Chương trước
Chương sau
Lễ 1 tháng 5 là kỳ nghỉ đầu tiên sau khi khai giảng, vẫn là kỳ nghỉ khiến cho người ta cực kỳ háo hức. Như thường lệ, Đường Lực với Lý Tử Nhuệ chuẩn bị hành lý sẵn sàng từ sớm, ngày nào cũng mở điện thoại lên kiểm tra một lượt xem số tàu ngày về của mình có gì sai sót không.

Mã Tiếu thì cũng vẫn không về nhà, ngoài công việc làm thêm bình thường buổi tối, cậu ta còn được Đoàn Phi Phàm giới thiệu một công việc làm thêm ban ngày vào đợt nghỉ lễ.

Điều khiến Giang Khoát bất ngờ là Mã Tiếu mua cho mỗi người trong phòng một hộp lớn anh đào.

“Đắt lắm phải không?” Đường Lực nói, “Sao lại tiêu tiền lung tung vậy?”

“Tôi mua giảm giá của bà chủ, không đắt,” Mã Tiếu nói, “Mà ngọt lắm.”

“Cũng đâu phải ngày gì quan trọng đâu nhỉ,” Lý Tử Nhuệ mở hộp, lấy một quả ra ăn, “Ừmm! Ngọt! Sao cậu lại nghĩ tới chuyện mua cho bọn tôi vậy?”

“Ngày quan trọng hay không là do mình thôi.” Mã Tiếu nói.

“Cảm ơn.” Giang Khoát nói.

“Đừng khách sáo.” Mã Tiếu nói xong liền đi ra khỏi phòng.

Giang Khoát nhìn hộp anh đào trên tay, thấy lòng vui vui. Mã Tiếu bình thường là người cạy miệng không nói nửa lời, giống như không phải thành viên chính thức của phòng, vậy nên rất khó nắm bắt suy nghĩ của cậu ấy… Nghĩ lại thế này mới thấy Đường Lực với Lý Tử Nhuệ đúng là khổ thật… Vậy mà hôm nay, đột nhiên lại được nhận món quà rõ ràng là để thể hiện sự cảm ơn của Mã Tiếu đối với bạn cùng phòng, đúng là vui bất ngờ luôn.

Nói thật, trước giờ Giang Khoát chưa được nhận kiểu quà như thế này bao giờ.

Cậu cầm hộp anh đào ra khỏi phòng, sang 107 và gõ cửa.

“Vào đi.” Đoàn Phi Phàm ở bên trong đáp.

Giang Khoát đẩy cửa vào, thấy Đoàn Phi Phàm đang ôm máy tính ngồi trên cái ghế bố.

“Cái ghế này sửa được rồi hả?” Giang Khoát ngẩn người.

“Sửa được rồi, nhưng không sửa được hẳn.” Đoàn Phi Phàm đứng dậy chỉ cho cậu xem, “Giờ chỉ chỉnh được góc nghiêng thế này thôi, nhưng vậy cũng đủ dùng rồi.”

“Ồ,” Giang Khoát thấy hơi ngượng nghịu, không muốn nói gì nhiều về vụ cái ghế. Dù sao thì bây giờ nhắc tới nguyên nhân cái ghế bị hỏng thì thật giày vò. Cậu đưa hộp anh đào trên tay ra trước mặt Đoàn Phi Phàm: “Ăn không?”

Vừa hỏi xong câu này thì cậu nhìn thấy trên bàn Đoàn Phi Phàm có một thùng nhỏ anh đào. Hẳn một thùng luôn.

Đoàn Phi Phàm cầm lấy hộp anh đào trên tay cậu: “Mã Tiếu cũng mua anh đào cho bên phòng cậu hả?”

“A.” Giang Khoát đi tới nhìn thùng anh đào kia, rồi quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm: “Đây là cậu ta cho cậu hả?”

“Ừ hứ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, lấy ra một quả từ trong cái hộp anh đào cậu mang sang, “Lại còn to nữa.”

“Tại sao chứ?” Giang Khoát hết sức ngạc nhiên, “Cậu ta cho cậu hẳn một thùng luôn!”

