Hương trà ấm áp bay vào mũi.
Khinh Tuyết bảo cung nữ đặt chén trà lên bàn, chưa bê lên uống ngay.
Vừa quay sang đã thấy Hoa Phi đặt bàn tay với 5 ngón tay sơn đỏ lên bàn, làm như vô tình cười: “Tuyết thị nữ nương nương, tại sao không uống trà vậy? Ngại trà của bản cung pha khó uống sao?”
Lời nói tuy dịu dàng mềm mại, nhưng ánh mắt thì sắc bén như lợi đao, bắn về phía Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết không chút sợ hãi, như đã dự đoán được từ trước, chỉ cườilạnh nhạt: “Hoa Phi nương nương nói vậy thật là làm khó Khinh Tuyết,Khinh Tuyết sao có thể ngại trà Hoa Phi nương nương pha chứ! Nương nương chưa uống, thần thiếp làm sao dám uống trước!”
Lời này rất khéo, nâng thân phận của Hoa Phi, đồng thời lại hạ thấp thân phận của mình.
Khiến sự phẫn nộ trong lòng Hoa Phi tiêu tan không ít.
Hoa phi nhẹ nhàng cười: “Ha ha, bản cung còn tưởng là ngươi ghét bỏ tràcủa bản cung chứ!” Nói xong cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Nếm thử xem thế nào?”
“Tạ Hoa Phi nương nương ban thưởng trà.” Khinh Tuyết cười nói, rồi sau đó cầm chén trà, cũng nhấp một ngụm.
Sau đó nét mặt Khinh Tuyết tỏ ra thoải mái: “Hương trà thơm ngát, lòng người như say!”
“Thật sao?” Hoa Phi nghe xong lời nàng nói, đột nhiên đưa giọng lên một tông, hỏi.
“Đương nhiên là thật.” Khinh Tuyết lả lướt đáp, trong lòng đã sáng tỏ,Hoa Phi đưa giọng lên một tông là muốn phát uy, mọi chuyện còn ở tiếpsau, nàng cần tính cách đối phó cho sớm.
“Nhưng bản cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quan/1538527/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.