Trong lúc đi vào trong phòng tiệc, Đoàn Phi Phàm phát hiện ra mình đang đi cùng tay cùng chân. Cậu vội dừng lại, điều chỉnh một chút bước đi của mình.
Trong điều kiện thông thường, cậu chẳng sợ bất cứ tình huống giao tiếp nào, kiểu gì cậu cũng trụ được hết.
Mấu chốt là cảnh tượng trước mặt lại chẳng liên quan gì đến giao tiếp xã hội, nghệ sĩ dương cầm đang đánh đàn, không nhìn về phía này, chỉ có sáu nhân viên phục vụ đang nhìn họ, mà cũng không phải nhìn chăm chú cho lắm, dù sao thì bọn họ cũng còn phải dẫn hai người tới bên cái bàn trông như đường đua 100m kia.
Nhưng mà Đoàn Phi Phàm lại thấy căng thẳng.
Vì mợ nó chứ sang trọng quá đi mất.
Là kiểu sang trọng mà Đoàn Cực kỳ Bình thường chưa từng được trải nghiệm bao giờ.
“Tôi có cần phải gọi món không?” Giang Khoát không hổ là thiếu gia nhà giàu, bước vào cực kỳ tự nhiên, “Thư ký của tôi đã dặn trước hết rồi phải không?”
Câu này của Giang Khoát đã thành công trong việc đưa Đoàn Phi Phàm trở lại trạng thái thường ngày vì buộc phải nhịn cười.
“Đúng ạ.” Nhân viên đưa hai người tới bên bàn, kéo một chiếc ghế ở phía bên này, “Chúng tôi đã chuẩn bị theo thực đơn mà anh Hồ thư ký của anh đã đưa, khi nào muốn bắt đầu dùng bữa, anh cứ cho chúng tôi biết là được ạ.”
“Được.” Giang Khoát ngồi xuống, nhìn Đoàn Phi Phàm, “Không biết nó đặt món gì nhỉ.”
“Anh Đoàn, mời anh bên này.” Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2618193/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.