“Cho bọn cậu một hộp nhỏ hả?” Đoàn Phi Phàm lại lấy thêm quả nữa ra ăn.

“Đúng vậy.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm im lặng mở cái thùng kia ra, lấy từ bên trong ra hai quả anh đào, cho vào cái hộp của Giang Khoát.

“… Làm gì vậy?” Giang Khoát ngẩn người.

“Trước tiên trả lại cậu hai quả tôi vừa ăn, tôi thấy cậu bất bình sắp chết đến nơi rồi,” Đoàn Phi Phàm nói xong lại lấy thêm hai quả bỏ vào hộp, “Thêm cho cậu hai quả nữa.”

Giang Khoát không nhịn được cười: “Cảm ơn.”

“Có chỗ làm thêm việc nhẹ lương cao nào, tôi đều giữ cho Mã Tiếu hết,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thế nào cậu ấy chẳng phải đối xử với tôi khác một chút.”

“Cái thùng này cũng tốn tiền lắm đó,” Giang Khoát nghĩ ngợi, “Phải bằng hai ngày công của cậu ấy, đáng ra cậu đừng nhận mới phải.”

“Vẫn phải nhận chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không nhận thì cậu ấy sẽ ngượng lắm, tính cậu ấy như vậy, sang gõ cửa phòng tôi đã chẳng dễ dàng rồi, tôi không nhận coi không được.”

“Cái hộp này cho cậu đó.” Giang Khoát nói.

“Vậy cái thùng này là cậu lấy đi luôn hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ừ hứ.” Giang Khoát gật đầu.

“Mai cậu về nhà rồi, định mang cái thùng này về sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“… Mai đã là lễ 1 tháng 5 rồi hả?” Giang Khoát sửng sốt.

“Chứ sao nữa, tuần trước đã điền đơn về nghỉ rồi mà.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Phải ha.” Giang Khoát nói, đột nhiên thấy hơi buồn một thoáng.

Không phải là một thoáng.

Mà là vô cùng buồn.

Rất buồn.

Thật buồn.

Không nhất thiết phải về nhà, nhưng đúng là cậu muốn về ở nhà ở vài hôm, qua lễ 1 tháng 5 là shop online hoạt động rồi, mấy hôm nay, Giang Liễu Liễu ghét khắp nơi toàn là khách du lịch nên cũng về nhà, vừa đúng dịp này cậu về nhà nói chuyện trực tiếp với Giang Liễu Liễu, hỏi thăm tình hình vụ stream bán hàng một chút.

Ngoài ra còn một nguyên nhân rất quan trọng nữa, mấy ngày nghỉ này, nếu thật sự không về nhà, cậu không biết phải làm gì cho qua ngày.

Bên tiệm mới đã dọn dẹp xong, chỉ cần lau chùi cọ rửa rồi đợi chuyển qua, không cần cậu phải làm gì cả. Bên Ngưu Tam Đao thì mấy hôm nay, nhà chú đang đóng gói đồ đạc trong tiệm, cũng không cần cậu giúp gì cả.

Dịp nghỉ lễ này, chỉ có hai nơi cho cậu đi, là ký túc xá với bên chung cư.

Quá thảm luôn.

Lại còn không được gặp Đoàn Phi Phàm.

Chi bằng về nhà, giả bộ thương cha nhớ mẹ cho rồi.

“Đồ của cậu dọn dẹp xong rồi chứ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ừ.” Giang Khoát đáp, “Mai chỉ khoác một cái ba lô là đi.”

“Mấy ngày này có việc gì cần dặn tôi không?” Đoàn Phi Phàm lại hỏi.

“Thì… Chắc người ta sẽ giao kệ với tủ trưng bày bên khu đồ chín,” Giang Khoát nói, “Tôi toàn cho số điện thoại của cậu thôi, nội dung copywrite cần dùng trên shop online thì tôi cũng đã viết hết rồi, cậu xem thử có cần bổ sung gì không.”

“Được, cứ giao cho tôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Sau lễ nhà chú cậu sẽ dọn về căn nhà cũ của họ hả?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm khẽ thở dài, “Mấy hôm nay, chú ấy sầu lòng lắm.”

“Dù sao cũng ở suốt bên khu chợ này,” Giang Khoát nói, “Chắc hơn chục năm rồi phải không?”

