“Cái ông chú cậu!” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm quay lại đối mặt với cái tủ, xem ra lại định tiếp tục bận rộn. Giang Khoát liền nhảy xuống giường, phi hai bước tới bên cạnh cái tủ, túm lấy Đoàn Phi Phàm kéo ra.
“Con mẹ nó chứ cậu đang lục cái gì vậy hả?”
Giang Khoát nhìn đồ bên trong tủ, bên trong cánh tủ treo cái áo phao lông vũ của Đoàn Phi Phàm, phía dưới là áo len với quần đã gấp gọn, căn bản chẳng có gì để có thể dọn tới dọn lui tới mấy lần cả.
Đoàn Phi Phàm từ bên cạnh cậu đưa tay tới lấy cái áo: “Đi thôi…”
“Lật tới lật lui mà cũng chỉ lật ra được hai chữ này thôi phải không,” Giang Khoát hơi nổi nóng, “Không nói được? Con mẹ nó chứ cậu có gì mà không nói ra được?”
Đoàn Phi Phàm giũ cái áo ra mặc lên người, nhìn Giang Khoát, khẽ thở dài rồi quay người đi ra cửa.
“Cậu khó nói thì tôi có thể giúp cậu nói ra.” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Giang Khoát.” Đoàn Phi Phàm dừng lại.
Giang Khoát nghiến răng, chằm chằm nhìn cậu: “Có phải cậu…”
“Giang Khoát,” Đoàn Phi Phàm cắt lời cậu, “Đi hát thôi.”
Cả đời này, chưa bao giờ Giang Khoát lại không thèm giữ thể diện như thế này.
Cậu chưa bao giờ kiên nhẫn với ai như thế này. Hai lần rồi, lần đầu tiên đã bị cái tên cao thủ vòng vo Đoàn Phi Phàm này làm cậu không hỏi rõ được, lần này thì đừng hòng thoát.
Ý cậu đã quyết, phải một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2619354/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.