Đoàn Phi Phàm đóng cửa xong quay người lại.
“Con mẹ nó chơi bẩn vãi.” Giang Khoát cảm thán, “Như này là nhất định bắt tôi phải quay về 119 để chịu cho nó kiểm tra chứ gì?”
“Cậu về không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Tôi về cái quần què ấy.” Giang Khoát nói, đoạn lấy điều khiển từ xa bật máy lạnh.
Mấy ngày nay thực ra không cần mở máy lạnh cũng được, nhưng nếu như thật sự không mở thì lại cảm thấy hơi kém thú vị.
Đoàn Phi Phàm lại mở cửa phòng, thò đầu ngó ra ngoài.
“Cậu làm quái gì thế?” Giang Khoát giật bắn mình.
Đoàn Phi Phàm vừa giây trước còn cảnh cáo mình đừng có gây xung đột với Lư Hạo Ba, giây sau đã định khiêu khích Lư Hạo Ba ngay trước mắt bàn dân thiên hạ của một dãy phòng dọc theo hành lang sao, đầu óc kiểu gì vậy?
Thực ra, cậu hoàn toàn không ngại việc hai người này đánh nhau một trận ngoài hành lang, nhưng hôm nay chị Ninh vừa mới nhẹ nhàng khuyên bảo cậu, dù cậu vẫn thấy Lư Hạo Ba ngứa mắt thì cũng thể làm loạn một trận thế này được.
Giang Khoát vội lao ra, một tay đẩy cửa đóng vào, một tay túm cổ áo Đoàn Phi Phàm định kéo cậu ấy vào trước khi cậu ấy lên tiếng.
Vừa túm vừa kéo vừa đóng cửa.
Một bộ ba động tác thật trôi chảy.
Nhưng lại mắc kẹt ở cằm Đoàn Phi Phàm.
Hay nói cách khác là cằm Đoàn Phi Phàm bị mắc vào khung cửa.
Trong lúc còn chưa kịp kéo đầu cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2585465/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.