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi từ nhỏ tới lớn, quá nửa thời gian cũng toàn ở bên đó.”

Giang Khoát vốn đã rất buồn, vừa nghe câu này, cậu lại càng buồn hơn, tự nhiên cay cả mũi.

Cuộc sống của Đoàn Phi Phàm đang dần dần thay đổi không thể kiểm soát được. Cuộc sống quen thuộc của cậu ấy, những người quen của cậu ấy đang dần dần biến mất, những người bạn cùng lớn lên hoặc biết cậu ấy từ nhỏ bên khu chợ, ngay cả với người giỏi duy trì các mối quan hệ như Đoàn Phi Phàm, sau khi môi trường chung sống của bọn họ đã biến mất, cũng rất khó đảm bảo rằng những người đó vẫn ở nguyên chỗ cũ.

“Chắc tôi ở nhà hai ba hôm là quay lại,” Giang Khoát nói, “Về rồi gọi mấy người bạn bên khu chợ qua uống một ly, việc lần trước mãi vẫn chưa chính thức cảm ơn bọn họ.”

“Khỏi cần,” Đoàn Phi Phàm cười, “Bọn họ cũng chẳng làm gì, cũng chẳng cần ăn uống gì đâu.”

Giang Khoát im lặng nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Được,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Được rồi, tôi sẽ liên lạc, cậu về là tôi sẽ dẫn bọn họ đi ăn ké của nhà giàu một bữa.”

“Ừ.” Giang Khoát cười.

*

Sáng ra Giang Khoát còn chưa tỉnh, Đại Pháo đã gọi điện tới, lại còn kiên trì gọi mãi tới lúc Giang Khoát giận điên cả người, tỉnh cả ngủ mà nghe máy: “Con mợ nó chứ phím quay số của mày bị kẹt chết luôn rồi hả?”

“Tao đang ở cổng ký túc mày rồi này,” Đại Pháo nói, “Cũng tại bảo vệ không cho tao vào, không là tao đã vào thẳng giường mày mà lôi mày xuống rồi. Mấy giờ rồi hả?”

“Mày lo mấy giờ làm gì?” Giang Khoát nói, “Tự lái xe mà còn lo mấy giờ, vậy tao đi tàu cao tốc còn hơn!”

“Nhanh lên, giờ mà chưa đi là phải ăn tối trên đường đó.” Đại Pháo nói.

Giang Khoát vẫn muốn chửi tiếp nhưng liếc nhìn thời gian trên điện thoại, cậu lập tức ngậm miệng, cúp máy rồi nhảy luôn xuống giường.

Hơn 10 giờ rồi.

Đường Lực đi chuyến tàu sớm, lúc này đã đi từ lâu, trong phòng không một bóng người.

Vừa chạy vào phòng vệ sinh, Giang Khoát đã lại lùi ra, trên cửa phòng vệ sinh có dán một mảnh giấy.

Nhìn thấy mảnh giấy này nghĩa là cậu đã ngủ quên rồi. Tôi để lại giấy lúc 9h30. Lúc đầu đi mua đồ ăn sáng, định xem cậu có ăn không, ai ngờ tôi ăn xong rồi mà cậu vẫn chưa dậy. Đoàn anh tuấn.

Giang Khoát ngẩn ra một hồi rồi mới vừa cười vừa vào phòng vệ sinh.

Rửa mặt mũi xong đi ra, cậu tiện tay cầm mảnh giấy kia gấp lại, bỏ vào túi.

Trên bàn chẳng có gì, bữa sáng mà Đoàn Phi Phàm nói đã biệt tăm tông tích, vậy cũng có nghĩa là con người này mang đồ ăn sáng sang ngồi ở phòng cậu, ăn xong liền để lại lời nhắn thông báo rằng chắc chắn là cậu ngủ quên rồi, sau đó thì bỏ đi.

Đồ ăn sáng cũng không để lại cho cậu một miếng nào.

Trâu bò thật.  

