Đoàn Phi Phàm cảm thấy trong đầu mình là một mớ quay cuồng.
Cậu không tưởng tượng quá nhiều về chuyện này, cậu chỉ nghĩ tới hai khả năng, một là tệ nhất, và một là điều cậu không dám nghĩ nhất.
Không dám nghĩ ở đây thực sự là không dám nghĩ, không có kỳ vọng hay ảo tưởng gì, cậu biết rất rõ rằng kỳ vọng quá nhiều thì sẽ đều hụt hẫng, mọi ảo tưởng rồi sẽ tan vỡ. Điều cậu không dám nghĩ tới chính là sự hụt hẫng và tan vỡ đó.
Nhưng Giang Khoát lại cho cậu chính cái đáp án mà cậu không dám nghĩ nhất ấy.
Thậm chí còn vượt quá mức đó.
Trong khoảnh khắc, trong đầu cậu không hiểu sao lại vang lên tiếng kêu thường thấy trong khu chợ.
“Thấy chưa? Cân tươi luôn đấy nhé!”
“Nói đi.” Giang Khoát nhìn cậu.
Nói cái gì?
Chuyện này phải nói thế nào đây?
Là một người quảng giao, từ nhỏ tới lớn, chẳng có cuộc nói chuyện nào mà Đoàn Phi Phàm không tiếp lời được, chẳng có tình huống nào mà cậu không xử lý được. Nhưng cậu cũng chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ, và điều quan trọng nhất, chưa từng gặp người nào như Giang Khoát.
Ngay từ đầu, Giang Khoát đã khác biệt, lời nói việc làm của cậu ấy, dù xét ở góc độ nào cũng luôn luôn tràn đầy tự tin, tựa như mọi thứ đều đương nhiên nên như thế.
Nhưng với Đoàn Phi Phàm thì lại có quá nhiều thứ đương nhiên không nên như thế.
Bên ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi, trên cây cối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2619352/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.