Bữa tiệc này được diễn ra trong một phòng tiệc rộng mênh mông, nhưng hai người cuối cùng chỉ ngồi ăn trong khoảng chưa tới 2m vuông, ăn xong cũng mất hai tiếng đồng hồ, ra khỏi cửa, lên xe một cái là lại phải chạy luôn đi ăn bữa tiếp theo, ngay cả thời gian tiêu hóa cũng chưa chắc đã đủ.
“Mọi người đã sang hết chỗ Lão Phạm rồi,” Đoàn Phi Phàm xem điện thoại, “Đổng Côn bảo bây giờ bên đó đã được trang trí cực kỳ có không khí tiệc tùng rồi.”
“Sinh nhật này của tôi, cảm giác tôi y như sếp ấy.” Giang Khoát thở dài.
Đoàn Phi Phàm vừa cười vừa nhắn tin trả lời.
Thư ký Hồ đã thanh toán nên Giang Khoát cũng không biết là tiêu hết bao nhiêu tiền, nhưng cậu cảm thấy chắc Đại Pháo sẽ phải đòi lại của người ta một ít, dù gì thì hai người cũng đã mang lại cho sáu nhân viên phục vụ và người nghệ sĩ dương cầm một màn biểu diễn đặc sắc thế còn gì.
Tuy nghĩ vậy nhưng lúc đi ra, Giang Khoát vẫn để lại tiền tip cho nhân viên phục vụ với người nghệ sĩ đàn.
“Còn phải đưa tiền bo sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Không biết, bình thường những lúc thế này đều sẽ để lại tiền bo,” Giang Khoát nói, “Dù gì thì lúc cậu biểu diễn, người ta phối hợp làm diễn viên quần chúng với âm thanh ánh sáng khá là nhiệt tình mà.”
“Vừa rồi tôi đẹp trai không?” Đoàn Phi Phàm hớn hở nhướng mày.
“Ui cha, đẹp bốc lửa luôn, cả một căn phòng tối om kéo rèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2618192/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.