Giang Khoát mặc áo khoác, đeo ba lô, lúc ra đến cửa, trong đầu cậu vang lên điệp khúc của Đường Lực: “Người cuối cùng ra khỏi phòng nhất định phải nhớ ba điều – đóng cửa sổ, cửa chính, tắt đèn. Phải nhớ mang theo đồ của mình, nhớ lấy bốn chữ, Thư Thoại Chìa Tiền – chứng minh thư – điện thoại – chìa khóa – ví tiền…”

Đường Lực tụng niệm ngày này qua tháng nọ đúng là cũng có tác dụng, Giang Khoát nhìn một vòng theo chỉ thị của cậu ta, khi đã chắc chắn mọi thứ đã xong xuôi, cậu mới đóng cửa, rời khỏi ký túc.

Lúc đi qua 107, biết rõ Đoàn Phi Phàm lúc này đã không còn ở trong phòng, cả tòa ký túc về hết, chắc còn lại không được ba người, Giang Khoát vẫn dừng lại nghe thử.

Lúc đứng ở cửa, cậu cứ có một ảo giác rằng cửa sẽ đột nhiên bật mở, Đoàn Phi Phàm mặc quần short đi dép lê, đứng trong phòng, mặt đầy kinh ngạc nhìn cậu: “Gì vậy?”

Giang Khoát khẽ cười rồi chạy ra khỏi tòa nhà, lúc chạy ngang qua phòng thường trực, cậu hét lên: “Bác Triệu, cháu đi đây.”

“Đi đường bình an, nghỉ lễ vui vẻ nha.” Bác Triệu cười nói.

*

“Đồ ăn sáng ở ghế sau.” Thấy cậu đi ra, Đại Pháo hét lên sẵn từ trong xe. Giang Khoát mở cửa sau, quẳng cái ba lô của mình vào, cầm phần ăn sáng mà Đại Pháo để đó rồi lên ngồi ghế trước.

Đồ ăn sáng rất sang, nhìn bao bì thì thấy là đồ ăn sáng của khách sạn, đã lâu lắm rồi cậu không ăn bữa sáng cao cấp thế này, sau khi vào học, bữa sáng đắt nhất là hôm ăn quẩy với sữa đậu nành giá 30 tệ do Đinh Triết khao.

“Đoàn Phi Phàm đâu?” Đại Pháo hỏi.

“Hử?” Giang Khoát đưa mắt nhìn cậu ta, “Mày kiếm cậu ấy có việc hả?”

“… Tao kiếm cậu ta làm gì,” Đại Pháo nổ máy, “Tại không thấy cậu ta ra tiễn mày nên thấy lạ thôi.”

“Có gì mà lạ,” Giang Khoát mở hộp đồ ăn sáng, “Cậu ấy về Ngưu Tam Đao làm việc rồi.”

“Tụi mày…” Đại Pháo nhìn Giang Khoát, nhíu mày, “Không lẽ… mới có mấy tháng đã chia tay rồi hả?”

“Cút,” Giang Khoát nhìn cậu ta, “Nói năng cẩn thận một chút, chuyện này mà có thể nói bừa vậy à?”

“Không phải nói bừa,” Đại Pháo nói, “Tao nói cực kỳ nghiêm túc đó.”

“Không chia tay.” Giang Khoát ăn một miếng xíu mại.

“Cãi nhau hả?” Đại Pháo hỏi.

“Hỏi gì mà hỏi lắm thế?” Giang Khoát tặc lưỡi, nghĩ bụng nếu như mãi không chịu nói thì Đại Pháo chắc sẽ truy hỏi mãi không thôi, vậy nên cậu nói thêm một câu ngắn gọn, “Chỉ là hai bên đã đồng ý sẽ bình tĩnh lại một thời gian.”

Câu trả lời này vẫn không bịt được cái miệng của Đại Pháo, cậu ta lại đột phá từ một góc độ khác: “… Sao tự nhiên lại phải bình tĩnh?”

“A….” Giang Khoát nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sao mày lắm chuyện thế, thì là tao cảm thấy tao dồn ép cậu ấy gấp gáp quá, vậy nên lùi lại chút để hai bên cùng thả lỏng chút.”

“Sau này vẫn sẽ ở bên nhau chứ?” Đại Pháo hỏi.

Giang Khoát quay sang nhìn cậu ta: “Sao mày lại còn đi lo cả chuyện bọn tao có ở bên nhau hay không chứ?”

