịu đựng được thế này.
Nheo mắt, hắn thầm nghĩ hắn nhất định sẽ diệt trừ Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc, thay nàng báo thù.
Hắn thầm nghĩ, sẽ không để nàng phải đau đớn thế nữa.
“Thiếp nhẫn nhịn rất lâu, vào ngày đó, Lâm Thành Ngọc đã muốn giếtthiếp, thiếp không còn cách nào, đành phải giả vờ ngớ ngẩn, giả vờ nhưmất trí nhớ, mới có thể sống sót, không có cơm ăn, thiếp đi nhặt nhạnhcơm thừa canh cặn, bị những kẻ đó hành hạ, thiếp chỉ chịu đựng, thiếpthầm nhủ với chính mình, phải sống sót, có thế mới có thể báo thù chomẫu thân.” Thanh âm của Khinh Tuyết, càng lúc càng kích động, nhưng kiên định vô cùng.
“Chính vì thế mà nàng tự tiến cử làm cống nữ để bị đưa tới đây, chính vì thế mà nàng hai lần cầu ta đưa nàng ra chiến trường cùng, kỳ thật mụcđích của nàng là muốn đi giết Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc?” HáchLiên Bá Thiên hỏi.
Khinh Tuyết gật đầu: “Thiếp chỉ có thể làm như thế, thiếp thân cô thếcô, tuy đã vài lần định liều chết ám sát Lâm Thành Ngọc, nhưng mụ taphòng thủ quá nghiêm ngặt, căn bản là thiếp không thể tới gần.”
Hắn xiết chặt lấy nàng, cảm thấy thật quá may mắn, may mắn nàng đã không đến gần được mụ đàn bà ấy, nếu không, hắn cũng chẳng gặp được nàng.
Không thể gặp được nàng, chỉ sợ sẽ là điều tiếc nuối lớn nhất suốt đời hắn.
“Nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ giúp nàng hoàn thành này tâm nguyện,trẫm sẽ khiến Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc phải hối hận vì chuyện đã xảy ra.” Hách Liên Bá Thiên nói, nhãn thần tàn khốc lặng ngắt.
“Ngài không oán thiếp tiếp cận ngài vì có mục đích riêng?” Khinh Tuyếtngẩng đầu lên, có chút không dám tưởng tượng là hắn dĩ nhiên không trách nàng, thậm chí còn nói sẽ thay nàng hoàn thành tâm nguyện.
“Nếu không có mục đích riêng kia, nàng cũng sẽ không đến bên trẫm, nhưng trẫm hy vọng, nàng thân mật với trẫm không vì mục đích riêng.” Hắnnhếch đôi môi mỏng cười, nói.
Khinh Tuyết nhẹ nhàng cười, gật đầu: “Chỉ cần báo thù rửa hận xong,thiếp sẽ không còn mục đích riêng nào khi ở bên Hoàng thượng.”
Nếu có thể báo thù, tâm nguyện của nàng cũng hoàn thành.
Nhưng báo thù xong rồi, nàng thật sự còn muốn ở bên hắn sao?
Người đàn ông này, là quân vương một nước, đứng trên vạn người, hơn nữabất luận là tài mạo hay trí tuệ, hắn đều hơn hẳn người thường, người đàn ông như vậy, là thế gian ít có. Đáng quý hơn là hắn sủng ái yêu chiềunàng.
Nhớ tới thời gian giả điên, hắn chu đáo yêu chiều nàng khác hẳn người khác.
Có lẽ nàng rung động, nhưng nếu hai người muốn ở bên nhau, cần điều kiện nhất định.
Danh lợi, địa vị, tài mạo, trí tuệ, dịu dàng đều không đủ, những điềunày chẳng qua chỉ là trang trí, muốn ở bên nhau lâu dài, phải có haitrái tim.
Chỉ cần hai trái tim, như vậy là đủ rồi.
Chuyện của mẫu thân, đã khiến nàng chấn động, nàng không muốn đi theovết xe đổ của mẫu thân, điều nàng muốn là chỉ hai người bên nhau, đếnkhi đầu bạc cũng không xa lìa.
Đây lại là điều mà hắn khó lòng có thể trao cho nàng nhất.
Nhiều thật nhiều yêu chiều sủng ái, chỉ có thể là nhất thời, nàng không cần!
Nàng thầm than thở, không nói gì thêm, quyết không nói những điều vừa suy nghĩ ra.
Dù có nghĩ đến chuyện thử dò xét, nàng cũng không dám, chỉ sợ một câuthôi, có thể khiến người đàn ông thông minh này điều tra ra tất cả. Khiđó, có muốn ra đi cũng không dễ dàng.
Đi hay ở có lẽ để đến lúc đó rồi quyết.
“Đừng nghĩ chuyện đó nữa, mọi chuyện đã có trẫm, trẫm nhất định sẽ thaynàng báo mối thù giết mẹ.” Hách Liên Bá Thiên nói, ngữ khí nặng nề. Hắnchỉ cho là Khinh Tuyết trầm tư vì chuyện mẫu thân, không hề hay biết,tâm tư Khinh Tuyết đang rối bời đến mức nào, nếu nhìn thấy được suy nghĩ của Khinh Tuyết lúc này, chỉ sợ hắn sẽ cực kỳ phẫn nộ.
“Vâng.” Khinh Tuyết gật đầu, dựa vào lòng hắn.
“Hoàng thượng…”, Khinh Tuyết gọi.
Hách Liên Bá Thiên nhẹ nhàng giật tóc nàng, Khinh Tuyết bị đau, nhănmặt, không biết vì cớ gì hắn lại giật tóc nàng, nàng nhìn hắn khó hiểu:“Hoàng thượng?”
“Trẫm vừa nói với nàng rồi, gọi trẫm là Bá Thiên, sao nàng lại quên lời!” Hách Liên Bá Thiên véo lên mũi nàng, nói.
Khinh Tuyết cười, có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng gọi: “Bá Thiên…”
Nàng không biết, một quân vương bảo nàng gọi tên hắn, có thể chứng minh là hắn yêu nàng hay không.
Nàng chỉ biết, thì ra, khi không gọi hắn là Hoàng thượng, mà gọi là Bá Thiên, cảm giác rất khác biệt.
Cảm giác thật ngọt ngào, ngọt như mật.
“Có chuyện gì?” Hắn hỏi.
“Ngài thật sự không cần đi xem tấu chương sao?” Nàng nhẹ nhàng hỏi, đãsắp hoàng hôn, hai người nằm lì trên giường đã từ sáng đến giờ.
“Nàng đang đuổi trẫm sao?” Hách Liên Bá Thiên nhướng mày hỏi, ngữ khí có chút vui đùa.
Khinh Tuyết cười: “Thiếp chỉ là thay mặt dân chúng đuổi ngài!”
Vừa dứt lời thì nàng quay người, lăn sang một bên, cười cười nhìn hắn.
Hắn cười gian tà: “Được lắm, ưu ái nàng quá nên nàng dám đuổi trẫm cơđấy, xem trẫm thu thập nàng như thế nào!” Nói xong hắn nhoài người ra.
“Tuyết Nhi không dám!” Khinh Tuyết cười nói, trong lúc nhất thời, quên rất nhiều phiền não.
Hách Liên Bá Thiên không chịu bỏ qua, hắn tóm được nàng, đè nàng xuống rồi đặt nụ hôn.
Nắng thu đẹp mê hồn.
Hắn tràn đầy tinh lực, một phen mây mưa bắt đầu một lần nữa…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.