Thời điểm Khinh Tuyết tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Nàng mở mắt, cảm thấy toàn thân rã rời, hoàn toàn vô lực, thất thần nhìn đỉnh màn thêu hoa, đầu óc bắt đầu nhớ lại.
Lúc đấy nàng mới giật mình, nhớ ra lúc đối đầu với con gấu.
Thật là đáng sợ…
Thân thể không tự giác run rẩy.
Nàng còn sống, còn sống …
Hai hàng mi cong dài, nhẹ nhàng chớp chớp, đôi mắt đẹp như ngọc, phủ một tầng sương
Nàng chỉ cảm thấy rất khát nước, giãy dụa muốn đứng dậy uống nước, mớiphát hiện lồng ngực đau nhức, nhớ ra chuyện bản thân bị con gấu kia đậpcho một chưởng.
Chỉ sợ là đã bị thương không nhẹ.
Nàng chuyển động cổ họng, muốn gọi người tiến vào, chợt nghe thấy thanhâm cẩn thận nhỏ nhẹ của Ngọc cô cô vang lên ở gian ngoài.
Dường như cô ta đang dặn dò cung nữ hầu hạ điều gì đó.
Hơn nữa, điều đó có liên quan tới nàng.
Vì thế Khinh Tuyết tập trung lắng nghe.
Thanh âm của cô ta tuy khẽ khàng, lại truyền vào tai Khinh Tuyết rất rõ ràng.
“Các ngươi phải nhớ, tuyệt đối không được nhắc đến chuyện Tuyết Phinương nương bị sẩy thai, nay thân thể nương nương chưa lành, nếu biếtchuyện này, chỉ sợ sẽ khiến nương nương thương tâm đau đớn, ảnh hưởngkhông tốt đến thân thể của nương nương, chuyện này, nhất định phải giữbí mật, nửa chữ cũng không được tiết lộ, nếu không các ngươi đừng monggiữ mạng!”
Sẩy thai?
Sẩy thai! !
Hai chữ này, như một đòn sấm sét giáng thẳng xuống đầu Khinh Tuyết, taynàng, không tự giác khẽ trượt xuống, vuốt lên phần bụng vẫn bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quan/1538577/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.