“Tại tao cảm thấy nếu như thực sự mày đang tìm kiếm,” Đại Pháo gõ gõ ngón tay trên vô lăng, “Thì con người cậu ta rất được, nếu là người khác thì không được như thế này đâu.”

“Ồ.” Giang Khoát nhướng mày, “Sếp Hồ nhỏ cũng nhớ người ta tốt cơ đấy.”

“Cũng không chỉ vì việc lần trước cậu ta giúp nên tao mới nói cậu ta tốt đâu,” Đại Pháo nói, “Đây là cảm giác thôi.”

“Ừ,” Giang Khoát cười, “Vậy mày cảm giác khá đúng đấy.”

*

“Đúng cái mông tôi ấy,” Phạm Gia Bảo nói, “Hôm đó tôi đã bảo cái gì dùng được thì lấy cơ mà, vậy mà con mẹ nó cậu bứng sạch trơn cái kho của ông đây luôn!”

“Đúng mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái gì cũng dùng được hết, anh qua tiệm tôi mà xem, cái nào cũng có nơi có chốn hết.”

“Có nơi…” Phạm Gia Bảo nghe đến đây thì phì cười, nhưng lập tức đổi về giọng điệu như cũ, “Cậu vẫn đang ở bên 303 hả?”

“Thì sao?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Đợi đó,” Phạm Gia Bảo nói, “Ông đây đang trên đường tới.”

Sau khi cúp máy, Đoàn Phi Phàm đi vào phòng ngủ xem thử, nghĩ coi nên đặt giường ở đâu thì phù hợp.

Căn hộ này của Phạm Gia Bảo tiền thuê cũng tương đối rẻ, một là vì tính giá cho người quen, hai là vì giá nhà khu vực này vốn cũng không cao. Tuy cách chợ một con phố nhưng con phố này là đường chính ra vào thành phố, ban đêm xe tải chạy khá nhiều, cũng hơi ồn ào.

Nhìn chung mà nói thì vẫn khá được, buổi tối đóng cửa sổ, mở điều hòa, âm thanh bên ngoài cũng không rõ. Trước đây cũng có nhà thuê phù hợp hơn, nhưng thuê sớm thì tốn tiền nên tới giờ mới thuê, và giờ thì căn của Phạm Gia Bảo là phù hợp nhất.

Chưa tới hai phút, Phạm Gia Bảo đã vừa gọi điện vừa đi vào, xem ra anh ta ở ngay gần đây. Phạm Gia Bảo vừa vào cửa, Đoàn Phi Phàm còn đang đợi anh ta hỏi tội thì anh ta lại nhìn cậu mà hỏi: “Đánh bài không?”

“… Không đánh.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Để lát nữa đi,” Phạm Gia Bảo nói vào điện thoại, “Giờ cũng chưa tìm được đủ người, đang buổi trưa thế này.”

Cúp máy xong, anh ta giơ tay: “Nào, nói trước cái này với cậu chút.”

Đoàn Phi Phàm nhìn xung quanh, cái nhà này có gì cần nói trước sao?

“Không được tự ý tu sửa, biết chưa?” Phạm Gia Bảo nói, “Đồ trong nhà bếp với phòng tắm đều mới thay hồi năm ngoái, không cần động tới, động vào là lúc trả phòng phải khôi phục như cũ cho tôi.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.

“Rác phải tự mình mang xuống dưới lầu, ban quản lý bây giờ không giúp gom rác trên lầu đâu,” Phạm Gia Bảo đi vòng quanh nhà, “Những cái khác thì không có gì cần chú ý hết.”

“Tôi biết rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Trong kho không có gì dùng được sao?” Phạm Gia Bảo nói, “Tôi nhớ có bình nước nóng lạnh hay máy lọc không khí gì đó mà, sao không mang một ít sang đây? Để bên tiệm cũng đâu dùng tới?”

“… Để sau lấy đi.” Đoàn Phi Phàm nói, “Cũng đâu thể mang sang đây để khơi khơi ngay trước mặt anh chứ.”

