Đêm lạnh như nước.
Mặt trăng đang chiếu sáng, trên trời cao là vài ngôi sao thưa thớt, lòng của nàng, lại bắt đầu trăn trở không ngừng.
Hôm nay Hách Liên Bá Thiên đã nói rất rõ ràng, nàng không phải là loạinữ tử thiếu hiểu biết, đối với chính sự, mặc dù nàng chưa từng xem qua,nhưng cũng biết, giữa hai nước láng giềng không tránh được việc gài nộigián lẫn nhau.
Lần này Tề Dương Quốc tặng cống nữ, quyết là không phải cam tâm tình nguyện, nếu đã thế, tất là sẽ cài người trong số cống nữ.
Người có khả năng là nội gián nhất, chính là Chu Uyển Bích, nữ tử kia,âm trầm, sâu kín, yên tĩnh. Thông thường, nữ tử kiểu cô ta chính là lưỡi dao sắc bén nhất.
Nàng tin tưởng là nếu không có nàng, Hách Liên Bá Thiên sẽ hoài nghi côta, thế nên, hắn đã nhiều ngày đến Ngọc Lan Cung nghe cô ta đánh đàn.
Nhưng khả năng che dấu của cô ta tốt, thế nên Hách Liên Bá Thiên không tìm ra điểm nào bất thường.
Tình huống này, đối với nàng cực kỳ bất lợi. Nếu Hách Liên Bá Thiên thật sự cho rằng nàng là nội gián, nàng phải làm gì bây giờ?
Theo hành động vừa rồi của hắn, nếu nàng thật sự là nội gián, nàng tin tưởng hắn sẽ không nương tay với nàng.
“Tuyết thị nữ nương nương, đêm đã khuya, hồi cung nghỉ ngơi đi!” Ngọc cô cô ở phía sau nhắc nhở.
Khinh Tuyết ngẩng đầu, mới phát hiện, bất tri bất giác nàng đã đi khỏiđường trở về Hải Đường Cung, không biết nơi này là nơi nào, nhưng có vẻthanh tịnh đẹp đẽ.
Một khu rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quan/1538517/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.