Giang Khoát quay về 119, Mã Tiếu đang nằm trên giường, xem ra tình trạng khá ổn.
Đương nhiên rồi, Mã Tiếu bình thường tình trạng thái thế nào cậu cũng đâu có biết, Mã Tiếu giống như một người vô hình, chỉ sau khi bị thương ngày hôm qua mới bắt đầu từ từ hiện ra, lưu lại chút vết tích trước mắt Giang Khoát.
Chẳng hạn như một chiếc bánh mì nhỏ đặt trên bàn, với một cái vỏ túi sữa đậu nành trong thùng rác.
Đây chắc là đồ ăn mà xe đồ ăn sáng của Mã Tiếu không bán hết, cậu ấy mang về làm bữa trưa và bữa tối.
“Ăn cơm chưa?” Giang Khoát hỏi.
“Ăn rồi.” Mã Tiếu đáp.
Giang Khoát vừa xem điện thoại vừa hỏi: “Còn bụng ăn được một tô mì không? Tôi muốn đặt một tô, nhưng một tô không đủ hóa đơn tối thiểu.”
“Cậu đặt thêm trứng chiên gì đó đi.” Mã Tiếu nói.
“Tôi ăn không nổi một tô mì thêm một quả trứng.” Giang Khoát nói.
Mã Tiếu do dự một chút: “Tôi cũng ăn không nổi.”
Giang Khoát đưa mắt nhìn Mã Tiếu, mất mấy giây, cuối cùng cậu mới hiểu ra, chắc hẳn Mã Tiếu cảm thấy tô mì này sẽ phải trả tiền.
“Tôi mời, cậu cố ăn giúp đi,” Giang Khoát nói, “Đoàn Phi Phàm bị sốt rồi, cậu không ăn giúp tôi thì chẳng có ai ăn cả, tôi sẽ phí mất một tô.”
“… Được.” Mã Tiếu gật đầu.
Giang Khoát đặt hai tô mì bò, mỗi tô đều thêm gấp đôi thịt bò.
“Đoàn Phi Phàm sao lại bị sốt?” Mã Tiếu hỏi.
“Ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2619393/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.