“Ầy,” Phạm Gia Bảo thở dài, “Cứ lấy đi, lấy hết cũng được, vừa hay dọn trống cái kho là tôi lại có thể đem cho thuê tiếp. Cậu định bao giờ thì dọn tới ở nhà này?”

“Khoảng tháng Bảy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lúc đó bố tôi ra.”

Phạm Gia Bảo nhìn cậu, hiểu ra rất nhanh: “Bọn họ nói bên Ngưu Tam Đao có người ngồi tù, là bố cậu hả?”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

“Trâu bò thật.” Phạm Gia Bảo chắp tay vái, “Đi thôi, mời cậu uống cà phê.”

“Không cần đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lát tôi phải về ăn cơm.”

“Vậy là ý gì hả?” Phạm Gia Bảo nhìn cậu, “Là bảo tôi mời cậu ăn cơm?”

“Thôi uống cà phê đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đi nào.”

Phạm Gia Bảo có khá nhiều căn hộ với mặt bằng, nhưng điều kỳ lạ là có vẻ như anh ta mang một nỗi ám ảnh với việc mở tiệm café, ngoài tiệm đối diện nhà anh Tống, với cái tiệm mà hôm trước tình cờ gặp lần đầu, anh ta còn có một tiệm café nữa gần khu chợ này.

“Mấy tiệm anh tự mở toàn là café hả?” Đoàn Phi Phàm ngồi bên quầy bar, nhìn Phạm Gia Bảo pha chế.

“Ừ,” Phạm Gia Bảo cất gọn đồ pha cà phê lại, “Có điều khu vực này không được, làm ăn không tốt lắm.”

“Làm cái khác cũng được mà.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Không vấn đề.” Phạm Gia Bảo nói, “Tôi chỉ thích làm cà phê bán cà phê, hạt cà phê cũng là tôi tự phối trộn đấy.”

“Không ngờ đấy.” Đoàn Phi Phàm thành thật nói.

“Đúng vậy, đừng nói là cậu không ngờ, bố tôi mẹ tôi cũng không ngờ luôn,” Phạm Gia Bảo đẩy một thứ trông như cái ly uống rượu tới trước mặt cậu, “Nhìn nhá, cà phê pha tay của tôi hơi bị trình độ đấy.”

Đoàn Phi Phàm nhìn anh ta cầm ấm nước rót vào bột cà phê, cứ rót rồi lại dừng, lúc thì rót theo vòng tròn, lúc thì rót vào giữa, cậu cũng chẳng biết tại sao lại thế.

Màn biểu diễn này của Phạm Gia Bảo đúng là công cốc, nếu người ngồi đây là Giang Khoát thì xem ra còn có thể có phản hồi gì đó. Còn cậu ngồi đây nhìn một hồi, cuối cùng cũng chỉ nói được một câu: “Thú vị phết nhỉ.”

Phạm Gia Bảo đặt cái ấm xuống, nhìn cậu, thở dài: “Đúng là tôi tính sai rồi.”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm cười.

“Tôi thấy người kia của cậu có vẻ biết uống cà phê đấy,” Phạm Gia Bảo nói, “Tôi còn tưởng lúc nào cậu cũng đi cùng với cậu ta thì có thể hiểu đôi chút về cà phê chứ.”

Đoàn Phi Phàm nhìn anh ta, một lúc sau mới hỏi lại: “Người nào?”

“Giang Khoát đó, tên là Giang Khoát phải không?” Phạm Gia Bảo tặc lưỡi, “Đừng giả bộ với tôi, tôi nhìn ra đó.”

Đoàn Phi Phàm cầm cà phê lên uống một ngụm, khó uống hơn nhiều so với trà mà Giang Khoát pha.

“Ngon hơn tôi tưởng đấy.” Cậu khen một câu dối lòng.

“Vậy khẩu vị hai người gần như nhau đấy,” Phạm Gia Bảo bắt đầu pha cà phê cho mình, “Lần trước cậu ta cũng uống cà phê pha kiểu này.”

“Trí nhớ anh được đấy.” Đoàn Phi Phàm cười.

Nói chính xác hơn thì trí nhớ của anh đúng là độc đáo đấy, không nhớ ra Giang Khoát tên gì, vậy mà lại nhớ cậu ấy uống cà phê gì. Là do hàng quán ế ẩm tới mức đó sao, cả nửa năm mới bán được một ly cà phê cho Giang Khoát?

“Chỗ tiệm này của tôi thường là mấy đôi yêu nhau tới,” Phạm Gia Bảo nói, “Người khác tôi không nhớ lắm, nhưng hai cậu đều là nam nên tôi nhớ, hiếm thấy mà.”

“Ừm,” Đoàn Phi Phàm nhìn quanh tiệm, “Tiệm của anh không có nhân viên sao?”

“Buổi sáng thì vẫn còn nhân viên đấy, giờ thì hết rồi,” Phạm Gia Bảo nói, “Bị tôi xạc cho một trận, chạy mất rồi, một tháng phải tới vài ba nhân viên bị tôi mắng mà chạy đó.”

“Tính khí hơi bị không ổn rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Công tử nhà giàu bọn tôi tính cách thế đó.” Phạm Gia Bảo nói.

Đoàn Phi Phàm nhìn anh ta, không nói gì.

Nói như vậy cũng không đúng cho lắm. Giang Khoát tính khí không phải như vậy, đúng là cậu ấy không kiềm chế cảm xúc, nhưng nếu thực sự mở tiệm thì sẽ không mắng nhân viên, có lẽ cậu ấy sẽ làm biếng chẳng buồn mở miệng.

“Vậy là không giống với Giang Khoát hả,” Phạm Gia Bảo nói, “Tôi đây công tử nhà giàu mới nổi nên nóng tính với khoe mẽ, nhà cậu ấy chắc thuộc diện giàu thực sự nên coi thường bọn tôi.”

“Không đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu ấy không phải người như vậy.”

“Có thời gian thì gọi cậu ấy tới chơi,” Phạm Gia Bảo nói, “Hai cậu qua uống cà phê khỏi cần trả tiền, nếu đến mà tôi không có ở đây, hai cậu tự mình pha là được.”

“Được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Anh muốn ăn thịt bò thì cứ qua tiệm mà lấy.”

Phạm Gia Bảo uống một hớp cà phê rồi nhìn Đoàn Phi Phàm mà cười: “Có phải Giang Khoát nghỉ lễ về nhà rồi hả?”

Ồ, biết cả vụ này luôn?

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

“Tôi đoán trúng phóc,” Phạm Gia Bảo thở dài, “Nhìn cậu chẳng có tinh thần gì cả, mặt mũi đờ đẫn thế này.”

Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi.

“Cậu cùng cậu ấy đến nhà cậu ấy chơi luôn đi.”Phạm Gia Bảo nói.

“Tôi cả đống việc thế này, đi sao được.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Vậy bảo cậu ấy đừng về cho rồi,” Phạm Gia Bảo nói, “Mệt ghê, vừa nhìn đã biết là mới nói chuyện về nhà mấy hôm nay thôi.”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm cười, “Cậu ấy đã định sẵn là sẽ về nhà mà.”

“Nực cười, đã định sẵn là về thì phải về à?” Phạm Gia Bảo cao giọng, nhìn cậu đầy vẻ chán chường, “Cậu cứ nói đừng về, ở lại đi, ở lại với tôi!”

Đoàn Phi Phàm im lặng, cảm thấy anh ta sắp ca một bài đến nơi.

“Không phải sao,” Phạm Gia Bảo gõ gõ quầy bar, “Nếu cậu ấy không có việc gì thì chắc chắn sẽ không đi.”

“Vậy người ta có việc thì sao?” Đoàn Phi Phàm cười.

“Có việc thì cậu ấy sẽ nói với cậu là có việc, rồi cứ đi thôi!” Phạm Gia Bảo nói, “Sau đó cậu mặt mũi thất thần ngồi đây cũng chưa muộn cơ mà.”

“Đệt.” Đoàn Phi Phàm cười, uống một ngụm cà phê.

Cách diễn đạt của Phạm Gia Bảo hơi cường điệu, nhưng xem ra cũng không phải là hoàn toàn vô lý. Đúng là từ trước tới nay, cậu chưa từng đưa ra yêu cầu gì với Giang Khoát cả.

 

[HẾT CHƯƠNG 107]

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.